Chương 4: Dị ứng tôm
Song-Nhi
28/11/2024
Sau khi đưa cô gái nhỏ ra về hắn lại tiếp tục triệu tập mọi người tiếp tục cuộc họp còn dang dở ban nãy.Những quan chức cấp cao lại một lần nữa bước vào phòng họp lần này họ nhận thấy được tâm trạng của chủ tịch mình đã khác xa với ban nãy.Bây giờ tâm trạng vui vẻ hơn làm cho không khí trong phòng cũng thoải mái hơn ban nãy rất nhiều.Còn nhớ lại ban nãy bọn họ liền rùng mình lắc lắc chiếc đầu không dám nghĩ lại nữa.
Cứ như vậy vị tổ tông trong phòng họp kia liền đối xử với nhân viên của mình thoải mái hơn không tức giận mắng chửi hay đuổi việc khi họ phạm sai lầm nữa.Hơn 3 giờ đồng hồ trôi qua người đàn ông liền nhận được tin nhắn của quản gia sau đó quay ra nhìn nhân viên trong phòng nói:
-”Được rồi tan họp.Tôi muốn trong tuần sau phải có kế hoạch hoàn chỉnh nhất”
Hai từ tan họp vang lên cả căn phòng liền thở phào nhẹ nhõm như thoát được một kiếp nạn.Không ngừng cảm ơn vị tổ tông đã khiến cho vị chủ tịch kia của mình quay trở lại bình thường.
Người đàn ông khi nhận được tin nhắn của quản gia liền nhanh chóng kết thúc cuộc họp sau đó nhanh chân đi tới phòng làm việc của mình chờ đợi cô tới bởi vì trong tin nhắn quản gia nhắn với hắn rằng cô đang trên đường mang cơm trưa tới cho ngài.
Không biết làm sao đọc được tin này hắn liền vui vẻ quay trở lại phòng để chờ cô tới.Cảm giác như chỉ cần nghe tới tên cô hắn sẽ không kìm lòng được mà trở nên vui vẻ ấm áp sau đó khóe môi nhếch cao lên mà người đàn ông không hề hay biết.
Tầm 20 phút sau…
Tài xế đã đưa cô tới công ty đúng là ngồi xe vẫn nhanh hơn là đi bộ mà”Cô nghĩ thầm”.Người lễ tân thấy là cô liền vui vẻ gật đầu cho vào rồi giúp cô đi lên phòng chủ tịch của họ.Mà cô cũng mỉm cười đi theo.
Khi đến nơi cô gái nhỏ liền gõ cửa và khi nghe thấy tiếng mời vào từ bên trong phát ra cô liền nhanh chóng mở cửa đi vào.Thấy người đàn ông đang ngồi bàn làm việc chăm chú đọc giấy tờ cô liền không biết phải làm gì cứ đứng ở cửa đợi hắn.Thấy cử mở ra rồi cạch biết là cô gái nhỏ đã tới chỉ là hắn vẫn muốn xem cô sẽ làm gì.Vậy mà để hắn thất vọng rồi cô cứ đứng im ở đó nhìn hắn. Mãi đến nửa phút sau hắn mới không kiên nhẫn nổi nữa mà bỏ tài liệu xuống bước gần tới cô thấy vậy cô gái nhỏ liền mỉm cười đưa hộp đồ đựng cơm trưa lên lắc lắc vui vẻ í là muốn người đàn ông ăn cơm trưa.
Thấy cô như vậy người đàn ông cũng khẽ nhếch miệng sau đó ngồi xuống.Cô gái nhỏ thuận tiện cũng ngồi xuống nhưng cách xa hắn một chút làm người đàn ông có vẻ không hài lòng liền tiến lại gần ngồi xuống cạnh cô.Còn cô gái nhỏ cũng không từ chối bởi vì tính của người đàn ông này cô đã lĩnh đủ gần một năm qua rồi vẫn là ăn mềm không ăn rắn.
Người đàn ông thấy cô đã bày biện đồ ăn xong quay qua hỏi cô đã ăn gì chưa cô liền đáp lại:
-”Tí nữa về tôi sẽ ăn sau ạ.Giờ thì ngài ăn đi”
Thấy vậy người đàn ông liền không nói gì cầm muỗng lên ăn nhưng không phải là hắn mà là hắn đút cho cô ăn trước sau đó mới dùng chiếc muỗng đã bị cô ăn ấy tiếp tục đưa lên miệng thưởng thức.Không biết là hắn đang thưởng thức đồ ăn cô nấu hay cái gì khác nữa.
Một muỗng cho cô một cho hắn cứ như thế hai người đã ăn xong đồ ăn trên bàn.Sau đó cô lại lấy ra một chiếc hộp hoành thánh và bên trong là nhân tôm mà hắn thích.Còn người đàn ông thấy cô lấy ra hộp hoành thánh mà buổi sáng cô đã vất vở đi mua nguyên liệu từ sớm liền không nhịn được mà rạo rực trong lòng.
Tư thế ăn đã sẵn sàng chỉ chờ cô đổ nước chấm theo kèm nữa là người đàn ông sẽ một ngụm húp hết đống hoành thánh này.Ăn miếng đầu tiên vào trong miệng là vị tôm mà hắn thích liền vui vẻ từng ngụm sau đó liền nhận ra hắn vì món hoành thánh này ăn quên cả trời đất quên đút cho cô gái nhỏ của mình liền múc một miếng đưa sát gần miệng cô í bảo cô phải ăn.Thế nhưng hắn lại không biết cô gái nhỏ bị dị ứng với tôm nên cứ vậy mà đút cho cô mặc dù cô đã từ chối bảo rằng mình đã no nhưng người đàn ông cao cao tại thượng này làm sao có thể thuận theo í cô.Hết cách cô liền cắn răng mà ăn vào trong miệng. Ngồi đợi một lúc cuối cùng hắn cũng đã ăn xong cô cũng bị ép ăn đến sáu-bảy miếng hiện tại trong người thực sự rất khó chịu chỉ muốn nhanh chóng đi mua thuốc về uống mà thôi.Nhanh chóng thu dọn rồi sau đó vội vã chạy ra khỏi công ty khiến người đàn ông đang hài lòng về bữa trưa cũng không kịp trở tay liền nhíu mày khó chịu khi ngay cả một câu chào hắn ra về cũng không có hấp ta hấp tấp vội và vội vàng như một cơn gió biến mất trong tầm mắt hắn vậy.
Khi cô ra khỏi công ty đã thấy người tài xế đứng mở cửa xe ở đằng trước liền muốn tìm cớ đi bộ về để cô tiện mua thuốc thế nhưng người tài xế đã nhanh chóng phản bác:
-”Trần tiêu thư cô đừng làm khó tôi.Cậu chủ đã hạ lệnh phải đưa cô đi đến nơi về đến chốn.Nếu không thì phận tài xế nhỏ như tôi cũng khó mà giữ được việc”
Nghe thấy người tài xế nói vậy cô cũng chỉ đành chấp thuận lên xe.Ai đời rằng một người hầu nhỏ nhoi như cô có thể được người tài xế của chủ đưa đi đón về như vậy cơ chứ.
Trên đường trở về khi đi ngang qua một tiệm thuốc cô liền bảo người tài xế dừng xe giúp mình một chút sau đó xuống xe chạy tới bên tiệm thuốc mua một ít thuốc dị ứng thế nhưng bởi vì nghĩ là đưa đồ ăn trưa cho Lục Lễ Nam nên không cần mang tiền nên giờ đây cô liền khó xử chạy vội đến chỗ của tài xế mượn 50 tệ để trả tiền cho chủ tiệm thuốc.
Xong xuôi cô liền vội vã đứng uống sau đó mới lên xe.Thực ra nếu để í kĩ thì cổ và tay cô đã nổi những mẩn đỏ và ngứa.Có lẽ cô may mắn hơn là chỉ bị dị ứng nhẹ là xuất hiện triệu chứng ngứa và nổi mụn đỏ chứ không đến mức phải nhập viện như những người khác.
Sau khi về tới tòa biệt thự bởi vì đã ăn chung với Lục Lễ Nam nên cô chỉ rửa chiếc hộp đựng đồ rồi sau đó tiếp tục công việc còn dang dở ở nơi đây.
…..
Vất vả nửa ngày cuối cùng cô cũng hoàn thành xong công việc.Nhìn đồng hồ trên phòng khách rộng lớn chỉ điểm 5 giờ 30 phút thì liền vội vã thay đồ sau đó đi tới nhà bếp bắt tay vào nấu ăn.Khi nấu xong trời cũng đã sẩm tối bày biện thức ăn ra rồi dùng một chiếc lồng đậy lại cô liền đi tới căn phòng dành cho người hầu để lấy đồng phục cho ngày mai sau đó quay trở về nhà kho nhỏ ở sau.Đó là nơi cô ở khi bị bán tới đây để tắm rửa rồi lại một mình đi tới góc vườn nhỏ trong sân.
Cứ như vậy vị tổ tông trong phòng họp kia liền đối xử với nhân viên của mình thoải mái hơn không tức giận mắng chửi hay đuổi việc khi họ phạm sai lầm nữa.Hơn 3 giờ đồng hồ trôi qua người đàn ông liền nhận được tin nhắn của quản gia sau đó quay ra nhìn nhân viên trong phòng nói:
-”Được rồi tan họp.Tôi muốn trong tuần sau phải có kế hoạch hoàn chỉnh nhất”
Hai từ tan họp vang lên cả căn phòng liền thở phào nhẹ nhõm như thoát được một kiếp nạn.Không ngừng cảm ơn vị tổ tông đã khiến cho vị chủ tịch kia của mình quay trở lại bình thường.
Người đàn ông khi nhận được tin nhắn của quản gia liền nhanh chóng kết thúc cuộc họp sau đó nhanh chân đi tới phòng làm việc của mình chờ đợi cô tới bởi vì trong tin nhắn quản gia nhắn với hắn rằng cô đang trên đường mang cơm trưa tới cho ngài.
Không biết làm sao đọc được tin này hắn liền vui vẻ quay trở lại phòng để chờ cô tới.Cảm giác như chỉ cần nghe tới tên cô hắn sẽ không kìm lòng được mà trở nên vui vẻ ấm áp sau đó khóe môi nhếch cao lên mà người đàn ông không hề hay biết.
Tầm 20 phút sau…
Tài xế đã đưa cô tới công ty đúng là ngồi xe vẫn nhanh hơn là đi bộ mà”Cô nghĩ thầm”.Người lễ tân thấy là cô liền vui vẻ gật đầu cho vào rồi giúp cô đi lên phòng chủ tịch của họ.Mà cô cũng mỉm cười đi theo.
Khi đến nơi cô gái nhỏ liền gõ cửa và khi nghe thấy tiếng mời vào từ bên trong phát ra cô liền nhanh chóng mở cửa đi vào.Thấy người đàn ông đang ngồi bàn làm việc chăm chú đọc giấy tờ cô liền không biết phải làm gì cứ đứng ở cửa đợi hắn.Thấy cử mở ra rồi cạch biết là cô gái nhỏ đã tới chỉ là hắn vẫn muốn xem cô sẽ làm gì.Vậy mà để hắn thất vọng rồi cô cứ đứng im ở đó nhìn hắn. Mãi đến nửa phút sau hắn mới không kiên nhẫn nổi nữa mà bỏ tài liệu xuống bước gần tới cô thấy vậy cô gái nhỏ liền mỉm cười đưa hộp đồ đựng cơm trưa lên lắc lắc vui vẻ í là muốn người đàn ông ăn cơm trưa.
Thấy cô như vậy người đàn ông cũng khẽ nhếch miệng sau đó ngồi xuống.Cô gái nhỏ thuận tiện cũng ngồi xuống nhưng cách xa hắn một chút làm người đàn ông có vẻ không hài lòng liền tiến lại gần ngồi xuống cạnh cô.Còn cô gái nhỏ cũng không từ chối bởi vì tính của người đàn ông này cô đã lĩnh đủ gần một năm qua rồi vẫn là ăn mềm không ăn rắn.
Người đàn ông thấy cô đã bày biện đồ ăn xong quay qua hỏi cô đã ăn gì chưa cô liền đáp lại:
-”Tí nữa về tôi sẽ ăn sau ạ.Giờ thì ngài ăn đi”
Thấy vậy người đàn ông liền không nói gì cầm muỗng lên ăn nhưng không phải là hắn mà là hắn đút cho cô ăn trước sau đó mới dùng chiếc muỗng đã bị cô ăn ấy tiếp tục đưa lên miệng thưởng thức.Không biết là hắn đang thưởng thức đồ ăn cô nấu hay cái gì khác nữa.
Một muỗng cho cô một cho hắn cứ như thế hai người đã ăn xong đồ ăn trên bàn.Sau đó cô lại lấy ra một chiếc hộp hoành thánh và bên trong là nhân tôm mà hắn thích.Còn người đàn ông thấy cô lấy ra hộp hoành thánh mà buổi sáng cô đã vất vở đi mua nguyên liệu từ sớm liền không nhịn được mà rạo rực trong lòng.
Tư thế ăn đã sẵn sàng chỉ chờ cô đổ nước chấm theo kèm nữa là người đàn ông sẽ một ngụm húp hết đống hoành thánh này.Ăn miếng đầu tiên vào trong miệng là vị tôm mà hắn thích liền vui vẻ từng ngụm sau đó liền nhận ra hắn vì món hoành thánh này ăn quên cả trời đất quên đút cho cô gái nhỏ của mình liền múc một miếng đưa sát gần miệng cô í bảo cô phải ăn.Thế nhưng hắn lại không biết cô gái nhỏ bị dị ứng với tôm nên cứ vậy mà đút cho cô mặc dù cô đã từ chối bảo rằng mình đã no nhưng người đàn ông cao cao tại thượng này làm sao có thể thuận theo í cô.Hết cách cô liền cắn răng mà ăn vào trong miệng. Ngồi đợi một lúc cuối cùng hắn cũng đã ăn xong cô cũng bị ép ăn đến sáu-bảy miếng hiện tại trong người thực sự rất khó chịu chỉ muốn nhanh chóng đi mua thuốc về uống mà thôi.Nhanh chóng thu dọn rồi sau đó vội vã chạy ra khỏi công ty khiến người đàn ông đang hài lòng về bữa trưa cũng không kịp trở tay liền nhíu mày khó chịu khi ngay cả một câu chào hắn ra về cũng không có hấp ta hấp tấp vội và vội vàng như một cơn gió biến mất trong tầm mắt hắn vậy.
Khi cô ra khỏi công ty đã thấy người tài xế đứng mở cửa xe ở đằng trước liền muốn tìm cớ đi bộ về để cô tiện mua thuốc thế nhưng người tài xế đã nhanh chóng phản bác:
-”Trần tiêu thư cô đừng làm khó tôi.Cậu chủ đã hạ lệnh phải đưa cô đi đến nơi về đến chốn.Nếu không thì phận tài xế nhỏ như tôi cũng khó mà giữ được việc”
Nghe thấy người tài xế nói vậy cô cũng chỉ đành chấp thuận lên xe.Ai đời rằng một người hầu nhỏ nhoi như cô có thể được người tài xế của chủ đưa đi đón về như vậy cơ chứ.
Trên đường trở về khi đi ngang qua một tiệm thuốc cô liền bảo người tài xế dừng xe giúp mình một chút sau đó xuống xe chạy tới bên tiệm thuốc mua một ít thuốc dị ứng thế nhưng bởi vì nghĩ là đưa đồ ăn trưa cho Lục Lễ Nam nên không cần mang tiền nên giờ đây cô liền khó xử chạy vội đến chỗ của tài xế mượn 50 tệ để trả tiền cho chủ tiệm thuốc.
Xong xuôi cô liền vội vã đứng uống sau đó mới lên xe.Thực ra nếu để í kĩ thì cổ và tay cô đã nổi những mẩn đỏ và ngứa.Có lẽ cô may mắn hơn là chỉ bị dị ứng nhẹ là xuất hiện triệu chứng ngứa và nổi mụn đỏ chứ không đến mức phải nhập viện như những người khác.
Sau khi về tới tòa biệt thự bởi vì đã ăn chung với Lục Lễ Nam nên cô chỉ rửa chiếc hộp đựng đồ rồi sau đó tiếp tục công việc còn dang dở ở nơi đây.
…..
Vất vả nửa ngày cuối cùng cô cũng hoàn thành xong công việc.Nhìn đồng hồ trên phòng khách rộng lớn chỉ điểm 5 giờ 30 phút thì liền vội vã thay đồ sau đó đi tới nhà bếp bắt tay vào nấu ăn.Khi nấu xong trời cũng đã sẩm tối bày biện thức ăn ra rồi dùng một chiếc lồng đậy lại cô liền đi tới căn phòng dành cho người hầu để lấy đồng phục cho ngày mai sau đó quay trở về nhà kho nhỏ ở sau.Đó là nơi cô ở khi bị bán tới đây để tắm rửa rồi lại một mình đi tới góc vườn nhỏ trong sân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.