Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Chương 827: Đẹp trai đến mức em muốn cong
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
16/06/2018
Chử Hồng Quang hừ lạnh rồi liếc Thái Dũng Thắng một cái, đứa cháu này của mình năng lực thế nào sao ông ta có thể không biết.
Trong con ngươi của Thái Dũng Thắng xẹt qua một vệt âm u, tiếp tục mở miệng nói: “Cậu, chuyện lần này tuyệt đối không thể cứ bỏ qua như vậy được, nhất định phải để cho bọn họ biết nhìn mặt người khác một chút, nếu không thì sau này nghệ sĩ của công ty chúng ta chỉ cần có điểm không hài lòng liền rời khỏi công ty, như vậy thì công ty há chẳng phải là rối loạn rồi sao?
Trong mấy người này, người duy nhất có chút bối cảnh chỉ có Diệp Mộ Phàm, còn là chó mất chủ, những người khác toàn bộ đều không đáng sợ, bọn họ sớm muộn sẽ biết, giới giải trí cũng không phải là nơi tốt đẹp như bọn họ vẫn tưởng đâu.
Diệp Bạch ở trong giới giải trí lăn lộn đến vị trí này, còn không phải là bởi vì người ta nhìn đến Hoàn Cầu, để ý mặt mũi của cậu sao, anh ta thật đúng là tự coi mình là người tài rồi!
Lần này giáo huấn bọn họ một cái thật tốt, đến lúc đó Cung Húc và Lạc Thần chắc chắn sẽ phải ngoan ngoãn trở lại công ty, cậu thấy cháu nói đúng không…”
Chử Hồng Quang trầm ngâm nhìn về chi phiếu, hợp đồng, đơn xin từ chức phía trên bàn…
Sự tình phát triển thành như vậy, Diệp Bạch này đã không thể lưu lại nữa rồi!
Nếu không thể để cho ông ta sử dụng, vậy thì, chỉ có thể phá hủy đi mà thôi…
…………………………
Sau khi rời khỏi cao ốc của truyền thông Quang Diệu, mấy người đi đến một phòng bao ngồi xuống trò chuyện.
“Diệp ca! Mới vừa rồi anh thật là đẹp trai nha! Đẹp trai đến mức em cũng muốn cong luôn, a a a a a ——” Cung Húc vẫn như cũ còn đang trong sự hưng phấn, nói xong liền muốn nhào qua phía Diệp Oản Oản.
Còn không chờ Cung Húc đến gần, Diệp Mộ Phàm bên cạnh đã duỗi cánh tay dài ra, đem cậu ta ngăn lại, mặt đầy vẻ cảnh giác nói: “Tiểu tử, nhào tới đây làm gì! Nói chuyện cứ nói, đừng động tay động chân!”
Vẻ mặt Cung Húc mất hứng nói: “Tôi nhào đến Diệp ca thì thế nào! Anh dựa vào cái gì không cho tôi đến chứ!”
“Dựa vào tôi con mịa nó là…” Diệp Mộ Phàm nổi đóa lên, đang muốn mở miệng, lại bị ánh mắt của Diệp Oản Oản đảo qua, mới gắng gượng nghẹn họng nuốt câu kia “Dựa vào tôi con mịa nó là anh cô” trở về.
“Đừng làm rộn, chúng ta nên nói chuyện đi, tôi hỏi hai người, thực sự đã suy nghĩ kỹ rồi sao?” Ánh mắt của Diệp Oản Oản lướt qua hai người Cung Húc và Lạc Thần.
Cung Húc lập tức vỗ ngực nói: “Cái này còn cần phải xem xét sao? Diệp ca, anh yên tâm đi, anh là gió mà em là cát, em sẽ luôn đi theo anh đến chân trời góc biển, nếu như anh không rời không bỏ, em nhất định sẽ gắn bó với anh suốt đời, còn ngược lại anh…”
Diệp Oản Oản nhức đầu không thôi lấy tay nâng trán cắt đứt lời Cung Húc đang muốn nói: “Được rồi được rồi… Lạc Thần, cậu thì sao?”
Ánh mắt của Lạc Thần không có chút nào dao động, lúc cậu ta ở truyền thông Quang Diệu chưa bao giờ có chút sáng sủa nào, từ khi đi theo Diệp Bạch mới có chút thay đổi, liền nói: “Diệp ca, nếu như không phải là anh, sẽ không có Lạc Thần ngày hôm nay, nếu như không phải là anh, dich ngon tinh com có lẽ em bây giờ vẫn còn đang là nghệ sĩ của Chu Văn Bân không thấy ánh mặt trời, kẻ sĩ vì người tri kỷ mà chết, em nói sẽ không thay đổi, anh đi đâu em liền sẽ đi nơi đó, bất quá chỉ là làm lại từ đầu mà thôi.”
Cung Húc nghe thấy lời của Lạc Thần, cảm thấy cậu ta nói tốt hơn mình, nhất thời ghen tị, có văn hóa thật là tốt a!
Diệp Mộ Phàm nhìn Diệp Oản Oản nói: “Cậu nghĩ xong chúng ta nên đi tới công ty nào rồi sao?”
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, hỏi lại: “Tại sao không phải là tự chúng ta thành lập công ty?”
“Chúng ta tự thành lập công ty sao?” Ba người Diệp Mộ Phàm, Cung Húc, Lạc Thần đồng thời nhìn về hướng Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản nghiêng đầu chống cằm, trong con mắt thoáng qua một nụ cười: “Trong tương lai hưởng thụ danh tiếng toàn thế giới của giới thời trang King, cùng với hai người ảnh đế quốc tế, tôi cũng không muốn để cho cái này nước phù sa chảy tới ruộng người ngoài ~ ”
Ánh mắt của Cung Húc sáng lên một cái, ngực một trận dâng trào cuồn cuộn: “Quốc… Quốc tế ảnh đế minh tinh lớn, có phải đang nói tới em không? Ha ha ha ha… Diệp ca, anh thật là quá thật tinh mắt rồi, nói không sai đâu! Nước phù sa tốt như thế này cũng không thể để chảy tới ruộng người ngoài được! Chúng ta liền thành lập ra công ty của chính mình đi!”
Cung Húc coi như kỹ thuật diễn xuất của có chút không hay, nhưng cậu ta cũng không có chút nào chột dạ mà đón nhận lấy tiếng xưng hô minh tinh lớn này.
Trong con ngươi của Thái Dũng Thắng xẹt qua một vệt âm u, tiếp tục mở miệng nói: “Cậu, chuyện lần này tuyệt đối không thể cứ bỏ qua như vậy được, nhất định phải để cho bọn họ biết nhìn mặt người khác một chút, nếu không thì sau này nghệ sĩ của công ty chúng ta chỉ cần có điểm không hài lòng liền rời khỏi công ty, như vậy thì công ty há chẳng phải là rối loạn rồi sao?
Trong mấy người này, người duy nhất có chút bối cảnh chỉ có Diệp Mộ Phàm, còn là chó mất chủ, những người khác toàn bộ đều không đáng sợ, bọn họ sớm muộn sẽ biết, giới giải trí cũng không phải là nơi tốt đẹp như bọn họ vẫn tưởng đâu.
Diệp Bạch ở trong giới giải trí lăn lộn đến vị trí này, còn không phải là bởi vì người ta nhìn đến Hoàn Cầu, để ý mặt mũi của cậu sao, anh ta thật đúng là tự coi mình là người tài rồi!
Lần này giáo huấn bọn họ một cái thật tốt, đến lúc đó Cung Húc và Lạc Thần chắc chắn sẽ phải ngoan ngoãn trở lại công ty, cậu thấy cháu nói đúng không…”
Chử Hồng Quang trầm ngâm nhìn về chi phiếu, hợp đồng, đơn xin từ chức phía trên bàn…
Sự tình phát triển thành như vậy, Diệp Bạch này đã không thể lưu lại nữa rồi!
Nếu không thể để cho ông ta sử dụng, vậy thì, chỉ có thể phá hủy đi mà thôi…
…………………………
Sau khi rời khỏi cao ốc của truyền thông Quang Diệu, mấy người đi đến một phòng bao ngồi xuống trò chuyện.
“Diệp ca! Mới vừa rồi anh thật là đẹp trai nha! Đẹp trai đến mức em cũng muốn cong luôn, a a a a a ——” Cung Húc vẫn như cũ còn đang trong sự hưng phấn, nói xong liền muốn nhào qua phía Diệp Oản Oản.
Còn không chờ Cung Húc đến gần, Diệp Mộ Phàm bên cạnh đã duỗi cánh tay dài ra, đem cậu ta ngăn lại, mặt đầy vẻ cảnh giác nói: “Tiểu tử, nhào tới đây làm gì! Nói chuyện cứ nói, đừng động tay động chân!”
Vẻ mặt Cung Húc mất hứng nói: “Tôi nhào đến Diệp ca thì thế nào! Anh dựa vào cái gì không cho tôi đến chứ!”
“Dựa vào tôi con mịa nó là…” Diệp Mộ Phàm nổi đóa lên, đang muốn mở miệng, lại bị ánh mắt của Diệp Oản Oản đảo qua, mới gắng gượng nghẹn họng nuốt câu kia “Dựa vào tôi con mịa nó là anh cô” trở về.
“Đừng làm rộn, chúng ta nên nói chuyện đi, tôi hỏi hai người, thực sự đã suy nghĩ kỹ rồi sao?” Ánh mắt của Diệp Oản Oản lướt qua hai người Cung Húc và Lạc Thần.
Cung Húc lập tức vỗ ngực nói: “Cái này còn cần phải xem xét sao? Diệp ca, anh yên tâm đi, anh là gió mà em là cát, em sẽ luôn đi theo anh đến chân trời góc biển, nếu như anh không rời không bỏ, em nhất định sẽ gắn bó với anh suốt đời, còn ngược lại anh…”
Diệp Oản Oản nhức đầu không thôi lấy tay nâng trán cắt đứt lời Cung Húc đang muốn nói: “Được rồi được rồi… Lạc Thần, cậu thì sao?”
Ánh mắt của Lạc Thần không có chút nào dao động, lúc cậu ta ở truyền thông Quang Diệu chưa bao giờ có chút sáng sủa nào, từ khi đi theo Diệp Bạch mới có chút thay đổi, liền nói: “Diệp ca, nếu như không phải là anh, sẽ không có Lạc Thần ngày hôm nay, nếu như không phải là anh, dich ngon tinh com có lẽ em bây giờ vẫn còn đang là nghệ sĩ của Chu Văn Bân không thấy ánh mặt trời, kẻ sĩ vì người tri kỷ mà chết, em nói sẽ không thay đổi, anh đi đâu em liền sẽ đi nơi đó, bất quá chỉ là làm lại từ đầu mà thôi.”
Cung Húc nghe thấy lời của Lạc Thần, cảm thấy cậu ta nói tốt hơn mình, nhất thời ghen tị, có văn hóa thật là tốt a!
Diệp Mộ Phàm nhìn Diệp Oản Oản nói: “Cậu nghĩ xong chúng ta nên đi tới công ty nào rồi sao?”
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, hỏi lại: “Tại sao không phải là tự chúng ta thành lập công ty?”
“Chúng ta tự thành lập công ty sao?” Ba người Diệp Mộ Phàm, Cung Húc, Lạc Thần đồng thời nhìn về hướng Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản nghiêng đầu chống cằm, trong con mắt thoáng qua một nụ cười: “Trong tương lai hưởng thụ danh tiếng toàn thế giới của giới thời trang King, cùng với hai người ảnh đế quốc tế, tôi cũng không muốn để cho cái này nước phù sa chảy tới ruộng người ngoài ~ ”
Ánh mắt của Cung Húc sáng lên một cái, ngực một trận dâng trào cuồn cuộn: “Quốc… Quốc tế ảnh đế minh tinh lớn, có phải đang nói tới em không? Ha ha ha ha… Diệp ca, anh thật là quá thật tinh mắt rồi, nói không sai đâu! Nước phù sa tốt như thế này cũng không thể để chảy tới ruộng người ngoài được! Chúng ta liền thành lập ra công ty của chính mình đi!”
Cung Húc coi như kỹ thuật diễn xuất của có chút không hay, nhưng cậu ta cũng không có chút nào chột dạ mà đón nhận lấy tiếng xưng hô minh tinh lớn này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.