Chương 150: .3: Cô Trèo Tường Vào Biệt Thự Nhà Người Ta.
Diệp Thất
15/05/2021
Tịch Diệc mang hai ly nước nóng bước ra khỏi phòng bếp, vẫn còn thấy hơi nóng bốc lên.
Thi Hạ nghĩ nghĩ cũng đưa tay ra nhận lấy ly nước nóng, cô để ở lòng tay ủ ấm, mặc dù có chút khát, nhưng cô lại nhớ đến tình trạng vấn đề vệ sinh của hai ông tướng này thì cô lại không muốn uống.
Thi Hạ nhìn vào chiếc ly trong tay, do dự chút rồi đặt nó xuống, ngộ nhỡ cô uống rồi bị tiêu chảy thì phải làm sao…….
"Haha, chị yên tâm, ly nước em đã khử trùng sạch sẽ rồi.” Tịch Diệc cười cười có chút bối rối.
Thi Hạ cười nhẹ, nhìn cậu ấy có vẻ là kiểu người trẻ nhỏ dễ dạy.
Cô lại cầm ly nước lên, nghe cậu ấy nói như thế cô yên tâm hơn chút ít.
“Em muốn hủy hợp đồng.”
Những lời này của Lệ Cảnh Dương đã thành công ngưng đọng nét mặt của Thi Hạ. Cô đặt chiếc ly trong tay xuống.
“Hủy hợp đồng? Cậu muốn hủy hợp đồng với Thi Nhuận Trân Châu?” Thi Hạ hỏi lại.
Lệ Cảnh Dương gật gật đầu, “Ừm.”
Thi Hạ bình tĩnh lại, thật ra cô biết lúc này người nên bình tĩnh lại không phải là cô, mà là Lệ Cảnh Dương!
“Tại sao muốn hủy hợp đồng? Cậu sợ mình liên lụy đến tôi sao?” Thi Hạ hỏi.
Lệ Cảnh Dương gật đầu, “Chị nhìn tình trạng của em lúc này đi, vì vậy em không nghĩ em vẫn còn đủ tư cách để trở thành người phát ngôn của Thi Nhuận Trân Châu.”
Cậu đã thành ra như thế này rồi, bây giờ bất cứ ai muốn cậu làm người phát ngôn thì người đó gặp vận đen.
Có một số công ty quảng cáo đã đề nghị muốn chấm dứt hợp đồng của Lệ Cảnh Dương rồi. Nhưng mà người mà cậu không muốn làm liên lụy nhất vẫn là Thi Hạ.
Thi Hạ thở dài, nhìn Lệ Cảnh Dương rồi nghiêm túc nói: "Lệ Cảnh Dương, có vài lời tôi cho rằng không cần nói ra thì cậu cũng hiểu, đến Thi Nhuận Trân Châu lâu như thế, chắc cậu cũng rõ cậu là người phát ngôn ưu tú nhất của Thi Nhuận Trân Châu, cậu có hiểu không?”
Lệ Cảnh Dương lắc lắc đầu, lúc này cậu chỉ tin những thứ mà cậu nhìn thấy trước mắt.
“Nhưng mà, bởi vì vụ việc Tô Khả Khả gây ra, mà đã làm cho công ty bị ảnh hưởng xấu.”
“Vụ Tô Khả Khả, ai cũng không muốn nó xảy ra, cũng không thể trách cậu được, hơn nữa tôi cũng không có dự định chấm dứt hợp đồng với cậu.”
“Nhưng mà em……”
“Hợp đồng mà chúng ta ký kết là hợp đồng dài hạn, tôi sẽ không bao giờ hủy đi bản thỏa thuận này!”
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Dương, vào thời điểm này cô chắc chắn mình sẽ không hủy hợp đồng với Lệ Cảnh Dương.
Chấm dứt hợp đồng vào thời điểm này là tương đương việc giậu đổ bìm leo, thấy người ta nguy khốn sợ bị liên lụy liền bỏ chạy, thế thì cô có khác gì với những người hãm hại Lệ Cảnh Dương.
Lệ Cảnh Dương thấy Thi Hạ kiên quyết như vậy, khiến cậu rất cảm động, nhưng phần lớn là cảm giác tội lỗi.
“Hạ Hạ, chị đừng có cố chấp như vậy.”
Thi Hạ thở dài, nhìn Lệ Cảnh Dương.
“Cảnh Dương, tôi biết bây giờ cậu rất khó khăn, nhưng cậu đừng quên rằng tôi cũng là người nhà của cậu, nếu như trong hoàn cảnh này tôi không giữ cậu lại, cậu nghĩ người ngoài kia sẽ nghĩ gì!”
Lệ Cảnh Dương trầm mặc một lúc lâu, không nói một lời.
Đến lúc này mà Thi Hạ vẫn không từ bỏ, nếu cậu từ bỏ thì không phải cậu tự nhận mình là kẻ hèn nhát sao?
Hơn nữa, cậu không thể bỏ cuộc được. Điều cậu nên làm bây giờ là tìm hiểu chính xác vụ đứa bé trong bụng Tô Khả Khả.
Đến bây giờ cậu mới hiểu rõ lời mà Lệ Cảnh Diễn nói có ý gì, có thể đứa bé không tồn tại.
Hoặc có thể, đứa bé là có thật, nhưng cũng có khả năng nó không phải con cậu!
“Em biết em nên làm gì rồi, cảm ơn chị, Thi Hạ.”
Thi Hạ nghe thấy Lệ Cảnh Dương nói vậy, liền yên tâm hơn!
Cô tin rằng, chỉ cần cùng nhau đối mặt với nó, cô tin mọi chuyện sẽ sớm được giải quyết.
Trong Văn phòng của Lệ Cảnh Diễn lúc này.
Lý Thao đang báo cáo hành tung của Thi Hạ cho Lệ Cảnh Diễn nghe.
“Hôm nay vợ của chủ tịch đã đến biệt thự của cậu hai.”
Nghe thấy Thi Hạ đi tìm Lệ Cảnh Dương, Lệ Cảnh Diễn dần dần nắm chặt tay.
Rất tốt, người phụ nữ này thực sự ngày càng kiêu ngạo!
"Không phải bên ngoài nhà Lệ Cảnh Dương đều là phóng viên sao? Sao cô ấy vào được?"
“Vượt tường.”
“……”
Vượt tường?
Cái người phụ nữ chết tiệt này, muốn gặp Lệ Cảnh Dương đến mức ngay cả vượt tường cũng dám làm?
Có phải cô rất lo lắng cho Lệ Cảnh Diễn?
Tịch Diệc vừa tiễn Thi Hạ rời khỏi, thấy trước cửa có một hộp chuyển phát nhanh, cậu ấy thấy bên trong có một tệp phong bao chuyển phát.
Tịch Diệc nhẽ cau mày, phát hiện ra đây là chuyển phát từ bệnh viện, cậu ấy lại càng thấy nghi hoặc.
Thi Hạ nghĩ nghĩ cũng đưa tay ra nhận lấy ly nước nóng, cô để ở lòng tay ủ ấm, mặc dù có chút khát, nhưng cô lại nhớ đến tình trạng vấn đề vệ sinh của hai ông tướng này thì cô lại không muốn uống.
Thi Hạ nhìn vào chiếc ly trong tay, do dự chút rồi đặt nó xuống, ngộ nhỡ cô uống rồi bị tiêu chảy thì phải làm sao…….
"Haha, chị yên tâm, ly nước em đã khử trùng sạch sẽ rồi.” Tịch Diệc cười cười có chút bối rối.
Thi Hạ cười nhẹ, nhìn cậu ấy có vẻ là kiểu người trẻ nhỏ dễ dạy.
Cô lại cầm ly nước lên, nghe cậu ấy nói như thế cô yên tâm hơn chút ít.
“Em muốn hủy hợp đồng.”
Những lời này của Lệ Cảnh Dương đã thành công ngưng đọng nét mặt của Thi Hạ. Cô đặt chiếc ly trong tay xuống.
“Hủy hợp đồng? Cậu muốn hủy hợp đồng với Thi Nhuận Trân Châu?” Thi Hạ hỏi lại.
Lệ Cảnh Dương gật gật đầu, “Ừm.”
Thi Hạ bình tĩnh lại, thật ra cô biết lúc này người nên bình tĩnh lại không phải là cô, mà là Lệ Cảnh Dương!
“Tại sao muốn hủy hợp đồng? Cậu sợ mình liên lụy đến tôi sao?” Thi Hạ hỏi.
Lệ Cảnh Dương gật đầu, “Chị nhìn tình trạng của em lúc này đi, vì vậy em không nghĩ em vẫn còn đủ tư cách để trở thành người phát ngôn của Thi Nhuận Trân Châu.”
Cậu đã thành ra như thế này rồi, bây giờ bất cứ ai muốn cậu làm người phát ngôn thì người đó gặp vận đen.
Có một số công ty quảng cáo đã đề nghị muốn chấm dứt hợp đồng của Lệ Cảnh Dương rồi. Nhưng mà người mà cậu không muốn làm liên lụy nhất vẫn là Thi Hạ.
Thi Hạ thở dài, nhìn Lệ Cảnh Dương rồi nghiêm túc nói: "Lệ Cảnh Dương, có vài lời tôi cho rằng không cần nói ra thì cậu cũng hiểu, đến Thi Nhuận Trân Châu lâu như thế, chắc cậu cũng rõ cậu là người phát ngôn ưu tú nhất của Thi Nhuận Trân Châu, cậu có hiểu không?”
Lệ Cảnh Dương lắc lắc đầu, lúc này cậu chỉ tin những thứ mà cậu nhìn thấy trước mắt.
“Nhưng mà, bởi vì vụ việc Tô Khả Khả gây ra, mà đã làm cho công ty bị ảnh hưởng xấu.”
“Vụ Tô Khả Khả, ai cũng không muốn nó xảy ra, cũng không thể trách cậu được, hơn nữa tôi cũng không có dự định chấm dứt hợp đồng với cậu.”
“Nhưng mà em……”
“Hợp đồng mà chúng ta ký kết là hợp đồng dài hạn, tôi sẽ không bao giờ hủy đi bản thỏa thuận này!”
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Dương, vào thời điểm này cô chắc chắn mình sẽ không hủy hợp đồng với Lệ Cảnh Dương.
Chấm dứt hợp đồng vào thời điểm này là tương đương việc giậu đổ bìm leo, thấy người ta nguy khốn sợ bị liên lụy liền bỏ chạy, thế thì cô có khác gì với những người hãm hại Lệ Cảnh Dương.
Lệ Cảnh Dương thấy Thi Hạ kiên quyết như vậy, khiến cậu rất cảm động, nhưng phần lớn là cảm giác tội lỗi.
“Hạ Hạ, chị đừng có cố chấp như vậy.”
Thi Hạ thở dài, nhìn Lệ Cảnh Dương.
“Cảnh Dương, tôi biết bây giờ cậu rất khó khăn, nhưng cậu đừng quên rằng tôi cũng là người nhà của cậu, nếu như trong hoàn cảnh này tôi không giữ cậu lại, cậu nghĩ người ngoài kia sẽ nghĩ gì!”
Lệ Cảnh Dương trầm mặc một lúc lâu, không nói một lời.
Đến lúc này mà Thi Hạ vẫn không từ bỏ, nếu cậu từ bỏ thì không phải cậu tự nhận mình là kẻ hèn nhát sao?
Hơn nữa, cậu không thể bỏ cuộc được. Điều cậu nên làm bây giờ là tìm hiểu chính xác vụ đứa bé trong bụng Tô Khả Khả.
Đến bây giờ cậu mới hiểu rõ lời mà Lệ Cảnh Diễn nói có ý gì, có thể đứa bé không tồn tại.
Hoặc có thể, đứa bé là có thật, nhưng cũng có khả năng nó không phải con cậu!
“Em biết em nên làm gì rồi, cảm ơn chị, Thi Hạ.”
Thi Hạ nghe thấy Lệ Cảnh Dương nói vậy, liền yên tâm hơn!
Cô tin rằng, chỉ cần cùng nhau đối mặt với nó, cô tin mọi chuyện sẽ sớm được giải quyết.
Trong Văn phòng của Lệ Cảnh Diễn lúc này.
Lý Thao đang báo cáo hành tung của Thi Hạ cho Lệ Cảnh Diễn nghe.
“Hôm nay vợ của chủ tịch đã đến biệt thự của cậu hai.”
Nghe thấy Thi Hạ đi tìm Lệ Cảnh Dương, Lệ Cảnh Diễn dần dần nắm chặt tay.
Rất tốt, người phụ nữ này thực sự ngày càng kiêu ngạo!
"Không phải bên ngoài nhà Lệ Cảnh Dương đều là phóng viên sao? Sao cô ấy vào được?"
“Vượt tường.”
“……”
Vượt tường?
Cái người phụ nữ chết tiệt này, muốn gặp Lệ Cảnh Dương đến mức ngay cả vượt tường cũng dám làm?
Có phải cô rất lo lắng cho Lệ Cảnh Diễn?
Tịch Diệc vừa tiễn Thi Hạ rời khỏi, thấy trước cửa có một hộp chuyển phát nhanh, cậu ấy thấy bên trong có một tệp phong bao chuyển phát.
Tịch Diệc nhẽ cau mày, phát hiện ra đây là chuyển phát từ bệnh viện, cậu ấy lại càng thấy nghi hoặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.