Chương 91: . 3: Hôn Một Chút Là Lưu Manh
Diệp Thất
15/05/2021
Buổi tối, Thi Hạ ngồi trên giường lớn trong phòng, liếc nhìn chân mình, cảm thấy hơi buồn.
Cái chân sưng thành cái dạng quỷ quái này, không phải thật sự đúng như lời con bé thối Vô Ưu nói lúc ở bệnh viện chứ.
Tồi tệ quá mà!
Cô cúi đầu, cố hết sức tháo băng vải ra, lộ ra mắt cá chân đang sưng đỏ.
Nhưng mà giây tiếp theo, chân cô đã bị một đôi bàn tay to nắm lấy.
Thi Hạ ngạc nhiên nhìn Lệ Cảnh Diễn trước mặt, anh đến lúc nào mà sao cô không biết gì hết thế.
Tuy nhiên Lệ Cảnh Diễn trực tiếp bỏ qua sự căng thẳng trong mắt Thi Hạ.
"Anh làm gì vậy?"
Thi Hạ nhìn thấy anh nắm lấy chân mình, quỳ gối xuống, xoa bóp chân cho mình!
"Xoa bóp giúp cô một chút."
Thi Hạ chống cự.
"Không cần đâu, tôi tự làm được"
Cô vừa nói vừa thu chân lại, tuy nhiên người đàn ông giống như đã đoán được ý định của cô nên chuyển sang giữ chặt lấy khuôn mặt Thi Hạ.
Thi Hạ muốn chạy cũng chạy không thoát...
Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ mặt, đột nhiên cười lên trêu đùa cô, "Thi Hạ, mặt cô đỏ lên kìa."
Rõ ràng bé con trước mặt đang đỏ mặt mà.
Thi Hạ lúng túng, sờ lên mặt mình, "Mặt tôi có đỏ đâu, anh nhìn nhầm rồi!"
Mặt cô chỉ cần bị nóng là đỏ lên.
Mà bây giờ bị nóng...
Lệ Cảnh Diễn khẽ cười, nhìn vào mắt Thi Hạ, hỏi từng câu từng chữ, "Mặt không đỏ thì cô sợ gì thế?"
Ngay lập tức Thi Hạ tức lên.
"Tôi sợ bao giờ, Lệ Cảnh Diễn, anh đừng có nói láo."
"Vậy để tôi giúp cho, chứng minh cô không... xấu hổ, nhỉ?"
Lệ Cảnh Diễn cố ý kéo dài lời nói của mình, khiến người nghe thấy lạ lạ thế nào ấy, mà trong đôi mắt anh nhìn Thi Hạ, rõ ràng cũng không có ý tốt!
Thi Hạ há hốc miệng, nhìn Lệ Cảnh Diễn, "Anh đồng ý giúp đỡ thì cứ giúp đi."
Là anh tự nguyện xoa chân giúp mình, trong lòng Thi Hạ thầm nghĩ, không phải cô ép Lệ Cảnh Diễn đâu.
Nhưng khi bàn tay to của anh chạm vào chân cô, một lần rồi lại một lần, đôi tay hơi thô ráp, mang theo chút ấm áp, thật rõ ràng Thi Hạ nghe được tiếng trái tim mình đập bang bang.
Mất mặt quá, chẳng lẽ cô không bình tĩnh được sao?
Còn không phải chỉ là một Lệ Cảnh Diễn thôi sao, cứ khiến cho trái tim Thi Hạ như có nai con chạy loạn vậy?
"Xong 15 phút rồi." Thi Hạ buồn bã nhắc nhở.
Tuy nhiên khi Lệ Cảnh Diễn dừng động tác trên tay, sau khi anh đứng đứng lên lại...
Giữ chặt cằm Thi Hạ, môi mỏng hôn lên môi cô, đầu óc Thi Hạ đầu nóng bừng, chỉ cảm thấy giữa môi và răng của mình bị ngâm vào trong sự mát lạnh của anh, quấn quýt mà vương vấn?
"Anh hôn tôi làm gì?"
Thi Hạ đẩy Lệ Cảnh Diễn, che miệng lại, mặt đỏ bừng.
Lệ Cảnh Diễn khẽ nhếch môi mỏng, cười nhìn Thi Hạ, "Lúc nãy cô nhờ tôi bóp chân hộ, coi như đây là bồi thường đi."
Thi Hạ vô cùng bực bội!
"Lại không phải tự tôi nhờ anh giúp đỡ"
Lệ Cảnh Diễn cười đểu giống một gã lưu manh xấu xa!
"Nhưng lúc nãy cô cũng không từ chối mà."
Cái chân sưng thành cái dạng quỷ quái này, không phải thật sự đúng như lời con bé thối Vô Ưu nói lúc ở bệnh viện chứ.
Tồi tệ quá mà!
Cô cúi đầu, cố hết sức tháo băng vải ra, lộ ra mắt cá chân đang sưng đỏ.
Nhưng mà giây tiếp theo, chân cô đã bị một đôi bàn tay to nắm lấy.
Thi Hạ ngạc nhiên nhìn Lệ Cảnh Diễn trước mặt, anh đến lúc nào mà sao cô không biết gì hết thế.
Tuy nhiên Lệ Cảnh Diễn trực tiếp bỏ qua sự căng thẳng trong mắt Thi Hạ.
"Anh làm gì vậy?"
Thi Hạ nhìn thấy anh nắm lấy chân mình, quỳ gối xuống, xoa bóp chân cho mình!
"Xoa bóp giúp cô một chút."
Thi Hạ chống cự.
"Không cần đâu, tôi tự làm được"
Cô vừa nói vừa thu chân lại, tuy nhiên người đàn ông giống như đã đoán được ý định của cô nên chuyển sang giữ chặt lấy khuôn mặt Thi Hạ.
Thi Hạ muốn chạy cũng chạy không thoát...
Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ mặt, đột nhiên cười lên trêu đùa cô, "Thi Hạ, mặt cô đỏ lên kìa."
Rõ ràng bé con trước mặt đang đỏ mặt mà.
Thi Hạ lúng túng, sờ lên mặt mình, "Mặt tôi có đỏ đâu, anh nhìn nhầm rồi!"
Mặt cô chỉ cần bị nóng là đỏ lên.
Mà bây giờ bị nóng...
Lệ Cảnh Diễn khẽ cười, nhìn vào mắt Thi Hạ, hỏi từng câu từng chữ, "Mặt không đỏ thì cô sợ gì thế?"
Ngay lập tức Thi Hạ tức lên.
"Tôi sợ bao giờ, Lệ Cảnh Diễn, anh đừng có nói láo."
"Vậy để tôi giúp cho, chứng minh cô không... xấu hổ, nhỉ?"
Lệ Cảnh Diễn cố ý kéo dài lời nói của mình, khiến người nghe thấy lạ lạ thế nào ấy, mà trong đôi mắt anh nhìn Thi Hạ, rõ ràng cũng không có ý tốt!
Thi Hạ há hốc miệng, nhìn Lệ Cảnh Diễn, "Anh đồng ý giúp đỡ thì cứ giúp đi."
Là anh tự nguyện xoa chân giúp mình, trong lòng Thi Hạ thầm nghĩ, không phải cô ép Lệ Cảnh Diễn đâu.
Nhưng khi bàn tay to của anh chạm vào chân cô, một lần rồi lại một lần, đôi tay hơi thô ráp, mang theo chút ấm áp, thật rõ ràng Thi Hạ nghe được tiếng trái tim mình đập bang bang.
Mất mặt quá, chẳng lẽ cô không bình tĩnh được sao?
Còn không phải chỉ là một Lệ Cảnh Diễn thôi sao, cứ khiến cho trái tim Thi Hạ như có nai con chạy loạn vậy?
"Xong 15 phút rồi." Thi Hạ buồn bã nhắc nhở.
Tuy nhiên khi Lệ Cảnh Diễn dừng động tác trên tay, sau khi anh đứng đứng lên lại...
Giữ chặt cằm Thi Hạ, môi mỏng hôn lên môi cô, đầu óc Thi Hạ đầu nóng bừng, chỉ cảm thấy giữa môi và răng của mình bị ngâm vào trong sự mát lạnh của anh, quấn quýt mà vương vấn?
"Anh hôn tôi làm gì?"
Thi Hạ đẩy Lệ Cảnh Diễn, che miệng lại, mặt đỏ bừng.
Lệ Cảnh Diễn khẽ nhếch môi mỏng, cười nhìn Thi Hạ, "Lúc nãy cô nhờ tôi bóp chân hộ, coi như đây là bồi thường đi."
Thi Hạ vô cùng bực bội!
"Lại không phải tự tôi nhờ anh giúp đỡ"
Lệ Cảnh Diễn cười đểu giống một gã lưu manh xấu xa!
"Nhưng lúc nãy cô cũng không từ chối mà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.