Chương 92: . 1 Cánh Tay Lại Bị Thương
Diệp Thất
15/05/2021
Khuôn mặt của Thi Hạ đỏ bừng. Cô cảm thấy như bản thân mình đang bị Lệ Cảnh Diễn trêu chọc.
Thật sự vô cùng quá đáng.
Nhưng Lệ Cảnh Diễn lại giống như không hề nhìn thấy sự tức giận trong mắt của Thi Hạ.
"Được rồi, tôi đi tắm, cô đừng có chạy lung tung!"
Anh nhìn Thi Hạ, giống như nhìn con mồi thuộc về mình, Thi Hạ chỉ thuộc về một mình anh mà thôi.
Không một ai có thể đưa cô ấy rời khỏi cuộc sống của mình.
"Tôi như thế này thì chạy làm sao được?" Thi Hạ lẩm bẩm.
Cô sắp trở thành một kẻ ăn hại, còn chạy cái gì nữa chứ.
Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm bên cạnh, Thi Hạ tim đập loạn nhịp, lại còn đỏ mặt tía tai.
Nhưng cũng may là hai người họ ngủ phòng riêng.
Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên. Thi Hạhơi sững sờ, nghĩ không ra ai lại đến tìm mình vào lúc này.
Hay là tìm Lệ Cảnh Diễn?
Đã muộn như thế này rồi.
Thấy Lệ Cảnh Diễn đang tắm, Thi Hạ chỉ có thể đi khập khiễng đi ra, chuẩn bị mở cửa ra.
"Chị dâu, chào buổi tối!"
Nhìn thấy Lệ Cảnh Dương, Thi Hạ hơi ngạc nhiên.
"Cảnh Dương, sao cậu lại đến đây?"
Lệ Cảnh Dương mỉm cười, nhìn Thi Hạ đang đứng trước mặt, giải thích: "Em đến đưa canh xương hầm cho chị, mẹ em nói ăn gì bổ nấy."
Thi Hạ có chút ngạc nhiên. Tối muộn như này rồi, vậy mà mẹ chồng còn chuẩn bị canh xương hầm cho mình.
"Canh xương hầm?"
"Vâng, rất thơm ạ."
Hộp giữ nhiệt vừa mở ra, ngay lập tức, mùi thơm của canh xương hầm tràn ngập khắp mọi ngóc ngách của căn phòng.
Thi Hạ mỉm cười: "Thật sự rất thơm, tay nghề của mẹ thật sự rất tốt."
Có một người mẹ chồng thân thiết đến như vậy, lúc rời khỏi đây có lẽ cô sẽ rất nhớ mong. . . . .
Nhưng điềuLệ Cảnh Dương quan tâm nhất vẫn là đôi chân của Thi Hạ.
"Chân của chị có đỡ hơn chút nào không?"
Thi Hạ mỉm cười, nhìn xuống đôi chân của mình và trả lời: "Yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu, qua thời gian sau sẽ ổn thôi."
Nhưng khi đang tập trung thưởng thức mỹ vị, cô lại nghe thấy hình như có tiếng điện thoại di động trong phòng.
Thi Hạ khẽ cau mày: "Hình như là điện thoại của tôi kêu . . ."
Nói xong, cô định đứng lên tìm điện thoại. Ban nãy cô gọi cho Mạt Mạt nhưng không được. Bây giờ có lẽ nha đầu đóđang gọi lại.
Thấy Thi Hạ đi lại vất vả, Lệ Cảnh Dương nhanh chóng ngăn Thi Hạ lại.
"Được được được, chân của chị đang như thế này không tiện đi lại, để emlấy giúp chị."
Thi Hạ mỉm cười, hơi khó xử.
"Được, trong căn phòng ở đằng kia, cảm ơn cậu."
Đôi chân của cô đi lại hơi bất tiện, bây giờ đến cái điện thoại cũng cần người khác lấy giúp.
"Chị dâu, điện thoại của chị."
Tuy nhiên, khi Lệ Cảnh Dương đưa điện thoại cho Thi Hạ, trong mắt cậu có hàm ý gì đó không rõ ràng, Thi Hạ lại không hề để ý đến điều đó.
Thi Hạ gọi điện thoại, đúng như dự đoán, là Mạt Mạt gọi đến.
"Mạt Mạt, là chị đây."
"Đúng rồi, mấy ngày vừa rồi chị bị bong gân. Em gửi công việc qua email cho chị, chị không đến công ti, nếu có việc gì thì nhờ em giúp đỡ."
Mạt Mạt ở đầu dây bên kia nghe thấy giám đốc Thi bị thương, rõ ràng cũng rất lo lắng.
"Được, không vấn đề gì, giám đốc Thi, chỉ là, chân của chị có nghiêm trọng không?"
Thi Hạ mỉm cười, khuôn mặt nhẹ nhàng: "Đã gặp bác sĩ rồi, có lẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng, yên tâm đi."
Tại sao mọi người đều quan tâm xem mình có vấn đề gì hay không, chẳng qua chỉ là bong gân thôi mà.
Nhưngkhi Thi Hạ vừa cúp máy thì Lệ Cảnh Diễn đã xuất hiện.
Lệ Cảnh Dươngchú ý thấy rằng anh trai của mình đi ra từ phòng đối diện, căn phòng nơi cậu vừa nãy đi lấy điện thoại hoàn toàn là phòng của một người phụ nữ độc thân.
Vậy là, hai người này đang sống riêng sao?
Vậy thì, hai người họ rốt cuộc đã là vợ chồng chưa? Hoặc là, nên nói rằng liệu họ có phải là một cặp vợ chồng thực sự?
"Tại sao chú lại đến đây?"
Khi nhìn thấy Lệ Cảnh Dương, giọng điệu của Lệ Cảnh Diễn hơi khó chịu.
Lệ Cảnh Dương cười, trả lời: "Anh trai dường như không hoan nghênhem!"
"Chú biết thì tốt." Lệ Cảnh Diễn cũng không hề phủ nhận.
Thấy hai anh em họ gặp nhau nhưng bầu không khí lại căng thẳng như vậy, Thi Hạ hơi khó xử.
"Lệ Cảnh Diễn, anh thật chẳng lịch sự gì cả, không sao, anh ấy không hoan nghênh, tôi hoan nghênh."
Nghe Thi Hạ nói như vậy, Lệ Cảnh Dươngcòn hung hăng hơn: "Nghe thấy không, Hạ Hạ nói, chị ấy hoan nghênh em."
"Được rồi, Hạ Hạ, em về trước đây, ngày mai em sẽ lại đến đưa món canh xương hầm cho chị!"
Thi Hạ mỉm cười.
"Cảm ơn nhé."
"Không cần cảm ơn."
------------
Thật sự vô cùng quá đáng.
Nhưng Lệ Cảnh Diễn lại giống như không hề nhìn thấy sự tức giận trong mắt của Thi Hạ.
"Được rồi, tôi đi tắm, cô đừng có chạy lung tung!"
Anh nhìn Thi Hạ, giống như nhìn con mồi thuộc về mình, Thi Hạ chỉ thuộc về một mình anh mà thôi.
Không một ai có thể đưa cô ấy rời khỏi cuộc sống của mình.
"Tôi như thế này thì chạy làm sao được?" Thi Hạ lẩm bẩm.
Cô sắp trở thành một kẻ ăn hại, còn chạy cái gì nữa chứ.
Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm bên cạnh, Thi Hạ tim đập loạn nhịp, lại còn đỏ mặt tía tai.
Nhưng cũng may là hai người họ ngủ phòng riêng.
Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên. Thi Hạhơi sững sờ, nghĩ không ra ai lại đến tìm mình vào lúc này.
Hay là tìm Lệ Cảnh Diễn?
Đã muộn như thế này rồi.
Thấy Lệ Cảnh Diễn đang tắm, Thi Hạ chỉ có thể đi khập khiễng đi ra, chuẩn bị mở cửa ra.
"Chị dâu, chào buổi tối!"
Nhìn thấy Lệ Cảnh Dương, Thi Hạ hơi ngạc nhiên.
"Cảnh Dương, sao cậu lại đến đây?"
Lệ Cảnh Dương mỉm cười, nhìn Thi Hạ đang đứng trước mặt, giải thích: "Em đến đưa canh xương hầm cho chị, mẹ em nói ăn gì bổ nấy."
Thi Hạ có chút ngạc nhiên. Tối muộn như này rồi, vậy mà mẹ chồng còn chuẩn bị canh xương hầm cho mình.
"Canh xương hầm?"
"Vâng, rất thơm ạ."
Hộp giữ nhiệt vừa mở ra, ngay lập tức, mùi thơm của canh xương hầm tràn ngập khắp mọi ngóc ngách của căn phòng.
Thi Hạ mỉm cười: "Thật sự rất thơm, tay nghề của mẹ thật sự rất tốt."
Có một người mẹ chồng thân thiết đến như vậy, lúc rời khỏi đây có lẽ cô sẽ rất nhớ mong. . . . .
Nhưng điềuLệ Cảnh Dương quan tâm nhất vẫn là đôi chân của Thi Hạ.
"Chân của chị có đỡ hơn chút nào không?"
Thi Hạ mỉm cười, nhìn xuống đôi chân của mình và trả lời: "Yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu, qua thời gian sau sẽ ổn thôi."
Nhưng khi đang tập trung thưởng thức mỹ vị, cô lại nghe thấy hình như có tiếng điện thoại di động trong phòng.
Thi Hạ khẽ cau mày: "Hình như là điện thoại của tôi kêu . . ."
Nói xong, cô định đứng lên tìm điện thoại. Ban nãy cô gọi cho Mạt Mạt nhưng không được. Bây giờ có lẽ nha đầu đóđang gọi lại.
Thấy Thi Hạ đi lại vất vả, Lệ Cảnh Dương nhanh chóng ngăn Thi Hạ lại.
"Được được được, chân của chị đang như thế này không tiện đi lại, để emlấy giúp chị."
Thi Hạ mỉm cười, hơi khó xử.
"Được, trong căn phòng ở đằng kia, cảm ơn cậu."
Đôi chân của cô đi lại hơi bất tiện, bây giờ đến cái điện thoại cũng cần người khác lấy giúp.
"Chị dâu, điện thoại của chị."
Tuy nhiên, khi Lệ Cảnh Dương đưa điện thoại cho Thi Hạ, trong mắt cậu có hàm ý gì đó không rõ ràng, Thi Hạ lại không hề để ý đến điều đó.
Thi Hạ gọi điện thoại, đúng như dự đoán, là Mạt Mạt gọi đến.
"Mạt Mạt, là chị đây."
"Đúng rồi, mấy ngày vừa rồi chị bị bong gân. Em gửi công việc qua email cho chị, chị không đến công ti, nếu có việc gì thì nhờ em giúp đỡ."
Mạt Mạt ở đầu dây bên kia nghe thấy giám đốc Thi bị thương, rõ ràng cũng rất lo lắng.
"Được, không vấn đề gì, giám đốc Thi, chỉ là, chân của chị có nghiêm trọng không?"
Thi Hạ mỉm cười, khuôn mặt nhẹ nhàng: "Đã gặp bác sĩ rồi, có lẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng, yên tâm đi."
Tại sao mọi người đều quan tâm xem mình có vấn đề gì hay không, chẳng qua chỉ là bong gân thôi mà.
Nhưngkhi Thi Hạ vừa cúp máy thì Lệ Cảnh Diễn đã xuất hiện.
Lệ Cảnh Dươngchú ý thấy rằng anh trai của mình đi ra từ phòng đối diện, căn phòng nơi cậu vừa nãy đi lấy điện thoại hoàn toàn là phòng của một người phụ nữ độc thân.
Vậy là, hai người này đang sống riêng sao?
Vậy thì, hai người họ rốt cuộc đã là vợ chồng chưa? Hoặc là, nên nói rằng liệu họ có phải là một cặp vợ chồng thực sự?
"Tại sao chú lại đến đây?"
Khi nhìn thấy Lệ Cảnh Dương, giọng điệu của Lệ Cảnh Diễn hơi khó chịu.
Lệ Cảnh Dương cười, trả lời: "Anh trai dường như không hoan nghênhem!"
"Chú biết thì tốt." Lệ Cảnh Diễn cũng không hề phủ nhận.
Thấy hai anh em họ gặp nhau nhưng bầu không khí lại căng thẳng như vậy, Thi Hạ hơi khó xử.
"Lệ Cảnh Diễn, anh thật chẳng lịch sự gì cả, không sao, anh ấy không hoan nghênh, tôi hoan nghênh."
Nghe Thi Hạ nói như vậy, Lệ Cảnh Dươngcòn hung hăng hơn: "Nghe thấy không, Hạ Hạ nói, chị ấy hoan nghênh em."
"Được rồi, Hạ Hạ, em về trước đây, ngày mai em sẽ lại đến đưa món canh xương hầm cho chị!"
Thi Hạ mỉm cười.
"Cảm ơn nhé."
"Không cần cảm ơn."
------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.