Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 253: Anh Đừng Có Coi Thường Tôi Học Nhiều
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Sau khi Vân Khanh lên mây, thần trí cô mới hồi phục được một chút, run rẩy nói,” Không phải lúc nào anh cũng có thể lợi dụng được, Lục tiên sinh, bắt nạt tôi lúc say, Lục tiên sinh.”
Bàn tay to lớn của anh nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, anh uống một ngụm trà gừng, dùng cách nhẹ hàng nhất, cúi đầu xuống đút cho cô, đợi đến khi cô nuốt xuống rồi, anh lại hôn cô nồng nhiệt.
Đến khi lưỡi của cô đã tê liệt, cô khóc nức nở.
Lục Mặc Trầm nhìn thấy, giật mình, nhẹ nhàng buông ra, “ Sao vậy?”
Vân Khanh vẫn đang ngẩn ngơ, không biết tại sao lông mày anh lại chau lại.
Đợi đên khi anh đưa tay lên lau nước mắt cho cô, cô mới biết, cô nhíu đôi mi ướt đẫm cười, “ Tôi sao lại khóc vậy nhỉ.”
Lục Mặc Trầm không nói được lời nào, nắm lấy tay cô vuốt nhẹ, một lúc sau mới hỏi,” Chắc là do khó chịu hả?”
Người uống say cảm xúc lúc này lúc kia, bị tổn thương lớn, lúc uống say cũng không thể nào hoàn toàn bịt lại vết thương.
Lúc nãy trong bồn tắm mơ hồ một hồi, làm loạn với anh như vậy, một lúc sau, yên lặng rồi, cô sợ cô lại tỉnh lại.
Vân Khanh nghiêm túc suy nghĩ vấn đề, nhận ra, lắc đầu, vẫn cười.
Lục Mặc Trầm nhướn mày, giọng nói trở nên lạnh lùng, “ Em là vì tình bạn mà tỏn thương, hay là vì Cố Trạm Vũ phản bội em mà rơi nước mắt?”
Vân Khanh…. Cô làm sao mà nói rõ được.
Nếu như có thể phân ra rõ ràng, thì cô đã sớm thoát ra khỏi bóng đen đau khổ rồi.
Trong ánh mắt của Lục Mặc Trầm léo lên một tia ghét bỏ, nâng cằm của cô lên, ngạo mạn nói, “Tôi cho phép em vì tình bạn mà suy sụp sụp đổ, không cho phép em ở trước mặt tôi đau khổ vì hắn ta mà khóc! Nghe rõ chưa hả?”
Anh dùng lực mạnh khiến cho Vân Khanh hơi đau.
Chỉ sợ hãi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh.
Mỗi một người đàn ông đều có sự tôn nghiêm, Lục Mặc Trầm lại trên vạn người, tôn nghiêm lại càng to lớn hơn.
Cô mơ hồ, gật đầu, không dám không nghe anh.
Sự nguy hiểm trong ánh mắt của Lục Mặc Trầm dần mờ đi, đưa tay đặt lên bụng cô, đưa ly trà gừng lên, giọng điệu gắt gao giáo huấn,” Em là người con gái có lý trí nhất trong mắt tôi, vậy thì nhớ lấy, không bao giờ được giống như hôm nay nữa, tự sát.”
“ Ngày nay….” Vân Khanh nhớ lại, dụi dụi mắt, tất cả mọi chuyện ngu ngốc dần dần hiện lên.
Anh cúi người xuống đút cho cô, đút xong, trầm giọng nói,” Yếu đuối mới tự sát, em không để ý bản thân em, thì làm gì có ai để ý đến em!”
Vân Khanh hơi giật mình, cô xấu hổ cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh.
Bàn tay to lớn của anh nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, anh uống một ngụm trà gừng, dùng cách nhẹ hàng nhất, cúi đầu xuống đút cho cô, đợi đến khi cô nuốt xuống rồi, anh lại hôn cô nồng nhiệt.
Đến khi lưỡi của cô đã tê liệt, cô khóc nức nở.
Lục Mặc Trầm nhìn thấy, giật mình, nhẹ nhàng buông ra, “ Sao vậy?”
Vân Khanh vẫn đang ngẩn ngơ, không biết tại sao lông mày anh lại chau lại.
Đợi đên khi anh đưa tay lên lau nước mắt cho cô, cô mới biết, cô nhíu đôi mi ướt đẫm cười, “ Tôi sao lại khóc vậy nhỉ.”
Lục Mặc Trầm không nói được lời nào, nắm lấy tay cô vuốt nhẹ, một lúc sau mới hỏi,” Chắc là do khó chịu hả?”
Người uống say cảm xúc lúc này lúc kia, bị tổn thương lớn, lúc uống say cũng không thể nào hoàn toàn bịt lại vết thương.
Lúc nãy trong bồn tắm mơ hồ một hồi, làm loạn với anh như vậy, một lúc sau, yên lặng rồi, cô sợ cô lại tỉnh lại.
Vân Khanh nghiêm túc suy nghĩ vấn đề, nhận ra, lắc đầu, vẫn cười.
Lục Mặc Trầm nhướn mày, giọng nói trở nên lạnh lùng, “ Em là vì tình bạn mà tỏn thương, hay là vì Cố Trạm Vũ phản bội em mà rơi nước mắt?”
Vân Khanh…. Cô làm sao mà nói rõ được.
Nếu như có thể phân ra rõ ràng, thì cô đã sớm thoát ra khỏi bóng đen đau khổ rồi.
Trong ánh mắt của Lục Mặc Trầm léo lên một tia ghét bỏ, nâng cằm của cô lên, ngạo mạn nói, “Tôi cho phép em vì tình bạn mà suy sụp sụp đổ, không cho phép em ở trước mặt tôi đau khổ vì hắn ta mà khóc! Nghe rõ chưa hả?”
Anh dùng lực mạnh khiến cho Vân Khanh hơi đau.
Chỉ sợ hãi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh.
Mỗi một người đàn ông đều có sự tôn nghiêm, Lục Mặc Trầm lại trên vạn người, tôn nghiêm lại càng to lớn hơn.
Cô mơ hồ, gật đầu, không dám không nghe anh.
Sự nguy hiểm trong ánh mắt của Lục Mặc Trầm dần mờ đi, đưa tay đặt lên bụng cô, đưa ly trà gừng lên, giọng điệu gắt gao giáo huấn,” Em là người con gái có lý trí nhất trong mắt tôi, vậy thì nhớ lấy, không bao giờ được giống như hôm nay nữa, tự sát.”
“ Ngày nay….” Vân Khanh nhớ lại, dụi dụi mắt, tất cả mọi chuyện ngu ngốc dần dần hiện lên.
Anh cúi người xuống đút cho cô, đút xong, trầm giọng nói,” Yếu đuối mới tự sát, em không để ý bản thân em, thì làm gì có ai để ý đến em!”
Vân Khanh hơi giật mình, cô xấu hổ cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.