Chương 1088: Tôi không cố ý nghe trộm đâu
Thẩm Kiều
26/05/2021
Bóng lưng của người đàn ông cao lớn và thẳng tắm, như một cây tùng đứng trong gió.
Là Hàn Thanh.
Tiểu Nhan lần đầu tiên nhận ra bóng lưng của ai thì gần như là phản xạ có điều kiện mà lùi lại trong góc đứng dựa vào tường, đồng thời tim đập loạn nhịp.
Thật đáng thất vọng.
Tiểu Nhan thầm nguyền rủa bản thân trong lòng.
Đột nhiên, một giọng nữ quen thuộc vang lên: “Cái đó… thực xin lỗi anh Hàn, em không cố ý làm phiền anh, nhưng hôm nay có cơ hội này cho nên mới tìm đến anh. Thật ra thì em ngưỡng mộ anh đã lâu, mà em cũng biết rằng anh luôn độc thân, trước không dám tùy tiện mở miệng, Hôm nay em nắm lấy cơ hội này, em hy vọng anh có thể cho em một cơ hội”
Tiểu Nhan mở to mắt không thể tin được.
Nếu cô ấy nghe không lầm thì giọng nói này…
rõ ràng là Lâm Tinh Hỏa, người vẫn còn trò chuyện với cô ấy khi nấy.
Lâm Tinh Hỏa, người đặc biệt nổi tiếng trong làng giải trí, vậy mà lại… ái mộ Hàn Thanh?
Cô ấy thất thần đứng đó, luôn cảm thấy tin tức đó khiến cô ấy đặc biệt kinh ngạc, tại sao lại như vậy?
Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, đối với một người tốt như Hàn Thanh thì phụ nữ thích anh ta như nấm mọc sau mưa, dù sao một ngôi sao lớn cũng chỉ là một người bình thường có thất tình lục dục, thích người ta cũng là chuyện bình thường thôi.
Còn Hàn Thanh thì sao?
Lâm Tinh Hỏa quá tốt, quá đẹp, với dáng người và khuôn mặt hạng nhất, còn mạnh hơn cô biết bao nhiêu. So sánh giữa hai người có thể nói là chênh lệch giữa trời và đất.
Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy tỏ tình với anh ta thì anh ta sẽ động lòng chứ?
Nghĩ đến đây thì Tiểu Nhan cảm thấy trong lòng nhói đau, mũi có chú chua xót.
Cô ấy đang nghĩ gì vậy? Cho dù Hàn Thanh có thích Lâm Tinh Hỏa thì đối với cô ấy cũng không thành vấn đề.
Cô ấy đã quyết định quên anh ta từ lâu rồi phải không?
Khi Tiểu Nhan đang nghĩ ngợi thì giọng nam lãnh đạm vang lên.
“Nếu cô biết tôi vẫn luôn độc thân thì hôm nay cô không nên nói những điều này”
Lâm Tinh Hỏa sững sờ một chút, nhưng là một ngôi sao nên phản ứng tại chỗ cũng tốt, cô ta cười nhẹ.
“Có lẽ sau hôm nay sẽ khác? Anh độc thân lâu như vậy nên em muốn thử xem, nếu không cố gắng thì sẽ không có cơ hội.”
Câu này đúng, có rất nhiều điều phải thử mới biết được.
Dũng cảm, không sợ hãi.
Tiểu Nhan, người đang đứng cạnh bức tường, cũng nghĩ như vậy trước khi bị thất vọng, thậm chí cô ấy còn cảm thấy rằng chỉ cần muốn, thì nổ lực là có thể đạt được.
Nhưng mà có một điều bị bỏ qua, đó là có những thứ vốn không bao giờ thuộc về cô ấy.
Bây giờ, Lâm Tinh Hỏa cũng giống như chính mình.
“Không khác gì.”
Vẻ mặt Hàn Thanh hờ hững, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, thần sắc trước mặt nữ thần bao người cũng không có đặc biệt chói mắt.
Lâm Tinh Hỏa nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh ta, môi khẽ nhúc nhích, đang muốn nói gì đó, Hàn Thanh đột nhiên lạnh lùng nói.
“Cô còn muốn trốn phía sau nghe ngóng bao lâu?”
Cái gì?
Lâm Tinh Hỏa ban đầu không hiểu ý nghĩa của những gì anh ta nói, nhưng phải mất một thời gian dài để phản ứng lại và cô ấy cũng rất lo lắng đứng dậy và nhìn xung quanh. Chẳng lẽ có chó săn? Không thể nào, những người tổ chức tiệc hôm nay đều là người quen, đây là biệt thự Hải Giang, không có tay săn ảnh nào ở thành phố dám nhân cơ hội vào nơi này, một khi phát hiện thì đó là xâm nhập nhà riêng, có thể điều tra theo luật .
Tiểu Nhan bị sốc khi nghe những lời của Hàn Thanh, cô ấy trở nên căng thẳng.
Hàn Hàn Hàn Thanh… câu vừa rồi là có ý gì?
Còn muốn nấp sau nghe họ bao lâu?
Chẳng lẽ là anh ta phát hiện chính mình ở cách vách? Tuy nhiên, khi cô ấy bước ra thì anh ta đang quay lưng về phía mình, làm sao anh ta biết có người đang đứng sau lưng, chẳng lẽ anh ta lại có ánh mắt nhìn phía sau?
“Còn không đi ra, chờ tôi đã ra sao?”
Có một chút đe dọa xuất hiện trong giọng nói, cơn ớn lạnh đột nhiên quét qua cơ thể Tiểu Nhan.
Cô ấy không dám chậm trễ nữa, Hàn Thanh có vẻ thận trọng, anh ta cũng hiếm khi mất bình tĩnh, nhưng cũng không dễ hòa thuận.
Cô ấy hít một hơi thật sâu và cắn chặt răng rồi bước ra ngoài.
Nhìn thấy Tiểu Nhan, Lâm Tinh Hỏa ban đầu hơi ngạc nhiên, sau đó trái tim treo lơ lửng của cô ta cũng hạ xuống.
May quá, cô ta còn nghĩ rằng đó là một tay săn ảnh đã đến để chụp ảnh, nhưng may mắn thay đó là Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan bước đến chỗ hai người họ với vẻ mặt phiền muộn rồi dừng lại khi họ cách xa nhau một khoảng, cô ấy cắn và cắn chặt môi dưới.
“Tôi không cố ý nghe lén hai người. Tôi chỉ tình cờ ở trong nhà vệ sinh đi ra thì bắt gặp hai người đang nói chuyện với nhau. Tôi … tôi xin lỗi vì đã đánh gãy cuộc trò chuyện của hai người.”
Cô ấy giải thích rõ ràng hoàn cảnh của mình, để không cho Hàn Thanh hiểu lầm rằng cô ấy vẫn luôn đi theo anh ta.
Hàn Thanh khẽ nhíu mày, ánh mắt rơi vào trên mặt cô ấy.
Da đầu Tiểu Nhan căng thẳng, cô ấy nhanh chóng rũ mắt nhìn xuống đất, không dám nhìn Hàn Thanh một cái. “Không sao đâu.”
Lâm Tinh Hỏa bình tĩnh nở nụ cười , không hề xấu hổ vì bị đụng phải, thậm chí còn bước tới nắm lấy vai Tiểu Nhan: “Tôi vừa nghe thấy có người nghe lén còn tưởng là tay săn ảnh. Cũng may là cô, cũng là người quen nên không thành vấn đề, bất quá lần sau cô có thể bước qua đó mà không cần phải lo lắng căng thẳng”
Tiểu Nhan chỉ có thể lúng lúng gật đầu.
Có một bầu không khí bất an bao xung quanh cô ấy, mặc dù Lâm Tinh Hỏa không lúng túng chút nào nhưng cô ấy lại vô cùng lúng túng.
Nếu cô ấy gặp phải người khác tỏ tình thì có thể mặc kệ, những người bên kia là Hàn Thanh, cô ấy làm sao cho phải chứ?
Nghĩ đến đây thì Tiểu Nhan vội vàng nói.
“Ừm, vậy thì hai người nói tiếp đi… tôi, tôi, tôi đi đây”
€ó lẽ vì quá lo lắng, Tiểu Nhan thậm chí còn nói vấp như thể một đứa trẻ đang học nói.
Sau khi vất vả thốt ra những lời này thì Tiểu Nhan ngượng ngùng cười với Lâm Tinh Hỏa, rồi chuẩn bị rời đi.
Lúc này Hàn Thanh đột nhiên lên tiếng.
“Đợi đã.”
Tiểu Nhan dừng lại, trái tim cô ấy trở nên lúng túng hơn, anh ta muốn tránh mình sao? Nếu không… sẽ không gọi cô ấy ra ngoài.
Nhưng mà đợi một lúc lâu, Hàn Thanh cũng không lên tiếng, Lâm Tinh Hỏa cũng không biết nguyên nhân của việc này, chỉ nhìn Hàn Thanh thấy ánh mắt của anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tiểu Nhan, chớp mắt đột nhiên hiểu ra cái gì.
“Nếu hai người có chuyện muốn nói vậy thì tôi sẽ không quấy rầy”
Nói xong thì Lâm Tinh Hỏa nhẹ nhàng rời đi, người đại diện đã đợi cô ta cách đó không xa, vừa thấy cô ta đến liền lặng lẽ nhỏ giọng nói: “Cô thật đúng là! Ở nơi như vậy mà nói những lời này, cô không sợ bị ghi lại sao? Đưa lên mạng cũng đủ cho cô bị bôi đen rồi!”
“Bôi đen cái gì? Nếu như theo đuổi người ta mà cũng bị bôi đen vậy thì tam quan của thế giới này thật quá quái dị. Chẳng lẽ chỉ có đàn ông mới được phép đuổi phụ nữ?”
Người đại diện: “Cô thật sự muốn làm tôi tức chết mà, đi thôi!”
Trước khi rời đi thì Lâm Tỉnh Hỏa không khỏi nhìn lại Tiểu Nhan và Hàn Thanh, ánh mắt sâu xa.
Tiểu Nhan nhận được ánh mắt của cô ta thì da đầu của cô ấy không ngừng tê liệt, không ai nói chuyện với nhau.
Hàn Thanh giữ cô ấy lại nhưng vẫn là im lặng,
Tiểu Nhan chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có một ánh mắt, thật lâu không có rời đi.
Cô ấy lo lắng đến mức chỉ có thể chủ động phá vỡ sự im lặng: “Xin lỗi, tôi thực sự không cố ý nghe lén”
Là Hàn Thanh.
Tiểu Nhan lần đầu tiên nhận ra bóng lưng của ai thì gần như là phản xạ có điều kiện mà lùi lại trong góc đứng dựa vào tường, đồng thời tim đập loạn nhịp.
Thật đáng thất vọng.
Tiểu Nhan thầm nguyền rủa bản thân trong lòng.
Đột nhiên, một giọng nữ quen thuộc vang lên: “Cái đó… thực xin lỗi anh Hàn, em không cố ý làm phiền anh, nhưng hôm nay có cơ hội này cho nên mới tìm đến anh. Thật ra thì em ngưỡng mộ anh đã lâu, mà em cũng biết rằng anh luôn độc thân, trước không dám tùy tiện mở miệng, Hôm nay em nắm lấy cơ hội này, em hy vọng anh có thể cho em một cơ hội”
Tiểu Nhan mở to mắt không thể tin được.
Nếu cô ấy nghe không lầm thì giọng nói này…
rõ ràng là Lâm Tinh Hỏa, người vẫn còn trò chuyện với cô ấy khi nấy.
Lâm Tinh Hỏa, người đặc biệt nổi tiếng trong làng giải trí, vậy mà lại… ái mộ Hàn Thanh?
Cô ấy thất thần đứng đó, luôn cảm thấy tin tức đó khiến cô ấy đặc biệt kinh ngạc, tại sao lại như vậy?
Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, đối với một người tốt như Hàn Thanh thì phụ nữ thích anh ta như nấm mọc sau mưa, dù sao một ngôi sao lớn cũng chỉ là một người bình thường có thất tình lục dục, thích người ta cũng là chuyện bình thường thôi.
Còn Hàn Thanh thì sao?
Lâm Tinh Hỏa quá tốt, quá đẹp, với dáng người và khuôn mặt hạng nhất, còn mạnh hơn cô biết bao nhiêu. So sánh giữa hai người có thể nói là chênh lệch giữa trời và đất.
Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy tỏ tình với anh ta thì anh ta sẽ động lòng chứ?
Nghĩ đến đây thì Tiểu Nhan cảm thấy trong lòng nhói đau, mũi có chú chua xót.
Cô ấy đang nghĩ gì vậy? Cho dù Hàn Thanh có thích Lâm Tinh Hỏa thì đối với cô ấy cũng không thành vấn đề.
Cô ấy đã quyết định quên anh ta từ lâu rồi phải không?
Khi Tiểu Nhan đang nghĩ ngợi thì giọng nam lãnh đạm vang lên.
“Nếu cô biết tôi vẫn luôn độc thân thì hôm nay cô không nên nói những điều này”
Lâm Tinh Hỏa sững sờ một chút, nhưng là một ngôi sao nên phản ứng tại chỗ cũng tốt, cô ta cười nhẹ.
“Có lẽ sau hôm nay sẽ khác? Anh độc thân lâu như vậy nên em muốn thử xem, nếu không cố gắng thì sẽ không có cơ hội.”
Câu này đúng, có rất nhiều điều phải thử mới biết được.
Dũng cảm, không sợ hãi.
Tiểu Nhan, người đang đứng cạnh bức tường, cũng nghĩ như vậy trước khi bị thất vọng, thậm chí cô ấy còn cảm thấy rằng chỉ cần muốn, thì nổ lực là có thể đạt được.
Nhưng mà có một điều bị bỏ qua, đó là có những thứ vốn không bao giờ thuộc về cô ấy.
Bây giờ, Lâm Tinh Hỏa cũng giống như chính mình.
“Không khác gì.”
Vẻ mặt Hàn Thanh hờ hững, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, thần sắc trước mặt nữ thần bao người cũng không có đặc biệt chói mắt.
Lâm Tinh Hỏa nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh ta, môi khẽ nhúc nhích, đang muốn nói gì đó, Hàn Thanh đột nhiên lạnh lùng nói.
“Cô còn muốn trốn phía sau nghe ngóng bao lâu?”
Cái gì?
Lâm Tinh Hỏa ban đầu không hiểu ý nghĩa của những gì anh ta nói, nhưng phải mất một thời gian dài để phản ứng lại và cô ấy cũng rất lo lắng đứng dậy và nhìn xung quanh. Chẳng lẽ có chó săn? Không thể nào, những người tổ chức tiệc hôm nay đều là người quen, đây là biệt thự Hải Giang, không có tay săn ảnh nào ở thành phố dám nhân cơ hội vào nơi này, một khi phát hiện thì đó là xâm nhập nhà riêng, có thể điều tra theo luật .
Tiểu Nhan bị sốc khi nghe những lời của Hàn Thanh, cô ấy trở nên căng thẳng.
Hàn Hàn Hàn Thanh… câu vừa rồi là có ý gì?
Còn muốn nấp sau nghe họ bao lâu?
Chẳng lẽ là anh ta phát hiện chính mình ở cách vách? Tuy nhiên, khi cô ấy bước ra thì anh ta đang quay lưng về phía mình, làm sao anh ta biết có người đang đứng sau lưng, chẳng lẽ anh ta lại có ánh mắt nhìn phía sau?
“Còn không đi ra, chờ tôi đã ra sao?”
Có một chút đe dọa xuất hiện trong giọng nói, cơn ớn lạnh đột nhiên quét qua cơ thể Tiểu Nhan.
Cô ấy không dám chậm trễ nữa, Hàn Thanh có vẻ thận trọng, anh ta cũng hiếm khi mất bình tĩnh, nhưng cũng không dễ hòa thuận.
Cô ấy hít một hơi thật sâu và cắn chặt răng rồi bước ra ngoài.
Nhìn thấy Tiểu Nhan, Lâm Tinh Hỏa ban đầu hơi ngạc nhiên, sau đó trái tim treo lơ lửng của cô ta cũng hạ xuống.
May quá, cô ta còn nghĩ rằng đó là một tay săn ảnh đã đến để chụp ảnh, nhưng may mắn thay đó là Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan bước đến chỗ hai người họ với vẻ mặt phiền muộn rồi dừng lại khi họ cách xa nhau một khoảng, cô ấy cắn và cắn chặt môi dưới.
“Tôi không cố ý nghe lén hai người. Tôi chỉ tình cờ ở trong nhà vệ sinh đi ra thì bắt gặp hai người đang nói chuyện với nhau. Tôi … tôi xin lỗi vì đã đánh gãy cuộc trò chuyện của hai người.”
Cô ấy giải thích rõ ràng hoàn cảnh của mình, để không cho Hàn Thanh hiểu lầm rằng cô ấy vẫn luôn đi theo anh ta.
Hàn Thanh khẽ nhíu mày, ánh mắt rơi vào trên mặt cô ấy.
Da đầu Tiểu Nhan căng thẳng, cô ấy nhanh chóng rũ mắt nhìn xuống đất, không dám nhìn Hàn Thanh một cái. “Không sao đâu.”
Lâm Tinh Hỏa bình tĩnh nở nụ cười , không hề xấu hổ vì bị đụng phải, thậm chí còn bước tới nắm lấy vai Tiểu Nhan: “Tôi vừa nghe thấy có người nghe lén còn tưởng là tay săn ảnh. Cũng may là cô, cũng là người quen nên không thành vấn đề, bất quá lần sau cô có thể bước qua đó mà không cần phải lo lắng căng thẳng”
Tiểu Nhan chỉ có thể lúng lúng gật đầu.
Có một bầu không khí bất an bao xung quanh cô ấy, mặc dù Lâm Tinh Hỏa không lúng túng chút nào nhưng cô ấy lại vô cùng lúng túng.
Nếu cô ấy gặp phải người khác tỏ tình thì có thể mặc kệ, những người bên kia là Hàn Thanh, cô ấy làm sao cho phải chứ?
Nghĩ đến đây thì Tiểu Nhan vội vàng nói.
“Ừm, vậy thì hai người nói tiếp đi… tôi, tôi, tôi đi đây”
€ó lẽ vì quá lo lắng, Tiểu Nhan thậm chí còn nói vấp như thể một đứa trẻ đang học nói.
Sau khi vất vả thốt ra những lời này thì Tiểu Nhan ngượng ngùng cười với Lâm Tinh Hỏa, rồi chuẩn bị rời đi.
Lúc này Hàn Thanh đột nhiên lên tiếng.
“Đợi đã.”
Tiểu Nhan dừng lại, trái tim cô ấy trở nên lúng túng hơn, anh ta muốn tránh mình sao? Nếu không… sẽ không gọi cô ấy ra ngoài.
Nhưng mà đợi một lúc lâu, Hàn Thanh cũng không lên tiếng, Lâm Tinh Hỏa cũng không biết nguyên nhân của việc này, chỉ nhìn Hàn Thanh thấy ánh mắt của anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tiểu Nhan, chớp mắt đột nhiên hiểu ra cái gì.
“Nếu hai người có chuyện muốn nói vậy thì tôi sẽ không quấy rầy”
Nói xong thì Lâm Tinh Hỏa nhẹ nhàng rời đi, người đại diện đã đợi cô ta cách đó không xa, vừa thấy cô ta đến liền lặng lẽ nhỏ giọng nói: “Cô thật đúng là! Ở nơi như vậy mà nói những lời này, cô không sợ bị ghi lại sao? Đưa lên mạng cũng đủ cho cô bị bôi đen rồi!”
“Bôi đen cái gì? Nếu như theo đuổi người ta mà cũng bị bôi đen vậy thì tam quan của thế giới này thật quá quái dị. Chẳng lẽ chỉ có đàn ông mới được phép đuổi phụ nữ?”
Người đại diện: “Cô thật sự muốn làm tôi tức chết mà, đi thôi!”
Trước khi rời đi thì Lâm Tỉnh Hỏa không khỏi nhìn lại Tiểu Nhan và Hàn Thanh, ánh mắt sâu xa.
Tiểu Nhan nhận được ánh mắt của cô ta thì da đầu của cô ấy không ngừng tê liệt, không ai nói chuyện với nhau.
Hàn Thanh giữ cô ấy lại nhưng vẫn là im lặng,
Tiểu Nhan chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có một ánh mắt, thật lâu không có rời đi.
Cô ấy lo lắng đến mức chỉ có thể chủ động phá vỡ sự im lặng: “Xin lỗi, tôi thực sự không cố ý nghe lén”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.