Chương 784: Người khắc sâu trong trái tim
Thẩm Kiều
15/05/2021
Thật lòng thích Uất Trì Thầm sao?
Hàn Mộc Tử không biết nên trả lời câu hỏi này ra sao, giữ cô và Dạ Mạc Thâm... Hẳn là không đơn giản là thích hay không thích.
Nếu nhất định phải nói rõ ràng vấn đề này, vậy thì...
Hàn Mộc Tử khẽ cười: “Không phải thích."
George mở to đôi mắt: “Không thích? Cái quỷ gì vậy? Lẽ nào anh ta nhìn nhầm rồi?” “Là người in sâu trong trái tim tôi.
Khi George còn đang tưởng rằng mình hiểu nhầm thì Hàn Mộc Tử đột nhiên nói một câu khiến anh ta không nhịn được mà mở to hai mắt nhìn. “Cái, cái gì cơ... người in sâu trong trái tim cô? Cô, cô đã có tình cảm sâu đậm như vậy với Uất Trì rồi sao?"
Không, điều này không phù hợp chút nào, George nheo đôi mắt lại, anh ta nhìn Hàn Mộc Tử đang ở trước mặt mình, rõ ràng cô ở ngay đổi diện anh ta, thế nhưng khi nói những lời này, giọng điệu cô có chút nặng nề và uể oải, ánh mắt như có như không nhìn anh ta.
Rõ ràng lúc này tâm tư của cô không hề ở đây mà đã bay đến một nơi xa nào đó.
Mà cái nơi xa xăm đó, George cảm giác anh ta cũng có thể đoán được là ở đâu. “Khụ khụ. George ho nhẹ một tiếng, kéo tinh thần Hàn Mộc
Tử trở lại: "Cái này, chị dâu... có phải cô đã quen Uất Trì Thầm từ trước rồi không?” Những lời này khiến Hàn Mặc Tử hoàn toàn hồi phục tinh thần, tỉnh táo trở lại, cô ý thức được mình lỡ lời, nếu để George phát hiện thì coi như xong.
Nghĩ vậy, cô vội vàng khôi phục nụ cười, để George không quả để ý, có trêu chọc một câu: “Sao hả? Phải quen lâu rồi mới được để anh ấy trong lòng sao? Tôi không được lần đầu gặp đã yêu anh ấy, lần hai gặp đã nhớ nhung anh ấy, lần ba gặp đã muốn gả cho anh ấy sao?"
George: "..."
Bây giờ phụ nữ đều như vậy sao?
George nhìn không được cảm thán một câu: "Sao lại không có có gai nào đối xử với tôi như vậy chứ?" Nói xong anh ta giơ tay ôm lấy mặt mình: “Lẽ nào tôi còn không đủ đẹp trai hay sao?
Thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ của đối phương, cuối cùng Hàn Mộc Tử cũng có thể thờ phào nhẹ nhõm một hơi, xem như đã qua mắt được anh ta rồi?
May mà George khả dễ lừa.
Nếu đổi lại là một người khôn khéo một chút, chắc chắn sẽ nghi ngờ cô.
Nghĩ vậy, Hàn Mộc Tử lại nhẹ giọng nói: "Chuyện này cũng phải dựa vào duyên phận, hơn nữa nếu thật sự có cô gái nào coi trọng anh như vậy, chẳng phải sẽ mang thêm phiền phức cho anh sao?” Thấy Hàn Mộc Tử nói vậy, George gật đầu phụ họa: “Cô nói không sai, nếu có cô gái đối xử như vậy với tôi như vậy chắc chắn tôi sẽ không chịu nổi. Rốt cuộc thì tôi vẫn là một người theo đuổi chủ nghĩa tự do, nếu không phải thấy cô thích Uất Trì Thâm như vậy, chắc chắn tôi sẽ theo đuổi cô!”
Hàn Mộc Tử: "...
George thấy cô không đáp lại, anh ta lại pha trò: “Đương nhiên tôi không phải nói theo đuổi theo ý kia, hơn nữa chị dâu này, cô thích Uất Trì Thầm nên tôi tuyệt đối sẽ không xuống tay với cô đầu, cô yên tâm đi
Hàn Mộc Tử không biết phải nói gì nữa.
Hai người ngồi ở quán cà phê một lúc, George cảm thấy đói bụng, muốn mời Hàn Mặc Tử đi ăn cơm trưa.
Hàn Mộc Tử suy nghĩ, cảm thấy anh ta từ xa tới đây để nói với cô những việc này cũng xem như là có lòng, vì vậy cô nói: “Bỏ đi để tôi mời anh thì hơn. “Thật vậy sao? Vậy tôi chọn một nhà hàng đặt tiền liệu có khiến cô phá sản không?”
Hàn Mặc Tử hết nói nổi. “Yên tâm đi, tôi không dễ dàng phá sản vậy đâu.
Có lẽ George chỉ xem cô như một nhân viên công chức nhỏ bé, cho rằng tiền lương của cô rất ít nên sợ cô bị phá sản.
Quả nhiên đứng như cô nghĩ, George nhỏ giọng nói: "Thật sự sẽ không phá sản sao? Cô không phải chỉ là một nhân viên thực tập sao? Một tháng có thể có bao nhiêu tiền lương chứ, bữa này mời tôi có lẽ phải đi tong nửa tháng tiền lương của cô mat?"
Thấy anh ta nói như vậy, Hàn Mộc Tử cũng thuận miệng nói: "Vậy thì ăn chút đồ ăn nhanh đi.”
George cảm thán: "Chết tiệt!” Cuối cùng George đưa cô tới một nhà hàng, sau khi vào đó, Hàn Mộc Tử phát hiện ra nhà hàng này có vẻ rất hợp khẩu vị với cô vì thể cô ngắm nghĩa một lúc, mà George còn tưởng rằng cô đang xem xét giá cả nên vội vàng giải thích: “Cô yên tâm, hôm nay để tôi mời cô, lần sau cô moi di."
Hàn Mặc Tử thầm nói trong lòng, tôi có thể mời được. Có điều cô cũng không muốn nói nhiều với anh ta làm gì.
Hai người tới lầu hai, chọn một căn phòng yên tĩnh, Hàn
Mộc Tử đi theo sau George tiến vào phòng: “Dùng bữa trưa thôi mà, sao phải vào phòng chứ?" “Trong phòng dễ bàn chuyện, cô không biết sao? Cô cho rằng tôi chỉ đơn giản muốn mời cô đi ăn cơm sao?"
Hàn Mộc Tử cảm thấy khó hiểu.
George giơ điện thoại di động trong tay lên: “Tạo cơ hội cho cô và Uất Trì Thâm, lát nữa tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh ấy Hàn Mộc Tử nghĩ thầm, người này đúng là biết giở trò.
Có điều sự thật chứng minh, chuyện cô qua lại với George đúng là không tồi, anh ta là một người rất nhiệt tình, hơn nữa nhìn có vẻ cũng không có ý đồ xấu, còn luôn muốn tác thành cho cô và Dạ Mạc Thâm.
Như vậy, cô cũng có thể dễ dàng gặp được Da Mạc Thâm
Chẳng qua điều Hàn Mặc Tử lo lắng chính là, anh thoạt hon. nhìn có vẻ như không có gì bất ngờ.
Lẽ nào có không phải người mà anh quen thuộc nhất sao? Vì sao một chút xúc động cũng không có? Không phải con người ta khi mất trí nhớ, ở cùng với người thân thuộc nhất của mình thì não bộ sẽ bị kích thích sao?
Lẽ nào cô đang dùng sai cách? Nghĩ vậy, Hàn Mộc Tử lại trầm mặc, mà George sau khi ngồi xuống thấy cô im lặng bên chụp trộm cô một tấm ảnh, còn có không gian của nhà ăn, chụp xong anh ta chỉnh sửa một chút sau đó đăng lên mạng xã hội để chế độ chỉ mình Uất Trì Thậm có thể thấy được, anh ta còn ghi kèm theo dòng chữ: “Hẹn người đẹp cùng ăn trưa
Anh ta biết Uất Trì Thầm sẽ không rảnh rỗi mà lướt xem mấy thứ này nên còn đặc biệt gửi tin nhắn riêng Facebook cho Dạ Mạc Thâm.
Tiểu Trì Trì: "Uất Trị Thâm, mau xem bài đăng mới của tôi đi. Khoảng một phút sau, anh ta nhận được tin nhắn phản hồi chỉ có một chữ “Cút
Thấy chữ này, George tức giận cười ha ha hai tiếng, sau đó tiếp tục nhắn tin.
Tiểu Trì Trì: “Mau xem đi, có bất ngờ đấy, hơn nữa còn giúp ích cho anh."
Bên kia không hề đáp lại anh ta, rõ ràng là anh vô cùng khinh thường trò đùa nhạt nhẽo của George.
George thầm nói trong lòng, con người Uất Trì Thâm đúng là khó đối phó, cho nên anh ta quyết định dùng tuyệt chiêu Anh ta trực tiếp gửi hình ảnh cho Uất Trì Thâm, quả nhiên đối phương đã trả lời, có điều anh chỉ gửi tới một dấu chấm hỏi. Tuy rằng chỉ là một dấu chấm hỏi, nhưng George lại cảm thấy đẳng sau dấu chấm hỏi này ẩn chứa vô vàn ý nghĩa. Có thể khiến cho Uất Trì Thầm đặt ra nghi vấn, anh ta quả là nhân tài
George vui vẻ tự khen bản thân mình rồi tiếp tục gỗ chữ Tiểu Trì Trì: "Hẹn người đẹp ăn trưa, hãm mộ không?” Sau khi gửi đi tin nhắn này, George nhịn không được mà nở một nụ cười nham hiểm. “Anh làm sao vậy?” Hàn Mặc Tử thấy anh ta cứ tự mình cười với di động, cô không nhịn được hỏi một câu. George phục hồi tinh thần, anh ta vội vàng lắc đầu: "Không có gì, vừa rồi tôi thấy một thứ buồn cười thôi. "O." Hai người lại tiếp tục im lặng, Hàn Mộc Tử cảm thấy nhàm chán, cô cũng lấy di động ra.
Điều bất tiện khi ăn cơm với người không thân thiết chính là ở chỗ này, hai người chẳng có chuyện gì để tán gẫu, im lặng thì lại cảm thấy ngại ngùng. Nếu không phải thấy George liên tục giúp cô, cô thật sự cũng không muốn...
Hàn Mộc Tử không biết nên trả lời câu hỏi này ra sao, giữ cô và Dạ Mạc Thâm... Hẳn là không đơn giản là thích hay không thích.
Nếu nhất định phải nói rõ ràng vấn đề này, vậy thì...
Hàn Mộc Tử khẽ cười: “Không phải thích."
George mở to đôi mắt: “Không thích? Cái quỷ gì vậy? Lẽ nào anh ta nhìn nhầm rồi?” “Là người in sâu trong trái tim tôi.
Khi George còn đang tưởng rằng mình hiểu nhầm thì Hàn Mộc Tử đột nhiên nói một câu khiến anh ta không nhịn được mà mở to hai mắt nhìn. “Cái, cái gì cơ... người in sâu trong trái tim cô? Cô, cô đã có tình cảm sâu đậm như vậy với Uất Trì rồi sao?"
Không, điều này không phù hợp chút nào, George nheo đôi mắt lại, anh ta nhìn Hàn Mộc Tử đang ở trước mặt mình, rõ ràng cô ở ngay đổi diện anh ta, thế nhưng khi nói những lời này, giọng điệu cô có chút nặng nề và uể oải, ánh mắt như có như không nhìn anh ta.
Rõ ràng lúc này tâm tư của cô không hề ở đây mà đã bay đến một nơi xa nào đó.
Mà cái nơi xa xăm đó, George cảm giác anh ta cũng có thể đoán được là ở đâu. “Khụ khụ. George ho nhẹ một tiếng, kéo tinh thần Hàn Mộc
Tử trở lại: "Cái này, chị dâu... có phải cô đã quen Uất Trì Thầm từ trước rồi không?” Những lời này khiến Hàn Mặc Tử hoàn toàn hồi phục tinh thần, tỉnh táo trở lại, cô ý thức được mình lỡ lời, nếu để George phát hiện thì coi như xong.
Nghĩ vậy, cô vội vàng khôi phục nụ cười, để George không quả để ý, có trêu chọc một câu: “Sao hả? Phải quen lâu rồi mới được để anh ấy trong lòng sao? Tôi không được lần đầu gặp đã yêu anh ấy, lần hai gặp đã nhớ nhung anh ấy, lần ba gặp đã muốn gả cho anh ấy sao?"
George: "..."
Bây giờ phụ nữ đều như vậy sao?
George nhìn không được cảm thán một câu: "Sao lại không có có gai nào đối xử với tôi như vậy chứ?" Nói xong anh ta giơ tay ôm lấy mặt mình: “Lẽ nào tôi còn không đủ đẹp trai hay sao?
Thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ của đối phương, cuối cùng Hàn Mộc Tử cũng có thể thờ phào nhẹ nhõm một hơi, xem như đã qua mắt được anh ta rồi?
May mà George khả dễ lừa.
Nếu đổi lại là một người khôn khéo một chút, chắc chắn sẽ nghi ngờ cô.
Nghĩ vậy, Hàn Mộc Tử lại nhẹ giọng nói: "Chuyện này cũng phải dựa vào duyên phận, hơn nữa nếu thật sự có cô gái nào coi trọng anh như vậy, chẳng phải sẽ mang thêm phiền phức cho anh sao?” Thấy Hàn Mộc Tử nói vậy, George gật đầu phụ họa: “Cô nói không sai, nếu có cô gái đối xử như vậy với tôi như vậy chắc chắn tôi sẽ không chịu nổi. Rốt cuộc thì tôi vẫn là một người theo đuổi chủ nghĩa tự do, nếu không phải thấy cô thích Uất Trì Thâm như vậy, chắc chắn tôi sẽ theo đuổi cô!”
Hàn Mộc Tử: "...
George thấy cô không đáp lại, anh ta lại pha trò: “Đương nhiên tôi không phải nói theo đuổi theo ý kia, hơn nữa chị dâu này, cô thích Uất Trì Thầm nên tôi tuyệt đối sẽ không xuống tay với cô đầu, cô yên tâm đi
Hàn Mộc Tử không biết phải nói gì nữa.
Hai người ngồi ở quán cà phê một lúc, George cảm thấy đói bụng, muốn mời Hàn Mặc Tử đi ăn cơm trưa.
Hàn Mộc Tử suy nghĩ, cảm thấy anh ta từ xa tới đây để nói với cô những việc này cũng xem như là có lòng, vì vậy cô nói: “Bỏ đi để tôi mời anh thì hơn. “Thật vậy sao? Vậy tôi chọn một nhà hàng đặt tiền liệu có khiến cô phá sản không?”
Hàn Mặc Tử hết nói nổi. “Yên tâm đi, tôi không dễ dàng phá sản vậy đâu.
Có lẽ George chỉ xem cô như một nhân viên công chức nhỏ bé, cho rằng tiền lương của cô rất ít nên sợ cô bị phá sản.
Quả nhiên đứng như cô nghĩ, George nhỏ giọng nói: "Thật sự sẽ không phá sản sao? Cô không phải chỉ là một nhân viên thực tập sao? Một tháng có thể có bao nhiêu tiền lương chứ, bữa này mời tôi có lẽ phải đi tong nửa tháng tiền lương của cô mat?"
Thấy anh ta nói như vậy, Hàn Mộc Tử cũng thuận miệng nói: "Vậy thì ăn chút đồ ăn nhanh đi.”
George cảm thán: "Chết tiệt!” Cuối cùng George đưa cô tới một nhà hàng, sau khi vào đó, Hàn Mộc Tử phát hiện ra nhà hàng này có vẻ rất hợp khẩu vị với cô vì thể cô ngắm nghĩa một lúc, mà George còn tưởng rằng cô đang xem xét giá cả nên vội vàng giải thích: “Cô yên tâm, hôm nay để tôi mời cô, lần sau cô moi di."
Hàn Mặc Tử thầm nói trong lòng, tôi có thể mời được. Có điều cô cũng không muốn nói nhiều với anh ta làm gì.
Hai người tới lầu hai, chọn một căn phòng yên tĩnh, Hàn
Mộc Tử đi theo sau George tiến vào phòng: “Dùng bữa trưa thôi mà, sao phải vào phòng chứ?" “Trong phòng dễ bàn chuyện, cô không biết sao? Cô cho rằng tôi chỉ đơn giản muốn mời cô đi ăn cơm sao?"
Hàn Mộc Tử cảm thấy khó hiểu.
George giơ điện thoại di động trong tay lên: “Tạo cơ hội cho cô và Uất Trì Thâm, lát nữa tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh ấy Hàn Mộc Tử nghĩ thầm, người này đúng là biết giở trò.
Có điều sự thật chứng minh, chuyện cô qua lại với George đúng là không tồi, anh ta là một người rất nhiệt tình, hơn nữa nhìn có vẻ cũng không có ý đồ xấu, còn luôn muốn tác thành cho cô và Dạ Mạc Thâm.
Như vậy, cô cũng có thể dễ dàng gặp được Da Mạc Thâm
Chẳng qua điều Hàn Mặc Tử lo lắng chính là, anh thoạt hon. nhìn có vẻ như không có gì bất ngờ.
Lẽ nào có không phải người mà anh quen thuộc nhất sao? Vì sao một chút xúc động cũng không có? Không phải con người ta khi mất trí nhớ, ở cùng với người thân thuộc nhất của mình thì não bộ sẽ bị kích thích sao?
Lẽ nào cô đang dùng sai cách? Nghĩ vậy, Hàn Mộc Tử lại trầm mặc, mà George sau khi ngồi xuống thấy cô im lặng bên chụp trộm cô một tấm ảnh, còn có không gian của nhà ăn, chụp xong anh ta chỉnh sửa một chút sau đó đăng lên mạng xã hội để chế độ chỉ mình Uất Trì Thậm có thể thấy được, anh ta còn ghi kèm theo dòng chữ: “Hẹn người đẹp cùng ăn trưa
Anh ta biết Uất Trì Thầm sẽ không rảnh rỗi mà lướt xem mấy thứ này nên còn đặc biệt gửi tin nhắn riêng Facebook cho Dạ Mạc Thâm.
Tiểu Trì Trì: "Uất Trị Thâm, mau xem bài đăng mới của tôi đi. Khoảng một phút sau, anh ta nhận được tin nhắn phản hồi chỉ có một chữ “Cút
Thấy chữ này, George tức giận cười ha ha hai tiếng, sau đó tiếp tục nhắn tin.
Tiểu Trì Trì: “Mau xem đi, có bất ngờ đấy, hơn nữa còn giúp ích cho anh."
Bên kia không hề đáp lại anh ta, rõ ràng là anh vô cùng khinh thường trò đùa nhạt nhẽo của George.
George thầm nói trong lòng, con người Uất Trì Thâm đúng là khó đối phó, cho nên anh ta quyết định dùng tuyệt chiêu Anh ta trực tiếp gửi hình ảnh cho Uất Trì Thâm, quả nhiên đối phương đã trả lời, có điều anh chỉ gửi tới một dấu chấm hỏi. Tuy rằng chỉ là một dấu chấm hỏi, nhưng George lại cảm thấy đẳng sau dấu chấm hỏi này ẩn chứa vô vàn ý nghĩa. Có thể khiến cho Uất Trì Thầm đặt ra nghi vấn, anh ta quả là nhân tài
George vui vẻ tự khen bản thân mình rồi tiếp tục gỗ chữ Tiểu Trì Trì: "Hẹn người đẹp ăn trưa, hãm mộ không?” Sau khi gửi đi tin nhắn này, George nhịn không được mà nở một nụ cười nham hiểm. “Anh làm sao vậy?” Hàn Mặc Tử thấy anh ta cứ tự mình cười với di động, cô không nhịn được hỏi một câu. George phục hồi tinh thần, anh ta vội vàng lắc đầu: "Không có gì, vừa rồi tôi thấy một thứ buồn cười thôi. "O." Hai người lại tiếp tục im lặng, Hàn Mộc Tử cảm thấy nhàm chán, cô cũng lấy di động ra.
Điều bất tiện khi ăn cơm với người không thân thiết chính là ở chỗ này, hai người chẳng có chuyện gì để tán gẫu, im lặng thì lại cảm thấy ngại ngùng. Nếu không phải thấy George liên tục giúp cô, cô thật sự cũng không muốn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.