Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Chương 719: Bị chứng vọng tưởng
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
28/04/2018
Editor: Hyna Nguyễn
Beta: Gemini
————————————————–
Hà Tuấn Thành ực ực nuốt nước miếng, cả người cũng đã choáng váng.
Chuyện này… Làm sao có khả năng!
Diệp Mộ Phàm chính là Felix?
Đây tuyệt đối không có khả năng! Nhất định là nhầm lẫn chỗ nào!
Trong lúc mọi người ở đây trố mắt nhìn nhau, quản lý Trịnh đã vội vã chạy tới: “Trời ạ! Phó chủ tịch đại nhân, cuối cùng cũng tìm được ngài rồi, tôi nãy giờ ở cửa chờ ngài tại sao không thấy ngài, quần áo cũng đã giúp ngài chuẩn bị xong, ngài nhanh chóng đi đổi đi!”
Dường như phát hiện bầu không khí bên này có gì đó không đúng lắm, quản lý Trịnh mờ mịt mở miệng nói: “Thế nào vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao? À, đúng rồi, Hà tổng giám, anh không phải là muốn tìm phó chủ tịch của chúng tôi sao, chính là vị này đó.”
Nói xong nhìn Diệp Mộ Phàm mở miệng nói: “Felix, đây là Hà tổng giám của giải trí Tụ Tinh, trên sân khấu chính là Thẩm Mộng Kỳ tiểu thư của giải trí Tụ Tinh, mấy người này đang muốn nói chuyện với ngài về chuyện hợp tác tại tuần lễ thời trang Lạc Lâm…
Diệp Mộ Phàm tiện tay kéo một mảnh cây cỏ dính trên tay áo của mình xuống đáp: “Ồ, thật sao?”
Vào giờ phút này, Hà Tuấn Thành và Thẩm Mộng Kỳ trong lòng đã muốn chết, lại nghe được lời này của quản lý Trịnh, hận không tìm được một cái lổ để chui xuống.
Quản lý Trịnh đều đã tự mình mở miệng, bọn họ bây giờ muốn không tin cũng không được!
Mới vừa rồi quản lý Trịnh nói Felix ở trên đường xảy ra tai nạn xe cộ, cho nên Diệp Mộ Phàm mới có thể có cái bộ dạng này xuất hiện…
Cho nên, bọn họ phí hết tâm tư muốn mời nhà tạo mẫu kim bài, dùng quyền thế muốn tạo quan hệ với Felix, lại chính là tên phế vật Diệp Mộ Phàm kia sao!
Đáng chết, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?Diệp Mộ Phàm vẫn đang trong tình trạng bị Hoàng Thiên phong sát, làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy lăn lộn đến nước này được?
Thẩm Mộng Kỳ đứng ở trên sân khấu, hung tợn trừng mắt Hà Tuấn Thành.
Diệp Mộ Phàm chính là Felix, tại sao chuyện quan trọng như vậy hắn ta cũng không biết!Vào lúc này Hà Tuấn Thành thật sự là có khổ khó nói, hắn ta làm sao có thể đem Felix cùng Diệp Mộ Phàm liên tưởng với nhau được cơ chứ? Nhưng mà, sự tình khó giải quyết hơn còn đang ở phía sau…
Phía trước, sắc mặt của chủ tịch hiệp hội Thời Trang Mục Văn Thanh lạnh lùng nghiêm túc cất bước đi tới nói: “Mộ Phàm, cậu mới vừa nói, thiết kế này của Hà Tuấn Thành, là tác phẩm lấy trộm của cậu, cái này là chuyện gì vậy?”
Diệp Mộ Phàm nhìn Mục Văn Thanh trả lời: “Dạ thầy, không có chuyện gì lớn đâu, chính là trước đây không lâu, em có làm mất đi một quyển bản thảo, không nghĩ tới, hóa ra là được Hà tổng giám đây nhặt được.”
Vừa nghe nói như vậy, mồ hôi lạnh trên trán của Hà Tuấn Thành đều chảy xuống từng giọt từng giọt: “Chuyện này… Đây là hiểu lầm… Hiểu lầm …”
Chuyện này nếu như mọi người coi là sự thật, vậy thì hắn ta coi như đã bị phá hủy mất rồi.
Hà Tuấn Thành nhất thời nóng nảy, quyết định chủ ý không nhận, lập tức phản bác: “Cái gì mà bản thảo chứ! Hoàn toàn không thể nào, đây là thiết kế của tôi! Chủ tịch ngài nhất định phải tin tưởng tôi!”
Nghĩ đến chuyện Diệp Mộ Phàm căn bản cũng không có chứng cớ, Hà Tuấn Thành dần dần có chút sức lực: “Diệp thiếu, anh nói đây là thiết kế của anh, xin anh đưa ra chứng cứ! Anh là lúc nào đánh mất bản thảo? Hơn nữa là ở nơi nào đánh mất?”
Như thế nào đây? Không lấy ra được đi!
Diệp Mộ Phàm nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ha ha, chứng cớ? Tôi là người có trí nhớ không được tốt lắm, cho nên không nhớ rõ loại chuyện không quan trọng này… Ý của Hà tổng giám là, tôi oan uổng anh, ghen tị với tài năng thiên phú của anh, cho nên nói xấu anh? Muốn chiếm đoạt tác phẩm của anh, đúng thế không?”
Lời Diệp Mộ Phàm mới vừa nói ra, Hà Tuấn Thành liền cứng người lại, mà mọi người càng như ong vỡ tổ, rối rít khinh bỉ hướng mắt nhìn Hà Tuấn Thành.
“Nói đùa sao, người ta đoạt được giải trăm hoa đấy, còn là phó chủ tịch của hiệp hội Thời Trang, người như vậy mà cần phải ghen tị với hắn ta sao?”
“Hà Tuấn Thành có phải bị chứng vọng tưởng hay không?”
Hà Tuấn Thành tức giận, bắt đầu có chút không suy nghĩ mà nói: “Diệp Mộ Phàm anh đừng có ngậm máu phun người! Những tác phẩm này là của tôi! Là tôi thiết kế! Không có chứng cớ liền muốn nói xấu tôi, vậy tôi có thể nói là anh trộm tác phẩm của tôi đấy!”
Beta: Gemini
————————————————–
Hà Tuấn Thành ực ực nuốt nước miếng, cả người cũng đã choáng váng.
Chuyện này… Làm sao có khả năng!
Diệp Mộ Phàm chính là Felix?
Đây tuyệt đối không có khả năng! Nhất định là nhầm lẫn chỗ nào!
Trong lúc mọi người ở đây trố mắt nhìn nhau, quản lý Trịnh đã vội vã chạy tới: “Trời ạ! Phó chủ tịch đại nhân, cuối cùng cũng tìm được ngài rồi, tôi nãy giờ ở cửa chờ ngài tại sao không thấy ngài, quần áo cũng đã giúp ngài chuẩn bị xong, ngài nhanh chóng đi đổi đi!”
Dường như phát hiện bầu không khí bên này có gì đó không đúng lắm, quản lý Trịnh mờ mịt mở miệng nói: “Thế nào vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao? À, đúng rồi, Hà tổng giám, anh không phải là muốn tìm phó chủ tịch của chúng tôi sao, chính là vị này đó.”
Nói xong nhìn Diệp Mộ Phàm mở miệng nói: “Felix, đây là Hà tổng giám của giải trí Tụ Tinh, trên sân khấu chính là Thẩm Mộng Kỳ tiểu thư của giải trí Tụ Tinh, mấy người này đang muốn nói chuyện với ngài về chuyện hợp tác tại tuần lễ thời trang Lạc Lâm…
Diệp Mộ Phàm tiện tay kéo một mảnh cây cỏ dính trên tay áo của mình xuống đáp: “Ồ, thật sao?”
Vào giờ phút này, Hà Tuấn Thành và Thẩm Mộng Kỳ trong lòng đã muốn chết, lại nghe được lời này của quản lý Trịnh, hận không tìm được một cái lổ để chui xuống.
Quản lý Trịnh đều đã tự mình mở miệng, bọn họ bây giờ muốn không tin cũng không được!
Mới vừa rồi quản lý Trịnh nói Felix ở trên đường xảy ra tai nạn xe cộ, cho nên Diệp Mộ Phàm mới có thể có cái bộ dạng này xuất hiện…
Cho nên, bọn họ phí hết tâm tư muốn mời nhà tạo mẫu kim bài, dùng quyền thế muốn tạo quan hệ với Felix, lại chính là tên phế vật Diệp Mộ Phàm kia sao!
Đáng chết, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?Diệp Mộ Phàm vẫn đang trong tình trạng bị Hoàng Thiên phong sát, làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy lăn lộn đến nước này được?
Thẩm Mộng Kỳ đứng ở trên sân khấu, hung tợn trừng mắt Hà Tuấn Thành.
Diệp Mộ Phàm chính là Felix, tại sao chuyện quan trọng như vậy hắn ta cũng không biết!Vào lúc này Hà Tuấn Thành thật sự là có khổ khó nói, hắn ta làm sao có thể đem Felix cùng Diệp Mộ Phàm liên tưởng với nhau được cơ chứ? Nhưng mà, sự tình khó giải quyết hơn còn đang ở phía sau…
Phía trước, sắc mặt của chủ tịch hiệp hội Thời Trang Mục Văn Thanh lạnh lùng nghiêm túc cất bước đi tới nói: “Mộ Phàm, cậu mới vừa nói, thiết kế này của Hà Tuấn Thành, là tác phẩm lấy trộm của cậu, cái này là chuyện gì vậy?”
Diệp Mộ Phàm nhìn Mục Văn Thanh trả lời: “Dạ thầy, không có chuyện gì lớn đâu, chính là trước đây không lâu, em có làm mất đi một quyển bản thảo, không nghĩ tới, hóa ra là được Hà tổng giám đây nhặt được.”
Vừa nghe nói như vậy, mồ hôi lạnh trên trán của Hà Tuấn Thành đều chảy xuống từng giọt từng giọt: “Chuyện này… Đây là hiểu lầm… Hiểu lầm …”
Chuyện này nếu như mọi người coi là sự thật, vậy thì hắn ta coi như đã bị phá hủy mất rồi.
Hà Tuấn Thành nhất thời nóng nảy, quyết định chủ ý không nhận, lập tức phản bác: “Cái gì mà bản thảo chứ! Hoàn toàn không thể nào, đây là thiết kế của tôi! Chủ tịch ngài nhất định phải tin tưởng tôi!”
Nghĩ đến chuyện Diệp Mộ Phàm căn bản cũng không có chứng cớ, Hà Tuấn Thành dần dần có chút sức lực: “Diệp thiếu, anh nói đây là thiết kế của anh, xin anh đưa ra chứng cứ! Anh là lúc nào đánh mất bản thảo? Hơn nữa là ở nơi nào đánh mất?”
Như thế nào đây? Không lấy ra được đi!
Diệp Mộ Phàm nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ha ha, chứng cớ? Tôi là người có trí nhớ không được tốt lắm, cho nên không nhớ rõ loại chuyện không quan trọng này… Ý của Hà tổng giám là, tôi oan uổng anh, ghen tị với tài năng thiên phú của anh, cho nên nói xấu anh? Muốn chiếm đoạt tác phẩm của anh, đúng thế không?”
Lời Diệp Mộ Phàm mới vừa nói ra, Hà Tuấn Thành liền cứng người lại, mà mọi người càng như ong vỡ tổ, rối rít khinh bỉ hướng mắt nhìn Hà Tuấn Thành.
“Nói đùa sao, người ta đoạt được giải trăm hoa đấy, còn là phó chủ tịch của hiệp hội Thời Trang, người như vậy mà cần phải ghen tị với hắn ta sao?”
“Hà Tuấn Thành có phải bị chứng vọng tưởng hay không?”
Hà Tuấn Thành tức giận, bắt đầu có chút không suy nghĩ mà nói: “Diệp Mộ Phàm anh đừng có ngậm máu phun người! Những tác phẩm này là của tôi! Là tôi thiết kế! Không có chứng cớ liền muốn nói xấu tôi, vậy tôi có thể nói là anh trộm tác phẩm của tôi đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.