Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Chương 952: Ta là người thân mật nhất của nàng!
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
16/07/2018
Bảo Bảo yêu thích nhất...
Nhiếp Đường Tiêu nhìn thấy 5 chữ này, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác dường như muốn kết băng.
Điện thoại di động vẫn đang rung.
Tên người gọi đến vẫn cứ sáng hoài ở trên màn hình.
Nước ngoài, ở trong một căn phòng khách sạn xa hoa nào đó.
Trong tay Tư Dạ Hàn cầm điện thoại di động, hơi nhíu mày.
Hắn mỗi lần gọi điện thoại cho Diệp Oản Oản đều là canh đúng thời gian, thời điểm xác nhận là hắn gọi tới liền lập tức bắt máy, tất cả đều chỉ mất mấy giây thôi. Nhưng lần này, lại mãi vẫn không có người nghe.
Một bên Hứa Dịch ôm lấy một tập tài liệu chờ ở một bên, "Cửu gia, thế nào? Oản Oản tiểu thư không nghe điện thoại sao?"
Tư Dạ Hàn không mở miệng, đưa tay nhéo mi tâm một cái. Hắn cảm thấy gần đây mình dường như có chút suy nghĩ quá độ, luôn có cảm giác tâm thần có chút không tập trung.
Đại khái là bởi vì, nàng không ở trong tầm mắt...
Hứa Dịch thấy vậy mở miệng nói, "Oản Oản tiểu thư bên kia hôm nay cử hành nghi thức mở máy, có lẽ đã sớm đi đến chỗ đoàn làm phim, vào lúc này có khả năng đang bận..."
Hứa Dịch âm thầm than thở, ông chủ nhà mình nhìn có vẻ đáng sợ lại lạnh lẻo, không có có bất cứ chuyện gì có thể tạo thành ảnh hưởng đối với hắn, trừ, chuyện có liên quan tới Oản Oản tiểu thư…
Đợi thật lâu, điện thoại di động đầu kia một mực không có người nghe, mắt thấy đã sắp tự động cúp.
Tư Dạ Hàn làm bộ muốn thu điện thoại di động về, nhưng ngay vào lúc này, điện thoại di động bỗng kết nối.
Nhưng mặc dù điện thoại di động đã kết nối, thế nhưng đầu kia lại không có ai mở miệng nói chuyện.
Màn hình giờ phút này đã chuyển sang hình ảnh đồng hồ tính giờ, thời gian nói chuyện trên điện thoại từng giây, từng giây một nhảy chuyển.
Rất nhanh 5 giây trôi qua, đầu kia vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Theo thời gian lại từng giây từng giây một trôi qua, con ngươi sâu thẳm của Tư Dạ Hàn híp lại...
Ở một bên, Hứa Dịch yên lặng đứng chờ, thấy sắc mặt của ông chủ nhà mình dường như có cái gì đó không đúng, thần sắc hoài nghi.
Tình huống này là…?
Tại sao lại không nói chuyện?
Lại qua mấy giây, đầu kia điện thoại di động vẫn không có người mở miệng.
Ánh mắt Tư Dạ Hàn đảo qua phương hướng màn hình điện thoại di động nhìn một cái, sau đó, mặt không thay đổi mà mở miệng: "Ngươi là ai?"
Sau khi nghe được ông chủ nhà mình nói ra 3 chữ kia, Hứa Dịch nhất thời sợ hết hồn.
Đệt! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Người nghe điện thoại không phải là Oản Oản tiểu thư sao?
Nhưng hắn ở cách đó rất gần, mới vừa rồi rõ ràng căn bản đều không nghe được đầu kia của điện thoại di động có người nói chuyện! Ông chủ làm sao lại biết người nghe điện thoại không phải là Oản Oản tiểu thư?
Tư Dạ Hàn nói xong 3 chữ kia, lại không thấy đầu kia của điện thoại di động đáp lại.
"Tút tút tút..." Rất nhanh, đầu kia truyền đến âm thanh ngắt máy.
Hứa Dịch liếc mắt nhìn điện thoại bị ngắt, thở mạnh cũng không dám thở ra một tiếng.
Điện thoại di động của Oản Oản tiểu thư làm sao lại sẽ ở trong tay người khác?
Ngay vào lúc này, điện thoại di động của Tư Dạ Hàn vang lên một cái, là số điện thoại của Diệp Oản Oản gửi tới một tin nhắn.
Tư Dạ Hàn liếc mắt nhìn thông báo có tin nhắn, ánh mắt hơi dừng lại một chút, sau đó, ngón tay thon dài mở tin nhắn kia ra.
[ Ngươi lại là ai? ]
Cái tin này chính là thừa nhận hắn ta không phải là Diệp Oản Oản rồi!
Bầu không khí trong phòng nhất thời ngưng trệ lại mấy phần.
Tư Dạ Hàn trực tiếp trả lời một câu:[ Tên ta nàng lưu trong điện thoại, có thể trả lời câu hỏi của ngươi! ]
Lời này!
Tương đương với trong nháy mắt giết địch rồi!
Tên Oản Oản lưu, là Bảo Bảo yêu thích nhất!
Hắn là ai, chẳng lẽ còn có thể tiếp tục hỏi sao?
Khẳng định có quan hệ không bình thường, thậm chí có thể nói là người thân mật nhất nữa à nha!
Sau khi Tư Dạ Hàn gửi tin nhắn này đi, điện thoại di động của Diệp Oản Oản ở đầu kia thật lâu đều không hề trả lời.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc mới có một tin nhắn gửi qua, bất ngờ lại xuất hiện trên bảng thông báo…
[ Tối hôm qua nàng và ta ngủ chung một chỗ. ]
Nhiếp Đường Tiêu nhìn thấy 5 chữ này, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác dường như muốn kết băng.
Điện thoại di động vẫn đang rung.
Tên người gọi đến vẫn cứ sáng hoài ở trên màn hình.
Nước ngoài, ở trong một căn phòng khách sạn xa hoa nào đó.
Trong tay Tư Dạ Hàn cầm điện thoại di động, hơi nhíu mày.
Hắn mỗi lần gọi điện thoại cho Diệp Oản Oản đều là canh đúng thời gian, thời điểm xác nhận là hắn gọi tới liền lập tức bắt máy, tất cả đều chỉ mất mấy giây thôi. Nhưng lần này, lại mãi vẫn không có người nghe.
Một bên Hứa Dịch ôm lấy một tập tài liệu chờ ở một bên, "Cửu gia, thế nào? Oản Oản tiểu thư không nghe điện thoại sao?"
Tư Dạ Hàn không mở miệng, đưa tay nhéo mi tâm một cái. Hắn cảm thấy gần đây mình dường như có chút suy nghĩ quá độ, luôn có cảm giác tâm thần có chút không tập trung.
Đại khái là bởi vì, nàng không ở trong tầm mắt...
Hứa Dịch thấy vậy mở miệng nói, "Oản Oản tiểu thư bên kia hôm nay cử hành nghi thức mở máy, có lẽ đã sớm đi đến chỗ đoàn làm phim, vào lúc này có khả năng đang bận..."
Hứa Dịch âm thầm than thở, ông chủ nhà mình nhìn có vẻ đáng sợ lại lạnh lẻo, không có có bất cứ chuyện gì có thể tạo thành ảnh hưởng đối với hắn, trừ, chuyện có liên quan tới Oản Oản tiểu thư…
Đợi thật lâu, điện thoại di động đầu kia một mực không có người nghe, mắt thấy đã sắp tự động cúp.
Tư Dạ Hàn làm bộ muốn thu điện thoại di động về, nhưng ngay vào lúc này, điện thoại di động bỗng kết nối.
Nhưng mặc dù điện thoại di động đã kết nối, thế nhưng đầu kia lại không có ai mở miệng nói chuyện.
Màn hình giờ phút này đã chuyển sang hình ảnh đồng hồ tính giờ, thời gian nói chuyện trên điện thoại từng giây, từng giây một nhảy chuyển.
Rất nhanh 5 giây trôi qua, đầu kia vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Theo thời gian lại từng giây từng giây một trôi qua, con ngươi sâu thẳm của Tư Dạ Hàn híp lại...
Ở một bên, Hứa Dịch yên lặng đứng chờ, thấy sắc mặt của ông chủ nhà mình dường như có cái gì đó không đúng, thần sắc hoài nghi.
Tình huống này là…?
Tại sao lại không nói chuyện?
Lại qua mấy giây, đầu kia điện thoại di động vẫn không có người mở miệng.
Ánh mắt Tư Dạ Hàn đảo qua phương hướng màn hình điện thoại di động nhìn một cái, sau đó, mặt không thay đổi mà mở miệng: "Ngươi là ai?"
Sau khi nghe được ông chủ nhà mình nói ra 3 chữ kia, Hứa Dịch nhất thời sợ hết hồn.
Đệt! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Người nghe điện thoại không phải là Oản Oản tiểu thư sao?
Nhưng hắn ở cách đó rất gần, mới vừa rồi rõ ràng căn bản đều không nghe được đầu kia của điện thoại di động có người nói chuyện! Ông chủ làm sao lại biết người nghe điện thoại không phải là Oản Oản tiểu thư?
Tư Dạ Hàn nói xong 3 chữ kia, lại không thấy đầu kia của điện thoại di động đáp lại.
"Tút tút tút..." Rất nhanh, đầu kia truyền đến âm thanh ngắt máy.
Hứa Dịch liếc mắt nhìn điện thoại bị ngắt, thở mạnh cũng không dám thở ra một tiếng.
Điện thoại di động của Oản Oản tiểu thư làm sao lại sẽ ở trong tay người khác?
Ngay vào lúc này, điện thoại di động của Tư Dạ Hàn vang lên một cái, là số điện thoại của Diệp Oản Oản gửi tới một tin nhắn.
Tư Dạ Hàn liếc mắt nhìn thông báo có tin nhắn, ánh mắt hơi dừng lại một chút, sau đó, ngón tay thon dài mở tin nhắn kia ra.
[ Ngươi lại là ai? ]
Cái tin này chính là thừa nhận hắn ta không phải là Diệp Oản Oản rồi!
Bầu không khí trong phòng nhất thời ngưng trệ lại mấy phần.
Tư Dạ Hàn trực tiếp trả lời một câu:[ Tên ta nàng lưu trong điện thoại, có thể trả lời câu hỏi của ngươi! ]
Lời này!
Tương đương với trong nháy mắt giết địch rồi!
Tên Oản Oản lưu, là Bảo Bảo yêu thích nhất!
Hắn là ai, chẳng lẽ còn có thể tiếp tục hỏi sao?
Khẳng định có quan hệ không bình thường, thậm chí có thể nói là người thân mật nhất nữa à nha!
Sau khi Tư Dạ Hàn gửi tin nhắn này đi, điện thoại di động của Diệp Oản Oản ở đầu kia thật lâu đều không hề trả lời.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc mới có một tin nhắn gửi qua, bất ngờ lại xuất hiện trên bảng thông báo…
[ Tối hôm qua nàng và ta ngủ chung một chỗ. ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.