Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Chương 97: Nếu biết em là vợ anh thì ngay từ đầu gặp mặt anh sẽ dung túng em
ThảoDuy2730
28/08/2021
Sau mấy hôm tịnh dưỡng thì chu kì kinh nguyệt của cô cũng hết. Sang Hàn Quốc cũng khá lâu, vốn dĩ định leo núi xong sẽ nghỉ ngơi một ngày rồi quay về Bắc Kinh Trung Quốc nhưng cô bị như vậy anh đã hủy chuyến bay và dời lại một tuần
Hôm nay cô đã khỏe và bình thường như lúc trước nên cả hai cùng nhanh chóng về lại Bắc Kinh. Vì anh còn nhiều công việc cần xử lý ở công ty còn cô phải trở về để lo ôn thi kì cuối của năm học cuối cùng trong Đại Học.
Ngồi trên máy bay cô nhìn ngắm những áng mây lướt qua nhẹ nhàng rồi suy nghĩ nhiều chuyện. Anh mang nước ép trái cây ra cho cô, thấy cô suy tư anh mới hỏi :
- Suy nghĩ chuyện gì sao?_ anh hỏi
Cô đang nghĩ ngợi nghe anh nói liền có chút giật mình
- À...em chỉ đang suy nghĩ về một số chuyện ở Bắc Kinh thôi_ cô nói
Anh tiện thể ngồi xuống cạnh cô đưa ly nước ép cho cô
- Em uống nước ép đi_ anh vừa đưa nước vừa nói
- Ừm_ Lương Thuần Mỹ
- Suy nghĩ cái gì nói anh nghe được không?_ anh hỏi
Cô đang tận hưởng hương vị nước ép nghe anh hỏi vậy nên bỏ ly xuống bàn nói:
- Cũng không có gì. Em chỉ đang nhớ đến mẹ, em nghĩ về tới Bắc Kinh em sẽ sang thăm mẹ một chuyến . Còn một số việc cần làm để chuẩn bị cho kì thi sắp tới của kì cuối trong năm cuối của Đại Học nữa_ cô thành thật nói
- Chỉ có vậy?_ anh hỏi
- Ừ...Em chỉ đang cảm thấy thời gian trôi nhanh thật. Mới đó em đã sắp tốt nghiệp rồi. Mới đó mà em và anh cưới nhau cũng được hơn 3 năm_ cô nói
- Uhm...Tuy cưới nhau hơn 3 năm nhưng cả hai vẫn chưa có quá nhiều thời gian cho nhau. Anh mong rằng thời gian sắp tới và mãi mãi về sau chúng ta mãi bên nhau_ anh nói rồi ôm cô vào lòng
- Em cũng mong vậy_ cô cười rồi nói
- Còn về việc thi cử em cứ việc thoải mái cho qua. Dù gì chồng em cũng không tệ đến mức để em ra ngoài kiếm tiền nên em không cần bằng cấp làm gì vì đó cũng chỉ là một tờ giấy thôi...có cũng được không có cũng không sao_ anh nói
- Đó là lí do anh nhận nhân viên vẫn quan trọng về tài năng hơn là bằng cấp sao?_ cô hỏi
Trước đây vào được công ty anh làm cũng vì biết được tin đồn anh không trọng bằng cấp. Anh chỉ quan trọng cách xử lý công việc nên cô mới mạo muội xin vào không ngờ lại dẫn đến kết quả ngày hôm nay
- Đúng vậy. Anh đã từng chứng kiến rất nhiều tài năng nhưng vì hoàn cảnh khó khăn không thể chạm đến Đại Học cao cấp nên anh mới đổi suy nghĩ. Trước đây anh cũng như bao nhiêu người cũng nghĩ có bằng cấp sẽ tốt nhất nhưng anh đã đổi hướng khi được tận mắt chứng kiến những con người tuy không có bằng cấp cao nhưng tầm tri thức của họ lại không thua kém gì hay có thể cao hơn một số người có bằng cấp cao. Bằng cấp chỉ là một tờ giấy với những con chữ thô cộc không chắc chắn hết về tài năng của một con người. Nhưng vào công ty anh không phải là chuyện dễ dàng. Trước khi nhận một người bằng cấp không có anh đã phải điều tra rất kĩ về họ, đã cho họ làm nhiều bài kiểm tra khác nhau mà chính họ cũng không biết là anh đã tạo ra thử sức vì anh muốn thấy được khả năng thật sự. Nếu họ có khả năng thật anh sẽ nhận và hổ trợ chi phí học tập nhưng với điều kiện họ phải cống hiến hết sức mình cho công ty vì đơn giản anh không phải phật từ bi mà làm việc không công mãi được_ Trịnh Tuấn
Nghe anh nói cô há miệng, mở mang tầm mắt. Cứ tưởng anh sao lại dễ dãi như vậy, không ngờ anh mưu cao đến thế
- Vậy anh đã từng điều tra em sao?_ cô bỉu môi hỏi
- Tất nhiên. Đó là chuyện bình thường vì em giống họ, anh phải làm việc công bằng rồi_ anh cười rồi nói
Cô hừ một tiếng. Anh lại nói tiếp
- Thật ra lúc đó không ai nói cho anh biết cả..._ anh nói ngập ngừng
- Nói gì cơ?_ cô thắc mắc hỏi
- Nói cho anh biết là em sẽ là vợ của anh. Sẽ là người anh yêu nhất cuộc đời này...Nếu anh biết trước như vậy thì ngày đầu tiên em bước vào công ty, ngày đầu tiên em bước vào cuộc sống của anh anh sẽ bất chấp mọi thứ để dung túng em. Sẽ không hoang phí quá nhiều thời gian cho sự ảm đạm của bản thân dành cho em. Sẽ không vô lí ép em làm việc đến mệt mỏi. Sẽ không làm em tổn thương vì lời nói và sẽ không tốn thời gian để làm ra cái hợp đồng chia rẽ chúng ta. Và sẽ dành phần thời gian đó để yêu em nhiều hơn_ anh ân cần cầm tay cô nói
Nghe được lời nói của anh cô chợt muốn bật khóc thật lớn vì hạnh phúc. Nhưng anh lại không muốn cô khóc nên cô đành cố gắng hết sức để kìm chế. Chỉ biết hôn nhẹ lên má anh để anh biết cô cũng cảm thấy tiếc nuối vì không nhận ra cả hai là của nhau sớm hơn, để cho anh biết cô hoàn toàn cảm nhận được lời nói chan chứa tình yêu thương và sự chiều chuộng của anh
Anh vui vẻ đáp lại cô bằng nụ hôn ngọt ngào nhẹ nhàng ở môi rồi từ đó lại tham lam hôn dần xuống cổ. Thật sự gần cả tuần này anh ăn chay ngán rồi hôm nay anh muốn ăn thịt cơ nên cơ hội như thế này anh không thể bỏ qua được
- Vào phòng đi. Đừng làm ở đây_ cô nũng nịu nói
Tuy rất xấu hổ nhưng cô đành phải lên tiếng. Cô cũng không phải gà mờ trong việc này nữa nên cô biết anh định làm gì. Chỉ là làm ở đây sẽ không hay nên đành mở miệng yêu cầu anh. Còn anh tất nhiên có ý định đen tối với cô rồi nhưng vốn dĩ không định làm ở đây...anh này ham muốn bà xã nhiều là có thật chứ không ham đến mức ở đâu cụng làm được để cho người khác thấy được thân thể của bà xã xinh đẹp quý giá của anh. Tuy phi công ngồi xa nhưng vẫn có một vài nhân viên ở sau khoang bếp để đợi lời sai khiến của anh nên anh đã định ôm vợ yêu mình vào phòng rồi nhưng không ngờ cô lại lên tiếng trước nên anh sẽ...giả điên một chút vậy
- Vào phòng làm gì vợ yêu. Anh có định làm gì đâu_ tuy dục vọng bên trong sắp không kìm nổi nhưng anh lại gắng gượng chọc cô tới phút cuối
- Anh...anh dám. Thứ lưu manh. Được lắm...vậy tối nay anh ngủ sofa còn em ngủ trong phòng. Về Bắc Kinh cũng như vậy nhé. Em nghĩ chắc anh không cần em nữa rồi nên cứ việc ngủ riêng cho đỡ tốn sức_ cô cáu kỉnh nói
Anh cười lớn rồi bồng cô lên gọn vào ngực của mình vừa đi vừa nói
- Đùa với bà xã đại nhận một chút thôi mà. Em làm vậy khác nào giết ông xã mình không dao không kéo chứ. Anh sẽ không chọc ghẹo em những lúc thế này nữa...vì anh vẫn còn muốn ăn cơm vào mỗi đêm mà_ anh tà mị nói
Vào phòng cả hai cùng nặng nề nằm xuống. Mọi lớp cản trở đều nhanh chóng cởi bỏ sạch sẽ. Anh nhẹ nhàng đi vào cơ thể của cô. Tiếng rên yêu kiều nhanh chóng vang lên khắp gian phòng nhỏ. Anh nhịn lâu rồi nên lần này có phần ăn bù nên hoạt động rất mạnh và lâu làm cô chết đi sống lại mấy lần. Cuối cùng anh cũng phòng thích bản thân vào cơ thể của cô rồi nặng nề ngã xuống cơ thể mềm mại thơm phức của cô. Cả hai cùng ngủ một giấc thật sâu
Hôm nay cô đã khỏe và bình thường như lúc trước nên cả hai cùng nhanh chóng về lại Bắc Kinh. Vì anh còn nhiều công việc cần xử lý ở công ty còn cô phải trở về để lo ôn thi kì cuối của năm học cuối cùng trong Đại Học.
Ngồi trên máy bay cô nhìn ngắm những áng mây lướt qua nhẹ nhàng rồi suy nghĩ nhiều chuyện. Anh mang nước ép trái cây ra cho cô, thấy cô suy tư anh mới hỏi :
- Suy nghĩ chuyện gì sao?_ anh hỏi
Cô đang nghĩ ngợi nghe anh nói liền có chút giật mình
- À...em chỉ đang suy nghĩ về một số chuyện ở Bắc Kinh thôi_ cô nói
Anh tiện thể ngồi xuống cạnh cô đưa ly nước ép cho cô
- Em uống nước ép đi_ anh vừa đưa nước vừa nói
- Ừm_ Lương Thuần Mỹ
- Suy nghĩ cái gì nói anh nghe được không?_ anh hỏi
Cô đang tận hưởng hương vị nước ép nghe anh hỏi vậy nên bỏ ly xuống bàn nói:
- Cũng không có gì. Em chỉ đang nhớ đến mẹ, em nghĩ về tới Bắc Kinh em sẽ sang thăm mẹ một chuyến . Còn một số việc cần làm để chuẩn bị cho kì thi sắp tới của kì cuối trong năm cuối của Đại Học nữa_ cô thành thật nói
- Chỉ có vậy?_ anh hỏi
- Ừ...Em chỉ đang cảm thấy thời gian trôi nhanh thật. Mới đó em đã sắp tốt nghiệp rồi. Mới đó mà em và anh cưới nhau cũng được hơn 3 năm_ cô nói
- Uhm...Tuy cưới nhau hơn 3 năm nhưng cả hai vẫn chưa có quá nhiều thời gian cho nhau. Anh mong rằng thời gian sắp tới và mãi mãi về sau chúng ta mãi bên nhau_ anh nói rồi ôm cô vào lòng
- Em cũng mong vậy_ cô cười rồi nói
- Còn về việc thi cử em cứ việc thoải mái cho qua. Dù gì chồng em cũng không tệ đến mức để em ra ngoài kiếm tiền nên em không cần bằng cấp làm gì vì đó cũng chỉ là một tờ giấy thôi...có cũng được không có cũng không sao_ anh nói
- Đó là lí do anh nhận nhân viên vẫn quan trọng về tài năng hơn là bằng cấp sao?_ cô hỏi
Trước đây vào được công ty anh làm cũng vì biết được tin đồn anh không trọng bằng cấp. Anh chỉ quan trọng cách xử lý công việc nên cô mới mạo muội xin vào không ngờ lại dẫn đến kết quả ngày hôm nay
- Đúng vậy. Anh đã từng chứng kiến rất nhiều tài năng nhưng vì hoàn cảnh khó khăn không thể chạm đến Đại Học cao cấp nên anh mới đổi suy nghĩ. Trước đây anh cũng như bao nhiêu người cũng nghĩ có bằng cấp sẽ tốt nhất nhưng anh đã đổi hướng khi được tận mắt chứng kiến những con người tuy không có bằng cấp cao nhưng tầm tri thức của họ lại không thua kém gì hay có thể cao hơn một số người có bằng cấp cao. Bằng cấp chỉ là một tờ giấy với những con chữ thô cộc không chắc chắn hết về tài năng của một con người. Nhưng vào công ty anh không phải là chuyện dễ dàng. Trước khi nhận một người bằng cấp không có anh đã phải điều tra rất kĩ về họ, đã cho họ làm nhiều bài kiểm tra khác nhau mà chính họ cũng không biết là anh đã tạo ra thử sức vì anh muốn thấy được khả năng thật sự. Nếu họ có khả năng thật anh sẽ nhận và hổ trợ chi phí học tập nhưng với điều kiện họ phải cống hiến hết sức mình cho công ty vì đơn giản anh không phải phật từ bi mà làm việc không công mãi được_ Trịnh Tuấn
Nghe anh nói cô há miệng, mở mang tầm mắt. Cứ tưởng anh sao lại dễ dãi như vậy, không ngờ anh mưu cao đến thế
- Vậy anh đã từng điều tra em sao?_ cô bỉu môi hỏi
- Tất nhiên. Đó là chuyện bình thường vì em giống họ, anh phải làm việc công bằng rồi_ anh cười rồi nói
Cô hừ một tiếng. Anh lại nói tiếp
- Thật ra lúc đó không ai nói cho anh biết cả..._ anh nói ngập ngừng
- Nói gì cơ?_ cô thắc mắc hỏi
- Nói cho anh biết là em sẽ là vợ của anh. Sẽ là người anh yêu nhất cuộc đời này...Nếu anh biết trước như vậy thì ngày đầu tiên em bước vào công ty, ngày đầu tiên em bước vào cuộc sống của anh anh sẽ bất chấp mọi thứ để dung túng em. Sẽ không hoang phí quá nhiều thời gian cho sự ảm đạm của bản thân dành cho em. Sẽ không vô lí ép em làm việc đến mệt mỏi. Sẽ không làm em tổn thương vì lời nói và sẽ không tốn thời gian để làm ra cái hợp đồng chia rẽ chúng ta. Và sẽ dành phần thời gian đó để yêu em nhiều hơn_ anh ân cần cầm tay cô nói
Nghe được lời nói của anh cô chợt muốn bật khóc thật lớn vì hạnh phúc. Nhưng anh lại không muốn cô khóc nên cô đành cố gắng hết sức để kìm chế. Chỉ biết hôn nhẹ lên má anh để anh biết cô cũng cảm thấy tiếc nuối vì không nhận ra cả hai là của nhau sớm hơn, để cho anh biết cô hoàn toàn cảm nhận được lời nói chan chứa tình yêu thương và sự chiều chuộng của anh
Anh vui vẻ đáp lại cô bằng nụ hôn ngọt ngào nhẹ nhàng ở môi rồi từ đó lại tham lam hôn dần xuống cổ. Thật sự gần cả tuần này anh ăn chay ngán rồi hôm nay anh muốn ăn thịt cơ nên cơ hội như thế này anh không thể bỏ qua được
- Vào phòng đi. Đừng làm ở đây_ cô nũng nịu nói
Tuy rất xấu hổ nhưng cô đành phải lên tiếng. Cô cũng không phải gà mờ trong việc này nữa nên cô biết anh định làm gì. Chỉ là làm ở đây sẽ không hay nên đành mở miệng yêu cầu anh. Còn anh tất nhiên có ý định đen tối với cô rồi nhưng vốn dĩ không định làm ở đây...anh này ham muốn bà xã nhiều là có thật chứ không ham đến mức ở đâu cụng làm được để cho người khác thấy được thân thể của bà xã xinh đẹp quý giá của anh. Tuy phi công ngồi xa nhưng vẫn có một vài nhân viên ở sau khoang bếp để đợi lời sai khiến của anh nên anh đã định ôm vợ yêu mình vào phòng rồi nhưng không ngờ cô lại lên tiếng trước nên anh sẽ...giả điên một chút vậy
- Vào phòng làm gì vợ yêu. Anh có định làm gì đâu_ tuy dục vọng bên trong sắp không kìm nổi nhưng anh lại gắng gượng chọc cô tới phút cuối
- Anh...anh dám. Thứ lưu manh. Được lắm...vậy tối nay anh ngủ sofa còn em ngủ trong phòng. Về Bắc Kinh cũng như vậy nhé. Em nghĩ chắc anh không cần em nữa rồi nên cứ việc ngủ riêng cho đỡ tốn sức_ cô cáu kỉnh nói
Anh cười lớn rồi bồng cô lên gọn vào ngực của mình vừa đi vừa nói
- Đùa với bà xã đại nhận một chút thôi mà. Em làm vậy khác nào giết ông xã mình không dao không kéo chứ. Anh sẽ không chọc ghẹo em những lúc thế này nữa...vì anh vẫn còn muốn ăn cơm vào mỗi đêm mà_ anh tà mị nói
Vào phòng cả hai cùng nặng nề nằm xuống. Mọi lớp cản trở đều nhanh chóng cởi bỏ sạch sẽ. Anh nhẹ nhàng đi vào cơ thể của cô. Tiếng rên yêu kiều nhanh chóng vang lên khắp gian phòng nhỏ. Anh nhịn lâu rồi nên lần này có phần ăn bù nên hoạt động rất mạnh và lâu làm cô chết đi sống lại mấy lần. Cuối cùng anh cũng phòng thích bản thân vào cơ thể của cô rồi nặng nề ngã xuống cơ thể mềm mại thơm phức của cô. Cả hai cùng ngủ một giấc thật sâu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.