Chương 4
_TuVu_
28/06/2018
Nghe Mộc Hy nói, Mộc Phong sợ đến nỗi đứng không vững, nếu không có Mộc Tâm đứng cạnh, ông sớm đã lăn ra đất rồi.
Chuyện đã mười mấy năm trước, cộng thêm ông đã xoá bỏ giấu vết sao con bé lại biết được chứ! Chuyện năm đó ngoài ông và Tư Vũ thì làm gì có ai hay, chẳng nhẽ do bà ta khai ra! Hai tay Mộc Phong nắm chặt.
- Con nói vấn vở gì đấy, mẹ con vì khó sinh mà mất.
Mộc Hy cười lạnh, đến bao giờ ông mới chịu nhận tội, đến bao giờ ông mới cầu xin tôi tha thứ cho tội lỗi của ông?
- Bố, dù con có nói sai thì chắc ông nội cũng không nói sai đâu nhỉ?
Mộc Phong cũng là người thông minh, sao lại không nghe ra ý tứ trong lời nói của Mộc Hy cơ chứ. Đầu ông như nổ một tiếng. Hoá ra người bố cáo già của ông đã biết trước, thế mà vẫn mắt nhắm mắt mở coi như không có chuyện gì!
- Con cũng biết đấy tuổi ông nội đã cao nên có lẽ nhớ nhầm thôi.
Mộc Hy cười nhạt. Không khí như được phủ thêm một lớp băng thật dày khiến người ta cảm tưởng như thể mình bị đóng băng
- An Băng bằng chứng
Ngay lập tức, một bọc tài liệu được ném thẳng vào người Mộc Phong.
Có thể thấy rất rõ, Mộc Hy quả thực đang cố kìm nén cơn tức giận. Nếu như Mộc Phong không phải là bố đẻ của cô, thì chắc ông đã sớm nằm lên vũng máu của chính mình.
Mộc Phong tay cần tài liệu run run, ông không tài nào tin nổi, số tài liệu ông đã tự tay tiêu huỷ vào mười mấy năm trước lại nằm trong tay Mộc Hy.
- Bố, người còn nói không phải.
Nhìn dáng vẻ của Mộc Phong, cô liền biết số tài liệu ông nội đưa cô là sự thật, kẻ giết mẹ cô là chính là bố ruột cô. Chỉ là cô vẫn chưa tra ra, vì sao ông lại làm thế? Mộc Hy không nén nổi tức giận, nén không súng lục về phía Mộc Phong.
- Hoặc là tự bố ra tay, hoặc là con cho bố chết như mẹ con.
Từ năm cô 10 tuổi, đã được ông nội dạy, nợ máu phải trả bằng máu, dù có là người nhà cũng không được buông tha.
Mộc Tâm sắc mặt tái nhợt nhìn Mộc Hy, người chị này quả là nhẫn tâm, đến cả bố ruột của mình mà cũng ép chết.
Cảm nhận được ánh mắt Mộc Tâm nhìn mình chằm chằm, Mộc Hy quay người, đối diện với ánh mắt kinh hãi của cô em gái này.
- Nếu như bố vẫn còn muốn sống, vậy để Mộc Tâm chết thay đi, dù sao nó cũng là con nuôi mà.
Mộc Tâm vẻ mặt như nhìn thấy ma, đôi môi run run, sống lưng lạnh toát.
Mộc Phong nghe Mộc Hy nói xong bỗng hô to:
- Không được.
Mộc Hy lần nữa muốn khen chính bản thân mình, người bố này của cô chỉ biết có cái thân, làm sao hôm nay đứng giữa sự sống với cái chết lại bảo vệ Mộc Tâm cơ chứ! Chỉ có thể Mộc Tâm chính là con ruột của ông, là con của người đàn bà đó.
Năm xưa, ông vì người đàn bà đó mà không tiếc giết chết mẹ cô để bà ta vào Mộc gia, chỉ là trách số bà ta đen, chưa vào được Mộc gia, đã vì khó sinh Mộc Tâm mà chết. Còn về phần tại sao Tư Vũ lại được ở Mộc Gia, vì số bà ta quá may mắn đi, đi phá thai thì lại vô tình nhìn thấy cảnh tượng bố cô giết mẹ cô, dùng cái đó uy hiếp ông, ép ông cưới bà ta về Mộc gia
Chuyện đã mười mấy năm trước, cộng thêm ông đã xoá bỏ giấu vết sao con bé lại biết được chứ! Chuyện năm đó ngoài ông và Tư Vũ thì làm gì có ai hay, chẳng nhẽ do bà ta khai ra! Hai tay Mộc Phong nắm chặt.
- Con nói vấn vở gì đấy, mẹ con vì khó sinh mà mất.
Mộc Hy cười lạnh, đến bao giờ ông mới chịu nhận tội, đến bao giờ ông mới cầu xin tôi tha thứ cho tội lỗi của ông?
- Bố, dù con có nói sai thì chắc ông nội cũng không nói sai đâu nhỉ?
Mộc Phong cũng là người thông minh, sao lại không nghe ra ý tứ trong lời nói của Mộc Hy cơ chứ. Đầu ông như nổ một tiếng. Hoá ra người bố cáo già của ông đã biết trước, thế mà vẫn mắt nhắm mắt mở coi như không có chuyện gì!
- Con cũng biết đấy tuổi ông nội đã cao nên có lẽ nhớ nhầm thôi.
Mộc Hy cười nhạt. Không khí như được phủ thêm một lớp băng thật dày khiến người ta cảm tưởng như thể mình bị đóng băng
- An Băng bằng chứng
Ngay lập tức, một bọc tài liệu được ném thẳng vào người Mộc Phong.
Có thể thấy rất rõ, Mộc Hy quả thực đang cố kìm nén cơn tức giận. Nếu như Mộc Phong không phải là bố đẻ của cô, thì chắc ông đã sớm nằm lên vũng máu của chính mình.
Mộc Phong tay cần tài liệu run run, ông không tài nào tin nổi, số tài liệu ông đã tự tay tiêu huỷ vào mười mấy năm trước lại nằm trong tay Mộc Hy.
- Bố, người còn nói không phải.
Nhìn dáng vẻ của Mộc Phong, cô liền biết số tài liệu ông nội đưa cô là sự thật, kẻ giết mẹ cô là chính là bố ruột cô. Chỉ là cô vẫn chưa tra ra, vì sao ông lại làm thế? Mộc Hy không nén nổi tức giận, nén không súng lục về phía Mộc Phong.
- Hoặc là tự bố ra tay, hoặc là con cho bố chết như mẹ con.
Từ năm cô 10 tuổi, đã được ông nội dạy, nợ máu phải trả bằng máu, dù có là người nhà cũng không được buông tha.
Mộc Tâm sắc mặt tái nhợt nhìn Mộc Hy, người chị này quả là nhẫn tâm, đến cả bố ruột của mình mà cũng ép chết.
Cảm nhận được ánh mắt Mộc Tâm nhìn mình chằm chằm, Mộc Hy quay người, đối diện với ánh mắt kinh hãi của cô em gái này.
- Nếu như bố vẫn còn muốn sống, vậy để Mộc Tâm chết thay đi, dù sao nó cũng là con nuôi mà.
Mộc Tâm vẻ mặt như nhìn thấy ma, đôi môi run run, sống lưng lạnh toát.
Mộc Phong nghe Mộc Hy nói xong bỗng hô to:
- Không được.
Mộc Hy lần nữa muốn khen chính bản thân mình, người bố này của cô chỉ biết có cái thân, làm sao hôm nay đứng giữa sự sống với cái chết lại bảo vệ Mộc Tâm cơ chứ! Chỉ có thể Mộc Tâm chính là con ruột của ông, là con của người đàn bà đó.
Năm xưa, ông vì người đàn bà đó mà không tiếc giết chết mẹ cô để bà ta vào Mộc gia, chỉ là trách số bà ta đen, chưa vào được Mộc gia, đã vì khó sinh Mộc Tâm mà chết. Còn về phần tại sao Tư Vũ lại được ở Mộc Gia, vì số bà ta quá may mắn đi, đi phá thai thì lại vô tình nhìn thấy cảnh tượng bố cô giết mẹ cô, dùng cái đó uy hiếp ông, ép ông cưới bà ta về Mộc gia
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.