Chương 13: Tai nạn
Song-Nhi
28/11/2024
Trong suốt một tháng qua mọi thứ đều được diễn ra theo đúng trình tự chỉ là giờ đây thời gian cô gái nhỏ dành thời gian cho hắn ít ỏi hơn bao giờ hết.Bây giờ ngay cả bữa ăn trưa cô cũng không mang đến cho hắn nữa mà thời gian đưa cơm ấy thay bằng một nữ hầu khác còn cô thì lại đùa nghịch với mèo con kia.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy một chút gần gũi cô cũng không có làm người đàn ông như muốn phát điên.Lúc trước trong mắt cô chỉ có một mình hắn còn bây giờ trong mắt cô,trong tâm trí người con gái nhỏ của hắn lại là một con mèo.Suốt một tháng qua ánh mắt người con gái ấy không còn nhìn hắn nữa làm cho tim hắn như vỡ vụn thành trăm mảnh.
Tối nay cũng như vậy, hắn đã cô tình ôm hết đống văn kiện của công ty để về nhà gần gũi với cô thêm nhiều hơn xem như là bù đắp những ngày tháng qua cô đã bỏ rơi không để í đến hăn
Chỉ là đời không như hắn nghĩ khi hắn về tới nhà thì cô lại không có ở đây.Khi hắn hỏi quản gia thì mới biết cô đã đi siêu thị mua đồ ăn để chuẩn bị bữa tối.Nghĩ cũng đúng bây giờ mới tầm hơn bốn rưỡi.Còn quy định của công ty thì tận sáu giờ mới được tan làm.
Hình ảnh vị chủ tịch tham công tiếc việc coi công việc như mạng sống chưa bao giờ về sớm quá giờ làm vậy mà hôm nay vì muốn gần gũi với cô gái nhỏ nhiều hơn lại về sớm hẳn hơn một tiếng rưỡi làm cho nhân viên của công ty cũng như trợ lí Trương phải há hốc mồm mà ngán ngẩm hoang mang đây có phải là sếp của mình nữa hay không hay là yêu ma quỷ quái nào đã nhập vào.
Tuy là về sớm nhưng thật ra là người đàn ông gom hết việc của công ty về làm vừa tiện gần gũi cô mà cũng tiện để giám sát con vật lông lá bám víu lấy cô làm cô không có thời gian cho hắn.
Người đàn ông khi về đến nhà liền để tài liệu trong phòng khách rồi trở lên lầu tắm rửa sau đó mới bắt đầu công việc.Tầm 10 phút sau một thân áo choàng đen đi xuống.Mái tóc ướt còn vương vấn những hạt nước bám vào.Chiếc áo choàng được buộc hờ cổ áo mở ra lộ xương quai xanh quyễn rũ.Nói chung là mlem mêeeeeeeeeeeeee
Người hầu thấy người đàn ông đi xuống ánh mắt không giấu khỏi dáng vẻ thèm thuồng như muốn tại chỗ mà lột người đàn ông ra gặm nhấm không còn mảnh xương nào.
Người đàn ông từ trên lầu đi xuống không để í những ảnh mắt xung quanh tiếp tục công việc còn đang dang dở ở công ty nhân lúc đợi mèo nhỏ của hắn đi mua đồ ăn trở về
Làm được một lúc nhìn đồng hồ đã gần 6 giờ tối vẫn chưa thấy cô gái nhỏ trở về người đàn ông liền lo lắng vội vã lấy điện thoại gọi cho cô.
Tút….tút….tút….
Sau sáu cuộc gọi thoại nhận được chỉ đều là những tiếng tút…tút máy bận người đàn ông liền có cảm giác gì đó không đúng kiên định gọi lại một lần thì lại nhận được câu trả lời là giọng của một người đàn ông:
-”Alo?”
-“Chết tiệt”
Chửi thầm một câu người đàn ông mới tức giận hét vào điện thoại:
-”Mày là ai?Sao lại cầm điện thoại của cô ấy hả?”
Người bên đầu dây bên kia liền chậm rãi đáp lại:
-”Chào anh.Anh có phải là người nhà của bệnh nhân Trần Hiểu không?Tôi là bác sĩ của bệnh viện hiện tại cô ấy bị tai nạn xe nên được người dân xung quanh đưa vào bệnh viện.Vì không tìm thấy người nhà của cô ấy nên chúng tôi khá hoang mang nên đã mạo muội sử dụng điện thoại của cô ấy mà chưa được cho phép”
Sau khi nghe một tràng dài của người bên đầu dây hắn chỉ nghe rõ bốn từ”Cô bị tai nạn” liền hốt hoảng hỏi địa chỉ nhưng lại như hét vào điện thoại làm người bác sĩ nam đang gọi điện bên kia phải giật mình rồi nói ra địa chỉ.
Người đàn ông sau khi biết được địa chỉ liền vội vàng lấy chìa khóa xe sau đó phóng thật nhanh tới bệnh viện cô được đưa tới.mà người đàn ông lại quên mất rằng lúc này người đàn ông chỉ đang khoác trên người chiếc áo ngủ.
Vừa tới bệnh viện liền vội vã chạy tới quầy lễ tân hỏi một chút sau đó cấp tốc đến phòng cô đang nằm.Chỉ là từ khi người đàn ông bước vào với cái stylist không dành cho bệnh viện này khiến cho bao ánh mắt phải nhìn bao cô gái phải đổ máu mũi gương mặt ửng hồng.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy một chút gần gũi cô cũng không có làm người đàn ông như muốn phát điên.Lúc trước trong mắt cô chỉ có một mình hắn còn bây giờ trong mắt cô,trong tâm trí người con gái nhỏ của hắn lại là một con mèo.Suốt một tháng qua ánh mắt người con gái ấy không còn nhìn hắn nữa làm cho tim hắn như vỡ vụn thành trăm mảnh.
Tối nay cũng như vậy, hắn đã cô tình ôm hết đống văn kiện của công ty để về nhà gần gũi với cô thêm nhiều hơn xem như là bù đắp những ngày tháng qua cô đã bỏ rơi không để í đến hăn
Chỉ là đời không như hắn nghĩ khi hắn về tới nhà thì cô lại không có ở đây.Khi hắn hỏi quản gia thì mới biết cô đã đi siêu thị mua đồ ăn để chuẩn bị bữa tối.Nghĩ cũng đúng bây giờ mới tầm hơn bốn rưỡi.Còn quy định của công ty thì tận sáu giờ mới được tan làm.
Hình ảnh vị chủ tịch tham công tiếc việc coi công việc như mạng sống chưa bao giờ về sớm quá giờ làm vậy mà hôm nay vì muốn gần gũi với cô gái nhỏ nhiều hơn lại về sớm hẳn hơn một tiếng rưỡi làm cho nhân viên của công ty cũng như trợ lí Trương phải há hốc mồm mà ngán ngẩm hoang mang đây có phải là sếp của mình nữa hay không hay là yêu ma quỷ quái nào đã nhập vào.
Tuy là về sớm nhưng thật ra là người đàn ông gom hết việc của công ty về làm vừa tiện gần gũi cô mà cũng tiện để giám sát con vật lông lá bám víu lấy cô làm cô không có thời gian cho hắn.
Người đàn ông khi về đến nhà liền để tài liệu trong phòng khách rồi trở lên lầu tắm rửa sau đó mới bắt đầu công việc.Tầm 10 phút sau một thân áo choàng đen đi xuống.Mái tóc ướt còn vương vấn những hạt nước bám vào.Chiếc áo choàng được buộc hờ cổ áo mở ra lộ xương quai xanh quyễn rũ.Nói chung là mlem mêeeeeeeeeeeeee
Người hầu thấy người đàn ông đi xuống ánh mắt không giấu khỏi dáng vẻ thèm thuồng như muốn tại chỗ mà lột người đàn ông ra gặm nhấm không còn mảnh xương nào.
Người đàn ông từ trên lầu đi xuống không để í những ảnh mắt xung quanh tiếp tục công việc còn đang dang dở ở công ty nhân lúc đợi mèo nhỏ của hắn đi mua đồ ăn trở về
Làm được một lúc nhìn đồng hồ đã gần 6 giờ tối vẫn chưa thấy cô gái nhỏ trở về người đàn ông liền lo lắng vội vã lấy điện thoại gọi cho cô.
Tút….tút….tút….
Sau sáu cuộc gọi thoại nhận được chỉ đều là những tiếng tút…tút máy bận người đàn ông liền có cảm giác gì đó không đúng kiên định gọi lại một lần thì lại nhận được câu trả lời là giọng của một người đàn ông:
-”Alo?”
-“Chết tiệt”
Chửi thầm một câu người đàn ông mới tức giận hét vào điện thoại:
-”Mày là ai?Sao lại cầm điện thoại của cô ấy hả?”
Người bên đầu dây bên kia liền chậm rãi đáp lại:
-”Chào anh.Anh có phải là người nhà của bệnh nhân Trần Hiểu không?Tôi là bác sĩ của bệnh viện hiện tại cô ấy bị tai nạn xe nên được người dân xung quanh đưa vào bệnh viện.Vì không tìm thấy người nhà của cô ấy nên chúng tôi khá hoang mang nên đã mạo muội sử dụng điện thoại của cô ấy mà chưa được cho phép”
Sau khi nghe một tràng dài của người bên đầu dây hắn chỉ nghe rõ bốn từ”Cô bị tai nạn” liền hốt hoảng hỏi địa chỉ nhưng lại như hét vào điện thoại làm người bác sĩ nam đang gọi điện bên kia phải giật mình rồi nói ra địa chỉ.
Người đàn ông sau khi biết được địa chỉ liền vội vàng lấy chìa khóa xe sau đó phóng thật nhanh tới bệnh viện cô được đưa tới.mà người đàn ông lại quên mất rằng lúc này người đàn ông chỉ đang khoác trên người chiếc áo ngủ.
Vừa tới bệnh viện liền vội vã chạy tới quầy lễ tân hỏi một chút sau đó cấp tốc đến phòng cô đang nằm.Chỉ là từ khi người đàn ông bước vào với cái stylist không dành cho bệnh viện này khiến cho bao ánh mắt phải nhìn bao cô gái phải đổ máu mũi gương mặt ửng hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.