Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Chương 510: Đủ kích thích sao?
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
24/02/2018
Editor: Như Ý
Beta: Hyna Nguyễn + Anh Kiều
————————————-
Chạy… Chạy mau…
Phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người chính là phải nhanh chóng chạy thoát khỏi nơi này…Nhưng mà, cô gái này tốc độ thật sự là quá nhanh, tất cả mọi người đều chưa kịp cất bước đã kêu thảm ngã xuống.
“A ——”
“Tha mạng… Tha mạng… Đừng giết tôi… Đừng giết tôi…”
Chân mày của Diệp Oản Oản nhướng lên, một bên chân mày hơi cau lại, quét mắt nhìn đám người nằm đầy dưới đất giống như nhìn mấy con kiến hôi, vẻ mặt dường như rất là thất vọng, âm thanh theo môi anh đào trút xuống: “Hừm, chán ngắt…”
Một người có thể đánh cũng không có…Bất quá ngắn ngủi chỉ mới mấy phút mà thôi, hành động của cô gái trước mặt bọn hắn chẳng qua giống như mấy con ruồi bị một cái phất tay nhẹ nhàng nhưng lại làm cho mười mấy tên hộ vệ cao to lực lưỡng đều phải ôm lấy cánh tay cẳng chân của mình, kêu gào thảm thiết nằm la liệt đầy đất, những người khác cũng bị dọa đến nổi thét chói tai, hiện trường loạn thành một đoàn.
Trong một mảnh hỗn loạn, Diệp Oản Oản từng bước từng bước một hướng về phía Trần Sĩ Kiệt đi tới.
“Ngăn cô ta! Ngăn cô ta lại ——” Trần Sĩ Kiệt hoảng sợ rống to.
Nhưng mà, những người hộ vệ kia thấy cô đi tới, tất cả đều chen lấn bò đi, không có một người dám tiến lên bảo vệ thiếu gia nhà mình.
Thân thể tên tóc vàng run rẩy đứng ở chỗ cách xa nơi Trần thiếu mấy bước, mồ hôi lạnh xuất ra nhễ nhại.
Tiếp đó, trong con ngươi của hắn thoáng qua một tia sáng lạnh lẽo, ngón tay lặng yên không một tiếng động mò tới sau thắt lưng của mình, móc ra một khẩu súng.
“Tiện nhân! Tao muốn nhìn xem mày có còn dám phách lối nữa hay không! Ngoan ngoãn chịu trói cho tao! Hàaa…! Ha ha ha ha…”
Diệp Oản Oản thấy vậy, hơi nhíu mày. Ngay lúc tên tóc vàng vẫn còn đang cười phách lối, đột nhiên phát hiện cô đã biến mất.
Sao… Chuyện gì xảy ra? Người đâu rồi!
Thần sắc của tóc vàng thoáng cái mơ màng. Ngay vào lúc này, hắn đột nhiên cảm giác sau lưng truyền tới một cổ lãnh ý làm người ta kinh người.
“Súng… Cũng không phải là chơi như vậy nha…” Bên tai truyền tới âm thanh tựa như u linh của Oản Oản.
“Mày…Mày mày…”
Tóc vàng sợ đến hồn phi phách tán, theo bản năng liền muốn bóp cò.
Kết quả ngón tay vừa động, liền phát hiện khẩu súng vốn trên tay hắn đã biến mất không thấy nữa, một giây kế tiếp chính là không có dấu hiệu nào “Phanh” một tiếng, trên mu bàn tay tóc vàng hiện ra một đóa hoa máu.
“A ——” Tiếng gào thét của tóc vàng cơ hồ muốn chọc thủng nóc nhà.
Cô đem cây súng kia tiện tay để ở ngón giữa quay mấy vòng, ánh mắt dường như rất là ghét bỏ.
“Loại này đồ chơi, cũng không cảm thấy ngại mà đem lấy ra sao?”
“Trời ạ! Giết… Giết người…”
Tiếng nhạc không biết lúc nào đã ngừng, sau khi nghe được âm thanh của tiếng súng vang lên, tất cả mọi người có mặt trong quán bar đều thét lên chạy tứ tán bốn phía, cả quầy rượu loạn thành một đoàn.
Diệp Oản Oản nhìn cũng không thèm nhìn những người đó một cái, bước chân thản nhiên, đi thẳng đến chiếc ghế dài xa hoa.
Cô ngồi trên hàng ghế dài mềm mại một cách thoải mái, một cánh tay đặt trên tay vịn, một tay khác cầm lên một chai rượu vang vừa mới mở, tự rót cho mình một ly, cổ nâng lên đường cong ưu mỹ, uống một hơi cạn sạch.
Giờ phút này, Trần Sĩ Kiệt đang nằm ở bên chân của cô, trơ mắt nhìn một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, một mình một người hạ hết tất cả thuộc hạ của hắn, đến mắt cũng không nháy mà nổ súng bắn xuyên qua tay tên tóc vàng, sợ đến mức sau lưng đều ướt mồ hôi.
“Ực” một tiếng, Trần Sĩ Kiệt hoảng sợ nuốt nước miếng, từng chút từng chút một cố gắng hướng bên cạnh lết qua.
Mới vừa nhích ra không tới một bước, trên tay liền truyền tới một trận đau đớn tê tâm liệt phế.
“A ——” Trần Sĩ Kiệt đau đến lăn lộn trên mặt đất.
Khóe môi của Diệp Oản Oản khẽ nhếch lên thành một nụ cười thản nhiên, một chân tùy ý giẫm ở trên cành tay đã gãy lìa xương của hắn, thoáng cúi người đến gần chút, đôi môi kiều diễm còn vươn mùi rượu, như một đóa hoa hồng nhuộm máu tươi, âm thanh khàn khàn vang lên ở bên tai của hắn:
“Như thế nào hiện tại đủ kích thích, đủ phóng túng không?” Đăng bởi: admin
Beta: Hyna Nguyễn + Anh Kiều
————————————-
Chạy… Chạy mau…
Phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người chính là phải nhanh chóng chạy thoát khỏi nơi này…Nhưng mà, cô gái này tốc độ thật sự là quá nhanh, tất cả mọi người đều chưa kịp cất bước đã kêu thảm ngã xuống.
“A ——”
“Tha mạng… Tha mạng… Đừng giết tôi… Đừng giết tôi…”
Chân mày của Diệp Oản Oản nhướng lên, một bên chân mày hơi cau lại, quét mắt nhìn đám người nằm đầy dưới đất giống như nhìn mấy con kiến hôi, vẻ mặt dường như rất là thất vọng, âm thanh theo môi anh đào trút xuống: “Hừm, chán ngắt…”
Một người có thể đánh cũng không có…Bất quá ngắn ngủi chỉ mới mấy phút mà thôi, hành động của cô gái trước mặt bọn hắn chẳng qua giống như mấy con ruồi bị một cái phất tay nhẹ nhàng nhưng lại làm cho mười mấy tên hộ vệ cao to lực lưỡng đều phải ôm lấy cánh tay cẳng chân của mình, kêu gào thảm thiết nằm la liệt đầy đất, những người khác cũng bị dọa đến nổi thét chói tai, hiện trường loạn thành một đoàn.
Trong một mảnh hỗn loạn, Diệp Oản Oản từng bước từng bước một hướng về phía Trần Sĩ Kiệt đi tới.
“Ngăn cô ta! Ngăn cô ta lại ——” Trần Sĩ Kiệt hoảng sợ rống to.
Nhưng mà, những người hộ vệ kia thấy cô đi tới, tất cả đều chen lấn bò đi, không có một người dám tiến lên bảo vệ thiếu gia nhà mình.
Thân thể tên tóc vàng run rẩy đứng ở chỗ cách xa nơi Trần thiếu mấy bước, mồ hôi lạnh xuất ra nhễ nhại.
Tiếp đó, trong con ngươi của hắn thoáng qua một tia sáng lạnh lẽo, ngón tay lặng yên không một tiếng động mò tới sau thắt lưng của mình, móc ra một khẩu súng.
“Tiện nhân! Tao muốn nhìn xem mày có còn dám phách lối nữa hay không! Ngoan ngoãn chịu trói cho tao! Hàaa…! Ha ha ha ha…”
Diệp Oản Oản thấy vậy, hơi nhíu mày. Ngay lúc tên tóc vàng vẫn còn đang cười phách lối, đột nhiên phát hiện cô đã biến mất.
Sao… Chuyện gì xảy ra? Người đâu rồi!
Thần sắc của tóc vàng thoáng cái mơ màng. Ngay vào lúc này, hắn đột nhiên cảm giác sau lưng truyền tới một cổ lãnh ý làm người ta kinh người.
“Súng… Cũng không phải là chơi như vậy nha…” Bên tai truyền tới âm thanh tựa như u linh của Oản Oản.
“Mày…Mày mày…”
Tóc vàng sợ đến hồn phi phách tán, theo bản năng liền muốn bóp cò.
Kết quả ngón tay vừa động, liền phát hiện khẩu súng vốn trên tay hắn đã biến mất không thấy nữa, một giây kế tiếp chính là không có dấu hiệu nào “Phanh” một tiếng, trên mu bàn tay tóc vàng hiện ra một đóa hoa máu.
“A ——” Tiếng gào thét của tóc vàng cơ hồ muốn chọc thủng nóc nhà.
Cô đem cây súng kia tiện tay để ở ngón giữa quay mấy vòng, ánh mắt dường như rất là ghét bỏ.
“Loại này đồ chơi, cũng không cảm thấy ngại mà đem lấy ra sao?”
“Trời ạ! Giết… Giết người…”
Tiếng nhạc không biết lúc nào đã ngừng, sau khi nghe được âm thanh của tiếng súng vang lên, tất cả mọi người có mặt trong quán bar đều thét lên chạy tứ tán bốn phía, cả quầy rượu loạn thành một đoàn.
Diệp Oản Oản nhìn cũng không thèm nhìn những người đó một cái, bước chân thản nhiên, đi thẳng đến chiếc ghế dài xa hoa.
Cô ngồi trên hàng ghế dài mềm mại một cách thoải mái, một cánh tay đặt trên tay vịn, một tay khác cầm lên một chai rượu vang vừa mới mở, tự rót cho mình một ly, cổ nâng lên đường cong ưu mỹ, uống một hơi cạn sạch.
Giờ phút này, Trần Sĩ Kiệt đang nằm ở bên chân của cô, trơ mắt nhìn một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, một mình một người hạ hết tất cả thuộc hạ của hắn, đến mắt cũng không nháy mà nổ súng bắn xuyên qua tay tên tóc vàng, sợ đến mức sau lưng đều ướt mồ hôi.
“Ực” một tiếng, Trần Sĩ Kiệt hoảng sợ nuốt nước miếng, từng chút từng chút một cố gắng hướng bên cạnh lết qua.
Mới vừa nhích ra không tới một bước, trên tay liền truyền tới một trận đau đớn tê tâm liệt phế.
“A ——” Trần Sĩ Kiệt đau đến lăn lộn trên mặt đất.
Khóe môi của Diệp Oản Oản khẽ nhếch lên thành một nụ cười thản nhiên, một chân tùy ý giẫm ở trên cành tay đã gãy lìa xương của hắn, thoáng cúi người đến gần chút, đôi môi kiều diễm còn vươn mùi rượu, như một đóa hoa hồng nhuộm máu tươi, âm thanh khàn khàn vang lên ở bên tai của hắn:
“Như thế nào hiện tại đủ kích thích, đủ phóng túng không?” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.