Chương 725: Mẹ nhìn Đậu nhỏ một cái có được không?
Thẩm Kiều
24/05/2021
Vì vậy Đậu nhỏ phải ở lại trong nước, gần đây chuyện này đã đồn xôn xao trong nước, cũng không biết Đậu nhỏ đã biết chưa.
Hàn Thanh chỉ có thể hi vọng, Đậu nhỏ vẫn chưa biết chuyện này.
Cho nên khi Đậu nhỏ đuổi theo anh gọi cậu, Hàn Thanh vốn muốn lừa gạt cậu là cha của cậu sau khi cử hành hôn lễ với mẹ cậu đã thuận tiện đi tuần trăng mật phải qua một khoảng thời gian mới quay về.
Sau khi suy nghĩ này nổi lên trong đầu, Hàn Thanh lại cảm thấy không thể được.
Bởi vì căn bản là anh ta cũng không chắc chắn Dạ Mạc Thâm có thể quay về hay không.
Về thì rất tốt, nếu như sẽ không về thì sao? Vậy anh ta phải giải thích lời nói dối này như thế nào với Đậu nhỏ đây? Tương lai khi đứa trẻ này biết được sự thật, khó tránh khỏi sẽ đau lòng. Hàn Thanh nhìn khuôn mặt ngây thơ của Đậu nhỏ, đành phải nhẫn tâm.
Nhưng ngược lại không trực tiếp nói sự thật cho cậu, đỡ cho sau này khi cậu biết được sự thật lại khổ sở, nếu như Dạ Mạc Thâm có mạng trở về, như vậy không phải là một chuyện ngạc nhiên mừng rỡ sao?
Nghĩ tới đây, Hàn Thanh ngồi xổm xuống trước mặt Đậu nhỏ, đưa tay sờ đầu cậu một cái, nhẹ giọng nói: “Đậu nhỏ, cậu có mấy lời muốn nói với con.”
Đậu Nhỏ ngoẹo đầu: “Cậu?”
“Con vào thư phòng với cậu, cậu sẽ nói tất cả cho con.”
Một nơi khác, Hàn Mộc Tử ngồi trên giường bệnh, đôi mắt đờ đẫn nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ.
“Mộc Tử, Đậu nhỏ khóc nói muốn gọi video với cậu, cậu không để ý đến thằng bé một chút sao?”
Tiểu Nhan cầm điện thoại, ngồi ở mép giường vừa nhìn Hàn Mộc Tử vừa hỏi.
Nghe cô ấy nói, đầu ngón tay của Hàn Mộc Tử dừng một chút, ngay sau đó cô nghiêng đầu sang chỗ khác, không trả lời Tiểu Nhan. Đôi môi tái nhợt dùng sức cắn chặt, ánh mắt Hàn Mộc Tử có chút tuyệt vọng.
Cô đã đồng ý với Đậu nhỏ sẽ tìm cho cậu một người cha, bây giờ cô lại đánh mất cha của cậu, trước khi cha cậu chưa về trước, sao cô có thể có mặt mũi nói chuyện với Đậu nhỏ chứ?
Sợ rằng, khi thấy cậu mình còn chưa lên tiếng thì nước mắt đã rơi xuống.
Tiểu Nhan: “Mộc Tử, đừng nhẫn tâm như thế, có thể Đậu nhỏ đang đau lòng, thằng bé cho là mình vừa tìm được cha, bây giờ cậu lại không để ý đến thằng bé sẽ làm thằng bé khóc chết mất?”
Vừa nói hốc mắt của tiểu Nhan lại đỏ lên: “Xin cậu mà Mộc Tử, cậu nói chuyện với thằng bé đi, mấy câu cũng được, hôm nay khi gọi video, Đậu nhỏ đã khóc thành người nước rồi đây là lần đầu tiên tớ thấy thằng bé khóc nhiều như vậy, cậu biết mà… Trước kia Đậu nhỏ chưa từng khóc.”
Tim Hàn Mộc Tử đau nhói, mỗi màu hồng mở ra sao lòng cô có thể nhẫn tâm được chứ?
Nhưng mà… Bây giờ cô nghe điện thoại của Đậu nhỏ, cô sẽ nói gì với cậu đây?
Nói cha cậu xảy ra chuyện, lại đào vết thương của mình ra một lần nữa sao?
Hàn Mộc Tử lắc đầu một cái: “Không, đợi qua ngày đi, bây giờ tớ thật sự không có tâm trạng.”
“Mộc Tử!”
Tiểu Nhan chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gọi tên cô.
Lời của cô khiến ngực của Hàn Mộc Tử phập phồng, trực tiếp lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài đi, tớ muốn ở yên tĩnh một lúc.”
Tiểu Nhan không nhúc nhích, nhưng đã yên tĩnh lại, Hàn Mộc Tử cho là cô ấy đã nghe lọt lời của mình.
Nhưng ai biết qua khoảng một phút, tiếng khóc của con trai đột nhiên vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh.
“Mẹ! Mẹ… hu hu…”
Giọng nói quen thuộc khiến cả người Hàn Mộc Tử chấn động, không thể tin mà nhìn sang hướng giọng nói phát ra.
Quả nhiên, cô thấy điện thoại của Tiểu Nhan đang mở video ra, trong màn ảnh Đậu nhỏ khóc không thở được luôn gọi cô.
Nước mắt và tiếng khóc như mũi dao bén nhọn đâm vào đáy lòng Hàn Mộc Tử, cô trừng mắt to nhìn Đậu nhỏ, chợt nghiêng đầu qua, nước mắt đã vòng quanh hốc mắt. “Mẹ, mẹ nhìn Đậu nhỏ một cái có được không? Mẹ… Đậu nhỏ muốn nói chuyện với mẹ một chút, mẹ…”
“Mau tắt video đi.” Hàn Mộc Tử nghe được mình dùng giọng nói bình tĩnh bảo Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan không nghe cô nói, vẫn cầm video chĩa về phía cô dường như đã quyết tâm muốn đối đầu với cô.
“Mộc Tử cậu tỉnh táo một chút, đầu bên kia video không phải người khác, đó là con trai ruột Đậu nhỏ của cậu, cậu cứ như vậy đối với thằng bé cậu không đau lòng một chút nào sao? Chẳng qua là thằng bé muốn nói chuyện với cậu mà thôi!”
“Lấy ra, tớ nói lại một lần cuối cùng.” Giọng nói của Hàn Mộc Tử càng cảm thấy tỉnh táo hơn, nhưng mà tròng mắt của cô đã thêm chút tức giận. Tiểu Nhan giận dỗi, dứt khoát nói với Đậu nhỏ: “Đậu Nhỏ, con nghe thấy chưa? Bây giờ người mẹ xấu xa của con không muốn nói chuyện với con, dì tiểu Nhan coi như là muốn giúp con cũng không giúp được, được rồi con đừng khóc nữa cho dù khóc thảm cũng không có người an ủi, khóc thì có lợi ích gì? Ngoan ngoãn lau nước mắt, sau đó đi làm bài tập, nghe chưa?”
Đậu nhỏ đỏ mắt, dùng sức lắc đầu: “Không, con muốn mẹ.”
Cuối cùng cũng chỉ là đứa trẻ mới mấy tuổi, coi như là thông minh thì vào lúc này khi thấy Hàn Mộc Tử thật sự không để ý đến mình, Đậu nhỏ cũng cảm thấy mình giống như bị vứt bỏ vậy, khó chịu đến không nhịn được.
Vì vậy Đậu nhỏ luôn khóc, tiếng khóc khiến Hàn Mộc Tử nghe được vừa đau lòng lại phiền lòng nên lên tiếng mắng một câu.
“Con khóc cái gì? Mẹ con cũng không khóc, con lại khóc cái gì? Hả?”
Giọng Hàn Mộc Tử rất nghiêm lệ, khi ánh mắt quét qua giống như Đậu nhỏ đã làm sai chuyện vậy.
Đậu nhỏ bị cô la như vậy thì kinh ngạc một hồi, sau đó mím môi, nãi thanh nãi khí khóc lóc nói: “Con muốn mẹ… Mẹ, Đậu nhỏ có thể đến tìm mẹ không?”
“Không thể.” Hàn Mộc Tử không chút lưu tình từ chối cậu: “Nếu như con nghe lời thì nên ở nhà thật tốt, sau khi mẹ tìm cha về cho con sẽ trở ve.
Đậu nhỏ khóc càng lớn hơn: “Mẹ gạt người, cậu rõ ràng đã nói với con, cha đã xảy ra chuyện, có thể sẽ không trở lại nữa.”
Những lời này đã kích thích Hàn Mộc Tử, cô chợt trợn to hai mắt, không thể tin nhìn Đậu nhỏ trong video.
“Ai cho phép con nói bậy bạ như vậy? Mẹ nói con cũng không nghe sao? Cha con chẳng qua là bị mất tích mà thôi, anh ấy sẽ trở lại!”
Đậu nhỏ: “Vậy Đậu nhỏ sẽ cùng đợi với mẹ, mẹ… Trước kia mẹ đã nói sẽ không rời xa Đậu nhỏ mà, làm chuyện gì cũng sẽ dẫn theo Đậu nhỏ, lần này cũng giống vậy có được không?”
Trong giọng nói của bé trai nho nhỏ tràn đầy cầu xin, cho dù là ai thấy khi thấy dáng vẻ lúc này của cậu cũng không đành lòng từ chối, nhưng mà cho dù Hàn Mộc Tử đau lòng thì với cái bộ dáng bây giờ của cô đến ngay cả mình ghét bỏ, làm sao có thể để cho con trai nhìn thấy mình cái dáng vẻ này của mình cơ chứ?
Nghĩ tới đây, cô lạnh lùng nói: “Không thể, một mình mẹ là được, con không cần tới, biết không?”
Đậu nhỏ trề lên môi: “Nhưng mà con muốn ở bên mẹ, mẹ… Đồng ý với Đậu nhỏ nhé? Đậu nhỏ nhất định sẽ ngoan ngoãn, sẽ không chọc mẹ tức giận, mẹ có được hay không? Có được không mẹ?”
Cậu bắt đầu đùa giỡn vô lại, một câu rồi một câu xin Hàn Mộc Tử, làm lòng người nghe đều tan nát. Tiểu Nhan cầm điện thoại ở bên cạnh, nghe nói như vậy cũng không nhịn được mà đỏ mắt lên, sau đó nói với Hàn Mộc Tử: “Cậu đồng ý với thằng bé đi, thằng bé không phải là người khác, nó là đứa trẻ cậu mang thai mười tháng sinh ra đấy.”
Hàn Thanh chỉ có thể hi vọng, Đậu nhỏ vẫn chưa biết chuyện này.
Cho nên khi Đậu nhỏ đuổi theo anh gọi cậu, Hàn Thanh vốn muốn lừa gạt cậu là cha của cậu sau khi cử hành hôn lễ với mẹ cậu đã thuận tiện đi tuần trăng mật phải qua một khoảng thời gian mới quay về.
Sau khi suy nghĩ này nổi lên trong đầu, Hàn Thanh lại cảm thấy không thể được.
Bởi vì căn bản là anh ta cũng không chắc chắn Dạ Mạc Thâm có thể quay về hay không.
Về thì rất tốt, nếu như sẽ không về thì sao? Vậy anh ta phải giải thích lời nói dối này như thế nào với Đậu nhỏ đây? Tương lai khi đứa trẻ này biết được sự thật, khó tránh khỏi sẽ đau lòng. Hàn Thanh nhìn khuôn mặt ngây thơ của Đậu nhỏ, đành phải nhẫn tâm.
Nhưng ngược lại không trực tiếp nói sự thật cho cậu, đỡ cho sau này khi cậu biết được sự thật lại khổ sở, nếu như Dạ Mạc Thâm có mạng trở về, như vậy không phải là một chuyện ngạc nhiên mừng rỡ sao?
Nghĩ tới đây, Hàn Thanh ngồi xổm xuống trước mặt Đậu nhỏ, đưa tay sờ đầu cậu một cái, nhẹ giọng nói: “Đậu nhỏ, cậu có mấy lời muốn nói với con.”
Đậu Nhỏ ngoẹo đầu: “Cậu?”
“Con vào thư phòng với cậu, cậu sẽ nói tất cả cho con.”
Một nơi khác, Hàn Mộc Tử ngồi trên giường bệnh, đôi mắt đờ đẫn nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ.
“Mộc Tử, Đậu nhỏ khóc nói muốn gọi video với cậu, cậu không để ý đến thằng bé một chút sao?”
Tiểu Nhan cầm điện thoại, ngồi ở mép giường vừa nhìn Hàn Mộc Tử vừa hỏi.
Nghe cô ấy nói, đầu ngón tay của Hàn Mộc Tử dừng một chút, ngay sau đó cô nghiêng đầu sang chỗ khác, không trả lời Tiểu Nhan. Đôi môi tái nhợt dùng sức cắn chặt, ánh mắt Hàn Mộc Tử có chút tuyệt vọng.
Cô đã đồng ý với Đậu nhỏ sẽ tìm cho cậu một người cha, bây giờ cô lại đánh mất cha của cậu, trước khi cha cậu chưa về trước, sao cô có thể có mặt mũi nói chuyện với Đậu nhỏ chứ?
Sợ rằng, khi thấy cậu mình còn chưa lên tiếng thì nước mắt đã rơi xuống.
Tiểu Nhan: “Mộc Tử, đừng nhẫn tâm như thế, có thể Đậu nhỏ đang đau lòng, thằng bé cho là mình vừa tìm được cha, bây giờ cậu lại không để ý đến thằng bé sẽ làm thằng bé khóc chết mất?”
Vừa nói hốc mắt của tiểu Nhan lại đỏ lên: “Xin cậu mà Mộc Tử, cậu nói chuyện với thằng bé đi, mấy câu cũng được, hôm nay khi gọi video, Đậu nhỏ đã khóc thành người nước rồi đây là lần đầu tiên tớ thấy thằng bé khóc nhiều như vậy, cậu biết mà… Trước kia Đậu nhỏ chưa từng khóc.”
Tim Hàn Mộc Tử đau nhói, mỗi màu hồng mở ra sao lòng cô có thể nhẫn tâm được chứ?
Nhưng mà… Bây giờ cô nghe điện thoại của Đậu nhỏ, cô sẽ nói gì với cậu đây?
Nói cha cậu xảy ra chuyện, lại đào vết thương của mình ra một lần nữa sao?
Hàn Mộc Tử lắc đầu một cái: “Không, đợi qua ngày đi, bây giờ tớ thật sự không có tâm trạng.”
“Mộc Tử!”
Tiểu Nhan chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gọi tên cô.
Lời của cô khiến ngực của Hàn Mộc Tử phập phồng, trực tiếp lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài đi, tớ muốn ở yên tĩnh một lúc.”
Tiểu Nhan không nhúc nhích, nhưng đã yên tĩnh lại, Hàn Mộc Tử cho là cô ấy đã nghe lọt lời của mình.
Nhưng ai biết qua khoảng một phút, tiếng khóc của con trai đột nhiên vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh.
“Mẹ! Mẹ… hu hu…”
Giọng nói quen thuộc khiến cả người Hàn Mộc Tử chấn động, không thể tin mà nhìn sang hướng giọng nói phát ra.
Quả nhiên, cô thấy điện thoại của Tiểu Nhan đang mở video ra, trong màn ảnh Đậu nhỏ khóc không thở được luôn gọi cô.
Nước mắt và tiếng khóc như mũi dao bén nhọn đâm vào đáy lòng Hàn Mộc Tử, cô trừng mắt to nhìn Đậu nhỏ, chợt nghiêng đầu qua, nước mắt đã vòng quanh hốc mắt. “Mẹ, mẹ nhìn Đậu nhỏ một cái có được không? Mẹ… Đậu nhỏ muốn nói chuyện với mẹ một chút, mẹ…”
“Mau tắt video đi.” Hàn Mộc Tử nghe được mình dùng giọng nói bình tĩnh bảo Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan không nghe cô nói, vẫn cầm video chĩa về phía cô dường như đã quyết tâm muốn đối đầu với cô.
“Mộc Tử cậu tỉnh táo một chút, đầu bên kia video không phải người khác, đó là con trai ruột Đậu nhỏ của cậu, cậu cứ như vậy đối với thằng bé cậu không đau lòng một chút nào sao? Chẳng qua là thằng bé muốn nói chuyện với cậu mà thôi!”
“Lấy ra, tớ nói lại một lần cuối cùng.” Giọng nói của Hàn Mộc Tử càng cảm thấy tỉnh táo hơn, nhưng mà tròng mắt của cô đã thêm chút tức giận. Tiểu Nhan giận dỗi, dứt khoát nói với Đậu nhỏ: “Đậu Nhỏ, con nghe thấy chưa? Bây giờ người mẹ xấu xa của con không muốn nói chuyện với con, dì tiểu Nhan coi như là muốn giúp con cũng không giúp được, được rồi con đừng khóc nữa cho dù khóc thảm cũng không có người an ủi, khóc thì có lợi ích gì? Ngoan ngoãn lau nước mắt, sau đó đi làm bài tập, nghe chưa?”
Đậu nhỏ đỏ mắt, dùng sức lắc đầu: “Không, con muốn mẹ.”
Cuối cùng cũng chỉ là đứa trẻ mới mấy tuổi, coi như là thông minh thì vào lúc này khi thấy Hàn Mộc Tử thật sự không để ý đến mình, Đậu nhỏ cũng cảm thấy mình giống như bị vứt bỏ vậy, khó chịu đến không nhịn được.
Vì vậy Đậu nhỏ luôn khóc, tiếng khóc khiến Hàn Mộc Tử nghe được vừa đau lòng lại phiền lòng nên lên tiếng mắng một câu.
“Con khóc cái gì? Mẹ con cũng không khóc, con lại khóc cái gì? Hả?”
Giọng Hàn Mộc Tử rất nghiêm lệ, khi ánh mắt quét qua giống như Đậu nhỏ đã làm sai chuyện vậy.
Đậu nhỏ bị cô la như vậy thì kinh ngạc một hồi, sau đó mím môi, nãi thanh nãi khí khóc lóc nói: “Con muốn mẹ… Mẹ, Đậu nhỏ có thể đến tìm mẹ không?”
“Không thể.” Hàn Mộc Tử không chút lưu tình từ chối cậu: “Nếu như con nghe lời thì nên ở nhà thật tốt, sau khi mẹ tìm cha về cho con sẽ trở ve.
Đậu nhỏ khóc càng lớn hơn: “Mẹ gạt người, cậu rõ ràng đã nói với con, cha đã xảy ra chuyện, có thể sẽ không trở lại nữa.”
Những lời này đã kích thích Hàn Mộc Tử, cô chợt trợn to hai mắt, không thể tin nhìn Đậu nhỏ trong video.
“Ai cho phép con nói bậy bạ như vậy? Mẹ nói con cũng không nghe sao? Cha con chẳng qua là bị mất tích mà thôi, anh ấy sẽ trở lại!”
Đậu nhỏ: “Vậy Đậu nhỏ sẽ cùng đợi với mẹ, mẹ… Trước kia mẹ đã nói sẽ không rời xa Đậu nhỏ mà, làm chuyện gì cũng sẽ dẫn theo Đậu nhỏ, lần này cũng giống vậy có được không?”
Trong giọng nói của bé trai nho nhỏ tràn đầy cầu xin, cho dù là ai thấy khi thấy dáng vẻ lúc này của cậu cũng không đành lòng từ chối, nhưng mà cho dù Hàn Mộc Tử đau lòng thì với cái bộ dáng bây giờ của cô đến ngay cả mình ghét bỏ, làm sao có thể để cho con trai nhìn thấy mình cái dáng vẻ này của mình cơ chứ?
Nghĩ tới đây, cô lạnh lùng nói: “Không thể, một mình mẹ là được, con không cần tới, biết không?”
Đậu nhỏ trề lên môi: “Nhưng mà con muốn ở bên mẹ, mẹ… Đồng ý với Đậu nhỏ nhé? Đậu nhỏ nhất định sẽ ngoan ngoãn, sẽ không chọc mẹ tức giận, mẹ có được hay không? Có được không mẹ?”
Cậu bắt đầu đùa giỡn vô lại, một câu rồi một câu xin Hàn Mộc Tử, làm lòng người nghe đều tan nát. Tiểu Nhan cầm điện thoại ở bên cạnh, nghe nói như vậy cũng không nhịn được mà đỏ mắt lên, sau đó nói với Hàn Mộc Tử: “Cậu đồng ý với thằng bé đi, thằng bé không phải là người khác, nó là đứa trẻ cậu mang thai mười tháng sinh ra đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.