Chương 179
Chu Tử Nhuệ
12/04/2021
"Thế nào, Tư đại tiểu thư, cô chắc không ngờ rằng ở hiện trường, toàn bộ chứng cứ phạm tội của hai mẹ con cô đã bị camera ghi lại rồi có phải không? Thật không ngờ rằng, đại tiểu thư cành vàng lá ngọc của Tư gia
lại làm ra những chuyện tày trời như thế này đây. Để tôi xem, với đoạn
video này ở đây, cô làm sao để thoát tội?"
Sắc mặt của Tư Giai trắng bệch, cả người của cô ta bỗng dưng run lên cầm cập. Đời này của cô ta coi như xong rồi. Lần này, có lẽ cô ta sẽ phải ăn cơm tù thật rồi! Không! Cô ta không muốn ngồi tù đâu! Không thể, cô ta không thể ngồi tù!
Cô ta còn chưa kịp hoàng hồn thì một âm thanh chói tai vang lên. Một tiếng "chát" ròn rã, cái tát rơi ngay trên khuôn mặt của Tư Giai, in đậm cả năm ngón tay trên đó. Tư Giai cảm thấy một bên má của mình đau rát cực kỳ, kẻ nào dám đánh cô ta như vậy?
Người vừa đánh cô ta chính là Trịnh Mỹ Châu. Hóa ra kẻ khiến cho anh cô đang ở trong phòng phẫu thuật không rõ sống chết kia lại đang đứng ở ngay trước mặt Trịnh Mỹ Châu cô. Lần này, nếu Bạch Hạo Vân có chuyện gì, đừng mong cô sẽ để yên cho cô ta.
"Cô... Cô dám đánh tôi?"
"Đánh cô? Có gì mà tôi không dám làm chứ? Cô nên cảm thấy may mắn vì tôi chưa lấy mạng của cô đấy. Cô hại anh tôi thành ra như vậy mà còn dám mặt dày đến đây hay sao? Tư Giai, cô nghe cho kỹ đây, nếu anh tôi mà có chuyện gì thì cô hãy chuẩn bị tinh thần mà vào tù bóc lịch đi."
Trịnh Mỹ Châu giận dữ mắng Tư Giai một trận. Lần này đừng hòng ai ngăn cản cô, người phụ nữ này đừng hòng thoát tội.
Tư Giai càng thêm sợ hãi trước sự đe doạ của Trịnh Mỹ Châu. Cô ta đang định nói gì đó với Bạch Duệ Thần thì tiếng nói của Bạch lão gia đã vang lên.
"Bạch Duệ Thần, mày thấy chuyện tốt mày làm đi. Mày một mực khăng khăng muốn cưới cô ta về nhà, bây giờ mày đã thấy rõ hậu quả hay chưa? Chẳng những mày đã đem một con rắn độc vào trong nhà mà còn khiến cho anh mày rơi vào tình trạng như bây giờ?"
"Bạch Duệ Thần, tao cho mày biết, nếu mày không nhanh chóng ly hôn với người phụ nữ này thì hãy đem đồ đạc của mày cút khỏi nhà họ Bạch cho tao."
Ngay từ đầu, Bạch lão gia đã không chấp nhận người phụ nữ này rồi. Vậy mà thằng cháu trai này của ông cứ nhất định phải cưới cô ta về cho bằng được. Để rồi hôm nay cô ta gây ra cái chuyện tốt gì đây?
"Không cần ông phải nhắc cháu cũng nhất định sẽ ly hôn với cô ta."
Bạch Duệ Thần thật sự không thể nào chịu đựng nổi người phụ nữ này rồi. Hắn thật sự không muốn sống với một con rắn độc. Hôm nay là Bạch Hạo Vân, chưa biết chừng ngày mai sẽ là hắn thì sao?
"Bạch Duệ Thần, anh không thể làm như thế với em được. Em tuyệt đối sẽ không ly hôn với anh đâu!"
Bạch Duệ Thần mặc cho người phụ nữ kia phát điên la hét kia, hắn chả buồn quan tâm, không thèm đáp lại cô ta. Trịnh Mỹ Châu khó chịu vì những tiếng hét kia của cô ta, cô quát lớn khiến cho Tư Giai sợ hãi.
"Cô làm loạn đủ hay chưa? Đây là bệnh viện, không phải là nhà họ Tư mà cô muốn làm gì thì làm? Cô nhanh chóng cút khỏi đây cho tôi trước khi tôi xé xác cô ra. Mau về nhà chờ lệnh triệu tập của đồn cảnh sát đi."
Sau khi Tư Giai không cam tâm ra về, cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng đã tắt. Một vị bác sĩ mặc chiếc áo màu xanh bước ra bên ngoài. Vừa nhìn thấy bác sĩ, Tư Mộc đã ngay lập tức chạy đến hỏi han.
"Bác sĩ, anh ấy sao rồi? Có gì nguy hiểm hay không?"
Từ nãy đến giờ Tư Mộc vẫn luôn giữ im lặng. Cô không muốn quan tâm người gây ra tai nạn có phải là Tư Giai hay không? Mà điều cô quan tâm hiện giờ chính là Bạch Hạo Vân ra sao rồi?
Tất cả mọi người đều xúm lại chỗ của bác sĩ. Vị bác sĩ kia gỡ khẩu trang xuống rồi từ từ nói.
"Cậu ấy đã không còn gì nguy hiểm nữa, máu bầm cũng đã được loại bỏ. Tuy nhiên, do chấn thương quá mạnh, vì vậy, khi nào cậu ấy tỉnh lại tôi cùng không thể đoán trước được điều này."
Tư Mộc chân tay cứng đờ được Ellen đỡ lấy, còn Bạch lão gia thì gật đầu đáp lại lời của bác sĩ.
"Cảm ơn bác sĩ! Mong bác sĩ dốc hết toàn lực cứu cháu tôi, cho dù hết bao nhiêu tiền tôi cũng chấp nhận trả."
Để cứu lấy đứa cháu này, Bạch lão gia chấp nhận bỏ ra một số tiền lớn, cứ coi như là bù đắp đi. Dù sao Bạch Hạo Vân từ nhỏ đã thiệt thòi quá nhiều rồi, ông không thể để đứa cháu trai này của mình mất mạng vì những sai lầm không đáng có của nhà họ Bạch nữa.
"Ông yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ làm hết sức mình, đây vốn là nghĩa vụ của chúng tôi mà. Còn về việc cậu ấy có thể tỉnh lại hay không còn phải tùy thuộc vào ý chí của cậu ấy nữa."
Nói xong, bác sĩ rời đi. Bạch Hạo Vân có lẽ cũng đã được chuyển vào phòng hồi sức rồi, một lát nữa mọi người có thể vào thăm.
Còn Tư Mộc, chân tay của cô lúc này hoàn toàn rã rời ra, không còn một chút sức lực nào. Sắc mặt của Tư Mộc vô cùng khó coi, một vài giọt nước mắt vẫn còn vương nơi khoé mi cô. Tư Mộc vẫn còn cảm thấy rất sợ, cô vô cùng ám ảnh vì chuyện vừa mới xảy ra.
Cũng may Bạch Hạo Vân không làm sao cả. Nếu không Tư Mộc sẽ không tha thứ cho bản thân của mình. Bạch Hạo Vân hiện giờ nằm trong đó tất cả là vì cô, là do cô.
Nhưng theo lời nói của bác sĩ, bao giờ anh mới có thể tỉnh lại được đây? Không sao hết, với Tư Mộc, chỉ cần Bạch Hạo Vân không sao, chỉ cần anh không gặp chuyện gì là tốt rồi. Cho dù Bạch Hạo Vân có mãi mãi không tỉnh lại đi chăng nữa, Tư Mộc cũng cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh cả đời.
Bây giờ, Tư Mộc nhận ra anh rồi. Cô muốn thực hiện lời hứa năm xưa của hai người, đó là suốt đời ở bên cạnh nhau. Chỉ cần Bạch Hạo Vân còn sống là vẫn còn hy vọng. Tư Mộc nhất định sẽ đợi đến ngày Bạch Hạo Vân tỉnh lại, đợi đến ngày anh mở mắt ra nhìn cô, đợi đến ngày anh trở về là Bạch Hạo Vân dịu dàng của trước kia.
"Cindy, con về nghỉ ngơi một chút đi, rồi còn thay quần áo nữa. Chứ nhìn con thế này mẹ cảm thấy không yên tâm một chút nào cả."
Ellen đang đỡ lấy cả người của con gái mình, bà cảm thấy vô cùng lo lắng cho sức khỏe của Tư Mộc. Sắc mặt của đứa con gái đáng thương này của bà trông rất khó coi, trên mặt của Tư Mộc đến một giọt máu cũng chẳng còn. Bà sợ con gái của mình sẽ đổ bệnh mất. Khi Bạch Hạo Vân còn chưa kịp khỏe lại thì con gái bà đã đổ bệnh mất rồi.
Tư Mộc vô lực lắc đầu, thanh âm yếu ớt phát ra từ miệng của cô mang theo một sự đau đớn đến nhói lòng, khiến cho ai cũng cảm nhận được một sự bi thương ở trong đó.
"Con không muốn về, con muốn ở lại cho đến khi nào anh ấy tỉnh lại."
Nhìn đứa con gái của mình cố chấp như vậy, Ellen thật không biết làm thế nào cả, bà thật sự cảm thấy vô cùng bất lực. Bà biết bây giờ có khuyên Tư Mộc như thế nào đi chăng nữa, cô cũng nhất định không chịu nghe đâu. Nhưng cứ như vậy không phải là cách hay.
Ở bên kia, cả người của Trịnh Mỹ Châu đang được Trình Mục Vĩ đỡ lấy, sắc mặt của cô cũng không khác Tư Mộc là bao, nhưng có phần Trịnh Mỹ Châu rắn rỏi hơn Tư Mộc rất nhiều. Cô cũng giữ được bình tĩnh hơn lúc ban đầu.
"Chị à, em thấy bác nói đúng đấy, em nghĩ chị nên về nhà nghỉ ngơi một chút đi, trông chị có vẻ không được ổn cho lắm. Anh em đã như vậy rồi, chị không thể để bản thân của mình bị bệnh nữa. Anh ấy sẽ rất lo lắng."
Trịnh Mỹ Châu muốn Tư Mộc về nhà nghỉ ngơi, chứ nhìn chị ấy thật sự là không ổn chút nào. Hơn nữa, Trịnh Mỹ Châu biết Bạch Hạo Vân không muốn nhìn thấy Tư Mộc như vậy một chút nào, chắc chắn anh sẽ cảm thấy rất đau lòng.
Tư Mộc vẫn lắc đầu, đôi mắt của cô vẫn không có một chút hồn phách nào cả. Cô cứ vô hồn nhìn về khoảng không vô định ở phía trước, cứ như bản thân của mình đang chơi vơi giữa cái không gian u buồn ấy.
"Tư Mộc, hay là cô về thay một bộ quần áo khác đi rồi hãy đến đây. Ở bệnh viện ăn mặc như vậy rất không ổn. Hơn nữa cô về nhà lấy cho Bạch Hạo Vân một ít đồ dùng đến đây nữa, chắc cậu ấy sẽ cần đấy."
Trình Mục Vĩ hai tay giữ chặt cả người của Trịnh Mỹ Châu, ánh mắt dừng trên bộ quần áo dính đầy máu tanh kia của Tư Mộc trông vô cùng ghê rợn. Anh đang muốn tìm một lý do để Tư Mộc có thể về nằm nghỉ một chút, nhân tiện lấy một ít đồ dùng cho Bạch Hạo Vân luôn.
Lúc này, Tư Mộc mới nghe lọt tai những lời nói của Trình Mục Vĩ. Sau khi Tư Mộc đồng ý trở về nhà, Trịnh Mỹ Châu mới quay sang nói với Trình Mục Vĩ.
"Anh đưa chị ấy về nhà giúp em đi. Một mình em ở đây là được rồi."
"Còn em thì sao? Em ở đây một mình liệu có ổn không?"
Trình Mục Vĩ ái ngại nhìn người con gái đang bị anh giữ chặt kia. Trông Trịnh Mỹ Châu có vẻ ổn hơn Tư Mộc, nhưng trong lòng của cô gái này chắc chắn sẽ rất khó chịu. Anh thật sự không yên tâm khi để Trịnh Mỹ Châu một mình ở lại đây.
Trịnh Mỹ Châu lắc đầu, giọng nói của cô vô cùng cứng rắn.
"Em không sao đâu, anh không phải lo cho em. Anh đưa chị ấy về nhà đi, em vẫn có thể gắng gượng được."
Trình Mục Vĩ im lặng một lát nhìn Trịnh Mỹ Châu. Sau một hồi đắn đo, anh quyết định làm theo ý của Trịnh Mỹ Châu, đưa Tư Mộc về nhà để cho cô nghỉ ngơi.
Sau khi Trình Mục Vĩ đưa Tư Mộc rời đi, Trịnh Mỹ Châu đến phòng mà Bạch Hạo Vân đang được chăm sóc ở đó. Nhìn những thiết bị chằng chịt xung quanh người anh, Trịnh Mỹ Châu không khỏi cảm thấy đau lòng khi thấy anh trai của cô như vậy. Nhưng lúc này, Trịnh Mỹ Châu không thể ngã xuống được.
Cô phải chống đỡ mọi thứ, phải chăm sóc chị dâu nữa, như thế, Bạch Hạo Vân, anh cô mới yên lòng mà mau chóng tỉnh lại.
Sắc mặt của Tư Giai trắng bệch, cả người của cô ta bỗng dưng run lên cầm cập. Đời này của cô ta coi như xong rồi. Lần này, có lẽ cô ta sẽ phải ăn cơm tù thật rồi! Không! Cô ta không muốn ngồi tù đâu! Không thể, cô ta không thể ngồi tù!
Cô ta còn chưa kịp hoàng hồn thì một âm thanh chói tai vang lên. Một tiếng "chát" ròn rã, cái tát rơi ngay trên khuôn mặt của Tư Giai, in đậm cả năm ngón tay trên đó. Tư Giai cảm thấy một bên má của mình đau rát cực kỳ, kẻ nào dám đánh cô ta như vậy?
Người vừa đánh cô ta chính là Trịnh Mỹ Châu. Hóa ra kẻ khiến cho anh cô đang ở trong phòng phẫu thuật không rõ sống chết kia lại đang đứng ở ngay trước mặt Trịnh Mỹ Châu cô. Lần này, nếu Bạch Hạo Vân có chuyện gì, đừng mong cô sẽ để yên cho cô ta.
"Cô... Cô dám đánh tôi?"
"Đánh cô? Có gì mà tôi không dám làm chứ? Cô nên cảm thấy may mắn vì tôi chưa lấy mạng của cô đấy. Cô hại anh tôi thành ra như vậy mà còn dám mặt dày đến đây hay sao? Tư Giai, cô nghe cho kỹ đây, nếu anh tôi mà có chuyện gì thì cô hãy chuẩn bị tinh thần mà vào tù bóc lịch đi."
Trịnh Mỹ Châu giận dữ mắng Tư Giai một trận. Lần này đừng hòng ai ngăn cản cô, người phụ nữ này đừng hòng thoát tội.
Tư Giai càng thêm sợ hãi trước sự đe doạ của Trịnh Mỹ Châu. Cô ta đang định nói gì đó với Bạch Duệ Thần thì tiếng nói của Bạch lão gia đã vang lên.
"Bạch Duệ Thần, mày thấy chuyện tốt mày làm đi. Mày một mực khăng khăng muốn cưới cô ta về nhà, bây giờ mày đã thấy rõ hậu quả hay chưa? Chẳng những mày đã đem một con rắn độc vào trong nhà mà còn khiến cho anh mày rơi vào tình trạng như bây giờ?"
"Bạch Duệ Thần, tao cho mày biết, nếu mày không nhanh chóng ly hôn với người phụ nữ này thì hãy đem đồ đạc của mày cút khỏi nhà họ Bạch cho tao."
Ngay từ đầu, Bạch lão gia đã không chấp nhận người phụ nữ này rồi. Vậy mà thằng cháu trai này của ông cứ nhất định phải cưới cô ta về cho bằng được. Để rồi hôm nay cô ta gây ra cái chuyện tốt gì đây?
"Không cần ông phải nhắc cháu cũng nhất định sẽ ly hôn với cô ta."
Bạch Duệ Thần thật sự không thể nào chịu đựng nổi người phụ nữ này rồi. Hắn thật sự không muốn sống với một con rắn độc. Hôm nay là Bạch Hạo Vân, chưa biết chừng ngày mai sẽ là hắn thì sao?
"Bạch Duệ Thần, anh không thể làm như thế với em được. Em tuyệt đối sẽ không ly hôn với anh đâu!"
Bạch Duệ Thần mặc cho người phụ nữ kia phát điên la hét kia, hắn chả buồn quan tâm, không thèm đáp lại cô ta. Trịnh Mỹ Châu khó chịu vì những tiếng hét kia của cô ta, cô quát lớn khiến cho Tư Giai sợ hãi.
"Cô làm loạn đủ hay chưa? Đây là bệnh viện, không phải là nhà họ Tư mà cô muốn làm gì thì làm? Cô nhanh chóng cút khỏi đây cho tôi trước khi tôi xé xác cô ra. Mau về nhà chờ lệnh triệu tập của đồn cảnh sát đi."
Sau khi Tư Giai không cam tâm ra về, cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng đã tắt. Một vị bác sĩ mặc chiếc áo màu xanh bước ra bên ngoài. Vừa nhìn thấy bác sĩ, Tư Mộc đã ngay lập tức chạy đến hỏi han.
"Bác sĩ, anh ấy sao rồi? Có gì nguy hiểm hay không?"
Từ nãy đến giờ Tư Mộc vẫn luôn giữ im lặng. Cô không muốn quan tâm người gây ra tai nạn có phải là Tư Giai hay không? Mà điều cô quan tâm hiện giờ chính là Bạch Hạo Vân ra sao rồi?
Tất cả mọi người đều xúm lại chỗ của bác sĩ. Vị bác sĩ kia gỡ khẩu trang xuống rồi từ từ nói.
"Cậu ấy đã không còn gì nguy hiểm nữa, máu bầm cũng đã được loại bỏ. Tuy nhiên, do chấn thương quá mạnh, vì vậy, khi nào cậu ấy tỉnh lại tôi cùng không thể đoán trước được điều này."
Tư Mộc chân tay cứng đờ được Ellen đỡ lấy, còn Bạch lão gia thì gật đầu đáp lại lời của bác sĩ.
"Cảm ơn bác sĩ! Mong bác sĩ dốc hết toàn lực cứu cháu tôi, cho dù hết bao nhiêu tiền tôi cũng chấp nhận trả."
Để cứu lấy đứa cháu này, Bạch lão gia chấp nhận bỏ ra một số tiền lớn, cứ coi như là bù đắp đi. Dù sao Bạch Hạo Vân từ nhỏ đã thiệt thòi quá nhiều rồi, ông không thể để đứa cháu trai này của mình mất mạng vì những sai lầm không đáng có của nhà họ Bạch nữa.
"Ông yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ làm hết sức mình, đây vốn là nghĩa vụ của chúng tôi mà. Còn về việc cậu ấy có thể tỉnh lại hay không còn phải tùy thuộc vào ý chí của cậu ấy nữa."
Nói xong, bác sĩ rời đi. Bạch Hạo Vân có lẽ cũng đã được chuyển vào phòng hồi sức rồi, một lát nữa mọi người có thể vào thăm.
Còn Tư Mộc, chân tay của cô lúc này hoàn toàn rã rời ra, không còn một chút sức lực nào. Sắc mặt của Tư Mộc vô cùng khó coi, một vài giọt nước mắt vẫn còn vương nơi khoé mi cô. Tư Mộc vẫn còn cảm thấy rất sợ, cô vô cùng ám ảnh vì chuyện vừa mới xảy ra.
Cũng may Bạch Hạo Vân không làm sao cả. Nếu không Tư Mộc sẽ không tha thứ cho bản thân của mình. Bạch Hạo Vân hiện giờ nằm trong đó tất cả là vì cô, là do cô.
Nhưng theo lời nói của bác sĩ, bao giờ anh mới có thể tỉnh lại được đây? Không sao hết, với Tư Mộc, chỉ cần Bạch Hạo Vân không sao, chỉ cần anh không gặp chuyện gì là tốt rồi. Cho dù Bạch Hạo Vân có mãi mãi không tỉnh lại đi chăng nữa, Tư Mộc cũng cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh cả đời.
Bây giờ, Tư Mộc nhận ra anh rồi. Cô muốn thực hiện lời hứa năm xưa của hai người, đó là suốt đời ở bên cạnh nhau. Chỉ cần Bạch Hạo Vân còn sống là vẫn còn hy vọng. Tư Mộc nhất định sẽ đợi đến ngày Bạch Hạo Vân tỉnh lại, đợi đến ngày anh mở mắt ra nhìn cô, đợi đến ngày anh trở về là Bạch Hạo Vân dịu dàng của trước kia.
"Cindy, con về nghỉ ngơi một chút đi, rồi còn thay quần áo nữa. Chứ nhìn con thế này mẹ cảm thấy không yên tâm một chút nào cả."
Ellen đang đỡ lấy cả người của con gái mình, bà cảm thấy vô cùng lo lắng cho sức khỏe của Tư Mộc. Sắc mặt của đứa con gái đáng thương này của bà trông rất khó coi, trên mặt của Tư Mộc đến một giọt máu cũng chẳng còn. Bà sợ con gái của mình sẽ đổ bệnh mất. Khi Bạch Hạo Vân còn chưa kịp khỏe lại thì con gái bà đã đổ bệnh mất rồi.
Tư Mộc vô lực lắc đầu, thanh âm yếu ớt phát ra từ miệng của cô mang theo một sự đau đớn đến nhói lòng, khiến cho ai cũng cảm nhận được một sự bi thương ở trong đó.
"Con không muốn về, con muốn ở lại cho đến khi nào anh ấy tỉnh lại."
Nhìn đứa con gái của mình cố chấp như vậy, Ellen thật không biết làm thế nào cả, bà thật sự cảm thấy vô cùng bất lực. Bà biết bây giờ có khuyên Tư Mộc như thế nào đi chăng nữa, cô cũng nhất định không chịu nghe đâu. Nhưng cứ như vậy không phải là cách hay.
Ở bên kia, cả người của Trịnh Mỹ Châu đang được Trình Mục Vĩ đỡ lấy, sắc mặt của cô cũng không khác Tư Mộc là bao, nhưng có phần Trịnh Mỹ Châu rắn rỏi hơn Tư Mộc rất nhiều. Cô cũng giữ được bình tĩnh hơn lúc ban đầu.
"Chị à, em thấy bác nói đúng đấy, em nghĩ chị nên về nhà nghỉ ngơi một chút đi, trông chị có vẻ không được ổn cho lắm. Anh em đã như vậy rồi, chị không thể để bản thân của mình bị bệnh nữa. Anh ấy sẽ rất lo lắng."
Trịnh Mỹ Châu muốn Tư Mộc về nhà nghỉ ngơi, chứ nhìn chị ấy thật sự là không ổn chút nào. Hơn nữa, Trịnh Mỹ Châu biết Bạch Hạo Vân không muốn nhìn thấy Tư Mộc như vậy một chút nào, chắc chắn anh sẽ cảm thấy rất đau lòng.
Tư Mộc vẫn lắc đầu, đôi mắt của cô vẫn không có một chút hồn phách nào cả. Cô cứ vô hồn nhìn về khoảng không vô định ở phía trước, cứ như bản thân của mình đang chơi vơi giữa cái không gian u buồn ấy.
"Tư Mộc, hay là cô về thay một bộ quần áo khác đi rồi hãy đến đây. Ở bệnh viện ăn mặc như vậy rất không ổn. Hơn nữa cô về nhà lấy cho Bạch Hạo Vân một ít đồ dùng đến đây nữa, chắc cậu ấy sẽ cần đấy."
Trình Mục Vĩ hai tay giữ chặt cả người của Trịnh Mỹ Châu, ánh mắt dừng trên bộ quần áo dính đầy máu tanh kia của Tư Mộc trông vô cùng ghê rợn. Anh đang muốn tìm một lý do để Tư Mộc có thể về nằm nghỉ một chút, nhân tiện lấy một ít đồ dùng cho Bạch Hạo Vân luôn.
Lúc này, Tư Mộc mới nghe lọt tai những lời nói của Trình Mục Vĩ. Sau khi Tư Mộc đồng ý trở về nhà, Trịnh Mỹ Châu mới quay sang nói với Trình Mục Vĩ.
"Anh đưa chị ấy về nhà giúp em đi. Một mình em ở đây là được rồi."
"Còn em thì sao? Em ở đây một mình liệu có ổn không?"
Trình Mục Vĩ ái ngại nhìn người con gái đang bị anh giữ chặt kia. Trông Trịnh Mỹ Châu có vẻ ổn hơn Tư Mộc, nhưng trong lòng của cô gái này chắc chắn sẽ rất khó chịu. Anh thật sự không yên tâm khi để Trịnh Mỹ Châu một mình ở lại đây.
Trịnh Mỹ Châu lắc đầu, giọng nói của cô vô cùng cứng rắn.
"Em không sao đâu, anh không phải lo cho em. Anh đưa chị ấy về nhà đi, em vẫn có thể gắng gượng được."
Trình Mục Vĩ im lặng một lát nhìn Trịnh Mỹ Châu. Sau một hồi đắn đo, anh quyết định làm theo ý của Trịnh Mỹ Châu, đưa Tư Mộc về nhà để cho cô nghỉ ngơi.
Sau khi Trình Mục Vĩ đưa Tư Mộc rời đi, Trịnh Mỹ Châu đến phòng mà Bạch Hạo Vân đang được chăm sóc ở đó. Nhìn những thiết bị chằng chịt xung quanh người anh, Trịnh Mỹ Châu không khỏi cảm thấy đau lòng khi thấy anh trai của cô như vậy. Nhưng lúc này, Trịnh Mỹ Châu không thể ngã xuống được.
Cô phải chống đỡ mọi thứ, phải chăm sóc chị dâu nữa, như thế, Bạch Hạo Vân, anh cô mới yên lòng mà mau chóng tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.