Chương 1089: Tôi sẽ không không biết tự lượng sức nữa
Thẩm Kiều
24/05/2021
Tiểu Nhan hít sâu một hơi, lấy hết can đảm, sau đó ngẩng đầu nhìn Hàn Thanh. "Đừng lo lắng, tôi không biết vừa rồi đã xảy ra
chuyện gì, tôi sẽ không truyền ra bên ngoài "
Hàn Thanh vẫn im lặng nhìn cô ấy. “Cô muốn nói cái này sao?"
Tiêu Nhan chớp mắt nhìn Hàn Thanh có chút không rõ. Nếu không thì sao? Còn gì để nói nữa? Tiểu
Nhan suy nghĩ về nó một cách cẩn thận, và đột nhiên hiểu ra Lâm Tinh Hóa tỏ tình với Hàn Thanh, Hàn
Thanh phát hiện ra sự tồn tại của cô ấy nên nghĩ cô ấy nghe trộm. Có lẽ nghe xong cô ấy cảm thấy mình sẽ có thể tàn lửa bùng chạy nên anh ta bảo cô ấy ở lại là vì muốn cô ấy hứa sẽ không bao giờ quấy rầy anh ta nữa.
Anh cư sợ như vậy sao?
Mặc dù đã quyết định từ bỏ, nhưng mà Tiểu Nhan vẫn vô cùng khó chịu khi nhìn thấy Hàn Thanh như thế này.
Khó chịu thì khó chịu, Tiểu Nhân cuối cùng cắn răng chịu đựng và giơ tay lên để đảm bảo.
“Tôi cam đoan những chuyện hôm nay sẽ không bị lộ ra ngoài. Tôi chỉ vô tình đi ngang qua nên cũng không thấy gì, nghe gì. Hơn nữa... chuyện anh lo lắng sẽ không xảy ra, cho nên anh cứ yên tâm.
Hàn Thanh hơi nhưởng mày, trong mắt có chút cảm xúc nho nhỏ, anh ta đi về phía trước vài bước, chỉ cách Tiểu Nhan một bước, hơi thở nội tiết tố nam đặc thù lập tức vây quanh Tiểu Nhan. Tiểu Nhân đang giơ tay bảo đảm sững sở tại chỗ, bởi vì Hàn Thanh đột nhiên đến gần và cảm thấy cứng ngắc.
“Tôi đang lo lắng điều gì?"
Giọng anh ta lạnh lùng, dưới ánh đèn hành lang, bóng dáng người đàn ông càng ngày càng đẹp, đáy mắt lóe lên một tia sáng yếu ớt, nhìn khóa chất có như nhìn chăm chăm mục tiêu.
Tiểu Nhan nhiên chăm chăm vào anh là một lúc trong một khoảnh khắc dường như nhìn thấy một cảm xúc khác trong mat anh ta
? Nhưng ngay sau đó, cô ấy củi đầu xuống và nhìn chạm chạm vào ngăn chặn của mình một cách bất an, "Không phải anh đang lo lắng tôi sẽ chọc tức anh sao?"
Có lẽ là cô ấy đã đọc nhầm, nếu không thì có thể bị choáng váng, nếu không thì làm sao cô ấy có thể nhìn thấy một tia ấm áp từ trong mắt Hàn Thanh, và...
Tiểu Nhan không dám nghĩ đến những thứ khác.
Dù sao tất cả đều là ảo tưởng!
Đừng không biết tự lượng sức mình.
“Đừng lo lắng, tôi nhớ rõ trước đây anh đã nói với tôi những gì. Là tôi đã thích anh, cũng đã từng vì anh mà đạp tôn nghiêm mình dưới chân.
Hàn Thanh ảnh mất ngưng lại, cô gái nhỏ trước mặt củi đầu nói, vẻ mặt oan ức rồi tinh rồi mù, anh ta vô thức giơ tay hướng phía sau đầu của cô ấy.
"Nhưng bây giờ tôi nghĩ lại rõ ràng, tôi sẽ không quân lấy anh nữa, cũng sẽ không thích anh nữa
Cầu nói không thích anh nữa khiến tay Hàn Thanh dừng trên không trung, anh không đưa lên nữa, anh mim chất môi mỏng cau mày nhìn ay
Tiểu Nhân văn không ngáng đầu lên, nham mặt lại hit sâu một hơi, lộ ra hết thấy lời mình muốn nói. "Nếu tôi đã quyết định không thích anh nữa thì sau này nhất định sẽ không quân lấy anh nữa, cho nên chuyên má anh lo lang sẽ không xảy ra. Anh giữ tôi lại là vì muốn nghe tôi nói câu này đúng không, bây giờ tôi đã nói hết rồi, tôi có thể rời đi chứ?"
Nói xong thì Tiểu Nhan khẽ thở ra.
Quả nhiên là có thể nói bất cứ điều gì khi không nhìn anh ta, nếu để cô ấy nhìn vào mắt anh
ta và nói thì cô ấy sẽ không nói trôi chảy. Khi Tiểu Nhan lại ngẩng đầu lên thì sắc mặt Hàn Thanh đã trở lại vẻ lạnh lẽo, cũng thu
tay về. Mọi chuyện vừa rồi dường như chưa từng xảy
ra.
Cô gái nhỏ đã nói như vậy thì anh ta còn có thể nói gì nữa? Tiểu Nhan muốn bỏ đi, nhưng anh ta không đồng ý nên cô ấy không dám đi tháng. Vừa vặn
lúc này có người đi đến nhà vệ sinh, mấy người
phụ nữ cùng nhau đi đến đây, cười cười nói nói. Nghe tiếng bước chân thì Tiểu Nhan sắc mặt thay đổi, cũng không đợi Hàn Thanh nói gì thì bỏ
lại một câu "đi trước, sau đó hung hăng chạy về bên kia.
Bước chân hoảng loạn, như thể cô ấy sợ rằng sẽ bị người khác thấy cô ấy đang ở với anh
Hàn Thanh nhìn bóng lưng loạng choạng của cô gái nhỏ, thật lâu sau mới nhịn đi chỗ khác.
Khi trở lại bàn tiền thì Tiêu Nhân cũng thở hồn hiện và trở nên đặc biệt ay nay có ay lấy cho mình một lý nước trái cây rồi nép vào góc.
Mới uống một ngụm trái cây thì Lâm Tinh Hóa đã tìm cô ấy. Khi cô ta chào Tiểu Nhan, Tiểu Nhan đã giật mình và suýt nữa phun hết nước trái cây cô ấy đã uống vào miệng, nhưng cô ấy lại kìm lại nên bị
sắc và họ dữ dội.
“Khụ khu."
Lâm Tinh Hỏa thích thủ đưa cho cô ấy hai Tiểu Nhan cầm lấy lau khỏe miệng, nước mắt
miếng khăn giấy.
cũng chảy ra vì họ nên cô lại lau khỏe mắt, sau đó
Tiểu Nhan hoàn hồn thì cảm ơn cô ta.
Lâm Tinh Hóa nhìn cô ấy với một nụ cười đây ấn ý trên mỗi
"Có, có nhìn tôi làm gì?"
Da đầu của Tiểu Nhan tê rần khi bị cô ta nhìn chăm chăm như vậy, có lẽ là do cô ấy vừa chứng kiến cảnh người khác tỏ tình, nên lúc này mới chột da quay đi, không dám nhìn Lâm Tinh Hóa
“Tôi nhìn cô, đúng là thậm tăng bắt lộ"
Tiểu Nhan: "
Thầm tăng bất lộ? Y có ta là gì?
Cô ấy nhìn Làm Tỉnh Hóa với vẻ mặt sừng sở, khuôn mặt viết là xảy ra chuyện gì có nói rõ ràng
di!
Làm Linh Hóa khẽ chạy qua và thủ tham “Ở bên Hàn Thanh, nhưng không có nói ra. Cái này không phải là thâm tàng bất lộ sao?"
Vừa rồi Tiểu Nhan vừa họ vừa ngứa cổ họng, còn định uống nước trái cây cho êm tai, không ngờ khi Lâm Hành Hoài nói một câu như vậy, cô ấy sợ đến mức phun nước ra ngoài.
Phun.
Lâm Tinh Hỏa nhanh chóng tránh đi, sau đó bất đắc dĩ mà nhìn cô ấy.
"Cô có thể bình tĩnh được không?"
* Tôi xin lỗi.” Tiểu Nhan xấu hổ, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên, cô ấy thật sự quá thất thổ, so với Lâm Tinh Hỏa xinh đẹp và cao quý thì cô ấy đúng thô tục như bụi trần.
Đột nhiên Lâm Tinh Hóa cảm thấy khó chịu "Hừ, tôi cũng không có ý trách cô, tôi chỉ mong cô sẽ không ngạc nhiên như vậy. Dù sao tôi cũng đang nói chuyện với cô nếu như có cử phun thể này thì nước hoa quả trong bữa tiệc này sẽ không đủ Quay lại chủ đề chính, nhanh chóng nổi chuyện bát quái với tôi đi, hai người đã ở bên nhau được bao lâu rồi?"
Tiểu Nhận cầm lấy khăn giấy và đang dọn dẹp đồng hơn đến cuối cùng cũng hoàn thành, cô ấy cười khó
"Có hiểu lầm rồi, tôi không có ở cùng anh ta."
Có lẽ là bởi vì có nghe trộm bạn họ, sau đó bị Hàn Thành kêu ở lại nen Lam Tinh Hoa hiệu làm
*
chuyện gì, tôi sẽ không truyền ra bên ngoài "
Hàn Thanh vẫn im lặng nhìn cô ấy. “Cô muốn nói cái này sao?"
Tiêu Nhan chớp mắt nhìn Hàn Thanh có chút không rõ. Nếu không thì sao? Còn gì để nói nữa? Tiểu
Nhan suy nghĩ về nó một cách cẩn thận, và đột nhiên hiểu ra Lâm Tinh Hóa tỏ tình với Hàn Thanh, Hàn
Thanh phát hiện ra sự tồn tại của cô ấy nên nghĩ cô ấy nghe trộm. Có lẽ nghe xong cô ấy cảm thấy mình sẽ có thể tàn lửa bùng chạy nên anh ta bảo cô ấy ở lại là vì muốn cô ấy hứa sẽ không bao giờ quấy rầy anh ta nữa.
Anh cư sợ như vậy sao?
Mặc dù đã quyết định từ bỏ, nhưng mà Tiểu Nhan vẫn vô cùng khó chịu khi nhìn thấy Hàn Thanh như thế này.
Khó chịu thì khó chịu, Tiểu Nhân cuối cùng cắn răng chịu đựng và giơ tay lên để đảm bảo.
“Tôi cam đoan những chuyện hôm nay sẽ không bị lộ ra ngoài. Tôi chỉ vô tình đi ngang qua nên cũng không thấy gì, nghe gì. Hơn nữa... chuyện anh lo lắng sẽ không xảy ra, cho nên anh cứ yên tâm.
Hàn Thanh hơi nhưởng mày, trong mắt có chút cảm xúc nho nhỏ, anh ta đi về phía trước vài bước, chỉ cách Tiểu Nhan một bước, hơi thở nội tiết tố nam đặc thù lập tức vây quanh Tiểu Nhan. Tiểu Nhân đang giơ tay bảo đảm sững sở tại chỗ, bởi vì Hàn Thanh đột nhiên đến gần và cảm thấy cứng ngắc.
“Tôi đang lo lắng điều gì?"
Giọng anh ta lạnh lùng, dưới ánh đèn hành lang, bóng dáng người đàn ông càng ngày càng đẹp, đáy mắt lóe lên một tia sáng yếu ớt, nhìn khóa chất có như nhìn chăm chăm mục tiêu.
Tiểu Nhan nhiên chăm chăm vào anh là một lúc trong một khoảnh khắc dường như nhìn thấy một cảm xúc khác trong mat anh ta
? Nhưng ngay sau đó, cô ấy củi đầu xuống và nhìn chạm chạm vào ngăn chặn của mình một cách bất an, "Không phải anh đang lo lắng tôi sẽ chọc tức anh sao?"
Có lẽ là cô ấy đã đọc nhầm, nếu không thì có thể bị choáng váng, nếu không thì làm sao cô ấy có thể nhìn thấy một tia ấm áp từ trong mắt Hàn Thanh, và...
Tiểu Nhan không dám nghĩ đến những thứ khác.
Dù sao tất cả đều là ảo tưởng!
Đừng không biết tự lượng sức mình.
“Đừng lo lắng, tôi nhớ rõ trước đây anh đã nói với tôi những gì. Là tôi đã thích anh, cũng đã từng vì anh mà đạp tôn nghiêm mình dưới chân.
Hàn Thanh ảnh mất ngưng lại, cô gái nhỏ trước mặt củi đầu nói, vẻ mặt oan ức rồi tinh rồi mù, anh ta vô thức giơ tay hướng phía sau đầu của cô ấy.
"Nhưng bây giờ tôi nghĩ lại rõ ràng, tôi sẽ không quân lấy anh nữa, cũng sẽ không thích anh nữa
Cầu nói không thích anh nữa khiến tay Hàn Thanh dừng trên không trung, anh không đưa lên nữa, anh mim chất môi mỏng cau mày nhìn ay
Tiểu Nhân văn không ngáng đầu lên, nham mặt lại hit sâu một hơi, lộ ra hết thấy lời mình muốn nói. "Nếu tôi đã quyết định không thích anh nữa thì sau này nhất định sẽ không quân lấy anh nữa, cho nên chuyên má anh lo lang sẽ không xảy ra. Anh giữ tôi lại là vì muốn nghe tôi nói câu này đúng không, bây giờ tôi đã nói hết rồi, tôi có thể rời đi chứ?"
Nói xong thì Tiểu Nhan khẽ thở ra.
Quả nhiên là có thể nói bất cứ điều gì khi không nhìn anh ta, nếu để cô ấy nhìn vào mắt anh
ta và nói thì cô ấy sẽ không nói trôi chảy. Khi Tiểu Nhan lại ngẩng đầu lên thì sắc mặt Hàn Thanh đã trở lại vẻ lạnh lẽo, cũng thu
tay về. Mọi chuyện vừa rồi dường như chưa từng xảy
ra.
Cô gái nhỏ đã nói như vậy thì anh ta còn có thể nói gì nữa? Tiểu Nhan muốn bỏ đi, nhưng anh ta không đồng ý nên cô ấy không dám đi tháng. Vừa vặn
lúc này có người đi đến nhà vệ sinh, mấy người
phụ nữ cùng nhau đi đến đây, cười cười nói nói. Nghe tiếng bước chân thì Tiểu Nhan sắc mặt thay đổi, cũng không đợi Hàn Thanh nói gì thì bỏ
lại một câu "đi trước, sau đó hung hăng chạy về bên kia.
Bước chân hoảng loạn, như thể cô ấy sợ rằng sẽ bị người khác thấy cô ấy đang ở với anh
Hàn Thanh nhìn bóng lưng loạng choạng của cô gái nhỏ, thật lâu sau mới nhịn đi chỗ khác.
Khi trở lại bàn tiền thì Tiêu Nhân cũng thở hồn hiện và trở nên đặc biệt ay nay có ay lấy cho mình một lý nước trái cây rồi nép vào góc.
Mới uống một ngụm trái cây thì Lâm Tinh Hóa đã tìm cô ấy. Khi cô ta chào Tiểu Nhan, Tiểu Nhan đã giật mình và suýt nữa phun hết nước trái cây cô ấy đã uống vào miệng, nhưng cô ấy lại kìm lại nên bị
sắc và họ dữ dội.
“Khụ khu."
Lâm Tinh Hỏa thích thủ đưa cho cô ấy hai Tiểu Nhan cầm lấy lau khỏe miệng, nước mắt
miếng khăn giấy.
cũng chảy ra vì họ nên cô lại lau khỏe mắt, sau đó
Tiểu Nhan hoàn hồn thì cảm ơn cô ta.
Lâm Tinh Hóa nhìn cô ấy với một nụ cười đây ấn ý trên mỗi
"Có, có nhìn tôi làm gì?"
Da đầu của Tiểu Nhan tê rần khi bị cô ta nhìn chăm chăm như vậy, có lẽ là do cô ấy vừa chứng kiến cảnh người khác tỏ tình, nên lúc này mới chột da quay đi, không dám nhìn Lâm Tinh Hóa
“Tôi nhìn cô, đúng là thậm tăng bắt lộ"
Tiểu Nhan: "
Thầm tăng bất lộ? Y có ta là gì?
Cô ấy nhìn Làm Tỉnh Hóa với vẻ mặt sừng sở, khuôn mặt viết là xảy ra chuyện gì có nói rõ ràng
di!
Làm Linh Hóa khẽ chạy qua và thủ tham “Ở bên Hàn Thanh, nhưng không có nói ra. Cái này không phải là thâm tàng bất lộ sao?"
Vừa rồi Tiểu Nhan vừa họ vừa ngứa cổ họng, còn định uống nước trái cây cho êm tai, không ngờ khi Lâm Hành Hoài nói một câu như vậy, cô ấy sợ đến mức phun nước ra ngoài.
Phun.
Lâm Tinh Hỏa nhanh chóng tránh đi, sau đó bất đắc dĩ mà nhìn cô ấy.
"Cô có thể bình tĩnh được không?"
* Tôi xin lỗi.” Tiểu Nhan xấu hổ, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên, cô ấy thật sự quá thất thổ, so với Lâm Tinh Hỏa xinh đẹp và cao quý thì cô ấy đúng thô tục như bụi trần.
Đột nhiên Lâm Tinh Hóa cảm thấy khó chịu "Hừ, tôi cũng không có ý trách cô, tôi chỉ mong cô sẽ không ngạc nhiên như vậy. Dù sao tôi cũng đang nói chuyện với cô nếu như có cử phun thể này thì nước hoa quả trong bữa tiệc này sẽ không đủ Quay lại chủ đề chính, nhanh chóng nổi chuyện bát quái với tôi đi, hai người đã ở bên nhau được bao lâu rồi?"
Tiểu Nhận cầm lấy khăn giấy và đang dọn dẹp đồng hơn đến cuối cùng cũng hoàn thành, cô ấy cười khó
"Có hiểu lầm rồi, tôi không có ở cùng anh ta."
Có lẽ là bởi vì có nghe trộm bạn họ, sau đó bị Hàn Thành kêu ở lại nen Lam Tinh Hoa hiệu làm
*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.