Chương 152: .2: Tứ Phương Gây Áp Lực
Diệp Thất
15/05/2021
Trong nhà của Lệ Cảnh Diễn.
Thi Hạ hơi bất ngờ, đúng lúc cô tan làm về đến nhà thì Lệ Cảnh Diễn lại ở nhà trước rồi.
Bình thường thì giờ này anh đang ở công ty mà?
Nhận ra được Thi Hạ đã trở lại, Lệ Cảnh Diễn nhìn thoáng qua chỗ cửa, vừa thấy đôi mày cô đang níu lại, trong lòng anh hơi bực mình.
Tại sao, Cảnh Dương xảy ra chuyện, người phụ nữ này lo lắng như vậy à?
“Làm sao vậy?”
Lệ Cảnh Diễn giả vờ không hiểu Thi Hạ vì sao lại buồn rầu.
Thi Hạ thở dài rồi trả lời, “Cảnh Dương nói muốn hủy hợp đồng với Thi Nhuận Trân Châu.”
Nhưng nào ngờ Lệ Cảnh Diễn vẫn cứ thờ ơ.
“Đúng vậy, nó hủy hợp đồng là đúng.”
Thi Hạ ngẩng đầu lên, nhìn Lệ Cảnh Diễn, cô hơi sốc.
“Anh là anh trai cậu ta mà lại nói như vậy à!”
“Tôi không biết nó có nên rời Thi Nhuân Trân Châu không, nhưng là em trai tôi, nó nên giữ khoảng cách với chị dâu của mình.”
Lệ Cảnh Diễn nói tới đây thì sắc mặt Thi Hạ cũng trở nên lạnh nhạt.
Thi Hạ thấy trong lòng lạnh lẽo, đột nhiên có một cảm giác đau lòng.
Từ trước tới nay chắc chắn anh vẫn không tin tưởng mình và Lệ Cảnh Dương trong sạch bao giờ……
“Lệ Cảnh Diễn, anh nói thẳng ra đi,anh nghi ngờ tôi đúng không?”
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, nước mắt lưng trong, cực kỳ tủi thân.
Lệ Cảnh Diễn cố gắng không nhìn vào đôi mắt của Thi Hạ, bởi vì khi nhìn vào đó anh sợ mình sẽ đầu hàng ngay lập tức!
“Tôi chưa bao giờ nghi ngờ cô, tôi chỉ không muốn nhìn thấy có người đàn ông nào đến gần cô mà thôi.”
Thi Hạ cười lạnh, nhìn Lệ Cảnh Diễn, hỏi ngược lại, “Còn anh thì sao? Bên cạnh nếu có xuất hiện người phụ nữ khác thì sao?”
Lệ Cảnh Diễn cắn chặt hàm răng, giống như đang kìm nén cảm xúc của mình.
Anh làm sao vậy, đã nói tin tưởng Thi Hạ mà, chẳng lẽ Thi Hạ vẫn còn nghi ngờ anh điều gì sao?
“Hạ Hạ, bây giờ cô còn nghi ngờ gì nữa?”
Thi Hạ cười một tiếng, rồi nói, “Tôikhông nghi ngờ gì cả, chỉ thuận miệng nói ra thôi.”
Tuy nhiên khi cô nhìn vào ánh mắt của Lệ Cảnh Diễn thì cô lại thấy thất vọng hơn.
Trên thực tế, ngay từ đầu cô đã kỳ vọng quá cao vào anh, nhưng đó chỉ là lúc đầu mà thôi.
Bây giờ, theo thời gian trôi qua, giữa hai người đã xuất hiện vết nứt, dường như nó càng ngày càng lớn hơn.
Có lẽ, đây chính là sự nghi ngờ bị vùi sâu, chỉ cần xuất hiện mâu thuẫn, và trong thời gian dài, rất có khả năng, chỉ cần chạm nhẹ là nổ ngay lập tức!
Trong tòa nhà làm việc của Thi Nhuận Trân Châu.
Khi Mạt Mạt bước vào văn phòng của Thi Hạ, khuôn mặt cô ấy rất nghiêm túc, chuyện khẩn cấp nên cô ấy cũng không có tâm trạng cười đùa như trước.
“Tổng giám đốc Thi, các cổ đông đã chờ sẵn trong phòng họp rồi.”
Thi Hạ dừng lại công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mạt Mạt.
“Cho nên bây giờ cũng chỉ thiếu mình chị thôi đúng không?”
Mạt Mạt gật đầu trả lời, “Đúng vậy.”
Các cổ đông đều đang ở phòng họp chờ tổng giám đốc Thi, hơn nữa tất cả họ đều có bộ dạng như hổ rình mồi, trông rất đáng sợ.
Tuy nhiên Thi Hạ vẫn tiếp tục duy trì sự bình tĩnh không thay đổi trong suốt ba năm làm việc ở Thi Nhuận Trân Châu.
Thi Hạ hơi bất ngờ, đúng lúc cô tan làm về đến nhà thì Lệ Cảnh Diễn lại ở nhà trước rồi.
Bình thường thì giờ này anh đang ở công ty mà?
Nhận ra được Thi Hạ đã trở lại, Lệ Cảnh Diễn nhìn thoáng qua chỗ cửa, vừa thấy đôi mày cô đang níu lại, trong lòng anh hơi bực mình.
Tại sao, Cảnh Dương xảy ra chuyện, người phụ nữ này lo lắng như vậy à?
“Làm sao vậy?”
Lệ Cảnh Diễn giả vờ không hiểu Thi Hạ vì sao lại buồn rầu.
Thi Hạ thở dài rồi trả lời, “Cảnh Dương nói muốn hủy hợp đồng với Thi Nhuận Trân Châu.”
Nhưng nào ngờ Lệ Cảnh Diễn vẫn cứ thờ ơ.
“Đúng vậy, nó hủy hợp đồng là đúng.”
Thi Hạ ngẩng đầu lên, nhìn Lệ Cảnh Diễn, cô hơi sốc.
“Anh là anh trai cậu ta mà lại nói như vậy à!”
“Tôi không biết nó có nên rời Thi Nhuân Trân Châu không, nhưng là em trai tôi, nó nên giữ khoảng cách với chị dâu của mình.”
Lệ Cảnh Diễn nói tới đây thì sắc mặt Thi Hạ cũng trở nên lạnh nhạt.
Thi Hạ thấy trong lòng lạnh lẽo, đột nhiên có một cảm giác đau lòng.
Từ trước tới nay chắc chắn anh vẫn không tin tưởng mình và Lệ Cảnh Dương trong sạch bao giờ……
“Lệ Cảnh Diễn, anh nói thẳng ra đi,anh nghi ngờ tôi đúng không?”
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, nước mắt lưng trong, cực kỳ tủi thân.
Lệ Cảnh Diễn cố gắng không nhìn vào đôi mắt của Thi Hạ, bởi vì khi nhìn vào đó anh sợ mình sẽ đầu hàng ngay lập tức!
“Tôi chưa bao giờ nghi ngờ cô, tôi chỉ không muốn nhìn thấy có người đàn ông nào đến gần cô mà thôi.”
Thi Hạ cười lạnh, nhìn Lệ Cảnh Diễn, hỏi ngược lại, “Còn anh thì sao? Bên cạnh nếu có xuất hiện người phụ nữ khác thì sao?”
Lệ Cảnh Diễn cắn chặt hàm răng, giống như đang kìm nén cảm xúc của mình.
Anh làm sao vậy, đã nói tin tưởng Thi Hạ mà, chẳng lẽ Thi Hạ vẫn còn nghi ngờ anh điều gì sao?
“Hạ Hạ, bây giờ cô còn nghi ngờ gì nữa?”
Thi Hạ cười một tiếng, rồi nói, “Tôikhông nghi ngờ gì cả, chỉ thuận miệng nói ra thôi.”
Tuy nhiên khi cô nhìn vào ánh mắt của Lệ Cảnh Diễn thì cô lại thấy thất vọng hơn.
Trên thực tế, ngay từ đầu cô đã kỳ vọng quá cao vào anh, nhưng đó chỉ là lúc đầu mà thôi.
Bây giờ, theo thời gian trôi qua, giữa hai người đã xuất hiện vết nứt, dường như nó càng ngày càng lớn hơn.
Có lẽ, đây chính là sự nghi ngờ bị vùi sâu, chỉ cần xuất hiện mâu thuẫn, và trong thời gian dài, rất có khả năng, chỉ cần chạm nhẹ là nổ ngay lập tức!
Trong tòa nhà làm việc của Thi Nhuận Trân Châu.
Khi Mạt Mạt bước vào văn phòng của Thi Hạ, khuôn mặt cô ấy rất nghiêm túc, chuyện khẩn cấp nên cô ấy cũng không có tâm trạng cười đùa như trước.
“Tổng giám đốc Thi, các cổ đông đã chờ sẵn trong phòng họp rồi.”
Thi Hạ dừng lại công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mạt Mạt.
“Cho nên bây giờ cũng chỉ thiếu mình chị thôi đúng không?”
Mạt Mạt gật đầu trả lời, “Đúng vậy.”
Các cổ đông đều đang ở phòng họp chờ tổng giám đốc Thi, hơn nữa tất cả họ đều có bộ dạng như hổ rình mồi, trông rất đáng sợ.
Tuy nhiên Thi Hạ vẫn tiếp tục duy trì sự bình tĩnh không thay đổi trong suốt ba năm làm việc ở Thi Nhuận Trân Châu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.