Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Chương 2153: Dập đầu lạy anh một cái đi
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
17/04/2019
Diệp Oản Oản: "..." Con mịa nó, đau... bụng?!
"Em nhìn đi, mặc dù trong cơ thể anh có Cổ trùng, vạn độc bất xâm, nhưng Cổ trùng ăn độc, ít nhất cũng mất một cái quá trình đấy! Cũng không phải là tiên đan diệu dược, thuốc đến bệnh trừ... Cái đồ quỷ khô điệp kia dầu gì cũng là kịch độc chết người, Cổ trùng ăn độc trong cơ thể anh, vậy thì khẳng định là bụng anh sẽ đau rồi."
Nhiếp Vô Danh nói rõ ràng mạch lạc, khiến cho trong lúc nhất thời Diệp Oản Oản không biết nên tiếp lời như thế nào.
"Em nói một chút cho anh nghe, ngày hôm qua chơi liều cái gì? Anh bảo em chạy, em không chạy... Em sớm chạy rồi, anh cũng bỏ chạy theo là đỡ biết mấy! Bụng anh đau chết luôn, em còn không chịu chạy, em thật là chuyên đào... hố ca ca."
Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản nói.
Diệp Oản Oản: "..." Nàng rốt cuộc nên đáp lại vấn đề này kiểu nào đây?
Mình cũng sắp lo lắng gần chết, rất sợ Nhiếp Vô Danh xuất hiện mảy may bất trắc. Kết quả... anh ta chốt lại một câu, chẳng qua là đau bụng.
"Em sớm chạy, anh tung một cước đem bọn họ đá bay, rồi anh cũng chạy là ngon rồi! Làm sao sẽ đến nỗi bị người ta đánh thành như vậy? Em nhìn mặt anh xem, bị bọn nó đấm cho bầm dập hết cả rồi này." Nhiếp Vô Danh hừ lạnh một tiếng.
Nghe Nhiếp Vô Danh than thở, khóe miệng Diệp Oản Oản hơi hơi co rúm lại... Có gậy sao... Nàng muốn đánh người!
Bây giờ, Diệp Oản Oản coi như là đã minh bạch, đối với vị đại ca ruột này của chính mình, nàng không thể dùng logic của người bình thường để suy nghĩ vấn đề!
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, trong tay Tư Dạ Hàn đang cầm hai phần đồ ăn sáng, đi vào bên trong.
"Em rể, làm sao giờ mới đến vậy, em muốn bỏ đói anh?"
Nhìn thấy Tư Dạ Hàn trở lại, Nhiếp Vô Danh một tay nhận sạch toàn bộ hai phần ăn sáng.
"Anh em đói, bảo anh đi mua đồ ăn sáng. Thấy em ngủ, nên không đánh thức em."
Thấy Diệp Oản Oản nhìn mình, Tư Dạ Hàn nhẹ giọng giải thích.
"Cái này là của em."
Chợt, Tư Dạ Hàn lại lấy ra một phần đồ ăn sáng khác, chuyển sang cho Diệp Oản Oản.
"Em rể, anh có cảm giác phần kia của em gái... Thật giống như dễ ăn hơn một chút." Nhiếp Vô Danh nhìn về phía Tư Dạ Hàn.
"Đều giống nhau!" Diệp Oản Oản lườm Nhiếp Vô Danh một cái.
"Vậy thì thôi..." Nhiếp Vô Danh nhún hai vai.
"Anh ăn chưa, chúng ta ăn chung?" Diệp Oản Oản một tay kéo lấy Tư Dạ Hàn ngồi xuống giường.
"Không cần, anh ăn rồi." Tư Dạ Hàn ôn nhu trả lời.
Nhìn Nhiếp Vô Danh, và cả chàng trai trước mắt, khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ cười, trong lòng đã hoàn toàn được sự vui mừng sung sướng lấp đầy.
"Đúng rồi... Anh, qua mấy ngày chính là sinh nhật của anh rồi." Diệp Oản Oản nhìn Nhiếp Vô Danh.
"Đúng vậy, vậy thì sao?" Nhiếp Vô Danh mặt đầy hiếu kỳ.
"Ca ca, anh muốn nhận quà gì?" Diệp Oản Oản cười nói.
Nghe tiếng, Nhiếp Vô Danh vuốt cằm một cái, chìm vào trong yên lặng.
Chỉ chốc lát sau, Nhiếp Vô Danh nhìn về phía Diệp Oản Oản, sau một hồi lâu cân nhắc mới nói: "Hay là..."
"Cứ tùy ý nói đi." Nụ cười trên mặt Diệp Oản Oản không giảm.
"Hay là... em dập đầu lạy anh một cái đi." Nhiếp Vô Danh nói.
Diệp Oản Oản: "..."
Tư Dạ Hàn: "..."
Diệp Oản Oản nhìn Nhiếp Vô Danh chằm chằm. Ông thần này nói cái quỷ gì vậy? Bảo mình dập đầu lạy anh ấy một cái?
Có ý gì?
"Con mịa nó, anh...quà sinh nhật là quà sinh nhật, bảo em dập đầu cho anh là có ý gì?" Diệp Oản Oản hận không thể tặng một cái tát, đập cho Nhiếp Vô Danh sấp mặt.
"Không phải là em nói muốn quà sinh nhật gì cũng được sao? Sinh nhật của anh đây, em dập đầu lạy anh một cái thì đã sao? Dập đầu chúc thọ cho người nhận không phải là bình thường sao?" Nhiếp Vô Danh nói như đúng rồi.
Diệp Oản Oản hít một hơi thật sâu, tận lực giữ cho mình bình tĩnh. Nàng và Nhiếp Vô Danh, có phải là có chút quá xung khắc rồi hay không...
"Em rể, điều anh nói có vấn đề sao? Ngày sinh nhật anh, để cho vợ em dập đầu lạy anh một cái, thế nào?" Nhiếp Vô Danh quay sang nói với Tư Dạ Hàn ở bên cạnh.
Tư Dạ Hàn: "..."
Nhiếp Vô Danh sờ cằm một cái, cố gắng thương lượng, "Không dập đầu cũng được, vậy em lặp lại một lần nữa cho anh nghe những lời trước đó em đã nói!"
Diệp Oản Oản cảnh giác nhìn anh ta: "Nói cái gì?"
Cặp mắt Nhiếp Vô Danh sáng rỡ lên, mặt đầy mong đợi, "Chính là... Anh là anh hùng vĩ đại nhất trong lòng em, câu này này!"
Diệp Oản Oản vạn vạn không ngờ tới, lúc hôn mê mà anh trai còn nghe được những lời này của mình.
Diệp Oản Oản: "Thôi vẫn là để em lựa chọn dập đầu lạy đi, cảm ơn!"
"Em nhìn đi, mặc dù trong cơ thể anh có Cổ trùng, vạn độc bất xâm, nhưng Cổ trùng ăn độc, ít nhất cũng mất một cái quá trình đấy! Cũng không phải là tiên đan diệu dược, thuốc đến bệnh trừ... Cái đồ quỷ khô điệp kia dầu gì cũng là kịch độc chết người, Cổ trùng ăn độc trong cơ thể anh, vậy thì khẳng định là bụng anh sẽ đau rồi."
Nhiếp Vô Danh nói rõ ràng mạch lạc, khiến cho trong lúc nhất thời Diệp Oản Oản không biết nên tiếp lời như thế nào.
"Em nói một chút cho anh nghe, ngày hôm qua chơi liều cái gì? Anh bảo em chạy, em không chạy... Em sớm chạy rồi, anh cũng bỏ chạy theo là đỡ biết mấy! Bụng anh đau chết luôn, em còn không chịu chạy, em thật là chuyên đào... hố ca ca."
Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản nói.
Diệp Oản Oản: "..." Nàng rốt cuộc nên đáp lại vấn đề này kiểu nào đây?
Mình cũng sắp lo lắng gần chết, rất sợ Nhiếp Vô Danh xuất hiện mảy may bất trắc. Kết quả... anh ta chốt lại một câu, chẳng qua là đau bụng.
"Em sớm chạy, anh tung một cước đem bọn họ đá bay, rồi anh cũng chạy là ngon rồi! Làm sao sẽ đến nỗi bị người ta đánh thành như vậy? Em nhìn mặt anh xem, bị bọn nó đấm cho bầm dập hết cả rồi này." Nhiếp Vô Danh hừ lạnh một tiếng.
Nghe Nhiếp Vô Danh than thở, khóe miệng Diệp Oản Oản hơi hơi co rúm lại... Có gậy sao... Nàng muốn đánh người!
Bây giờ, Diệp Oản Oản coi như là đã minh bạch, đối với vị đại ca ruột này của chính mình, nàng không thể dùng logic của người bình thường để suy nghĩ vấn đề!
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, trong tay Tư Dạ Hàn đang cầm hai phần đồ ăn sáng, đi vào bên trong.
"Em rể, làm sao giờ mới đến vậy, em muốn bỏ đói anh?"
Nhìn thấy Tư Dạ Hàn trở lại, Nhiếp Vô Danh một tay nhận sạch toàn bộ hai phần ăn sáng.
"Anh em đói, bảo anh đi mua đồ ăn sáng. Thấy em ngủ, nên không đánh thức em."
Thấy Diệp Oản Oản nhìn mình, Tư Dạ Hàn nhẹ giọng giải thích.
"Cái này là của em."
Chợt, Tư Dạ Hàn lại lấy ra một phần đồ ăn sáng khác, chuyển sang cho Diệp Oản Oản.
"Em rể, anh có cảm giác phần kia của em gái... Thật giống như dễ ăn hơn một chút." Nhiếp Vô Danh nhìn về phía Tư Dạ Hàn.
"Đều giống nhau!" Diệp Oản Oản lườm Nhiếp Vô Danh một cái.
"Vậy thì thôi..." Nhiếp Vô Danh nhún hai vai.
"Anh ăn chưa, chúng ta ăn chung?" Diệp Oản Oản một tay kéo lấy Tư Dạ Hàn ngồi xuống giường.
"Không cần, anh ăn rồi." Tư Dạ Hàn ôn nhu trả lời.
Nhìn Nhiếp Vô Danh, và cả chàng trai trước mắt, khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ cười, trong lòng đã hoàn toàn được sự vui mừng sung sướng lấp đầy.
"Đúng rồi... Anh, qua mấy ngày chính là sinh nhật của anh rồi." Diệp Oản Oản nhìn Nhiếp Vô Danh.
"Đúng vậy, vậy thì sao?" Nhiếp Vô Danh mặt đầy hiếu kỳ.
"Ca ca, anh muốn nhận quà gì?" Diệp Oản Oản cười nói.
Nghe tiếng, Nhiếp Vô Danh vuốt cằm một cái, chìm vào trong yên lặng.
Chỉ chốc lát sau, Nhiếp Vô Danh nhìn về phía Diệp Oản Oản, sau một hồi lâu cân nhắc mới nói: "Hay là..."
"Cứ tùy ý nói đi." Nụ cười trên mặt Diệp Oản Oản không giảm.
"Hay là... em dập đầu lạy anh một cái đi." Nhiếp Vô Danh nói.
Diệp Oản Oản: "..."
Tư Dạ Hàn: "..."
Diệp Oản Oản nhìn Nhiếp Vô Danh chằm chằm. Ông thần này nói cái quỷ gì vậy? Bảo mình dập đầu lạy anh ấy một cái?
Có ý gì?
"Con mịa nó, anh...quà sinh nhật là quà sinh nhật, bảo em dập đầu cho anh là có ý gì?" Diệp Oản Oản hận không thể tặng một cái tát, đập cho Nhiếp Vô Danh sấp mặt.
"Không phải là em nói muốn quà sinh nhật gì cũng được sao? Sinh nhật của anh đây, em dập đầu lạy anh một cái thì đã sao? Dập đầu chúc thọ cho người nhận không phải là bình thường sao?" Nhiếp Vô Danh nói như đúng rồi.
Diệp Oản Oản hít một hơi thật sâu, tận lực giữ cho mình bình tĩnh. Nàng và Nhiếp Vô Danh, có phải là có chút quá xung khắc rồi hay không...
"Em rể, điều anh nói có vấn đề sao? Ngày sinh nhật anh, để cho vợ em dập đầu lạy anh một cái, thế nào?" Nhiếp Vô Danh quay sang nói với Tư Dạ Hàn ở bên cạnh.
Tư Dạ Hàn: "..."
Nhiếp Vô Danh sờ cằm một cái, cố gắng thương lượng, "Không dập đầu cũng được, vậy em lặp lại một lần nữa cho anh nghe những lời trước đó em đã nói!"
Diệp Oản Oản cảnh giác nhìn anh ta: "Nói cái gì?"
Cặp mắt Nhiếp Vô Danh sáng rỡ lên, mặt đầy mong đợi, "Chính là... Anh là anh hùng vĩ đại nhất trong lòng em, câu này này!"
Diệp Oản Oản vạn vạn không ngờ tới, lúc hôn mê mà anh trai còn nghe được những lời này của mình.
Diệp Oản Oản: "Thôi vẫn là để em lựa chọn dập đầu lạy đi, cảm ơn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.