Chương 730: Muốn thuận theo tự nhiên
Thẩm Kiều
24/05/2021
“Chẳng lẽ vừa rồi cô không nói những lời đó sao?”
Hàn Thanh nhướng mày, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm rơi xuống khuôn mặt cô ta. Tiểu Nhan vô thức lùi về sau hai bước, hai ngón trỏ buông xuống chọc vào nhau : “Là em nói, nhưng mà … Không phải chính anh cũng hoài nghi chuyện này sao? Chắc anh cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nên mới bảo em gọi tên đầu húi cua vào. Nói thật, đã bị băng thành như vậy rồi, anh có thể nhận ra được sao? Nhưng mà … Em nghĩ cậu chủ Dạ sẽ không trở thành bộ dạng như vậy.”
Nghe thấy vậy, Hàn Thanh mím chặt môi mỏng, ánh mắt trở nên có chút thâm sâu.
Anh ta cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng người kia bị quấn từ đầu đến chân như vậy, có thể là do chính bản thân anh nghĩ sai.
“Những chuyện này, tạm thời đừng nói với Mộc Tử. Khi cô trở về thì cứ giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì. Còn chuyện xác định thân phận thì để sau hẵng nói.”
Tiểu Nhan nghiêm túc gật đầu: “Em biết rồi.”
…
Hàn Mộc Tử đi từ phòng rửa tay ra thì không thấy Tô Cửu trong phòng bệnh. Thỉnh thoảng, cô lại nghe thấy tiếng nói chuyện thì thầm từ ban công truyền đến, nghe được hai ba câu thì biết được Tô Cửu đang bàn chuyện công việc. Nhớ lại mấy ngày nay cô ta cùng Hàn Thanh chạy tới chạy lui cũng thật sự rất bận rộn.
Hàn Mộc Tử chọn một cái ghế rồi thản nhiên ngồi xuống, ánh mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tô Cửu nghe điện thoại xong thì quay lại thì thấy Mộc Tử đang ngồi trên ghế. Bây giờ đã bước vào mùa đông, nhưng Hàn Mộc Tử chỉ mặc trên người một bộ quần áo mỏng manh.
Tô Cửu sững sờ một chút, sau đó nhanh chóng xoay người, cầm áo khoác khoác lên người Hàn Mộc Tử.
“Trời lạnh rồi. Cẩn thận không lại bị cảm lạnh. Cơ thể của cô vừa mới tiến triển tốt lên, chú ý đến bản thân một chút.”
Lúc đưa áo khoác cho Hàn Mộc Tử, cô cảm tưởng cô ta giống như một người chị gái vậy, điều này không khỏi khiến Hàn Mộc Tử ngước nhìn.
Tô Cửu khẽ mỉm cười, đưa tay bóp lấy khuôn mặt của cô, nhỏ gọng nói: “Cô vẫn còn trẻ như vậy. Đừng suy nghĩ nhiều chuyện. Rất nhiều chuyện cứ để thuận theo tự nhiên đi.”
“Thuận theo tự nhiên?”
Hàn Mộc Tử nói ra bốn chữ này, trong lòng có chút không thoải mái: “Năm năm qua, tôi cũng tự nhủ với bản thân mình nhiều lần. Rất nhiều chuyện cứ để thuận theo tự nhiên đi. Nhưng không ngờ đã năm năm cũng trôi qua, mà lòng tôi vẫn không có bất cứ thay đổi nào nào, rất nhiều chuyện vẫn giữ y nguyên như dáng vẻ ngày đầu.
“Đây không phải là chuyện tốt sao? Bãi bể nương dâu, mọi thứ đều thay đổi nhưng tình cảm của cô và cậu chủ Dạ có thể giữ nguyên như thuở ban đầu, quả là chuyện hiếm có.”
“Nhưng bây giờ, tôi thậm chí còn không biết anh ấy ở đâu.”
“Đây có thể là thử thách mà thượng đế đặt ra cô.” Tô Cửu suy nghĩ một hồi rồi quyết định dùng một cách khác để trao đổi, nói chuyện với Hàn Mộc Tử.
Qua nhiên hai chữ “Thử thách” đã thu hút được sự chú ý của Mộc Tử, cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt tỏ vẻ ngạc nhiên: “Thử thách?”
“Đúng, chính là một thử thách. Thực ra những chuyện về cô, tôi cũng không biết quá nhiều, nhưng tôi cũng biết đại khái một chút. Tôi rất ngưỡng mộ cô, dù sao thì cô cũng được ở bên người mình thích, dù cho thời gian không quá dài, nhưng chí ít cô cũng đã có khoảng thời gian tươi đẹp. Vậy nên đời của cô cũng không quá tiếc nuối.”
Nói đến chuyện này, Hàn Mộc Tử lại nhớ tới chuyện ngày trước, lúc Tô Cửu thích anh trai mình.
Về sau, cô thấy Tô Cửu kết hôn, Hàn Mộc Tử không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhìn vẻ mặt và bộ dạng bây giờ của cô ta, có vẻ như cô ta vẫn còn thích anh trai mình?
“Cô… Vô ý đào bởi bí mật trong lòng của Tô Cửu, Hàn Mộc Tử có chút xấu hổ, cảm xúc đột nhiên bị thay đổi phương hướng. Cô nhất thời quên mất chuyện giữa mình và Dạ Mạc Thâm.
Tô Cửu bất đắc dĩ cười cười, ngồi xuống trước mặt cô, sau đó cầm cái ẩm trước mặt lên, rót một chén nước ấm đưa cho Hàn Mộc Tử: “Nào, uống nước.”
Hàn Mộc Tử ngẩn ngốc nhìn cốc nước.
“Thực ra chắc cô đang muốn hỏi tại sao tôi thích một người nhưng lại đi cưới một người khác?”
Hàn Mộc Tử ngẩng đầu, nhìn chăm chăm Tô Cửu, quả thực cô rất tò mò.
“Thực ra, vấn đề này rất dễ hiểu. Ví dụ như, mặc dù tôi thích anh ấy, nhưng anh ấy không thích tôi, vậy nên tôi không thể ép buộc anh ấy ở bên tôi, đúng không? Cho dù tôi thực sự có cách để ràng buộc anh ấy ở bên tôi, nhưng anh ấy vẫn không thích tôi. Như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Hơn nữa, tôi thích anh ấy nhưng không có nghĩa là tôi sẽ dùng cả đời này để đợi chờ anh ấy. Bố mẹ mong tôi sớm kết hôn, tôi cho rằng mình có thể kiên trì được đến lúc đó đã là thành ý lớn nhất trong tình cảm của tôi dành cho anh ấy rồi.
“ Nghe đến đây, Hàn Mộc Tử có vẻ đã hiểu được một chút, cô gật đầu.
Tô Cửu muốn nói thêm gì đó, nhưng cô đã chủ động: “Thư ký Tô, cô đừng nói nữa.”
Những chuyện này là do chính Tô Cửu tự mình nói ra. Không nghi ngờ gì nữa, cô ta chính là đang xé toạc vết thương đã lành của mình ra để cho người khác thấy được trước đây cô ta đã bị tổn thương sâu sắc như thế nào.
Không cần thiết.
Tô Cửu sửng sốt, không ngờ cô lại ngăn cản cô ta kể ra mọi chuyện, xem ra cô cũng rất biết nghĩ cho người khác.
“Thực ra, tôi vẫn muốn nói rõ rằng, bây giờ loại tình cảm của tôi với anh trai cô đã không giống như ngày trước nữa rồi. Có lẽ thời gian xa cách cũng quá lâu rồi nên tôi cảm thấy dù có được hay không được cái gì thì cũng không quan trọng lắm.”
Tất nhiên, Hàn Mộc Tử biết ý nghĩa trong lời nói của cô ta, bề ngoài là đang làm sáng tỏ mọi chuyện, nhưng thực ra là đang thuyết phục, khuyên nhủ cô.
Nếu như Dạ Mạc Thâm … Thật sự xảy ra chuyện thì cô hãy nghĩ thoáng một chút.
Liên tưởng đến điều này, Hàn Mộc Tử có chút không vui, nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Tôi biết rồi thư ký Tô. Đúng rồi, vừa rồi tôi thấy cô nghe điện thoại, Công ty có việc bận sao?”
“Chỉ là một chút chuyện nhỏ, không có vấn đề gì.”
“Nếu là chuyện vặt vãnh thì đã không cần đích thân gọi thư ký Tô. Cả một ngày đều ở cùng anh tôi như vậy có mệt không?”
“Cô Mộc Tử nói đi đâu vậy? Đây là công việc của tôi. Về phần Tổng giám đốc Hàn, chỉ cần có thể ở bên cạnh em gái, tôi nghĩ có mệt mỏi bao nhiêu thì anh ấy cũng chịu đựng được hết.”
“Thư ký Tô, lần này trở về, cô hãy khuyên nhủ anh ấy đi, bảo anh ấy không cần qua đây nữa đâu. Tôi không muốn chỉ vì tôi mà anh ấy phải chạy đôn chạy đáo a khắp nơi như thế. Nếu cô và anh ấy đều kiệt sức thì đến lúc đó tôi làm gì cũng đều vô bổ.”
Tô Cửu: “… Cái này, e rằng tôi không thể làm lay động Tổng giám đốc Hàn được. Nếu cô Mộc Tử thật sự không muốn Tổng giám đốc Hàn tới, vậy thì cô hãy đích thân thuyết phục anh ấy.”
“Cốc cốc”
ml thanh gõ cửa phòng bệnh truyền đến, hai người cùng quay đa lại. Đúng lúc nhìn thấy Tiểu Nhan đang lặng lẽ đẩy cửa phòng bệnh, sau đó thò đầu vào, giống hệt dáng vẻ của một tên trộm.
Tiểu Nhan vừa ló đầu vào liền bắt gặp ánh mắt của Hàn Mộc Tử, cô ấy lập tức rụt về như thể mình đã làm sai điều gì đó.
“Tiểu Nhan? Em đi đâu vậy?”
Tô Cửu nhìn thấy cô ấy liền đứng dậy: “Vừa rồi chị tìm có tìm em nhưng không thấy đâu cả.”
Tiểu Nhan, người vừa bị gọi tên liền bước vào, cười ngượng ngùng với hai người họ, nhỏ giọng nói: “Em không đi đâu cả. Chỉ là buồn chán quá nên đi ra ngoài đó đây cho khuây khỏa chút mà thôi.”
Cô ấy nhất định sẽ không nói ra chuyện cô ấy đi ra ngoài với Hàn Thanh để tìm Dạ Mạc Thâm được.
Vả lại, bây giờ cũng chưa chắc chắn người kia có phải là Dạ Mạc Thâm không nữa.
Hàn Mộc Tử thấy động tác của Tiểu Nhan có chút không bình thường: “Em làm sao vậy?”
Hàn Thanh nhướng mày, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm rơi xuống khuôn mặt cô ta. Tiểu Nhan vô thức lùi về sau hai bước, hai ngón trỏ buông xuống chọc vào nhau : “Là em nói, nhưng mà … Không phải chính anh cũng hoài nghi chuyện này sao? Chắc anh cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nên mới bảo em gọi tên đầu húi cua vào. Nói thật, đã bị băng thành như vậy rồi, anh có thể nhận ra được sao? Nhưng mà … Em nghĩ cậu chủ Dạ sẽ không trở thành bộ dạng như vậy.”
Nghe thấy vậy, Hàn Thanh mím chặt môi mỏng, ánh mắt trở nên có chút thâm sâu.
Anh ta cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng người kia bị quấn từ đầu đến chân như vậy, có thể là do chính bản thân anh nghĩ sai.
“Những chuyện này, tạm thời đừng nói với Mộc Tử. Khi cô trở về thì cứ giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì. Còn chuyện xác định thân phận thì để sau hẵng nói.”
Tiểu Nhan nghiêm túc gật đầu: “Em biết rồi.”
…
Hàn Mộc Tử đi từ phòng rửa tay ra thì không thấy Tô Cửu trong phòng bệnh. Thỉnh thoảng, cô lại nghe thấy tiếng nói chuyện thì thầm từ ban công truyền đến, nghe được hai ba câu thì biết được Tô Cửu đang bàn chuyện công việc. Nhớ lại mấy ngày nay cô ta cùng Hàn Thanh chạy tới chạy lui cũng thật sự rất bận rộn.
Hàn Mộc Tử chọn một cái ghế rồi thản nhiên ngồi xuống, ánh mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tô Cửu nghe điện thoại xong thì quay lại thì thấy Mộc Tử đang ngồi trên ghế. Bây giờ đã bước vào mùa đông, nhưng Hàn Mộc Tử chỉ mặc trên người một bộ quần áo mỏng manh.
Tô Cửu sững sờ một chút, sau đó nhanh chóng xoay người, cầm áo khoác khoác lên người Hàn Mộc Tử.
“Trời lạnh rồi. Cẩn thận không lại bị cảm lạnh. Cơ thể của cô vừa mới tiến triển tốt lên, chú ý đến bản thân một chút.”
Lúc đưa áo khoác cho Hàn Mộc Tử, cô cảm tưởng cô ta giống như một người chị gái vậy, điều này không khỏi khiến Hàn Mộc Tử ngước nhìn.
Tô Cửu khẽ mỉm cười, đưa tay bóp lấy khuôn mặt của cô, nhỏ gọng nói: “Cô vẫn còn trẻ như vậy. Đừng suy nghĩ nhiều chuyện. Rất nhiều chuyện cứ để thuận theo tự nhiên đi.”
“Thuận theo tự nhiên?”
Hàn Mộc Tử nói ra bốn chữ này, trong lòng có chút không thoải mái: “Năm năm qua, tôi cũng tự nhủ với bản thân mình nhiều lần. Rất nhiều chuyện cứ để thuận theo tự nhiên đi. Nhưng không ngờ đã năm năm cũng trôi qua, mà lòng tôi vẫn không có bất cứ thay đổi nào nào, rất nhiều chuyện vẫn giữ y nguyên như dáng vẻ ngày đầu.
“Đây không phải là chuyện tốt sao? Bãi bể nương dâu, mọi thứ đều thay đổi nhưng tình cảm của cô và cậu chủ Dạ có thể giữ nguyên như thuở ban đầu, quả là chuyện hiếm có.”
“Nhưng bây giờ, tôi thậm chí còn không biết anh ấy ở đâu.”
“Đây có thể là thử thách mà thượng đế đặt ra cô.” Tô Cửu suy nghĩ một hồi rồi quyết định dùng một cách khác để trao đổi, nói chuyện với Hàn Mộc Tử.
Qua nhiên hai chữ “Thử thách” đã thu hút được sự chú ý của Mộc Tử, cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt tỏ vẻ ngạc nhiên: “Thử thách?”
“Đúng, chính là một thử thách. Thực ra những chuyện về cô, tôi cũng không biết quá nhiều, nhưng tôi cũng biết đại khái một chút. Tôi rất ngưỡng mộ cô, dù sao thì cô cũng được ở bên người mình thích, dù cho thời gian không quá dài, nhưng chí ít cô cũng đã có khoảng thời gian tươi đẹp. Vậy nên đời của cô cũng không quá tiếc nuối.”
Nói đến chuyện này, Hàn Mộc Tử lại nhớ tới chuyện ngày trước, lúc Tô Cửu thích anh trai mình.
Về sau, cô thấy Tô Cửu kết hôn, Hàn Mộc Tử không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhìn vẻ mặt và bộ dạng bây giờ của cô ta, có vẻ như cô ta vẫn còn thích anh trai mình?
“Cô… Vô ý đào bởi bí mật trong lòng của Tô Cửu, Hàn Mộc Tử có chút xấu hổ, cảm xúc đột nhiên bị thay đổi phương hướng. Cô nhất thời quên mất chuyện giữa mình và Dạ Mạc Thâm.
Tô Cửu bất đắc dĩ cười cười, ngồi xuống trước mặt cô, sau đó cầm cái ẩm trước mặt lên, rót một chén nước ấm đưa cho Hàn Mộc Tử: “Nào, uống nước.”
Hàn Mộc Tử ngẩn ngốc nhìn cốc nước.
“Thực ra chắc cô đang muốn hỏi tại sao tôi thích một người nhưng lại đi cưới một người khác?”
Hàn Mộc Tử ngẩng đầu, nhìn chăm chăm Tô Cửu, quả thực cô rất tò mò.
“Thực ra, vấn đề này rất dễ hiểu. Ví dụ như, mặc dù tôi thích anh ấy, nhưng anh ấy không thích tôi, vậy nên tôi không thể ép buộc anh ấy ở bên tôi, đúng không? Cho dù tôi thực sự có cách để ràng buộc anh ấy ở bên tôi, nhưng anh ấy vẫn không thích tôi. Như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Hơn nữa, tôi thích anh ấy nhưng không có nghĩa là tôi sẽ dùng cả đời này để đợi chờ anh ấy. Bố mẹ mong tôi sớm kết hôn, tôi cho rằng mình có thể kiên trì được đến lúc đó đã là thành ý lớn nhất trong tình cảm của tôi dành cho anh ấy rồi.
“ Nghe đến đây, Hàn Mộc Tử có vẻ đã hiểu được một chút, cô gật đầu.
Tô Cửu muốn nói thêm gì đó, nhưng cô đã chủ động: “Thư ký Tô, cô đừng nói nữa.”
Những chuyện này là do chính Tô Cửu tự mình nói ra. Không nghi ngờ gì nữa, cô ta chính là đang xé toạc vết thương đã lành của mình ra để cho người khác thấy được trước đây cô ta đã bị tổn thương sâu sắc như thế nào.
Không cần thiết.
Tô Cửu sửng sốt, không ngờ cô lại ngăn cản cô ta kể ra mọi chuyện, xem ra cô cũng rất biết nghĩ cho người khác.
“Thực ra, tôi vẫn muốn nói rõ rằng, bây giờ loại tình cảm của tôi với anh trai cô đã không giống như ngày trước nữa rồi. Có lẽ thời gian xa cách cũng quá lâu rồi nên tôi cảm thấy dù có được hay không được cái gì thì cũng không quan trọng lắm.”
Tất nhiên, Hàn Mộc Tử biết ý nghĩa trong lời nói của cô ta, bề ngoài là đang làm sáng tỏ mọi chuyện, nhưng thực ra là đang thuyết phục, khuyên nhủ cô.
Nếu như Dạ Mạc Thâm … Thật sự xảy ra chuyện thì cô hãy nghĩ thoáng một chút.
Liên tưởng đến điều này, Hàn Mộc Tử có chút không vui, nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Tôi biết rồi thư ký Tô. Đúng rồi, vừa rồi tôi thấy cô nghe điện thoại, Công ty có việc bận sao?”
“Chỉ là một chút chuyện nhỏ, không có vấn đề gì.”
“Nếu là chuyện vặt vãnh thì đã không cần đích thân gọi thư ký Tô. Cả một ngày đều ở cùng anh tôi như vậy có mệt không?”
“Cô Mộc Tử nói đi đâu vậy? Đây là công việc của tôi. Về phần Tổng giám đốc Hàn, chỉ cần có thể ở bên cạnh em gái, tôi nghĩ có mệt mỏi bao nhiêu thì anh ấy cũng chịu đựng được hết.”
“Thư ký Tô, lần này trở về, cô hãy khuyên nhủ anh ấy đi, bảo anh ấy không cần qua đây nữa đâu. Tôi không muốn chỉ vì tôi mà anh ấy phải chạy đôn chạy đáo a khắp nơi như thế. Nếu cô và anh ấy đều kiệt sức thì đến lúc đó tôi làm gì cũng đều vô bổ.”
Tô Cửu: “… Cái này, e rằng tôi không thể làm lay động Tổng giám đốc Hàn được. Nếu cô Mộc Tử thật sự không muốn Tổng giám đốc Hàn tới, vậy thì cô hãy đích thân thuyết phục anh ấy.”
“Cốc cốc”
ml thanh gõ cửa phòng bệnh truyền đến, hai người cùng quay đa lại. Đúng lúc nhìn thấy Tiểu Nhan đang lặng lẽ đẩy cửa phòng bệnh, sau đó thò đầu vào, giống hệt dáng vẻ của một tên trộm.
Tiểu Nhan vừa ló đầu vào liền bắt gặp ánh mắt của Hàn Mộc Tử, cô ấy lập tức rụt về như thể mình đã làm sai điều gì đó.
“Tiểu Nhan? Em đi đâu vậy?”
Tô Cửu nhìn thấy cô ấy liền đứng dậy: “Vừa rồi chị tìm có tìm em nhưng không thấy đâu cả.”
Tiểu Nhan, người vừa bị gọi tên liền bước vào, cười ngượng ngùng với hai người họ, nhỏ giọng nói: “Em không đi đâu cả. Chỉ là buồn chán quá nên đi ra ngoài đó đây cho khuây khỏa chút mà thôi.”
Cô ấy nhất định sẽ không nói ra chuyện cô ấy đi ra ngoài với Hàn Thanh để tìm Dạ Mạc Thâm được.
Vả lại, bây giờ cũng chưa chắc chắn người kia có phải là Dạ Mạc Thâm không nữa.
Hàn Mộc Tử thấy động tác của Tiểu Nhan có chút không bình thường: “Em làm sao vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.