Chương 728: Sợ rằng anh đã chết
Thẩm Kiều
24/05/2021
Hàn Thanh nhướng mày nhìn Tiểu Nhan đang đứng trước mặt mình. Anh ta không ngờ nội dung cuộc trò chuyện qua điện thoại khi nãy của mình lại bị cô ấy nghe được, cô ấy còn muốn đi cùng anh sao?
Trong lòng anh ta muốn từ chối.
“Cô không ở lại cùng với Mộc Tử sao?”
Tiểu Nhan hơi sửng sốt sau đó cô ấy cắn nhẹ môi nói: “Hiện tại Mộc Tử có chị Tô ở cùng rồi, em càng muốn biết… Người mà bọn họ tìm được có phải là anh Dạ hay không?”
Hàn Thanh mím môi, sau một lúc lâu anh ta mới mở miệng nói: “Hiện giờ, tôi nhận được tin tức là đã tìm được người rồi. Nhưng còn chưa biết là sống hay chết nên cô không được nói lung tung.”
“Anh cứ yên tâm.” Tiểu Nhanh nhanh chóng giơ tay ra đảm bảo: “Em tuyệt đối không nói lung tung đầu. Em chỉ muốn đi cùng anh tới đó xem chút thôi.”
“Đi thôi.” Hàn Thanh đi lên phía trước, anh ta lạnh lùng nói.
Tiểu Nhan thấy vậy thì rón rén đi theo sát bên cạnh anh ta. Tiểu Nhan đi theo Hàn Thanh lên xe, không biết là vì căng thẳng hay là vì điều gì đó mà đầu của cô ấy lại đập một cái vào cánh cửa xe.
Âm thanh vang lên khá lớn, Tiểu Nhan bị đập khiến cho đầu óc choáng váng nhìn toàn sao, cô ấy lui hai ba bước rồi ngã ngồi trên sàn đất lạnh leo.
Hàn Thanh quay đầu lại nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày lại. Anh ta nhìn cô ấy ngồi ở chỗ kia không có động tĩnh gì.
Đột nhiên, Tiểu Nhan trở nên xấu hổ, cô ấy nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, vỗ tay để loại bỏ bụi trên lòng bàn tay. Sau đó, cô ấy giả vờ đứng dậy lại bước vào trong xe một lần nữa.
“Khụ khụ, cái kia… Vừa nãy em đang suy nghĩ một chuyện vậy nên mới…
Câu nói kế tiếp cô ấy cũng không thể nói hết bởi vì cô ấy phát hiện vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Thanh. Ngay cả ánh mắt của anh ta cũng không chứa chút ấm áp nào.
“Ngồi yên, im lặng đi.”
Tiểu Nhan không dám nói thêm lời nào nữa, thậm chí cô ấy cũng không dám thở mạnh. Cô ấy chỉ có thể im lặng ngồi ngay ngắn, nhìn thẳng về đằng trước.
Cô ấy vẫn còn choáng váng. Chuyện này đối với Hàn Thanh rất quan trọng, nó cũng rất quan trọng đối với cô ấy. Lẽ ra cô ấy không nên cà lơ phất phơ như vậy.
Đột nhiên, trong lúc này, chính cô ấy cũng cảm thấy bản thân mình khiến người khác ghét.
Sau khi xe nổ máy, không khí trong xe rơi vào im lặng.
Tiểu Nhan đang suy nghĩ xem người vừa gọi điện thoại nói như thế nào với Hàn Thanh. Hiện tại, anh Dạ ra sao rồi?
Cô ấy muốn nhanh chóng gặp được Dạ Mạc Thâm. Nếu có thể nhìn thấy anh bình an vô sự, thì chắc chắn tâm trạng của Mộc Tử sẽ không tiếp tục chán nản như vậy nữa.
Ông Trời ơi, ông nhất định phải phù hộ cho Dạ Mạc Thâm được bình an vô sự. Thân thể của Mộc Tử vốn yếu như thế, hiện tại cô lại đang mang thai, cô sẽ không chịu nổi kích thích dằn vặt này.
Tiểu Nhan vẫn luôn chắp tay trong lòng thầm cầu nguyện.
Cũng không biết xe đi qua bao lâu rốt cuộc cũng dừng lại. Tiểu Nhan quay đầu nhìn bốn phía, từ phía sau, Hàn Thanh lạnh lùng nói một câu: “Xuống xe đi.”
Tiểu Nhanh sợ tới mức người run lên, cô ấy nhanh chóng đẩy cửa bước xuống xe.
Lần này động tác của cô ấy rất cẩn thận, đảm bảo không để bản thân lại đụng vào cửa xe nữa. Đợi cho tới khi hai chân đã an toàn đứng trên mặt đất, Tiểu Nhan mới có thể thả lỏng người.
Người đàn ông tóc húi cua canh giữ trước cửa nhìn sang bên này. Khi anh ta nhìn thấy Hàn Thanh mới bước nhanh tới.
“Tổng giám đốc Hàn, rốt cuộc anh cũng đã đến, tôi chờ anh đã lâu rồi.”
Hàn Thanh nhướng mày lạnh lùng nói: “Người đâu rồi?”
Người đàn ông tóc húi cua hơi liếc nhìn Tiểu Nhan ở đằng sau anh ta sau đó nhanh chóng thu ánh mắt lại, khẽ nói: “Ở bên trong thưa Tổng giám đốc Hàn, anh hãy đi theo tôi.”
Hàn Thanh cất bước đuổi kịp anh ta. Tiểu Nhan cũng đi theo phía sau giống như một cái đuôi.
“Khi mà chúng tôi tìm được anh ta, toàn thân anh ta đều bị thương. Ngay cả ở trên mặt cũng chẳng chịt các vết thương”
Nghe được lời này, bước chân của Hàn Thanh hơi dừng lại một chút.
Lý do mà anh ta nhận được tin tức nhưng vẫn chưa nói lại với Mộc Tử là bởi vì anh ta lo lắng mấy người này sẽ tìm lầm người. Hoặc là bọn họ tìm đúng nhưng lại là một xác chết. Khi đó sẽ càng khiến cho Mộc Tử đau khổ hơn. So với như vậy không bằng để cho người anh trai là anh ta thay mặt tới xem tình huống trước rồi sau đó mới nghĩ cách. Trước khi đến đây, Hàn Thanh vẫn nghĩ rằng nếu như tìm được là một xác chết thì anh ta sẽ dứt khoát gạt Mộc Tử và xử lý tốt chuyện của xác chết đó. Sau đó coi như chuyện này chưa từng diễn ra, vì em gái của mình, anh ta tình nguyện trở thành một người ác độc.
Hiện tại anh ta nghe được người dẫn đường nói như vậy, Hàn Thanh cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Đối phương nói chuyện không có ấp ủng chứng minh tính mạng vẫn có thể cứu được.
Còn về việc vết thương ở trên mặt “Bị thương rất nghiêm trọng sao?”
“Cũng không nghiêm trọng lắm. Anh ta bị rơi xuống một ngọn núi gần đây, lúc ngã xuống có thể là cành cây hay cạnh của viên đá khứa vào mặt, vết thương có hơi sâu. Còn toàn thân thì chẳng chịt các vết thương lớn nhỏ. Chúng tôi đã xem qua vết thương của anh ta không quá nghiêm trọng. Bởi vì chúng tôi sợ anh ta đã chết nên đã đưa anh ta tới phòng khám gần đó nhất để kiểm tra.”
“Mấy người làm tốt lắm” Hàn Thanh gật đầu, trao cho đối phương một ánh mắt tán thưởng.
Người đàn ông tóc húi cua được Hàn Thanh nhìn như vậy thì dáng vẻ đầy đắc ý.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Hàn đã khen ngợi. Lúc quyết định như vậy là do tôi thấy anh ta chảy rất nhiều máu, sau đó thì trùng hợp biết được gần đó có một phòng khám nhỏ nên mới dứt khoát phân phó bọn họ đưa người tới nơi này.”
“Ừ” Hàn Thanh đáp lại một tiếng. Tiểu Nhan vẫn đi theo phía sau cảm thấy rất khó chịu. Theo như lời của người đàn ông tóc húi cua kia thì trên mặt của anh Dạ có vết thương rất nghiêm trọng đúng không?
Về sau không phải là sẽ để lại sẹo sao?
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan quên luôn lời dặn dò lúc trước của Hàn Thanh không cho cô ấy nói lung tung, cô ấy bật thốt lên hỏi: “Trên mặt vết thương nghiêm trọng lắm sao? Bác sĩ nói như thế nào vậy? Có thể lưu lại sẹo không?”
Câu này thật sự đã hỏi vào trọng điểm. Vừa nãy, người đàn ông tóc húi cua vẫn còn đắc ý, sau khi anh ta nghe xong lời của Tiểu Nhan thì sắc mặt đột nhiên trở nên trầm mặc.
“Bác sĩ đã kiểm tra rồi. Vết thương trên mặt của anh ta thật sự nghiêm trọng, khẳng định sẽ để lại sẹo.”
“Cái gì?”
Tiểu Nhan kinh ngạc và sợ hãi hét lên: “Tại sao có thể như vậw”› chứ? Nếu trên mặt đúng là để lại sẹo thì chẳng phải là…”
Nếu Mộc Tử biết được chắc chắn cô sẽ rất đau khổ.
Câu nói lớn tiếng của cô ấy khiến cho ánh mắt của đầu húi cua nhìn cô ấy chằm chằm, anh ta có chút bất mãn đáp lại: “Không có cách nào khác, đã không dễ dàng để có thể cứu được mạng sống của anh ta với nhiều vết thương nặng như vậy rồi. Hy vọng nó sẽ không để lại sẹo hay gì đó là quá không thực tế.”
“Nhưng mà để lại sẹo cũng không cần trên mặt của anh ấy chứ” Tiểu Nhan là đau lòng thay cho Mộc Tử.
Trên người có vết thương thì vẫn còn có quần áo để che nhưng nếu ở trên mặt thì phải che như thế nào đây?
Càng nghĩ, Tiểu Nhan càng cảm thấy đau lòng cho hai người họ.
Vô tình cô ấy cúi đầu xuống, ngay cả người phía trước dừng lại cô ấy cũng không để ý. Vì vậy đầu cô ấy đã va vào người đó không báo trước.
“Bichl”
Cái trán của Tiểu Nhan đau đớn, cô ấy lùi mạnh ra phía sau. Lúc cô ấy ngẩng đầu lên thì thấy Hàn Thanh đang lạnh lùng nhìn cô ấy chằm chằm.
Anh ta mím môi lại, vẻ mặt không rõ đang giận hay không.
“Cô làm sao không?”
Tiểu Nhan lắc đầu, cô đuối lý lấy tay che lên chỗ trán bị đau của mình.
“Thực xin lỗi”
Hàn Thanh thu hồi lại ánh mắt không nhìn nữa.
“Tổng giám đốc Hàn, người kia đang nằm ở bên trong. Bệnh viện dặn dò không được để nhiều người đi vào bên trong. Thế nên tôi sẽ không đi vào cùng hai người, tôi sẽ đứng bên ngoài đợi.”
“Ừ” Hàn Thanh gật đầu sau đó anh ta mở cửa ra đi vào.
Trong lòng anh ta muốn từ chối.
“Cô không ở lại cùng với Mộc Tử sao?”
Tiểu Nhan hơi sửng sốt sau đó cô ấy cắn nhẹ môi nói: “Hiện tại Mộc Tử có chị Tô ở cùng rồi, em càng muốn biết… Người mà bọn họ tìm được có phải là anh Dạ hay không?”
Hàn Thanh mím môi, sau một lúc lâu anh ta mới mở miệng nói: “Hiện giờ, tôi nhận được tin tức là đã tìm được người rồi. Nhưng còn chưa biết là sống hay chết nên cô không được nói lung tung.”
“Anh cứ yên tâm.” Tiểu Nhanh nhanh chóng giơ tay ra đảm bảo: “Em tuyệt đối không nói lung tung đầu. Em chỉ muốn đi cùng anh tới đó xem chút thôi.”
“Đi thôi.” Hàn Thanh đi lên phía trước, anh ta lạnh lùng nói.
Tiểu Nhan thấy vậy thì rón rén đi theo sát bên cạnh anh ta. Tiểu Nhan đi theo Hàn Thanh lên xe, không biết là vì căng thẳng hay là vì điều gì đó mà đầu của cô ấy lại đập một cái vào cánh cửa xe.
Âm thanh vang lên khá lớn, Tiểu Nhan bị đập khiến cho đầu óc choáng váng nhìn toàn sao, cô ấy lui hai ba bước rồi ngã ngồi trên sàn đất lạnh leo.
Hàn Thanh quay đầu lại nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày lại. Anh ta nhìn cô ấy ngồi ở chỗ kia không có động tĩnh gì.
Đột nhiên, Tiểu Nhan trở nên xấu hổ, cô ấy nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, vỗ tay để loại bỏ bụi trên lòng bàn tay. Sau đó, cô ấy giả vờ đứng dậy lại bước vào trong xe một lần nữa.
“Khụ khụ, cái kia… Vừa nãy em đang suy nghĩ một chuyện vậy nên mới…
Câu nói kế tiếp cô ấy cũng không thể nói hết bởi vì cô ấy phát hiện vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Thanh. Ngay cả ánh mắt của anh ta cũng không chứa chút ấm áp nào.
“Ngồi yên, im lặng đi.”
Tiểu Nhan không dám nói thêm lời nào nữa, thậm chí cô ấy cũng không dám thở mạnh. Cô ấy chỉ có thể im lặng ngồi ngay ngắn, nhìn thẳng về đằng trước.
Cô ấy vẫn còn choáng váng. Chuyện này đối với Hàn Thanh rất quan trọng, nó cũng rất quan trọng đối với cô ấy. Lẽ ra cô ấy không nên cà lơ phất phơ như vậy.
Đột nhiên, trong lúc này, chính cô ấy cũng cảm thấy bản thân mình khiến người khác ghét.
Sau khi xe nổ máy, không khí trong xe rơi vào im lặng.
Tiểu Nhan đang suy nghĩ xem người vừa gọi điện thoại nói như thế nào với Hàn Thanh. Hiện tại, anh Dạ ra sao rồi?
Cô ấy muốn nhanh chóng gặp được Dạ Mạc Thâm. Nếu có thể nhìn thấy anh bình an vô sự, thì chắc chắn tâm trạng của Mộc Tử sẽ không tiếp tục chán nản như vậy nữa.
Ông Trời ơi, ông nhất định phải phù hộ cho Dạ Mạc Thâm được bình an vô sự. Thân thể của Mộc Tử vốn yếu như thế, hiện tại cô lại đang mang thai, cô sẽ không chịu nổi kích thích dằn vặt này.
Tiểu Nhan vẫn luôn chắp tay trong lòng thầm cầu nguyện.
Cũng không biết xe đi qua bao lâu rốt cuộc cũng dừng lại. Tiểu Nhan quay đầu nhìn bốn phía, từ phía sau, Hàn Thanh lạnh lùng nói một câu: “Xuống xe đi.”
Tiểu Nhanh sợ tới mức người run lên, cô ấy nhanh chóng đẩy cửa bước xuống xe.
Lần này động tác của cô ấy rất cẩn thận, đảm bảo không để bản thân lại đụng vào cửa xe nữa. Đợi cho tới khi hai chân đã an toàn đứng trên mặt đất, Tiểu Nhan mới có thể thả lỏng người.
Người đàn ông tóc húi cua canh giữ trước cửa nhìn sang bên này. Khi anh ta nhìn thấy Hàn Thanh mới bước nhanh tới.
“Tổng giám đốc Hàn, rốt cuộc anh cũng đã đến, tôi chờ anh đã lâu rồi.”
Hàn Thanh nhướng mày lạnh lùng nói: “Người đâu rồi?”
Người đàn ông tóc húi cua hơi liếc nhìn Tiểu Nhan ở đằng sau anh ta sau đó nhanh chóng thu ánh mắt lại, khẽ nói: “Ở bên trong thưa Tổng giám đốc Hàn, anh hãy đi theo tôi.”
Hàn Thanh cất bước đuổi kịp anh ta. Tiểu Nhan cũng đi theo phía sau giống như một cái đuôi.
“Khi mà chúng tôi tìm được anh ta, toàn thân anh ta đều bị thương. Ngay cả ở trên mặt cũng chẳng chịt các vết thương”
Nghe được lời này, bước chân của Hàn Thanh hơi dừng lại một chút.
Lý do mà anh ta nhận được tin tức nhưng vẫn chưa nói lại với Mộc Tử là bởi vì anh ta lo lắng mấy người này sẽ tìm lầm người. Hoặc là bọn họ tìm đúng nhưng lại là một xác chết. Khi đó sẽ càng khiến cho Mộc Tử đau khổ hơn. So với như vậy không bằng để cho người anh trai là anh ta thay mặt tới xem tình huống trước rồi sau đó mới nghĩ cách. Trước khi đến đây, Hàn Thanh vẫn nghĩ rằng nếu như tìm được là một xác chết thì anh ta sẽ dứt khoát gạt Mộc Tử và xử lý tốt chuyện của xác chết đó. Sau đó coi như chuyện này chưa từng diễn ra, vì em gái của mình, anh ta tình nguyện trở thành một người ác độc.
Hiện tại anh ta nghe được người dẫn đường nói như vậy, Hàn Thanh cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Đối phương nói chuyện không có ấp ủng chứng minh tính mạng vẫn có thể cứu được.
Còn về việc vết thương ở trên mặt “Bị thương rất nghiêm trọng sao?”
“Cũng không nghiêm trọng lắm. Anh ta bị rơi xuống một ngọn núi gần đây, lúc ngã xuống có thể là cành cây hay cạnh của viên đá khứa vào mặt, vết thương có hơi sâu. Còn toàn thân thì chẳng chịt các vết thương lớn nhỏ. Chúng tôi đã xem qua vết thương của anh ta không quá nghiêm trọng. Bởi vì chúng tôi sợ anh ta đã chết nên đã đưa anh ta tới phòng khám gần đó nhất để kiểm tra.”
“Mấy người làm tốt lắm” Hàn Thanh gật đầu, trao cho đối phương một ánh mắt tán thưởng.
Người đàn ông tóc húi cua được Hàn Thanh nhìn như vậy thì dáng vẻ đầy đắc ý.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Hàn đã khen ngợi. Lúc quyết định như vậy là do tôi thấy anh ta chảy rất nhiều máu, sau đó thì trùng hợp biết được gần đó có một phòng khám nhỏ nên mới dứt khoát phân phó bọn họ đưa người tới nơi này.”
“Ừ” Hàn Thanh đáp lại một tiếng. Tiểu Nhan vẫn đi theo phía sau cảm thấy rất khó chịu. Theo như lời của người đàn ông tóc húi cua kia thì trên mặt của anh Dạ có vết thương rất nghiêm trọng đúng không?
Về sau không phải là sẽ để lại sẹo sao?
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan quên luôn lời dặn dò lúc trước của Hàn Thanh không cho cô ấy nói lung tung, cô ấy bật thốt lên hỏi: “Trên mặt vết thương nghiêm trọng lắm sao? Bác sĩ nói như thế nào vậy? Có thể lưu lại sẹo không?”
Câu này thật sự đã hỏi vào trọng điểm. Vừa nãy, người đàn ông tóc húi cua vẫn còn đắc ý, sau khi anh ta nghe xong lời của Tiểu Nhan thì sắc mặt đột nhiên trở nên trầm mặc.
“Bác sĩ đã kiểm tra rồi. Vết thương trên mặt của anh ta thật sự nghiêm trọng, khẳng định sẽ để lại sẹo.”
“Cái gì?”
Tiểu Nhan kinh ngạc và sợ hãi hét lên: “Tại sao có thể như vậw”› chứ? Nếu trên mặt đúng là để lại sẹo thì chẳng phải là…”
Nếu Mộc Tử biết được chắc chắn cô sẽ rất đau khổ.
Câu nói lớn tiếng của cô ấy khiến cho ánh mắt của đầu húi cua nhìn cô ấy chằm chằm, anh ta có chút bất mãn đáp lại: “Không có cách nào khác, đã không dễ dàng để có thể cứu được mạng sống của anh ta với nhiều vết thương nặng như vậy rồi. Hy vọng nó sẽ không để lại sẹo hay gì đó là quá không thực tế.”
“Nhưng mà để lại sẹo cũng không cần trên mặt của anh ấy chứ” Tiểu Nhan là đau lòng thay cho Mộc Tử.
Trên người có vết thương thì vẫn còn có quần áo để che nhưng nếu ở trên mặt thì phải che như thế nào đây?
Càng nghĩ, Tiểu Nhan càng cảm thấy đau lòng cho hai người họ.
Vô tình cô ấy cúi đầu xuống, ngay cả người phía trước dừng lại cô ấy cũng không để ý. Vì vậy đầu cô ấy đã va vào người đó không báo trước.
“Bichl”
Cái trán của Tiểu Nhan đau đớn, cô ấy lùi mạnh ra phía sau. Lúc cô ấy ngẩng đầu lên thì thấy Hàn Thanh đang lạnh lùng nhìn cô ấy chằm chằm.
Anh ta mím môi lại, vẻ mặt không rõ đang giận hay không.
“Cô làm sao không?”
Tiểu Nhan lắc đầu, cô đuối lý lấy tay che lên chỗ trán bị đau của mình.
“Thực xin lỗi”
Hàn Thanh thu hồi lại ánh mắt không nhìn nữa.
“Tổng giám đốc Hàn, người kia đang nằm ở bên trong. Bệnh viện dặn dò không được để nhiều người đi vào bên trong. Thế nên tôi sẽ không đi vào cùng hai người, tôi sẽ đứng bên ngoài đợi.”
“Ừ” Hàn Thanh gật đầu sau đó anh ta mở cửa ra đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.