Chương 436: Ngoại truyện 35.1
Vọng Thần Mạc Cập
25/04/2017
Tình huống là như vậy, sau khi Tô Trinh và Thần Huống ly hôn, đi theo Chu Văn không danh không phận sống qua một đoạn thời gian.
Sau đó, Chu Văn lấy đủ loại lý do từ chối không đề cập tới chuyện kết hôn, rồi sau đó, dứt khoát chia tay, Tô Trinh vì thế mắc chứng u buồn nghiêm trọng, tĩnh dưỡng một hồi, năm trước mới bắt đầu một lần nữa đi làm. Không có tìm đối tượng. Thẳng đến cuối năm trước, cô mới đáp ứng gia đình đi xem mắt.
Ngược lại là tìm đến một người đàn ông hợp ý đến lúc lập gia đình, nam nữ hai bên đều cảm thấy thuận mắt.
Tháng này, cha mẹ Nam Phương đưa ra một thời gian muốn tổ chức hôn sự, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có báo cáo sức khỏe, Nam Phương cũng sẽ đưa ra, làm như vậy, gần như một loại chịu trách nhiệm với nhau.
Tô Trinh chỉ đi kiểm tra, kết quả được cho biết, tử cung của cô xuất hiện vấn đề.
Nguyên nhân là lúc trước cô đi theo Chu Văn từng có một đứa bé. Khi đó cô và hắn đã chia tay, bởi vì đối với người đàn ông này đã mất đi tin tưởng, cô không có kinh động đến ai, phá thai ngay trong bệnh viện nhỏ.
Đúng là lần giải phẫu này khiến thân thể cô bị phá hủy, đời này khó có thể sinh dục.
Tô Trinh có được kết quả kiểm tra, hẹn Nam Phương gặp mặt, đem chuyện làm rõ, rất lý trí chia tay.
Ở bên ngoài, cô bình tĩnh như thường, nói: "Không thể sinh sẽ không lấy chồng, bất kể như thế nào, cuối cùng tôi cũng trả nợ cho Tiểu Đốc. . ."
Ai biết ngay tại buổi tối hôm qua, cô ở nhà xem tivi biết tin chồng trước cô lấy vợ mới, thì uống rượu đỏ cắt mạch tự sát. . .
Tô Bằng nói: "May mắn tôi không yên lòng qua nhìn em ấy, bằng không hôm nay em ấy sớm mất. . ."
Thần Huống sau khi nghe xong, nhìn sang Đông Lôi, mày cô nhíu lại.
"Sao lại nghĩ quẩn như vậy?"
Anh trầm giọng nói, "Eve” bên cạnh đụng đụng mặt của anh, anh quay đầu vỗ vỗ đầu của nó, suy nghĩ một chút, hỏi:
"Anh đến tìm tôi, là muốn tôi làm chút gì đó?"
"Là như vậy, từ tối hôm qua cho tới hôm nay, A Trinh một câu cũng không chịu nói. Tôi chỉ sợ em ấy lại để tâm vào chuyện vụn vặt, cho nên muốn mời cậu đi khuyên nhủ!" Tô Bằng nói: "Dù hai người đã ly hôn, nhưng A Trinh vẫn là mẹ của con cậu. . Tôi hy vọng cậu có thể giúp đỡ việc này. Lời của cậu, em ấy rất nghe. . ."
Thần Huống trầm mặc một chút, hỏi:
"Bệnh viện nào!"
" Đệ Nhất Bệnh Viện Đông đô!"
Thần Huống gật đầu, đi về phía Đông Lôi, nói: "Trước không trở về nhà, đi bệnh viện một chuyến. Về tình về lý, anh nên đến xem!"
"Được, em đi với anh!"
Đông Lôi nắm chặt tay của anh, trong lòng có chút buồn vô cớ.
Tô Trinh, một người con gái tốt đẹp như vậy, sao có thể lựa chọn một con đường?như vậy
Đã đến tầng trệt bệnh viện chuyên khoa, Đông Lôi không có đi vào phòng bệnh VIP, Tô Bằng không cho vào, nói:
"Cô đi vào, sẽ kích thích em gái tôi”
."
Cũng đúng, hiện tại cô là vợ của Thần Huống.
Đông Lôi cũng hiểu được không quá thích hợp.
"Em ở đây chờ anh!"
Anh vuốt tóc cô, cô gật đầu.
Hai người đi vào, cửa không khóa, còn cô, ngồi ở trên ghế sa lon nhỏ phòng khách.
"Ba!"
Bên trong truyền đến tiếng kêu của Thần Đốc.
Đồng thời, lại tuôn ra giọng phẫn nộ của người phụ nữ trung niên:
"Câu tới làm gì? Cậu tới làm gì?
"Nếu không phải cậu, con gái của tôi sao có thể rơi tới kết cục thê lương như vậy?
"Thần Huống, cậu là một người đàn ông không có lương tâm, lúc trước nếu cậu không thích con gái của tôi, cậu cần gì phải cứoi nó, cậu kết hôn với nó làm gì?
"Nếu cậu không cưới nó, nó cũng không bị trễ nãi bảy tám năm vì cậu.
"Tôi ngược lại không rõ, con gái của tôi đến cùng có chỗ nào khiến cậu ghét bỏ, sinh cho cậu một đứa con trai thông minh, thay cậu quản lý tốt chuyện trong nhà, sao cậu không hiểu được yêu qúy nó, một năm một năm mặt lạnh đối xử với nó, bức nó bước vào con đường không đứng đắn.
"Biết rõ Chu Văn không phải là người tốt, cậu vẫn sảng khoái ly hôn như vậy?
"Nói cho cùng, tất cả đều là cậu hủy hoại A Trinh nhà tôi. . .
"Còn có, cậu có thể một lần nữa kết hôn với người phụ nữ đã có chồng, lấy tới làm mẹ kế của Tiểu Đốc, sao không chịu cho A Trinh một cơ hội, giữ lại gia đình. . .
"Sống cùng người một nhà, sao cậu cần phải bắt nó chia năm xẻ bảy. . .
"Tôi cho cậu biết, Thần Huống, con gái tôi nếu có chuyện gì xảy ra, tôi không để yên cho Thần gia mấy người. . .
"Tiểu hồ ly tinh Đông gia kia cũng đừng nghĩ có ngày tốt lành. . ."
Tiếng mắng rất vang, dẫn tới mấy hộ sĩ liên tiếp hướng về nơi đây xem thế nào.
Nếu không phải Lô Hà ngăn cản, hộ sĩ sợ là muốn chạy vào rồi.
Đông Lôi rất muốn thở dài, bản thân nằm ở giữa —— đã thành hồ ly tinh.
Người nháo bên trong, không ai khác, đúng là mẹ vợ trước của Thần Huống. . .
Vị lão thái thái này nghe nói cũng là xuất thân thư hương môn đệ, vốn là một người giáo sư đại học, nhưng giờ phút này, giọng nói của người ta, mang theo dao theo gậy, cũng không có làm gương sáng cả đời cho người khác mà dưỡng thành kiềm chế cho bản thân, có chẳng qua là oán giận.
Vừa khóc, vừa kêu, thỉnh thoảng vẫn đập phá, tóm lại đúng quyết tâm, đem bất hạnh cả đời của con gái bà toàn bộ đều đổ lên trên người Thần Huống.
Đông Lôi cho rằng: Một đoạn hôn nhân thất bại, không thể hoàn toàn quở trách một bên trong đó. . .
Kết hôn, là chuyện anh tình tôi nguyện.
Khi đó, Tô gia biết rõ Thần Huống cũng không để tâm tới con gái họ, vẫn đúng hạn cử hành hôn lễ, đúng là còn có tâm lý đầu cơ trục lợi.
Bọn họ khẳng định cho rằng khi kết hôn, cảm tình có thể bồi dưỡng trong việc vụn vặt của cuộc sống, để cho bọn họ không thể ngờ tới chính là, Thần Huống hoàn toàn không cho vợ trước có cơ hội đi vào trong lòng anh.
Chỉ sợ cô ta sinh ra môt đứa con trai, anh vẫn đóng chặt tâm như trước.
Bất kỳ một người phụ nữ nào, gặp gỡ một người đàn ông như vậy, đều gặp phải một trận tai họa.
Đứng ở lập trường của phụ nữ, Đông Lôi tuyệt không đồng tình Tô Trinh, hôn nhân duy trì bảy năm mới ly hôn, cô ta đang trên con đường trả giá, đường đi nhất định rất vất vả, cuối cùng hẳn là thường tích đầy mình, vì vậy, mới đơn giản lựa chọn Chu Văn dịu dàng nhẹ nhàng tốt hơn.
Đông Lôi cảm thấy, vận mệnh cô và Tô Trinh, có chút nói hùa.
Đầu tiên, hai người đều mê luyến qua một người đàn ông.
Cô mê luyến qua Kiều Sâm, từ nhỏ đã trầm sâu trong đó, không thể tự thoát ra được, cũng may cô có chị dâu, rốt cuộc học được buông tay.
Tô Trinh thì mê luyến Thần Huống.
Theo lời nói của Phương Phỉ, lúc Tô Trinh đi học đã thầm mến Thần Huống, vì vậy, khi cô có cơ hội cùng Thần Huống thân cận, hơn nữa còn trở thành Thần phu nhân, cô ta làm việc nghĩa không được chùn bước chỉ nhảy vào, hôn nhân này đối với cô ta một phân thắng cũng không có.
Thái độ cô ta đối với Thần Huống, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Chẳng qua thực tế thì tàn khốc, trong năm tháng dài dòng buồn chán, sau nhiều năm bị Thần Huống lạnh như băng coi thường, rốt cuộc tuyệt vọng.
Vì thế, cô ta bỏ đi mọi thứ quý giá của phụ nữ.
Tiếp theo, hai người đều gặp gỡ một người đàn ông khác cứu vớt.
Cô thì có Cố Duy xuất hiện, cho cô một đoạn tốt đẹp chính là tình yêu, cũng bóp chết hôn nhân thiêng liêng mà cô hướng tới.
Còn Tô Trinh, Chu Văn trong nước đọng hôn nhân giống như một khoản giữa mực màu đậm, để cô có dũng khí tránh thoát người đã mang gông xiềng trên lưng cô ta, đợi cô ta cho rằng rốt cuộc nghênh đón một cuộc sống mới, lại không nghĩ rằng hắn sẽ trở mặt vô tình, một cước đá cô vào địa ngục không lối thoát.
Đông Lôi và Tô Trinh cảnh ngộ khác nhau là:
Đông Lôi có thể hoàn toàn bứt ra, mà Tô Trinh, đã bị hai đoạn tình cảm không có kết quả đâm vào mình đầy thương tích, trụ cột tinh thần dĩ nhiên sụp đổ, mà nhu nhược lựa chọn cái chết.
Đương nhiên, đây là ý tưởng của Đông Lôi, trên thực tế, Tô Trinh tuyệt vọng, toàn bộ đến từ Thần Huống.
"Được rồi, mẹ, để cho Thần Huống nói chuyện với A Trinh đi. . ."
Trong phòng, truyền đến giọng nói khuyên ngăn của Tô Bằng.
Lão thái thái điên cường gào thét, hóa thành ồ tiếng ngẹn ngào mơ hồ.
Thần Huống không nói một lời, nhìn thân hình gầy gò của vợ trước trên giường màu thảm đạm , ánh mắt có chút ngốc trệ, nước mắt không ngăn được chảy ra, cô mới 34 tuổi, nhìn qua giống như một người phụ nữ trung niên.
Theo lý thuyết, phụ nữ ở tuổi này, đang lúc xuân xanh tươi tốt. Nhưng cô chỉ có dung nhan già nua.
Anh nhớ kỹ lúc cô ở Thần gia, tinh thần diện mạo cũng không tệ lắm, không ngờ ly hôn mấy năm này, hoàn toàn khiến cô sụp đổ.
Anh nhìn cô, cô cũng nhìn lại anh, nước mắt lăn xuống, bờ môi khô nứt đang kịch liệt run run.
Hai tay cô, tay trái đang treo từng chút một, mà tay phải, trên cổ tay quấn đầy vải gạt, vết máu đỏ tươi ở lụa trắng nhuộm xuất ra một đóa hoa máu thật chướng mắt. Khá tốt là hạ đao không nặng, chẳng qua máu quá nhiều, lúc này đang vô một túi máu.
Sao lại ngu như vậy?
Sau đó, Chu Văn lấy đủ loại lý do từ chối không đề cập tới chuyện kết hôn, rồi sau đó, dứt khoát chia tay, Tô Trinh vì thế mắc chứng u buồn nghiêm trọng, tĩnh dưỡng một hồi, năm trước mới bắt đầu một lần nữa đi làm. Không có tìm đối tượng. Thẳng đến cuối năm trước, cô mới đáp ứng gia đình đi xem mắt.
Ngược lại là tìm đến một người đàn ông hợp ý đến lúc lập gia đình, nam nữ hai bên đều cảm thấy thuận mắt.
Tháng này, cha mẹ Nam Phương đưa ra một thời gian muốn tổ chức hôn sự, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có báo cáo sức khỏe, Nam Phương cũng sẽ đưa ra, làm như vậy, gần như một loại chịu trách nhiệm với nhau.
Tô Trinh chỉ đi kiểm tra, kết quả được cho biết, tử cung của cô xuất hiện vấn đề.
Nguyên nhân là lúc trước cô đi theo Chu Văn từng có một đứa bé. Khi đó cô và hắn đã chia tay, bởi vì đối với người đàn ông này đã mất đi tin tưởng, cô không có kinh động đến ai, phá thai ngay trong bệnh viện nhỏ.
Đúng là lần giải phẫu này khiến thân thể cô bị phá hủy, đời này khó có thể sinh dục.
Tô Trinh có được kết quả kiểm tra, hẹn Nam Phương gặp mặt, đem chuyện làm rõ, rất lý trí chia tay.
Ở bên ngoài, cô bình tĩnh như thường, nói: "Không thể sinh sẽ không lấy chồng, bất kể như thế nào, cuối cùng tôi cũng trả nợ cho Tiểu Đốc. . ."
Ai biết ngay tại buổi tối hôm qua, cô ở nhà xem tivi biết tin chồng trước cô lấy vợ mới, thì uống rượu đỏ cắt mạch tự sát. . .
Tô Bằng nói: "May mắn tôi không yên lòng qua nhìn em ấy, bằng không hôm nay em ấy sớm mất. . ."
Thần Huống sau khi nghe xong, nhìn sang Đông Lôi, mày cô nhíu lại.
"Sao lại nghĩ quẩn như vậy?"
Anh trầm giọng nói, "Eve” bên cạnh đụng đụng mặt của anh, anh quay đầu vỗ vỗ đầu của nó, suy nghĩ một chút, hỏi:
"Anh đến tìm tôi, là muốn tôi làm chút gì đó?"
"Là như vậy, từ tối hôm qua cho tới hôm nay, A Trinh một câu cũng không chịu nói. Tôi chỉ sợ em ấy lại để tâm vào chuyện vụn vặt, cho nên muốn mời cậu đi khuyên nhủ!" Tô Bằng nói: "Dù hai người đã ly hôn, nhưng A Trinh vẫn là mẹ của con cậu. . Tôi hy vọng cậu có thể giúp đỡ việc này. Lời của cậu, em ấy rất nghe. . ."
Thần Huống trầm mặc một chút, hỏi:
"Bệnh viện nào!"
" Đệ Nhất Bệnh Viện Đông đô!"
Thần Huống gật đầu, đi về phía Đông Lôi, nói: "Trước không trở về nhà, đi bệnh viện một chuyến. Về tình về lý, anh nên đến xem!"
"Được, em đi với anh!"
Đông Lôi nắm chặt tay của anh, trong lòng có chút buồn vô cớ.
Tô Trinh, một người con gái tốt đẹp như vậy, sao có thể lựa chọn một con đường?như vậy
Đã đến tầng trệt bệnh viện chuyên khoa, Đông Lôi không có đi vào phòng bệnh VIP, Tô Bằng không cho vào, nói:
"Cô đi vào, sẽ kích thích em gái tôi”
."
Cũng đúng, hiện tại cô là vợ của Thần Huống.
Đông Lôi cũng hiểu được không quá thích hợp.
"Em ở đây chờ anh!"
Anh vuốt tóc cô, cô gật đầu.
Hai người đi vào, cửa không khóa, còn cô, ngồi ở trên ghế sa lon nhỏ phòng khách.
"Ba!"
Bên trong truyền đến tiếng kêu của Thần Đốc.
Đồng thời, lại tuôn ra giọng phẫn nộ của người phụ nữ trung niên:
"Câu tới làm gì? Cậu tới làm gì?
"Nếu không phải cậu, con gái của tôi sao có thể rơi tới kết cục thê lương như vậy?
"Thần Huống, cậu là một người đàn ông không có lương tâm, lúc trước nếu cậu không thích con gái của tôi, cậu cần gì phải cứoi nó, cậu kết hôn với nó làm gì?
"Nếu cậu không cưới nó, nó cũng không bị trễ nãi bảy tám năm vì cậu.
"Tôi ngược lại không rõ, con gái của tôi đến cùng có chỗ nào khiến cậu ghét bỏ, sinh cho cậu một đứa con trai thông minh, thay cậu quản lý tốt chuyện trong nhà, sao cậu không hiểu được yêu qúy nó, một năm một năm mặt lạnh đối xử với nó, bức nó bước vào con đường không đứng đắn.
"Biết rõ Chu Văn không phải là người tốt, cậu vẫn sảng khoái ly hôn như vậy?
"Nói cho cùng, tất cả đều là cậu hủy hoại A Trinh nhà tôi. . .
"Còn có, cậu có thể một lần nữa kết hôn với người phụ nữ đã có chồng, lấy tới làm mẹ kế của Tiểu Đốc, sao không chịu cho A Trinh một cơ hội, giữ lại gia đình. . .
"Sống cùng người một nhà, sao cậu cần phải bắt nó chia năm xẻ bảy. . .
"Tôi cho cậu biết, Thần Huống, con gái tôi nếu có chuyện gì xảy ra, tôi không để yên cho Thần gia mấy người. . .
"Tiểu hồ ly tinh Đông gia kia cũng đừng nghĩ có ngày tốt lành. . ."
Tiếng mắng rất vang, dẫn tới mấy hộ sĩ liên tiếp hướng về nơi đây xem thế nào.
Nếu không phải Lô Hà ngăn cản, hộ sĩ sợ là muốn chạy vào rồi.
Đông Lôi rất muốn thở dài, bản thân nằm ở giữa —— đã thành hồ ly tinh.
Người nháo bên trong, không ai khác, đúng là mẹ vợ trước của Thần Huống. . .
Vị lão thái thái này nghe nói cũng là xuất thân thư hương môn đệ, vốn là một người giáo sư đại học, nhưng giờ phút này, giọng nói của người ta, mang theo dao theo gậy, cũng không có làm gương sáng cả đời cho người khác mà dưỡng thành kiềm chế cho bản thân, có chẳng qua là oán giận.
Vừa khóc, vừa kêu, thỉnh thoảng vẫn đập phá, tóm lại đúng quyết tâm, đem bất hạnh cả đời của con gái bà toàn bộ đều đổ lên trên người Thần Huống.
Đông Lôi cho rằng: Một đoạn hôn nhân thất bại, không thể hoàn toàn quở trách một bên trong đó. . .
Kết hôn, là chuyện anh tình tôi nguyện.
Khi đó, Tô gia biết rõ Thần Huống cũng không để tâm tới con gái họ, vẫn đúng hạn cử hành hôn lễ, đúng là còn có tâm lý đầu cơ trục lợi.
Bọn họ khẳng định cho rằng khi kết hôn, cảm tình có thể bồi dưỡng trong việc vụn vặt của cuộc sống, để cho bọn họ không thể ngờ tới chính là, Thần Huống hoàn toàn không cho vợ trước có cơ hội đi vào trong lòng anh.
Chỉ sợ cô ta sinh ra môt đứa con trai, anh vẫn đóng chặt tâm như trước.
Bất kỳ một người phụ nữ nào, gặp gỡ một người đàn ông như vậy, đều gặp phải một trận tai họa.
Đứng ở lập trường của phụ nữ, Đông Lôi tuyệt không đồng tình Tô Trinh, hôn nhân duy trì bảy năm mới ly hôn, cô ta đang trên con đường trả giá, đường đi nhất định rất vất vả, cuối cùng hẳn là thường tích đầy mình, vì vậy, mới đơn giản lựa chọn Chu Văn dịu dàng nhẹ nhàng tốt hơn.
Đông Lôi cảm thấy, vận mệnh cô và Tô Trinh, có chút nói hùa.
Đầu tiên, hai người đều mê luyến qua một người đàn ông.
Cô mê luyến qua Kiều Sâm, từ nhỏ đã trầm sâu trong đó, không thể tự thoát ra được, cũng may cô có chị dâu, rốt cuộc học được buông tay.
Tô Trinh thì mê luyến Thần Huống.
Theo lời nói của Phương Phỉ, lúc Tô Trinh đi học đã thầm mến Thần Huống, vì vậy, khi cô có cơ hội cùng Thần Huống thân cận, hơn nữa còn trở thành Thần phu nhân, cô ta làm việc nghĩa không được chùn bước chỉ nhảy vào, hôn nhân này đối với cô ta một phân thắng cũng không có.
Thái độ cô ta đối với Thần Huống, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Chẳng qua thực tế thì tàn khốc, trong năm tháng dài dòng buồn chán, sau nhiều năm bị Thần Huống lạnh như băng coi thường, rốt cuộc tuyệt vọng.
Vì thế, cô ta bỏ đi mọi thứ quý giá của phụ nữ.
Tiếp theo, hai người đều gặp gỡ một người đàn ông khác cứu vớt.
Cô thì có Cố Duy xuất hiện, cho cô một đoạn tốt đẹp chính là tình yêu, cũng bóp chết hôn nhân thiêng liêng mà cô hướng tới.
Còn Tô Trinh, Chu Văn trong nước đọng hôn nhân giống như một khoản giữa mực màu đậm, để cô có dũng khí tránh thoát người đã mang gông xiềng trên lưng cô ta, đợi cô ta cho rằng rốt cuộc nghênh đón một cuộc sống mới, lại không nghĩ rằng hắn sẽ trở mặt vô tình, một cước đá cô vào địa ngục không lối thoát.
Đông Lôi và Tô Trinh cảnh ngộ khác nhau là:
Đông Lôi có thể hoàn toàn bứt ra, mà Tô Trinh, đã bị hai đoạn tình cảm không có kết quả đâm vào mình đầy thương tích, trụ cột tinh thần dĩ nhiên sụp đổ, mà nhu nhược lựa chọn cái chết.
Đương nhiên, đây là ý tưởng của Đông Lôi, trên thực tế, Tô Trinh tuyệt vọng, toàn bộ đến từ Thần Huống.
"Được rồi, mẹ, để cho Thần Huống nói chuyện với A Trinh đi. . ."
Trong phòng, truyền đến giọng nói khuyên ngăn của Tô Bằng.
Lão thái thái điên cường gào thét, hóa thành ồ tiếng ngẹn ngào mơ hồ.
Thần Huống không nói một lời, nhìn thân hình gầy gò của vợ trước trên giường màu thảm đạm , ánh mắt có chút ngốc trệ, nước mắt không ngăn được chảy ra, cô mới 34 tuổi, nhìn qua giống như một người phụ nữ trung niên.
Theo lý thuyết, phụ nữ ở tuổi này, đang lúc xuân xanh tươi tốt. Nhưng cô chỉ có dung nhan già nua.
Anh nhớ kỹ lúc cô ở Thần gia, tinh thần diện mạo cũng không tệ lắm, không ngờ ly hôn mấy năm này, hoàn toàn khiến cô sụp đổ.
Anh nhìn cô, cô cũng nhìn lại anh, nước mắt lăn xuống, bờ môi khô nứt đang kịch liệt run run.
Hai tay cô, tay trái đang treo từng chút một, mà tay phải, trên cổ tay quấn đầy vải gạt, vết máu đỏ tươi ở lụa trắng nhuộm xuất ra một đóa hoa máu thật chướng mắt. Khá tốt là hạ đao không nặng, chẳng qua máu quá nhiều, lúc này đang vô một túi máu.
Sao lại ngu như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.