Chương 26: Ép phá thai
Nhậm Huân
05/08/2023
Hàm Nhiên cô suy nghĩ nên làm gì bây giờ. Cô sờ tay nên bụng mình nơi đây
có thiên thần nhỏ của cô. Hàm Nhiên cô muốn giữ con dù sao nó cũng vô
tội.
" con à, chúng ta cùng cố gắng được không?"
Từ hôm đó không ai đến thăm cô và anh cũng vậy. Cô tủi thân nhưng cũng chẳng biết làm gì. Đang suy nghĩ miên man thì vệ sĩ bước vào phòng.
- Cô Hàm chúng ta đi thôi.
- Chờ tôi một chút.
Cô lấy chút đồ rồi theo vệ sĩ về nhà. Bắc Khải có lẽ đã đi làm nên nhà không có ai ngoài cô. Cô dọn dẹp và nấu cơm chờ Bắc Khải về đến 10h đêm anh mới bước chân về nhà.
Bắc Khải đi uống rượu cùng Cẩn Nam ở quán bar nên về muộn. Bắc Khải bước vào nhà thì thấy bàn ăn được bày biện rất nhiều món và thấy Hàm Nhiên ngủ gục trên bàn.
Bắc Khải chán ghét nhìn cô, anh tiến lại gần bàn tiện tay cầm đĩa thức ăn vứt vào thùng rác. Thấy tiếng động thì Hàm Nhiên tỉnh dậy.
- Anh về rồi sao?
- Đừng bao giờ nấu ăn cho tôi vì tôi thấy chúng là muốn nôn rồi. Thứ dơ bẩn như cô nấu ăn thì tôi không dám dùng.
Bắc Khải ghé sát tai cô và nói những lời lẽ thâm đôc đó. Hàm Nhiên chân tay hơi run và lùi lại phía sau. Bắc Khải nói xong anh nhếch mép và đi về phòng mình.
Hàm Nhiên tự nghĩ đến bản thân mình và cô vừa dọn dẹp tưng đồ ăn mà cô làm. Hàm Nhiên dọn dẹp xong thì cô lặng lẽ về phòng thì thấy Bắc Khải đang châm điếu thuốc hút ở ban công.
- Cô đã phá thai chưa?
Hàm Nhiên nghe anh hỏi vậy thì giật mình và hoảng sợ.
- Tôi... Coi như tôi xin anh tha cho nó được không?
- Tha cho nó sao? Cô nghĩ xem cô đủ tư cách cầu xin.
- Nếu anh không cần nó thì xin anh tha cho tôi, tôi sẽ đi khỏi mắt anh và từ nay sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.
Bắc Khải nghe đến từ không xuất hiện trước mặt anh nữa thì anh tức giận vứt điếu thuốc và tiến lại gần cô. Hàm Nhiên thấy anh như vậy thì cô lùi lại vài bước đến khi kịch vào tường thì cô không còn đường lui nữa.
- Anh muốn làm gì?
- Ha... cô nghĩ xem tôi muốn làm gì?
- Xin anh... tha cho tôi.
- Chỉ cần cô sinh cho tôi một đứa con tôi sẽ tha cho cô. Nên bây giờ cô hãy phá nó đi.
Bắc Khải vừa nói vừa bóp cầm cô bắt cô đối diện với mình. Anh ghét khuôn mặt đẫm lệ của cô vì nhìn vậy anh sẽ yếu lòng.
- Cô tự chọn đi. Một cô tự phá nó hai là tôi giúp cô.
- Anh là đồ khốn nạn. Nó là con anh mà.
- Cô nói dối không biết ngượng mồm à. Được để tôi sẽ giúp cô.
Bắc Khải tức giận mà hất chiếc cầm xinh xắn của cô. Anh nói lớn với vệ sĩ.
- Mang thuốc phá thai cho cô ta đi.
- Dạ thiếu gia.
10 phút sau Hàm Nhiên thấy trên tay vệ cầm theo một bát thuốc. Hàm Nhiên liên tục lắc đầu và lệ cô đã đẫm hai bên má rồi.
- Bắc Khải tôi xin anh tha cho nó được không?
- Em ngoan ngoãn uống đi. Em chỉ nên mang thai con của tôi mà thôi. Nào Ngoan uống đi.
- Anh có còn là con người không vậy?
- Cô câm mồm lại cho tôi. Uống nó nhanh cho tôi.
- Không... Không bao giờ.
- Đừng ép tôi phải ra tay với em. Hàm Nhiên tốt nhất em nên ngoan ngoãn.
Bắc Khải nhận lấy bát thuốc phá thai trên tay vệ sĩ và bóp cầm cô ép cô uống. Hàm Nhiên dẫy và dùng tay kháng cự, Bắc Khải bóp cổ cô bắt buộc cô uống nhưng may mắn là Hàm Nhiên vô tình hất tay vào tay anh cầm bát thuốc nên bát thuốc bị rơi vỡ tan.
- Hàm Nhiên em không ngoan đừng trách tôi.
- Khụ... khụ... Bắc Khải... Anh sẽ phải hối hận.
- Tôi có nên quay lại cảnh này cho bố đứa bé xe không?
- Anh giết luôn tôi đi.
- Em muốn chết đâu có dễ. Uống đi.
- ưm... ưm... buông tôi ... Bắc...
Hàm Nhiên từ từ ngất đi, Bắc Khải nhìn thấy cô từ từ ngục ngã xuống sàn thì anh nhanh tay đỡ lấy cô và đưa cô đến bệnh viện.
- Lại là cậu sao? Vợ cậu sáng mới xuất viện giờ lại nhập viện là sao?
- Cứu cô ấy đi đừng nói nhiều.
Giọng Bắc Khải lạnh lẽo làm cho bác sỹ im lặng và tiến đến khám cho Hàm Nhiên.
- Có lẽ là động thai nên giờ phải đưa cô ấy đi siêu âm mới biết được.
- Được.
Bắc Khải nhìn người con gái nằm trên giường anh có chút rung động. Anh cũng đi theo bác sỹ vào phòng siêu âm.
- Cậu nhìn đi đây là con của cậu.
Nó có tim thai rồi là con trai. May mắn đứa bé không sao.
Bắc Khải mặt vẫn không đổi sắc làm cho người bác sỹ không biết nên nói gì nữa. Còn Bắc Khải nhìn thấy hình ảnh siêu âm anh có chút động lòng dù sao anh cũng không tàn nhẫn mà giết một mang người.
- Giữ đứa bé cho cô ấy đi.
Cuối cùng Bắc Khải anh cũng không tàn nhẫn đến mức giết người. Hàm Nhiên tỉnh dậy thì thấy Anh đang ngồi cạnh giường mình.
- Tỉnh rồi sao?
- Con con tôi đâu? Anh đã làm gì nó rồi?
- Yên tâm đi nó vẫn còn. Tôi sẽ không làm gì nó đến khi cô sinh nó ra.
- Bắc Khải anh không định đùa tôi đấy chứ?
- Cô nghĩ tôi có thời gian để đùa cô sao?
Hàm Nhiên gật gù coi như đã hiểu. Bắc Khải anh đã rất buồn vì có lẽ duyên anh và cô không có. Giờ lại nuôi con của thằng khác nữa.
- Khỏe rồi thì theo tôi về nhà.
Hàm Nhiên không dám nên tiếng mà đứng dậy đi theo Bắc Khải về nhà. Về nhà Bắc Khải vào thư phòng của mình còn cô về nhà.
Từ hôm đó anh và cô không chạm mặt nhau. Anh thường đi sớm về muộn còn biệt thự giờ có mỗi cô và hai anh vệ sĩ. Hôm nay Bắc Khải về, cô đúng lúc xuống cầu thang thì thấy anh nhưng lại có người đi bên cạnh.
Cô gái đó ôm anh và hướng mắt nên nhìn cô.
- Anh à... cô ta là ai vậy anh yêu?
- Em yêu đừng quan tâm cô ta, cô ta chỉ là giúp việc vì anh thấy cô ta mang thai không có chỗ ở nên thu nhận cô ta mà thôi.
Bắc Khải vừa nói vừa hôn má cô ta, hai người họ không ngại dành cho nhau những cử chỉ thân mật trước mặt cô. Hàm Nhiên tim cô có chút đau nhói nhưng nhanh chóng cô kìm nén nó không cho nó đau nữa.
" con à, chúng ta cùng cố gắng được không?"
Từ hôm đó không ai đến thăm cô và anh cũng vậy. Cô tủi thân nhưng cũng chẳng biết làm gì. Đang suy nghĩ miên man thì vệ sĩ bước vào phòng.
- Cô Hàm chúng ta đi thôi.
- Chờ tôi một chút.
Cô lấy chút đồ rồi theo vệ sĩ về nhà. Bắc Khải có lẽ đã đi làm nên nhà không có ai ngoài cô. Cô dọn dẹp và nấu cơm chờ Bắc Khải về đến 10h đêm anh mới bước chân về nhà.
Bắc Khải đi uống rượu cùng Cẩn Nam ở quán bar nên về muộn. Bắc Khải bước vào nhà thì thấy bàn ăn được bày biện rất nhiều món và thấy Hàm Nhiên ngủ gục trên bàn.
Bắc Khải chán ghét nhìn cô, anh tiến lại gần bàn tiện tay cầm đĩa thức ăn vứt vào thùng rác. Thấy tiếng động thì Hàm Nhiên tỉnh dậy.
- Anh về rồi sao?
- Đừng bao giờ nấu ăn cho tôi vì tôi thấy chúng là muốn nôn rồi. Thứ dơ bẩn như cô nấu ăn thì tôi không dám dùng.
Bắc Khải ghé sát tai cô và nói những lời lẽ thâm đôc đó. Hàm Nhiên chân tay hơi run và lùi lại phía sau. Bắc Khải nói xong anh nhếch mép và đi về phòng mình.
Hàm Nhiên tự nghĩ đến bản thân mình và cô vừa dọn dẹp tưng đồ ăn mà cô làm. Hàm Nhiên dọn dẹp xong thì cô lặng lẽ về phòng thì thấy Bắc Khải đang châm điếu thuốc hút ở ban công.
- Cô đã phá thai chưa?
Hàm Nhiên nghe anh hỏi vậy thì giật mình và hoảng sợ.
- Tôi... Coi như tôi xin anh tha cho nó được không?
- Tha cho nó sao? Cô nghĩ xem cô đủ tư cách cầu xin.
- Nếu anh không cần nó thì xin anh tha cho tôi, tôi sẽ đi khỏi mắt anh và từ nay sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.
Bắc Khải nghe đến từ không xuất hiện trước mặt anh nữa thì anh tức giận vứt điếu thuốc và tiến lại gần cô. Hàm Nhiên thấy anh như vậy thì cô lùi lại vài bước đến khi kịch vào tường thì cô không còn đường lui nữa.
- Anh muốn làm gì?
- Ha... cô nghĩ xem tôi muốn làm gì?
- Xin anh... tha cho tôi.
- Chỉ cần cô sinh cho tôi một đứa con tôi sẽ tha cho cô. Nên bây giờ cô hãy phá nó đi.
Bắc Khải vừa nói vừa bóp cầm cô bắt cô đối diện với mình. Anh ghét khuôn mặt đẫm lệ của cô vì nhìn vậy anh sẽ yếu lòng.
- Cô tự chọn đi. Một cô tự phá nó hai là tôi giúp cô.
- Anh là đồ khốn nạn. Nó là con anh mà.
- Cô nói dối không biết ngượng mồm à. Được để tôi sẽ giúp cô.
Bắc Khải tức giận mà hất chiếc cầm xinh xắn của cô. Anh nói lớn với vệ sĩ.
- Mang thuốc phá thai cho cô ta đi.
- Dạ thiếu gia.
10 phút sau Hàm Nhiên thấy trên tay vệ cầm theo một bát thuốc. Hàm Nhiên liên tục lắc đầu và lệ cô đã đẫm hai bên má rồi.
- Bắc Khải tôi xin anh tha cho nó được không?
- Em ngoan ngoãn uống đi. Em chỉ nên mang thai con của tôi mà thôi. Nào Ngoan uống đi.
- Anh có còn là con người không vậy?
- Cô câm mồm lại cho tôi. Uống nó nhanh cho tôi.
- Không... Không bao giờ.
- Đừng ép tôi phải ra tay với em. Hàm Nhiên tốt nhất em nên ngoan ngoãn.
Bắc Khải nhận lấy bát thuốc phá thai trên tay vệ sĩ và bóp cầm cô ép cô uống. Hàm Nhiên dẫy và dùng tay kháng cự, Bắc Khải bóp cổ cô bắt buộc cô uống nhưng may mắn là Hàm Nhiên vô tình hất tay vào tay anh cầm bát thuốc nên bát thuốc bị rơi vỡ tan.
- Hàm Nhiên em không ngoan đừng trách tôi.
- Khụ... khụ... Bắc Khải... Anh sẽ phải hối hận.
- Tôi có nên quay lại cảnh này cho bố đứa bé xe không?
- Anh giết luôn tôi đi.
- Em muốn chết đâu có dễ. Uống đi.
- ưm... ưm... buông tôi ... Bắc...
Hàm Nhiên từ từ ngất đi, Bắc Khải nhìn thấy cô từ từ ngục ngã xuống sàn thì anh nhanh tay đỡ lấy cô và đưa cô đến bệnh viện.
- Lại là cậu sao? Vợ cậu sáng mới xuất viện giờ lại nhập viện là sao?
- Cứu cô ấy đi đừng nói nhiều.
Giọng Bắc Khải lạnh lẽo làm cho bác sỹ im lặng và tiến đến khám cho Hàm Nhiên.
- Có lẽ là động thai nên giờ phải đưa cô ấy đi siêu âm mới biết được.
- Được.
Bắc Khải nhìn người con gái nằm trên giường anh có chút rung động. Anh cũng đi theo bác sỹ vào phòng siêu âm.
- Cậu nhìn đi đây là con của cậu.
Nó có tim thai rồi là con trai. May mắn đứa bé không sao.
Bắc Khải mặt vẫn không đổi sắc làm cho người bác sỹ không biết nên nói gì nữa. Còn Bắc Khải nhìn thấy hình ảnh siêu âm anh có chút động lòng dù sao anh cũng không tàn nhẫn mà giết một mang người.
- Giữ đứa bé cho cô ấy đi.
Cuối cùng Bắc Khải anh cũng không tàn nhẫn đến mức giết người. Hàm Nhiên tỉnh dậy thì thấy Anh đang ngồi cạnh giường mình.
- Tỉnh rồi sao?
- Con con tôi đâu? Anh đã làm gì nó rồi?
- Yên tâm đi nó vẫn còn. Tôi sẽ không làm gì nó đến khi cô sinh nó ra.
- Bắc Khải anh không định đùa tôi đấy chứ?
- Cô nghĩ tôi có thời gian để đùa cô sao?
Hàm Nhiên gật gù coi như đã hiểu. Bắc Khải anh đã rất buồn vì có lẽ duyên anh và cô không có. Giờ lại nuôi con của thằng khác nữa.
- Khỏe rồi thì theo tôi về nhà.
Hàm Nhiên không dám nên tiếng mà đứng dậy đi theo Bắc Khải về nhà. Về nhà Bắc Khải vào thư phòng của mình còn cô về nhà.
Từ hôm đó anh và cô không chạm mặt nhau. Anh thường đi sớm về muộn còn biệt thự giờ có mỗi cô và hai anh vệ sĩ. Hôm nay Bắc Khải về, cô đúng lúc xuống cầu thang thì thấy anh nhưng lại có người đi bên cạnh.
Cô gái đó ôm anh và hướng mắt nên nhìn cô.
- Anh à... cô ta là ai vậy anh yêu?
- Em yêu đừng quan tâm cô ta, cô ta chỉ là giúp việc vì anh thấy cô ta mang thai không có chỗ ở nên thu nhận cô ta mà thôi.
Bắc Khải vừa nói vừa hôn má cô ta, hai người họ không ngại dành cho nhau những cử chỉ thân mật trước mặt cô. Hàm Nhiên tim cô có chút đau nhói nhưng nhanh chóng cô kìm nén nó không cho nó đau nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.