Chương 787: Tôi rất thất vọng về anh, thật đấy
Thẩm Kiều
15/05/2021
**********
Dạ Mạc Thám ngước nhìn lên, lướt qua mặt Gro, rồi hờ hững hỏi lại: "Có liên quan gì đến tôi?"
Dáng vẻ khinh thường kia, cùng với ngữ khí thản nhiên này, thêm cả ánh nhìn lạnh bằng khiến lòng người rét buốt kia làm cho George suýt nữa đã nhầm tưởng đây không phải là người đã chạy đi cứu Hàn Mộc Tử ở trong quán bar đêm hôm đó.
Đây là cùng một người sao?
Vì sao lại có sự khác biệt lớn đến như vậy??
George nheo mắt tiến lại gần anh, quan sát anh trên dưới trái phải một hồi, rồi hỏi: "Anh là Uất Trì thật sao? Không bị ma nhập đó chứ?" Trong đôi mắt hẹp dài của Dạ Mạc Thâm chợt lóe lên một tia sáng nguy hiểm.
Sau đó George lại bổ sung thêm một câu: "Nếu không bị ma nhập thì sao lại có sự khác biệt lớn đến vậy chứ?" “Nếu anh không còn việc gì nữa thì có thể biến đi được rồi." Dạ Mạc Thâm đã bắt đầu lên tiếng đuổi khách, rồi xoay người đi xuống dưới tầng. George cũng vội vội vàng vàng đi theo, lẽo đẽo theo sau lưng anh mà lải nhải: "Tôi nói anh nghe này, anh cho tôi một câu khẳng định chắc chắn đi xem nào, rốt cục anh và cô gái đó là như thế nào với nhau? Không phải trước kia anh còn chạy đến quán bar cứu người ta sao? Sao hôm nay tôi gửi ảnh cho anh thì anh lại không phản ứng gì thế?"
Bước chân của người phía trước đột nhiên dừng lại, George cũng dừng lại theo: "Anh mau nói gì đi chứ."
Dạ Mạc Thâm quay lại nhìn anh ta bằng một ánh nhìn lạnh buốt: "Thực sự là anh thích hồng chuyện quá rồi đấy." "Hề hề, có thể khiến bạn thân tôi trở nên khác thường đến như vậy, tôi hóng chuyện thêm nữa thì sao nào? Ôi chao anh có biết... Hôm nay cơ thể của người ta không được thoải mái lắm không? Gương mặt nhỏ nhắn đó trang bệch luôn.... Tôi nhìn tôi cũng thấy lo" George nhớ lại dáng vẻ của Hàn Mặc Tử sau khi rời khỏi nhà vệ sinh, mặt có trang đến mức gần như trong suốt, môi cũng không còn chút máu nào. Mãi đến khi dùng bữa xong nhìn cô mới khá hơn. George không dám nấn ná gì thêm, chỉ có thể nhanh chóng đưa Hàn Mộc Tử về nhà rồi vội vàng qua chỗ Dạ Mạc Thâm.
Nghe thấy việc Hàn Mặc Tử không thoải mái, sâu trong mắt Dạ Mạc Thâm chợt có thứ gì đó thoảng quả, nhưng anh chưa kịp mở miệng nói gì, từ dưới tầng đã vang lên một giọng nữ nhỏ nhẹ. "Anh Thâm, em đã gọt hoa quả xong rồi, ôi chao, George... Anh đến chơi đấy à?"
Nghe giọng nói này khá quen thuộc, George không khỏi nhìn xuống dưới tầng
Lúc này hai người đang đứng trên cầu thang, George thấy người ở dưới tầng kia là Đoan Mộc Tuyết đang bưng một đĩa hoa quả, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Hôm nay Đoan Mộc Tuyết mặc một bộ váy liền thân gợi cảm, mái tóc dài óng ả xổa trên bờ vai lộ rõ vẻ quyến rũ, trang điểm trên mặt cô ta rất đậm, lúc này cô ta đang mỉm cười nhìn cả hai người. "Hóa ra cô cũng ở đây là "
Khi nói ra câu này, George có cảm giác trong lồng ngực mình đang bị một thứ gì đó chặn lại, khó chịu cực kỳ.
Đoan Mộc Tuyết vẫn ngọt ngào cười, gật đầu nói. "Ừ, nếu anh đã ở đây rồi thì cùng ngồi ăn trái cây với anh
Thậm đi." Nói xong, Đoan Mộc Tuyết bưng đĩa trái cây đi về phía phòng khách.
George thấy họng mình đang ẩm ách, anh ta nhìn sườn mặt tuấn mỹ của Dạ Mạc Thậm ở bên cạnh, đôi mắt thâm thủy của anh đang nhìn về nơi nào đó không rõ, rất nhập tâm. "Anh... Nguyên nhân mà anh không xuất hiện, là đây đó à??"
Dạ Mạc Thầm lập tức nhíu mày, nhớ về tình hình khi đó. khi đó George gửi ảnh chụp cho anh, anh quan sát một lúc, dù trong lòng thấy không quá thích hợp nhưng thân thể và đại não của anh đã vô thức đứng lên bước ra ngoài, khi anh xuống tầng lại trùng hợp gặp phải Đoan Mộc Tuyết đến đây.
Mà không chỉ có Đoan Mộc Tuyết, còn có ông nội của Đoàn Mộc Tuyết - Đoan Mộc Ngạo Thiên.
Sau khi hai bên gặp mặt nhau, Đoan Mộc Ngạo Thiên và Uất Trì Kim cùng vào phòng bàn việc, trước khi vào bên trong, Uất Trì Kim đã dặn anh phải tiếp đãi Đoan Mộc Tuyết, còn Đoàn Mộc Ngạo Thiên đứng bên cạnh thì cười híp mắt như một con cáo già.
Dạ Mạc Thầm đành phải ở nhà.
George thấy anh không đáp lời, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng. "Uất Trì Thâm, tôi rất thất vọng về anh, thật đấy."
Dạ Mạc Thâm không để ý đến anh ta nữa, tiếp tục sải bước đi xuống. “Trời đất ơi, anh thực sự ở lại với cô ta đó hả? Này Uất Trì Thâm anh phải biết là Đoan Mộc Tuyết rất có khả năng sẽ trở thành vợ trong tương lai của anh chứ? Nhìn vào mối quan hệ giữa hai gia đình là tôi đã đoán được rồi, mặc cho anh có thích hay không thì ông cụ nhà anh cũng âm thầm đẩy cô ta đến đứng bên cạnh anh thôi. Làm giống hệt ông cụ nhà tôi, mà bây giờ anh còn không thèm phản kháng chút nào, chẳng lẽ anh định đến với cô ta thật sao? Nếu đã có ý định đến với cô ta thì sao hôm đó anh lại chạy đi cứu cô trợ lý kia của anh chứ?"
Đột nhiên Dạ Mạc Thầm dừng bước, quay phát ra phía sau, nhìn anh ta với một ánh nhìn hung ác nham hiểm, gần từng chữ một: "Ai nói tôi muốn đến với cô ta?"
Nếu không đến với cô ta, vậy vì sao anh lại..." "George, anh Thâm, hai người đang nói chuyện gì vậy? Mau qua đây đi
Đoan Mộc Tuyết lại lên tiếng thúc giục từ dưới tầng. Không còn cách nào khác, George không dám nói gì lỗ mãng ngay trước mặt Đoan Mộc Tuyết như thế này, chỉ có thể cố nhịn mà đi xuống dưới cùng Dạ Mạc
Sau khi xuống đến nơi, Đoan Mộc Tuyết nhìn anh ta với mất tò mò. "Này George, hai người vừa nói chuyện gì đó? Tôi thấy anh có vẻ rất vội vàng đó, xảy ra việc gì trong công việc à?" Đoan Mộc Tuyết ra vẻ vô cùng quan tâm, dịu dàng hỏi anh ta. George nhếch miệng, đương nhiên anh ta sẽ không tiết lộ nội dung cuộc trò chuyện của mình và Dạ Mạc Thâm cho cô ta, chỉ nói: "Làm gì có chuyện đó chứ. Tôi là kiểu người như thế nào cô cũng rõ mà không phải sao, có bao giờ tôi cuống cuồng vì chuyện của công ty rồi tìm đến đây không?" Mọi người đều biết, George không bao giờ làm việc đàng hoàng, rất ít khi đến công ty gia đình để giúp đỡ, ngày ngày đều ra ngoài ăn chơi đàn đúm. Chẳng làm chuyện đứng đần bao giờ, chỉ thích lên giường với các cô gái, vậy nên trong mắt mọi người, anh ta là một con người không nên
Bản thân George cũng biết, Đoan Mộc Tuyết cũng nhìn anh ta với nhìn như vậy, thậm chí trong mắt cô ta còn có vẻ coi thường, lén lút nói anh ta là rác rưởi.
Ha, bây giờ lại còn làm ra vẻ quan tâm đến mình trước mặt
Uất Trì Thâm cơ đấy.
Đúng là cái loại đàn bà hai mặt.
Hừm, ra thì anh ta vẫn thích kiểu người như chị dâu nhỏ kia, hiện rõ sự chán ghét đối với anh ta ở trên mặt, chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi mà dám nổi giận quát vào mặt anh ta, hoàn toàn không quan tâm đến việc anh ta là bạn của Uất Trì Thầm mà nịnh nọt anh ta. "Cũng phải." Đoan Mộc Tuyết mim môi cười cười, trong ảnh nhìn George có thoảng qua một chút khinh thường và chán ghét, sau đó cô ta nhìn qua chỗ Uất Trì cô ta thay đổi rất nhanh, hiện giờ đôi mắt nhìn Uất Trì Thậm chỉ còn toàn là khao khát. "Anh Thâm, em đã cắt một đĩa hoa quả riêng cho anh ở đây rồi, có rất nhiều dinh dưỡng, anh ăn nhiều một chút Cô ta ân cần đặt đĩa hoa quả đã được cắt gọn cẩn thận xuống trước mặt Dạ Mạc Thậm.
George ngồi ở một bên, ghen tị lên tiếng. "Tôi nói cô này cô Đoan Mộc, có phải cô quá bất công rồi không? Sao tôi lại không có được đĩa hoa quả đặc biệt như vậy chứ?"
Nghe vậy, Đoan Mộc Tuyết mim cười quay sang phía anh ta, nhẹ giọng giải thích: "Anh không giống vậy đâu George, anh Tham mới ốm dậy, cơ thể cần được bổ sung thêm nhiều vitamin hơn." "À." George lắc đầu: "Anh ấy đã ốm lâu như vậy rồi cũng chẳng thấy bị làm sao, có phải cô đang quan tâm quá mức không?"
Dạ Mạc Thám ngước nhìn lên, lướt qua mặt Gro, rồi hờ hững hỏi lại: "Có liên quan gì đến tôi?"
Dáng vẻ khinh thường kia, cùng với ngữ khí thản nhiên này, thêm cả ánh nhìn lạnh bằng khiến lòng người rét buốt kia làm cho George suýt nữa đã nhầm tưởng đây không phải là người đã chạy đi cứu Hàn Mộc Tử ở trong quán bar đêm hôm đó.
Đây là cùng một người sao?
Vì sao lại có sự khác biệt lớn đến như vậy??
George nheo mắt tiến lại gần anh, quan sát anh trên dưới trái phải một hồi, rồi hỏi: "Anh là Uất Trì thật sao? Không bị ma nhập đó chứ?" Trong đôi mắt hẹp dài của Dạ Mạc Thâm chợt lóe lên một tia sáng nguy hiểm.
Sau đó George lại bổ sung thêm một câu: "Nếu không bị ma nhập thì sao lại có sự khác biệt lớn đến vậy chứ?" “Nếu anh không còn việc gì nữa thì có thể biến đi được rồi." Dạ Mạc Thâm đã bắt đầu lên tiếng đuổi khách, rồi xoay người đi xuống dưới tầng. George cũng vội vội vàng vàng đi theo, lẽo đẽo theo sau lưng anh mà lải nhải: "Tôi nói anh nghe này, anh cho tôi một câu khẳng định chắc chắn đi xem nào, rốt cục anh và cô gái đó là như thế nào với nhau? Không phải trước kia anh còn chạy đến quán bar cứu người ta sao? Sao hôm nay tôi gửi ảnh cho anh thì anh lại không phản ứng gì thế?"
Bước chân của người phía trước đột nhiên dừng lại, George cũng dừng lại theo: "Anh mau nói gì đi chứ."
Dạ Mạc Thâm quay lại nhìn anh ta bằng một ánh nhìn lạnh buốt: "Thực sự là anh thích hồng chuyện quá rồi đấy." "Hề hề, có thể khiến bạn thân tôi trở nên khác thường đến như vậy, tôi hóng chuyện thêm nữa thì sao nào? Ôi chao anh có biết... Hôm nay cơ thể của người ta không được thoải mái lắm không? Gương mặt nhỏ nhắn đó trang bệch luôn.... Tôi nhìn tôi cũng thấy lo" George nhớ lại dáng vẻ của Hàn Mặc Tử sau khi rời khỏi nhà vệ sinh, mặt có trang đến mức gần như trong suốt, môi cũng không còn chút máu nào. Mãi đến khi dùng bữa xong nhìn cô mới khá hơn. George không dám nấn ná gì thêm, chỉ có thể nhanh chóng đưa Hàn Mộc Tử về nhà rồi vội vàng qua chỗ Dạ Mạc Thâm.
Nghe thấy việc Hàn Mặc Tử không thoải mái, sâu trong mắt Dạ Mạc Thâm chợt có thứ gì đó thoảng quả, nhưng anh chưa kịp mở miệng nói gì, từ dưới tầng đã vang lên một giọng nữ nhỏ nhẹ. "Anh Thâm, em đã gọt hoa quả xong rồi, ôi chao, George... Anh đến chơi đấy à?"
Nghe giọng nói này khá quen thuộc, George không khỏi nhìn xuống dưới tầng
Lúc này hai người đang đứng trên cầu thang, George thấy người ở dưới tầng kia là Đoan Mộc Tuyết đang bưng một đĩa hoa quả, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Hôm nay Đoan Mộc Tuyết mặc một bộ váy liền thân gợi cảm, mái tóc dài óng ả xổa trên bờ vai lộ rõ vẻ quyến rũ, trang điểm trên mặt cô ta rất đậm, lúc này cô ta đang mỉm cười nhìn cả hai người. "Hóa ra cô cũng ở đây là "
Khi nói ra câu này, George có cảm giác trong lồng ngực mình đang bị một thứ gì đó chặn lại, khó chịu cực kỳ.
Đoan Mộc Tuyết vẫn ngọt ngào cười, gật đầu nói. "Ừ, nếu anh đã ở đây rồi thì cùng ngồi ăn trái cây với anh
Thậm đi." Nói xong, Đoan Mộc Tuyết bưng đĩa trái cây đi về phía phòng khách.
George thấy họng mình đang ẩm ách, anh ta nhìn sườn mặt tuấn mỹ của Dạ Mạc Thậm ở bên cạnh, đôi mắt thâm thủy của anh đang nhìn về nơi nào đó không rõ, rất nhập tâm. "Anh... Nguyên nhân mà anh không xuất hiện, là đây đó à??"
Dạ Mạc Thầm lập tức nhíu mày, nhớ về tình hình khi đó. khi đó George gửi ảnh chụp cho anh, anh quan sát một lúc, dù trong lòng thấy không quá thích hợp nhưng thân thể và đại não của anh đã vô thức đứng lên bước ra ngoài, khi anh xuống tầng lại trùng hợp gặp phải Đoan Mộc Tuyết đến đây.
Mà không chỉ có Đoan Mộc Tuyết, còn có ông nội của Đoàn Mộc Tuyết - Đoan Mộc Ngạo Thiên.
Sau khi hai bên gặp mặt nhau, Đoan Mộc Ngạo Thiên và Uất Trì Kim cùng vào phòng bàn việc, trước khi vào bên trong, Uất Trì Kim đã dặn anh phải tiếp đãi Đoan Mộc Tuyết, còn Đoàn Mộc Ngạo Thiên đứng bên cạnh thì cười híp mắt như một con cáo già.
Dạ Mạc Thầm đành phải ở nhà.
George thấy anh không đáp lời, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng. "Uất Trì Thâm, tôi rất thất vọng về anh, thật đấy."
Dạ Mạc Thâm không để ý đến anh ta nữa, tiếp tục sải bước đi xuống. “Trời đất ơi, anh thực sự ở lại với cô ta đó hả? Này Uất Trì Thâm anh phải biết là Đoan Mộc Tuyết rất có khả năng sẽ trở thành vợ trong tương lai của anh chứ? Nhìn vào mối quan hệ giữa hai gia đình là tôi đã đoán được rồi, mặc cho anh có thích hay không thì ông cụ nhà anh cũng âm thầm đẩy cô ta đến đứng bên cạnh anh thôi. Làm giống hệt ông cụ nhà tôi, mà bây giờ anh còn không thèm phản kháng chút nào, chẳng lẽ anh định đến với cô ta thật sao? Nếu đã có ý định đến với cô ta thì sao hôm đó anh lại chạy đi cứu cô trợ lý kia của anh chứ?"
Đột nhiên Dạ Mạc Thầm dừng bước, quay phát ra phía sau, nhìn anh ta với một ánh nhìn hung ác nham hiểm, gần từng chữ một: "Ai nói tôi muốn đến với cô ta?"
Nếu không đến với cô ta, vậy vì sao anh lại..." "George, anh Thâm, hai người đang nói chuyện gì vậy? Mau qua đây đi
Đoan Mộc Tuyết lại lên tiếng thúc giục từ dưới tầng. Không còn cách nào khác, George không dám nói gì lỗ mãng ngay trước mặt Đoan Mộc Tuyết như thế này, chỉ có thể cố nhịn mà đi xuống dưới cùng Dạ Mạc
Sau khi xuống đến nơi, Đoan Mộc Tuyết nhìn anh ta với mất tò mò. "Này George, hai người vừa nói chuyện gì đó? Tôi thấy anh có vẻ rất vội vàng đó, xảy ra việc gì trong công việc à?" Đoan Mộc Tuyết ra vẻ vô cùng quan tâm, dịu dàng hỏi anh ta. George nhếch miệng, đương nhiên anh ta sẽ không tiết lộ nội dung cuộc trò chuyện của mình và Dạ Mạc Thâm cho cô ta, chỉ nói: "Làm gì có chuyện đó chứ. Tôi là kiểu người như thế nào cô cũng rõ mà không phải sao, có bao giờ tôi cuống cuồng vì chuyện của công ty rồi tìm đến đây không?" Mọi người đều biết, George không bao giờ làm việc đàng hoàng, rất ít khi đến công ty gia đình để giúp đỡ, ngày ngày đều ra ngoài ăn chơi đàn đúm. Chẳng làm chuyện đứng đần bao giờ, chỉ thích lên giường với các cô gái, vậy nên trong mắt mọi người, anh ta là một con người không nên
Bản thân George cũng biết, Đoan Mộc Tuyết cũng nhìn anh ta với nhìn như vậy, thậm chí trong mắt cô ta còn có vẻ coi thường, lén lút nói anh ta là rác rưởi.
Ha, bây giờ lại còn làm ra vẻ quan tâm đến mình trước mặt
Uất Trì Thâm cơ đấy.
Đúng là cái loại đàn bà hai mặt.
Hừm, ra thì anh ta vẫn thích kiểu người như chị dâu nhỏ kia, hiện rõ sự chán ghét đối với anh ta ở trên mặt, chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi mà dám nổi giận quát vào mặt anh ta, hoàn toàn không quan tâm đến việc anh ta là bạn của Uất Trì Thầm mà nịnh nọt anh ta. "Cũng phải." Đoan Mộc Tuyết mim môi cười cười, trong ảnh nhìn George có thoảng qua một chút khinh thường và chán ghét, sau đó cô ta nhìn qua chỗ Uất Trì cô ta thay đổi rất nhanh, hiện giờ đôi mắt nhìn Uất Trì Thậm chỉ còn toàn là khao khát. "Anh Thâm, em đã cắt một đĩa hoa quả riêng cho anh ở đây rồi, có rất nhiều dinh dưỡng, anh ăn nhiều một chút Cô ta ân cần đặt đĩa hoa quả đã được cắt gọn cẩn thận xuống trước mặt Dạ Mạc Thậm.
George ngồi ở một bên, ghen tị lên tiếng. "Tôi nói cô này cô Đoan Mộc, có phải cô quá bất công rồi không? Sao tôi lại không có được đĩa hoa quả đặc biệt như vậy chứ?"
Nghe vậy, Đoan Mộc Tuyết mim cười quay sang phía anh ta, nhẹ giọng giải thích: "Anh không giống vậy đâu George, anh Tham mới ốm dậy, cơ thể cần được bổ sung thêm nhiều vitamin hơn." "À." George lắc đầu: "Anh ấy đã ốm lâu như vậy rồi cũng chẳng thấy bị làm sao, có phải cô đang quan tâm quá mức không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.