Chương 762: Tìm lại trí nhớ
Thẩm Kiều
15/05/2021
“Đậu Nhỏ, hôm nay đi học có vui không, ở trường có bắt nạt bạn bè không?"
Nghe cô nói vậy, Đậu Nhỏ lập tức chu chu cái miệng nhỏ lại, ra vẻ lên án cô: “Mẹ người ta toàn sợ con mình bị bắt nạt thế mà mẹ Đậu Nhỏ lại lo con đi bắt nạt người khác!”
“Đấy là điều đương nhiên mà, Đậu Nhỏ nhà mình là ai cơ chứ? Chỉ có thể đi bắt nạt người khác chứ làm sao để người khác bắt nạt được?” Hàn Mộc Tử cười cười nhìn Đậu Nhỏ chu miệng lên, khuôn mặt vẫn còn ra vẻ tức giận, cô muốn vươn tay vuốt ve cậu bé.
Đáng tiếc chỉ có thể nhìn qua video. Tuy rằng thấy được nhưng lại không thể chạm tới.
Hiện giờ cuộc đời cô có hai người quan trọng nhất nhưng mỗi khi nghĩ đến lại khiến cô cảm thấy bất lực.
“Hừ, mẹ hư quá, chỉ có mẹ bắt nạt Đậu Nhỏ thôi.”
Hàn Mộc Tử chỉ cười, không trả lời lại.
Một lát sau, đột nhiên Đậu Nhỏ rũ mắt xuống, nhìn cô với vẻ mặt đáng thương. Truy cập truyen88.net để đọc truyện hay mỗi ngày
“Mẹ ơi, Đậu Nhỏ có thể tới gặp mẹ không? Dì Tiểu Nhan nói mẹ tìm được ba rồi, con... con cũng nhớ ba... Hàn Mộc Tử không muốn nói chuyện Dạ Mạc Thâm mất trí nhớ cho Đậu Nhỏ biết, nếu như để cậu bé biết ba mình không nhận ra mình chắc chắn sẽ rất đau lòng, cô chỉ có thể nói: “Tạm thời thì chưa được, ở bên này mẹ còn rất nhiều chuyện phải làm, Đậu Nhỏ không tới đây được đâu, chờ mẹ xử lý xong tất cả mọi chuyện mẹ sẽ trở về cùng ba được không?
"Hừ."
Đậu Nhỏ nặng nề hừ một tiếng: “Mẹ, chuyện gì mà mẹ phải tự mình gánh vác như vậy chứ, Đậu Nhỏ cũng muốn giúp mẹ!”
“Con vẫn là một đứa trẻ giúp cái gì mà giúp chứ? Hơn nữa.." Hàn Mộc Tử rũ mắt xuống, trước mắt cô có chút mơ hồ: “Có rất nhiều chuyện phải tự mình làm mới có thể làm tốt được.”
Nói rồi, cô ý thức được mình không thể để Đậu Nhỏ thấy được bộ dạng sa sút tinh thần của mình như vậy được, vì vậy cô nhanh chóng phấn chấn trở lại, tỏ ra vui vẻ, tươi cười nói: “Đậu Nhỏ nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời chờ mẹ và ba trở về nhé.”
“Vâng."
“Nếu như Đậu Nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, khi nào mẹ trở về... sẽ có quà cho Đậu Nhỏ được không nào?”
“Vâng, mẹ nói lời phải giữ lời đấy..."
Hai mẹ con hàn huyện hồi lâu, mãi cho đến khi Tiểu Nhan tới, đưa Đậu Nhỏ đi tắm rửa rồi cô ấy tiếp tục nói chuyện tiếp với Hàn Mộc Tử.
“Mộc Tử, Mộc tử, mọi chuyện chỗ cậu thế nào rồi? Có tiến triển gì không?”
Nhớ tới một ngày mệt mỏi hôm nay, thật sự không còn chút sức lực nào thế nhưng cô vẫn không thể nhìn thấy Dạ Mạc Thâm thường xuyên được, nào có tiến triển được gì đâu cơ chứ?
Nói không chừng mấy ngày tới cũng sẽ tiếp tục như vậy, gặp được Dạ Mạc Thâm cảm giác khó như lên trời vậy.
Thấy cô có chút không vui, Tiểu Nhan đại khái cũng đoán ra phần nào: “Không thể nào? Chẳng lẽ lại không có gì tiến triển? Cậu còn chưa gặp anh ấy lần nào sao?”
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử hơi im lặng một lúc sau đó cô nói: “Gặp thì cũng gặp rồi, chẳng qua là... Cô có chút do dự, gặp thì gặp rồi đấy nhưng Dạ Mạc Thâm lại có ấn tượng xấu với cô như vậy? Có điều sau này khi đi làm chị Lâm cũng không nói tới chuyện này nữa nên cô cũng không rõ cảm nhận của anh với ly cà phê cô pha là như thế nào.
“Chẳng qua là cái gì? Cậu mau nói nhanh đi, tò mò chết mình rồi?” Tiểu Nhan ở bên kia video gấp đến mức luống cuống tay chân khiến cho Hàn Mộc Tử bật cười.
“Ôi... mình còn chưa vội mà cậu vội cái gì vậy chứ?”
“Ôi trời." Tiểu Nhan luống cuống như vậy mà Hàn Mộc Tử vẫn còn cười được, cô ấy bất đắc dĩ nói: “Sao mình có thể không vội được chứ? Mình lo lắng thế này mà cậu còn hả hê được hå!"
Hàn Mộc Tử vẫn nhịn không được mà bật cười khúc khích, có lẽ bạn tốt chính là như vậy.
Chuyện của chính mình cô ấy còn chẳng sốt ruột như thế mà lại lo lắng cho chuyện của cô nhiều như vậy.
“Được rồi, nói cho cậu là được chứ gì, gặp thì cũng gặp rồi nhưng chỉ được một lúc thôi.”
“Ý cậu là sao?” Tiểu Nhan ôm đầu: “Không phải lúc trước cậu nói với mình là cậu đã chính thức được đi làm ở Tập đoàn Uất Trì rồi sao?”
“Ừ, có điều... chắc cũng phải dần dần, hôm nay mới là ngày đầu tiên đi làm, mình cũng không nên sốt ruột quá.
“Được rồi, nếu cậu đã không vội thì mình cũng không thúc giục cậu nữa, mình còn phải lo chuyện chung thân đại sự của mình cho tốt.”
Hai người lại hàn huyên sang chuyện khác, cho đến khi Tiểu Nhan thấy sắc mặt mặt Hàn Mộc Tử không được tốt mới bảo cô đi nghỉ ngơi sau đó tắt điện thoại. Truy cập truyen88.net để đọc truyện hay mỗi ngày
Đặt điện thoại trên, Hàn Mộc Tử đứng dậy chuẩn bị đi tắm lại phát hiện khi đứng lên cẳng chân truyền đến một trận đau nhức không thể nào bước đi nổi, chỉ có thể dê từng bước về phía trước.
Sau khi tắm rửa xong, Hàn Mộc Tử khập khiễng đi về phía trước, mãi cho đến khi ngồi xuống sô pha cô mới phát hiện ra có một vết trầy ở gót chân.
Cô cười khổ, tự mình xoa bóp chân.
Đã bao lâu cô không làm việc vất vả như vậy rồi, mới đi làm có một ngày mà đã thành ra thế này rồi.
“Đúng là ra vẻ quá đấy Hàn Mộc Tử.” Cô thấp giọng tự giễu bản thân mình một câu, cảm xúc có chút trầm xuống.
Có điều rất nhanh sau đó, Hàn Mộc Tử lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, ngẩng đầu vỗ vỗ mặt mình.
Nghe cô nói vậy, Đậu Nhỏ lập tức chu chu cái miệng nhỏ lại, ra vẻ lên án cô: “Mẹ người ta toàn sợ con mình bị bắt nạt thế mà mẹ Đậu Nhỏ lại lo con đi bắt nạt người khác!”
“Đấy là điều đương nhiên mà, Đậu Nhỏ nhà mình là ai cơ chứ? Chỉ có thể đi bắt nạt người khác chứ làm sao để người khác bắt nạt được?” Hàn Mộc Tử cười cười nhìn Đậu Nhỏ chu miệng lên, khuôn mặt vẫn còn ra vẻ tức giận, cô muốn vươn tay vuốt ve cậu bé.
Đáng tiếc chỉ có thể nhìn qua video. Tuy rằng thấy được nhưng lại không thể chạm tới.
Hiện giờ cuộc đời cô có hai người quan trọng nhất nhưng mỗi khi nghĩ đến lại khiến cô cảm thấy bất lực.
“Hừ, mẹ hư quá, chỉ có mẹ bắt nạt Đậu Nhỏ thôi.”
Hàn Mộc Tử chỉ cười, không trả lời lại.
Một lát sau, đột nhiên Đậu Nhỏ rũ mắt xuống, nhìn cô với vẻ mặt đáng thương. Truy cập truyen88.net để đọc truyện hay mỗi ngày
“Mẹ ơi, Đậu Nhỏ có thể tới gặp mẹ không? Dì Tiểu Nhan nói mẹ tìm được ba rồi, con... con cũng nhớ ba... Hàn Mộc Tử không muốn nói chuyện Dạ Mạc Thâm mất trí nhớ cho Đậu Nhỏ biết, nếu như để cậu bé biết ba mình không nhận ra mình chắc chắn sẽ rất đau lòng, cô chỉ có thể nói: “Tạm thời thì chưa được, ở bên này mẹ còn rất nhiều chuyện phải làm, Đậu Nhỏ không tới đây được đâu, chờ mẹ xử lý xong tất cả mọi chuyện mẹ sẽ trở về cùng ba được không?
"Hừ."
Đậu Nhỏ nặng nề hừ một tiếng: “Mẹ, chuyện gì mà mẹ phải tự mình gánh vác như vậy chứ, Đậu Nhỏ cũng muốn giúp mẹ!”
“Con vẫn là một đứa trẻ giúp cái gì mà giúp chứ? Hơn nữa.." Hàn Mộc Tử rũ mắt xuống, trước mắt cô có chút mơ hồ: “Có rất nhiều chuyện phải tự mình làm mới có thể làm tốt được.”
Nói rồi, cô ý thức được mình không thể để Đậu Nhỏ thấy được bộ dạng sa sút tinh thần của mình như vậy được, vì vậy cô nhanh chóng phấn chấn trở lại, tỏ ra vui vẻ, tươi cười nói: “Đậu Nhỏ nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời chờ mẹ và ba trở về nhé.”
“Vâng."
“Nếu như Đậu Nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, khi nào mẹ trở về... sẽ có quà cho Đậu Nhỏ được không nào?”
“Vâng, mẹ nói lời phải giữ lời đấy..."
Hai mẹ con hàn huyện hồi lâu, mãi cho đến khi Tiểu Nhan tới, đưa Đậu Nhỏ đi tắm rửa rồi cô ấy tiếp tục nói chuyện tiếp với Hàn Mộc Tử.
“Mộc Tử, Mộc tử, mọi chuyện chỗ cậu thế nào rồi? Có tiến triển gì không?”
Nhớ tới một ngày mệt mỏi hôm nay, thật sự không còn chút sức lực nào thế nhưng cô vẫn không thể nhìn thấy Dạ Mạc Thâm thường xuyên được, nào có tiến triển được gì đâu cơ chứ?
Nói không chừng mấy ngày tới cũng sẽ tiếp tục như vậy, gặp được Dạ Mạc Thâm cảm giác khó như lên trời vậy.
Thấy cô có chút không vui, Tiểu Nhan đại khái cũng đoán ra phần nào: “Không thể nào? Chẳng lẽ lại không có gì tiến triển? Cậu còn chưa gặp anh ấy lần nào sao?”
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử hơi im lặng một lúc sau đó cô nói: “Gặp thì cũng gặp rồi, chẳng qua là... Cô có chút do dự, gặp thì gặp rồi đấy nhưng Dạ Mạc Thâm lại có ấn tượng xấu với cô như vậy? Có điều sau này khi đi làm chị Lâm cũng không nói tới chuyện này nữa nên cô cũng không rõ cảm nhận của anh với ly cà phê cô pha là như thế nào.
“Chẳng qua là cái gì? Cậu mau nói nhanh đi, tò mò chết mình rồi?” Tiểu Nhan ở bên kia video gấp đến mức luống cuống tay chân khiến cho Hàn Mộc Tử bật cười.
“Ôi... mình còn chưa vội mà cậu vội cái gì vậy chứ?”
“Ôi trời." Tiểu Nhan luống cuống như vậy mà Hàn Mộc Tử vẫn còn cười được, cô ấy bất đắc dĩ nói: “Sao mình có thể không vội được chứ? Mình lo lắng thế này mà cậu còn hả hê được hå!"
Hàn Mộc Tử vẫn nhịn không được mà bật cười khúc khích, có lẽ bạn tốt chính là như vậy.
Chuyện của chính mình cô ấy còn chẳng sốt ruột như thế mà lại lo lắng cho chuyện của cô nhiều như vậy.
“Được rồi, nói cho cậu là được chứ gì, gặp thì cũng gặp rồi nhưng chỉ được một lúc thôi.”
“Ý cậu là sao?” Tiểu Nhan ôm đầu: “Không phải lúc trước cậu nói với mình là cậu đã chính thức được đi làm ở Tập đoàn Uất Trì rồi sao?”
“Ừ, có điều... chắc cũng phải dần dần, hôm nay mới là ngày đầu tiên đi làm, mình cũng không nên sốt ruột quá.
“Được rồi, nếu cậu đã không vội thì mình cũng không thúc giục cậu nữa, mình còn phải lo chuyện chung thân đại sự của mình cho tốt.”
Hai người lại hàn huyên sang chuyện khác, cho đến khi Tiểu Nhan thấy sắc mặt mặt Hàn Mộc Tử không được tốt mới bảo cô đi nghỉ ngơi sau đó tắt điện thoại. Truy cập truyen88.net để đọc truyện hay mỗi ngày
Đặt điện thoại trên, Hàn Mộc Tử đứng dậy chuẩn bị đi tắm lại phát hiện khi đứng lên cẳng chân truyền đến một trận đau nhức không thể nào bước đi nổi, chỉ có thể dê từng bước về phía trước.
Sau khi tắm rửa xong, Hàn Mộc Tử khập khiễng đi về phía trước, mãi cho đến khi ngồi xuống sô pha cô mới phát hiện ra có một vết trầy ở gót chân.
Cô cười khổ, tự mình xoa bóp chân.
Đã bao lâu cô không làm việc vất vả như vậy rồi, mới đi làm có một ngày mà đã thành ra thế này rồi.
“Đúng là ra vẻ quá đấy Hàn Mộc Tử.” Cô thấp giọng tự giễu bản thân mình một câu, cảm xúc có chút trầm xuống.
Có điều rất nhanh sau đó, Hàn Mộc Tử lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, ngẩng đầu vỗ vỗ mặt mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.