Chương 7: Bị bắt nạt
Song-Nhi
28/11/2024
Còn cô gái nhỏ khi mà hắn đã đi làm thì liền quay lại công việc hàng ngày của mình.Bắt tay vào công việc vừa phải lau dọn sàn nhà cho thật sạch vừa phải thay chăn ga nệm và rèm cho người đàn ông sau đó lại tiến tới thư phòng để quét tước dọn dẹp thì ở đâu ra có một giọng nói châm biếm:
-”Hay thật chỉ là một đứa mồ côi vậy mà cũng tâm cơ trèo lên giường ông chủ”
Nghe thấy giọng nói cô liền quay ra thì thấy A Lan và ba nữ hầu khác đang tiến tới.Cô không phản kháng bởi vì họ nói đúng.Cô chỉ là một người con bị bán vào đây nhưng cô không phải muốn trèo lên giường của ông chủ mà,….mà là do ông chủ cứ quấn lấy cô.Thế nhưng khi cô giải thích thì ai sẽ tin cơ chứ?Không một ai sẽ tin cô cả nên cô cũng ngậm ngùi im lặng nhìn bọn họ nhưng hốc mắt đã đỏ lên từ bao giờ.
Nhìn cô cứ đứng im đấy mặt cúi gằm xuống bọn họ liền chướng mắt đá đổ xô nước xuống sàn nhà mà cô đã cất công lau dọn kia sau đó đưa tay nắm lấy cằm cô bắt cô gái nhỏ phải ngẩng mặt lên nhìn họ.Thấy hốc mắt đỏ bọn họ lại cười mỉa mai châm biếm:
-”Tôi nói sai sao?Oan ức?Loại con gái như cô tưởng mình được ông chủ cưng chiều là lên mặt sao.Chẳng qua ông chủ vì chưa rõ bộ mặt hồ ly này của cô mà cưng chiều một chút thôi sau đó sẽ tìm người mới rồi đá cô cái bằng như một con chó bị chủ bỏ rơi vậy.”
Khóe mắt những giọt nước bắt đầu rơi run rẩy đứng ở đấy không biết phải làm sao bọn họ lại tiếp tục châm chọc sỉ vả cô tới khi hả dạ sự ghen tị trong lòng rồi mới rời đi
Khi bọn họ rời đi vẫn nói một câu châm chọc:”Loại gái làng chơi như cô ta không biết đã đi vá màng bao nhiêu lần rồi nên mới lừa được ông chủ lên giường.Dơ bẩn thật chứ”
Lời nói sát thương chạy thẳng vào lỗ tai cô gái nhỏ khiến cô không kìm được nước mắt ngồi xuống lau dọn lại chỗ xô nước bị đá đổ sau đó chạy vội vào nhà vệ sinh khóc thầm.
Họ nói đúng cô chỉ là một đứa nghèo hèn chỉ là vô tình được hắn để í nên mới được đối xử đặc biệt trong 6 tháng qua còn cô chỉ là ngu dốt mơ mộng tưởng chừng như hai người có thể có một kết quả tốt thế nhưng trong mắt người ngoài cô chỉ là một kẻ dơ bẩn muốn trèo cao mà bám víu lấy hắn.
Cứ như vậy cô lùi mình trong nhà vệ sinh một lúc lâu mới dùng đôi tay vỗ vỗ vào má mình để vực dậy tinh thần.Đứng trước gương cô lại suy nghĩ vu vơ
“Trần Hiểu ơi là Trần Hiểu mày đúng là ngu dốt người đàn ông tài giỏi đó dỗ ngọt mày một chút là mày liền ngu muội đem cả thân thể lẫn trái tim trao cho người ta”
“Trần Hiểu mày phải cô gắng lên phải nhanh chóng kiếm đủ 50 vạn trả cho người đàn ông đó rồi sau đó rời đi.Thế là xong chuyện rồi vừa hay mày có thể bắt đầu một cuộc sống mới với những điều tốt đẹp trong tương lai.Cố lên >>--<<”
Sau khi thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực cô gái nhỏ liền đi tới nhà bếp để chuẩn bị món ăn cho người đàn ông kia.Còn người đàn ông mới xa cô có bao nhiêu hắn liền bắt đầu thấy nhớ cô rồi.Um..hình bóng nhỏ ngọt ngào của người con gái ấy khiến hắn động lòng rồi.Hắn biết bản thân thực sự đã động lòng với cô gái nhỏ ấy thế nhưng hắn không dám thừa nhận bởi vì hắn nghĩ cô không thích hắn nên hắn không dám tiến tới quá gần cô mà mở lời.
Người ta thường nói yêu thầm không đáng sợ đáng sợ nhất là yêu thầm lẫn nhau.
Rõ ràng trong tim đều có bóng hình của nhau thế nhưng lại chẳng dám thổ lộ ra cho đối phương.Một bên vì gia cảnh,một bên vì nghĩ người kia không có tình cảm với mình.
Sau khi chuẩn bị bữa trưa xong cô gái nhỏ như thường lệ sẽ mang đến công ty của người đàn ông nhưng hôm nay nghe được những lời A Lan nói cô thực sự sợ hãi mặc dù cũng tự mình mang tới công ty nhưng lại chỉ đứng bên ngoài nhờ lễ tân mang lên dùm còn bản thân thì ngoài ở dưới chờ người đàn ông ăn xong sẽ mang hộp về sau đó còn dặn dò lễ tân:
-”Chị ơi chị có thể giúp em mang lên cho ông chủ được không.Em sẽ ngồi đây đợi để khi ông chủ ăn xong sẽ mang đồ về ạ.Với nếu ông chủ có hỏi thì chị cứ bảo em về rồi được không ạ?Em không muốn để cho ông chủ biết”
Cô gái nhỏ đã nói tới thế lễ tân cũng không dám nhiều chuyện liền cầm hộp cơm đi lên phòng trợ lí Trương đưa hộp cơm nhờ anh mang cơm vào cho chủ tịch.Lễ tân như cô làm sao có gan mà lên phòng chủ tịch cơ chứ.Đưa cơm xong liền vội vã trở về dưới đại sảnh mặc cho trợ lí Trương có đồng í hay không.
Trợ lí Trương không hiểu gì nhận lấy hộp cơm sau đó đi tới gõ cửa phòng người đàn ông.Đồng ý cho vào hắn thấy là trợ lí liền không quan tâm mặc kệ tiếp tục công việc chỉ là nghe thấy tiếng đồ vật được đặt lên bàn làm việc,liếc mắt thấy là một hộp cơm thì liền bất giác nhíu mày ngẩng mặt nhìn trợ lí của mình.
Thấy ông chủ nhìn mình bằng con mắt sắc bén làm trái tim trợ lí nhỏ như anh cũng muốn rớt ra ngoài miệng lấp bấp:
-”Chủ tịch lễ tân nhờ tôi đưa hộp cơm này cho ngài.”Rồi sau đó liền như cơn gió chạy vèo một cái ra ngoài.Khi ra đến cả liền thở phào nhẹ nhõm.
Khác biệt với tâm trạng ngồi đợi của cô gái người đàn ông đang đen mặt tức giận tại sao hôm nay cô không tự mình mang cơm lên đây mà lại là đưa cho lễ tân rồi vòng một hồi mới được để trên bàn hắn.”Có phải là hắn đã cưng chiều cô đến mức cô muốn tạo phản rồi đúng không” hắn nghĩ thầm.
Đồ ăn được đặt trước mặt người đàn ông chả hề bận tâm nhanh chóng gọi cho lễ tân hỏi cô đâu liền nhận được một câu trả lời khiến hắn tức giận hơn sau đó bảo lại:
-”Cho cô ba giây tôi hỏi cô ấy đâu”
Giọng nói như Diêm Vương bắt hồn làm cho lễ tân run sợ mà bán đứng cô:
-”Ông chủ cô gái đưa đồ ăn trưa tới cho ngài hiện giờ đang ngồi ở dưới này.”
Nghe thấy vậy lông mày nhíu chặt rõ biết là cô vẫn ở dưới nhưng tâm trạng cứ khó chịu bực bội bởi vì tại sao rõ là ở dưới sảnh nhưng lại không mang cơm lên tìm hắn.Giận dỗi hắn??Nhưng hắn có làm gì đâu mà cô lại giận cơ chứ.
Vừa đi vừa suy nghi nguyên nhân khiến hôm nay cô không lên tận nơi đưa cơm cho hắn làm người đàn ông càm bứt rứt khó chịu không rõ là bản thân đã làm gì và sai ở đâu.
-”Hay thật chỉ là một đứa mồ côi vậy mà cũng tâm cơ trèo lên giường ông chủ”
Nghe thấy giọng nói cô liền quay ra thì thấy A Lan và ba nữ hầu khác đang tiến tới.Cô không phản kháng bởi vì họ nói đúng.Cô chỉ là một người con bị bán vào đây nhưng cô không phải muốn trèo lên giường của ông chủ mà,….mà là do ông chủ cứ quấn lấy cô.Thế nhưng khi cô giải thích thì ai sẽ tin cơ chứ?Không một ai sẽ tin cô cả nên cô cũng ngậm ngùi im lặng nhìn bọn họ nhưng hốc mắt đã đỏ lên từ bao giờ.
Nhìn cô cứ đứng im đấy mặt cúi gằm xuống bọn họ liền chướng mắt đá đổ xô nước xuống sàn nhà mà cô đã cất công lau dọn kia sau đó đưa tay nắm lấy cằm cô bắt cô gái nhỏ phải ngẩng mặt lên nhìn họ.Thấy hốc mắt đỏ bọn họ lại cười mỉa mai châm biếm:
-”Tôi nói sai sao?Oan ức?Loại con gái như cô tưởng mình được ông chủ cưng chiều là lên mặt sao.Chẳng qua ông chủ vì chưa rõ bộ mặt hồ ly này của cô mà cưng chiều một chút thôi sau đó sẽ tìm người mới rồi đá cô cái bằng như một con chó bị chủ bỏ rơi vậy.”
Khóe mắt những giọt nước bắt đầu rơi run rẩy đứng ở đấy không biết phải làm sao bọn họ lại tiếp tục châm chọc sỉ vả cô tới khi hả dạ sự ghen tị trong lòng rồi mới rời đi
Khi bọn họ rời đi vẫn nói một câu châm chọc:”Loại gái làng chơi như cô ta không biết đã đi vá màng bao nhiêu lần rồi nên mới lừa được ông chủ lên giường.Dơ bẩn thật chứ”
Lời nói sát thương chạy thẳng vào lỗ tai cô gái nhỏ khiến cô không kìm được nước mắt ngồi xuống lau dọn lại chỗ xô nước bị đá đổ sau đó chạy vội vào nhà vệ sinh khóc thầm.
Họ nói đúng cô chỉ là một đứa nghèo hèn chỉ là vô tình được hắn để í nên mới được đối xử đặc biệt trong 6 tháng qua còn cô chỉ là ngu dốt mơ mộng tưởng chừng như hai người có thể có một kết quả tốt thế nhưng trong mắt người ngoài cô chỉ là một kẻ dơ bẩn muốn trèo cao mà bám víu lấy hắn.
Cứ như vậy cô lùi mình trong nhà vệ sinh một lúc lâu mới dùng đôi tay vỗ vỗ vào má mình để vực dậy tinh thần.Đứng trước gương cô lại suy nghĩ vu vơ
“Trần Hiểu ơi là Trần Hiểu mày đúng là ngu dốt người đàn ông tài giỏi đó dỗ ngọt mày một chút là mày liền ngu muội đem cả thân thể lẫn trái tim trao cho người ta”
“Trần Hiểu mày phải cô gắng lên phải nhanh chóng kiếm đủ 50 vạn trả cho người đàn ông đó rồi sau đó rời đi.Thế là xong chuyện rồi vừa hay mày có thể bắt đầu một cuộc sống mới với những điều tốt đẹp trong tương lai.Cố lên >>--<<”
Sau khi thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực cô gái nhỏ liền đi tới nhà bếp để chuẩn bị món ăn cho người đàn ông kia.Còn người đàn ông mới xa cô có bao nhiêu hắn liền bắt đầu thấy nhớ cô rồi.Um..hình bóng nhỏ ngọt ngào của người con gái ấy khiến hắn động lòng rồi.Hắn biết bản thân thực sự đã động lòng với cô gái nhỏ ấy thế nhưng hắn không dám thừa nhận bởi vì hắn nghĩ cô không thích hắn nên hắn không dám tiến tới quá gần cô mà mở lời.
Người ta thường nói yêu thầm không đáng sợ đáng sợ nhất là yêu thầm lẫn nhau.
Rõ ràng trong tim đều có bóng hình của nhau thế nhưng lại chẳng dám thổ lộ ra cho đối phương.Một bên vì gia cảnh,một bên vì nghĩ người kia không có tình cảm với mình.
Sau khi chuẩn bị bữa trưa xong cô gái nhỏ như thường lệ sẽ mang đến công ty của người đàn ông nhưng hôm nay nghe được những lời A Lan nói cô thực sự sợ hãi mặc dù cũng tự mình mang tới công ty nhưng lại chỉ đứng bên ngoài nhờ lễ tân mang lên dùm còn bản thân thì ngoài ở dưới chờ người đàn ông ăn xong sẽ mang hộp về sau đó còn dặn dò lễ tân:
-”Chị ơi chị có thể giúp em mang lên cho ông chủ được không.Em sẽ ngồi đây đợi để khi ông chủ ăn xong sẽ mang đồ về ạ.Với nếu ông chủ có hỏi thì chị cứ bảo em về rồi được không ạ?Em không muốn để cho ông chủ biết”
Cô gái nhỏ đã nói tới thế lễ tân cũng không dám nhiều chuyện liền cầm hộp cơm đi lên phòng trợ lí Trương đưa hộp cơm nhờ anh mang cơm vào cho chủ tịch.Lễ tân như cô làm sao có gan mà lên phòng chủ tịch cơ chứ.Đưa cơm xong liền vội vã trở về dưới đại sảnh mặc cho trợ lí Trương có đồng í hay không.
Trợ lí Trương không hiểu gì nhận lấy hộp cơm sau đó đi tới gõ cửa phòng người đàn ông.Đồng ý cho vào hắn thấy là trợ lí liền không quan tâm mặc kệ tiếp tục công việc chỉ là nghe thấy tiếng đồ vật được đặt lên bàn làm việc,liếc mắt thấy là một hộp cơm thì liền bất giác nhíu mày ngẩng mặt nhìn trợ lí của mình.
Thấy ông chủ nhìn mình bằng con mắt sắc bén làm trái tim trợ lí nhỏ như anh cũng muốn rớt ra ngoài miệng lấp bấp:
-”Chủ tịch lễ tân nhờ tôi đưa hộp cơm này cho ngài.”Rồi sau đó liền như cơn gió chạy vèo một cái ra ngoài.Khi ra đến cả liền thở phào nhẹ nhõm.
Khác biệt với tâm trạng ngồi đợi của cô gái người đàn ông đang đen mặt tức giận tại sao hôm nay cô không tự mình mang cơm lên đây mà lại là đưa cho lễ tân rồi vòng một hồi mới được để trên bàn hắn.”Có phải là hắn đã cưng chiều cô đến mức cô muốn tạo phản rồi đúng không” hắn nghĩ thầm.
Đồ ăn được đặt trước mặt người đàn ông chả hề bận tâm nhanh chóng gọi cho lễ tân hỏi cô đâu liền nhận được một câu trả lời khiến hắn tức giận hơn sau đó bảo lại:
-”Cho cô ba giây tôi hỏi cô ấy đâu”
Giọng nói như Diêm Vương bắt hồn làm cho lễ tân run sợ mà bán đứng cô:
-”Ông chủ cô gái đưa đồ ăn trưa tới cho ngài hiện giờ đang ngồi ở dưới này.”
Nghe thấy vậy lông mày nhíu chặt rõ biết là cô vẫn ở dưới nhưng tâm trạng cứ khó chịu bực bội bởi vì tại sao rõ là ở dưới sảnh nhưng lại không mang cơm lên tìm hắn.Giận dỗi hắn??Nhưng hắn có làm gì đâu mà cô lại giận cơ chứ.
Vừa đi vừa suy nghi nguyên nhân khiến hôm nay cô không lên tận nơi đưa cơm cho hắn làm người đàn ông càm bứt rứt khó chịu không rõ là bản thân đã làm gì và sai ở đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.