Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 35: Ánh Mắt Theo Bản Năng Nhìn Về Phía Eo Và Mông Cô
Gia Tuấn Mỹ
29/04/2021
Vân Khanh chạm phải ánh mắt này thì trái tim theo bản năng đập nhanh hơn, gương mặt lập tức trở nên bối rối.
Không cần biết là bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đụng phải người đàn ông này là cô lại vô thức căng thẳng, không hiểu đó là tâm lý gì?
Hơn nữa, lần trước gặp mặt còn vô cùng xấu hổ... Hả? Vân Khanh bây giờ mới nhận thức đến mối quan hệ giữa anh và bánh bao sữa.
"Lão Lục, mau mở cửa xe, không có chút phong độ nào."
Lão Lục? Quan hệ gì thế? Vân Khanh mơ hồ.
Bánh bao sữa đang định tự bò ra thì lại bị người đàn ông kéo vào, sau đó ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô: "Cô mua kẹo cho con bé?"
Vân Khanh gật đầu, giúp người làm niềm vui thì có gì sai? Sao giọng điệu của người này lại như chất vấn thế?
"Lão Lục, chúng ta đưa cô ấy về nhà đi!" Bánh bao sữa đứng dậy ngoắc tay với Vân Khanh: "Dì xinh đẹp, mau vào xe đi!"
Vân Khanh không nhúc nhích, theo bản năng nhìn về phía người đàn ông.
Anh cũng nhìn lại cô, không bày tỏ thái độ gì, Vân Khanh thấy thế thì cúi đầu cười nhẹ: "Cảm ơn bảo bối, nhưng nhà dì gần đây lắm, không cần đi xe đâu."
Người đàn ông trầm mặt: "Nhà cô gần đây từ bao giờ thế?"
Nhà tôi ở đâu thì liên quan gì đến anh?!
Vân Khanh mỉm cười với cô bé: "Dì không nói dối đâu, trong nhà có người nằm viện cần phẫu thuật nên sẽ ở bệnh viện rất lâu, dì mới thuê phòng ở đây rồi. Tạm biệt!"
Nói xong thì ôm túi lớn túi nhỏ rời đi.
Lục Mặc Trầm nhìn theo bóng dáng mảnh mai chật vật bước đi của cô, theo bản năng thì về phía eo và mông quét mắt một vòng, gầy đi rồi?
Túi sữa lẩm bẩm: "Mặt mũi lúc nào cũng lạnh lùng, làm người ta chạy mất rồi, cầm bao nhiêu đồ thế kia mệt chết mất."
"Cái đấy không phải đáng đời à?"
"..." Túi sữa không thèm để ý đến anh nữa, ôm điện thoại nhắn tin Wechat: "Cát Cát, lão già làm nữ thần của anh sợ chạy mất rồi, em vất vả lắm mới tìm được người, anh không thể trách em được."
Ngay lập tức điện thoại báo có cuộc gọi video.
Con chó cũng rúc đầu vào nghe ngóng.
"Thập Tứ! Em nói lại lần nữa, cha đã làm gì?"
"Không phải em vừa mới nói trên Wechat cho anh rồi sao. Lúc nãy em đi mua chocolate cho anh thì tình cờ gặp được nữ thần của anh. Nhưng mà lão Lục lại không chịu cho người ta lên xe!"
"Cha! Cha có hiểu nỗi tương tư của con không?! Con ở đây bị chia cách hẳn một Thái Bình Dương, đau khổ lắm đấy, cha có hiểu không!!!"
Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu thấy Lục tổng vẻ mặt vô cùng âm trầm.
Hai đứa nhỏ thì thầm to nhỏ qua video, không biết đang bàn bạc bí mật gì, phát âm không chuẩn rồi còn thì thầm, tí tí lại hét lên cha thế nọ thế kia, Lục Mặc Trầm nghe chẳng hiểu gì cả.
Chắc chỉ có hai đứa nhóc này mới hiểu.
Anh cúi đầu nhìn điện thoại di động, xử lý công việc.
Nhưng chẳng bao lâu sau xe lại im phăng phắc.
Lục Mặc Trầm nhíu mày, đang định hỏi là cãi nhau hay là hết pin thì bỗng một tiếng cười khẽ vang lên: "Các con đang thì thầm to nhỏ gì thế? Cha con đâu? Có ở đó không?"
Thập Tứ nhìn anh trai mình đã chạy mất dép, sau đó chán nản nhìn gương mặt người phụ nữ xinh đẹp hiện ra trên màn hình.
Thập Tứ cầm điện thoại hướng về phía cha, giọng nói bên kia lại vang lên: "Mặc Trầm, sao anh không nghe điện thoại của em?"
"Đang họp." Người đàn ông ngẩng đầu nhìn video, sau đó lại cúi đầu xem điện thoại.
Giọng nói bên kia dừng lại, mỉm cười: "Ồ, sao hôm nay lại rảnh rỗi ở bên Thập Tứ vậy?"
"Dẫn con bé đi gặp mẹ."
Anh vẫn luôn như vậy, hỏi một câu trả lời một câu, lời ít ít nhiều, không bao giờ nói mấy câu vô nghĩa.
Người phụ nữ kia dường như cũng đã quen với chuyện này, chăm chú nhìn anh ta, vừa ngưỡng mộ vừa ôn nhu.
"Thập Tam rất muốn về nước, mấy ngày nay cứ đòi em mua vé máy bay, Mặc Trầm, hay là em..."
"Đừng vội, tình hình trong nước vẫn chưa ổn định. Cứ ở bên đó, Thập Tứ cũng sẽ nhanh chóng về Mỹ thôi."
"Con không đi." Cô bé lập tức nhíu mày, liếc nhìn người phụ nữ trong video, do dự một chút rồi mới chào một tiếng: "Mẹ..."
"Mẹ nói với lão Lục đi!"
Người phụ nữ mỉm cười: "Các con cũng không muốn rời xa cha, Mặc Trầm, anh xem, Thập Tứ cũng không vui..."
"Được rồi." Người đàn ông làm xong việc thì liếc mắt nhìn: "Có phải điện thoại cha cho con có quá nhiều chức năng rồi? Gọi lưu lượng thì không mất tiền à? Cúp máy đi."
Áp suất trong xe đột nhiên giảm xuống, con chó lén lút động đậy thân thể. Túi sữa trừng mắt một cái, ngón tay nhỏ nhắn ấn tắt máy.
Xe tiếp tục chạy về phía trước.
Người đàn ông quay sang, nhìn thấy cô bé chu miệng thì không nhịn được cười, bàn tay to lớn ôm cô bé lên.
"Không muốn cha bế, cha chính là Trần Thế Mỹ! Lần này cũng hung dữ với người ta xong lại đi dỗ dành người ta. Con không để ý đến cha nữa!"
Lục Mặc Trầm đen mặt: "Trần Thế Mỹ? Lại học được ở đâu mấy câu linh tinh này?"
"Chú Trầm và chú Quý đều nói cha như vậy!"
Lục Mặc Trầm: Đã đến lúc mở cánh cửa Châu Phi rồi...
Anh cúi đầu nhìn cô bé, thấp giọng hỏi: "Tại sao lại gọi người phụ nữ mua giúp đồ đó là mẹ?"
Cô bé nghiêng đầu chu môi: "Gọi cho vui thôi, nhưng mà con thấy cô ấy cũng rất tốt bụng, hơn nữa còn là người Cát Cát thích nữa, tương lai con cũng có thể gọi là chị dâu!"
"..."
Lục Mặc Trầm ôm cô bé vào lòng, cô bé cũng tìm một tư thế thoải mái trong lòng cha.
Bàn tay to lớn nhéo mặt cô: "Lanh chanh nghịch ngợm, lần sau không được gọi thế nữa."
...
Hôm Vân Khanh chuyển viện cho cha thì trời đổ mưa, cô thuê chiếc xe cứu thương của bệnh viện, toàn bộ hành trình đều ở trên xe.
Sau khi đến bệnh viện thì cô và bác sĩ trao đổi với nhau một chút.
Sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, Vân Khanh gọi điện thoại cho sư huynh ở nước Mỹ xa xôi.
Tần Luật bất ngờ: "Trùng hợp quá, sao em biết anh phải về nước một chuyến?"
Vân Khanh choáng váng: "Hả?"
"Bạn của anh gọi điện bảo anh về nước sớm một chút, hình như là người thân của người phụ nữ mà cậu ấy thích đang chuẩn bị phẫu thuật tim."
"Lúc nào ạ?" Vân Khanh sợ sẽ trùng lịch với cha cô.
"Anh cũng không rõ ràng lắm, bạn của anh không hỏi người ta đâu, nhưng hình như cũng là phẫu thuật cho cha cô ấy thì phải?"
Vân Khanh hơi hụt hẫng: "Không sao, anh cứ đi gặp cha của cô gái ấy đi."
Tần Luật chắc chắn là chuyên gia phẫu thuật giỏi nhất, nhưng bây giờ chắc cô phải nghĩ cách khác.
Những ngày tiếp theo Vân Khanh vô cùng bận rộn, phòng khám nhiều việc, rồi còn phải liên hệ bác sĩ chuyên khoa phẫu thuật tim, cả ngày chạy ngược chạy xuôi. Cô chỉ có thể đến bệnh viện với cha sau 8 giờ tối.
Tối hôm đó, sau khi đưa Vân Thừa Thư đi làm kiểm tra xong thì Hạ Thủy Thủy mang canh gà đến: "Nhìn cậu gầy hết cả người đi rồi, mau tẩm bổ đi!"
"Để cha ăn trước!" Vân Khanh bưng một bát đưa sang.
Vân Thừa Thư để điện thoại xuống, cằn nhằn: "Em trai con đã năm ngày chưa gọi điện cho cha."
Vân Khanh chưa nói cho Vân Dật biết chuyện cha chuyển viện, không muốn cậu bé chậm trễ việc học: "Không có chuyện gì đâu ạ, lát nữa con gọi cho nó."
Đang nói thì điện thoại di động của cô vang lên.
Ban đầu cô không để ý lắm nhưng khi nhìn rõ số gọi đến thì sợ đến mức suýt hóc xương gà.
Là số điện thoại của cục công an.
Vân Khanh cố làm ra vẻ bình tĩnh, kiếm cớ ra ngoài, tự hỏi không biết có phải phòng khám của mình bị người ta ác ý tố cáo không?
Giọng nói lạnh lùng của cảnh sát vang lên: "Cô là Vân Khanh phải không? Đây là phòng hình sự của cục công an. Văn Dật là em trai cô đúng không? Cậu ấy bị bắt vì tội đánh nhau và cố ý gây thương tích..."
Tai cô như ù đi...
Phản ứng đầu tiên của cô là không thể nào có chuyện đó, Vân Dật là người thế nào chẳng lẽ cô còn không biết? Mấy chuyện như đánh nhau thế này từ hồi cấp ba cậu đã không làm rồi, bây giờ đang học trường đại học tốt nhất thành phố S, năm nào cũng giành được học bổng.
"Đồng chí cảnh sát, em trai tôi bị oan! Tôi sẽ lập tức tới ngay..."
"Sau tám giờ cấm gia đình hỏi thăm, sau tám giờ sáng mai mới có thể gặp được!"
Vân Khanh siết chặt điện thoại, cảm thấy hai chân như mềm nhũn, sao lại có thể xảy ra chuyện này cơ chứ? Cha vừa nhắc đến tiểu tử này, tại sao lại...
Đúng là họa vô đơn chí.
...
Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng thì chiếc Honda màu trắng đã phóng tới cổng cục công an thành phố.
Sắc mặt Vân Khanh tái nhợt, trong đầu vẫn còn quanh quẩn lời của cảnh sát "phòng hình sự."
Nói chung là trong số những người bị bắt thì những người chuyển về phòng hình sự là những người phạm tội nghiêm trọng.
Trái tim Vân Khanh đập thình thịch, chờ mãi mà không nhìn thấy Vân Dật.
Đi WC quay lại, cô táo bạo hơn, cố nén giận hỏi: "Đồng chí, hôm qua mọi người nói tám giờ là có thể gặp, bây giờ mười một giờ rồi, sao tôi vẫn chưa được vào?"
"Người nhà nạn nhân vừa đến, chuyện gì cũng phải có trình tự." Cảnh sát hạ giọng.
Vân Khanh cũng cảm giác được các cảnh sát ở đại sảnh rất yên tĩnh, bầu không khí không giống bình thường.
"Ít nhất thì anh cũng nói cho tôi biết em trai tôi có bị thương không chứ? Tôi rất lo lắng cho nó!"
"Chính cậu ta đánh người ta xuất huyết não, cô cần hiểu rõ một chuyện, nếu đối phương kiện thì cậu ta sẽ phải ngồi tù."
"Xuất huyết não?" Vân Khanh lắc đầu không dám tin tưởng: "Em trai tôi sẽ không..."
Đột nhiên, giọng nói của cô ngừng lại.
Khi vài người ở trong phòng cục trưởng bước ra, bóng dáng cao lớn đi sau cùng làm cô giật mình.
Lục Mặc Trầm đang bắt tay cục trưởng, vẻ mặt lạnh lùng chiếu lệ.
Anh quay đầu, vẫy tay với thư kí, thư kí lập tức nói với cô gái mười lăm mười sáu tuổi: "Biểu tiểu thư, tôi đưa cô ra xe trước."
Cô bé kia nhìn rất ngọt ngào, có vẻ như cả đêm chưa thay quần áo, trên mặt có vết thương nhưng đã được xử lý qua. Khoác một chiếc áo khoác che đi đống quần áo lộn xộn.
Lúc này đang cần thận và dè dặt: "Cậu hai, cháu..."
"Có việc gì thì về giải thích với mẹ cháu." Lục Mặc Trầm chỉ nói một câu như vậy.
Cô bé lập tức nhíu mày lại, mọi người xung quanh cũng không dám thở mạnh.
Không cần biết là bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đụng phải người đàn ông này là cô lại vô thức căng thẳng, không hiểu đó là tâm lý gì?
Hơn nữa, lần trước gặp mặt còn vô cùng xấu hổ... Hả? Vân Khanh bây giờ mới nhận thức đến mối quan hệ giữa anh và bánh bao sữa.
"Lão Lục, mau mở cửa xe, không có chút phong độ nào."
Lão Lục? Quan hệ gì thế? Vân Khanh mơ hồ.
Bánh bao sữa đang định tự bò ra thì lại bị người đàn ông kéo vào, sau đó ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô: "Cô mua kẹo cho con bé?"
Vân Khanh gật đầu, giúp người làm niềm vui thì có gì sai? Sao giọng điệu của người này lại như chất vấn thế?
"Lão Lục, chúng ta đưa cô ấy về nhà đi!" Bánh bao sữa đứng dậy ngoắc tay với Vân Khanh: "Dì xinh đẹp, mau vào xe đi!"
Vân Khanh không nhúc nhích, theo bản năng nhìn về phía người đàn ông.
Anh cũng nhìn lại cô, không bày tỏ thái độ gì, Vân Khanh thấy thế thì cúi đầu cười nhẹ: "Cảm ơn bảo bối, nhưng nhà dì gần đây lắm, không cần đi xe đâu."
Người đàn ông trầm mặt: "Nhà cô gần đây từ bao giờ thế?"
Nhà tôi ở đâu thì liên quan gì đến anh?!
Vân Khanh mỉm cười với cô bé: "Dì không nói dối đâu, trong nhà có người nằm viện cần phẫu thuật nên sẽ ở bệnh viện rất lâu, dì mới thuê phòng ở đây rồi. Tạm biệt!"
Nói xong thì ôm túi lớn túi nhỏ rời đi.
Lục Mặc Trầm nhìn theo bóng dáng mảnh mai chật vật bước đi của cô, theo bản năng thì về phía eo và mông quét mắt một vòng, gầy đi rồi?
Túi sữa lẩm bẩm: "Mặt mũi lúc nào cũng lạnh lùng, làm người ta chạy mất rồi, cầm bao nhiêu đồ thế kia mệt chết mất."
"Cái đấy không phải đáng đời à?"
"..." Túi sữa không thèm để ý đến anh nữa, ôm điện thoại nhắn tin Wechat: "Cát Cát, lão già làm nữ thần của anh sợ chạy mất rồi, em vất vả lắm mới tìm được người, anh không thể trách em được."
Ngay lập tức điện thoại báo có cuộc gọi video.
Con chó cũng rúc đầu vào nghe ngóng.
"Thập Tứ! Em nói lại lần nữa, cha đã làm gì?"
"Không phải em vừa mới nói trên Wechat cho anh rồi sao. Lúc nãy em đi mua chocolate cho anh thì tình cờ gặp được nữ thần của anh. Nhưng mà lão Lục lại không chịu cho người ta lên xe!"
"Cha! Cha có hiểu nỗi tương tư của con không?! Con ở đây bị chia cách hẳn một Thái Bình Dương, đau khổ lắm đấy, cha có hiểu không!!!"
Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu thấy Lục tổng vẻ mặt vô cùng âm trầm.
Hai đứa nhỏ thì thầm to nhỏ qua video, không biết đang bàn bạc bí mật gì, phát âm không chuẩn rồi còn thì thầm, tí tí lại hét lên cha thế nọ thế kia, Lục Mặc Trầm nghe chẳng hiểu gì cả.
Chắc chỉ có hai đứa nhóc này mới hiểu.
Anh cúi đầu nhìn điện thoại di động, xử lý công việc.
Nhưng chẳng bao lâu sau xe lại im phăng phắc.
Lục Mặc Trầm nhíu mày, đang định hỏi là cãi nhau hay là hết pin thì bỗng một tiếng cười khẽ vang lên: "Các con đang thì thầm to nhỏ gì thế? Cha con đâu? Có ở đó không?"
Thập Tứ nhìn anh trai mình đã chạy mất dép, sau đó chán nản nhìn gương mặt người phụ nữ xinh đẹp hiện ra trên màn hình.
Thập Tứ cầm điện thoại hướng về phía cha, giọng nói bên kia lại vang lên: "Mặc Trầm, sao anh không nghe điện thoại của em?"
"Đang họp." Người đàn ông ngẩng đầu nhìn video, sau đó lại cúi đầu xem điện thoại.
Giọng nói bên kia dừng lại, mỉm cười: "Ồ, sao hôm nay lại rảnh rỗi ở bên Thập Tứ vậy?"
"Dẫn con bé đi gặp mẹ."
Anh vẫn luôn như vậy, hỏi một câu trả lời một câu, lời ít ít nhiều, không bao giờ nói mấy câu vô nghĩa.
Người phụ nữ kia dường như cũng đã quen với chuyện này, chăm chú nhìn anh ta, vừa ngưỡng mộ vừa ôn nhu.
"Thập Tam rất muốn về nước, mấy ngày nay cứ đòi em mua vé máy bay, Mặc Trầm, hay là em..."
"Đừng vội, tình hình trong nước vẫn chưa ổn định. Cứ ở bên đó, Thập Tứ cũng sẽ nhanh chóng về Mỹ thôi."
"Con không đi." Cô bé lập tức nhíu mày, liếc nhìn người phụ nữ trong video, do dự một chút rồi mới chào một tiếng: "Mẹ..."
"Mẹ nói với lão Lục đi!"
Người phụ nữ mỉm cười: "Các con cũng không muốn rời xa cha, Mặc Trầm, anh xem, Thập Tứ cũng không vui..."
"Được rồi." Người đàn ông làm xong việc thì liếc mắt nhìn: "Có phải điện thoại cha cho con có quá nhiều chức năng rồi? Gọi lưu lượng thì không mất tiền à? Cúp máy đi."
Áp suất trong xe đột nhiên giảm xuống, con chó lén lút động đậy thân thể. Túi sữa trừng mắt một cái, ngón tay nhỏ nhắn ấn tắt máy.
Xe tiếp tục chạy về phía trước.
Người đàn ông quay sang, nhìn thấy cô bé chu miệng thì không nhịn được cười, bàn tay to lớn ôm cô bé lên.
"Không muốn cha bế, cha chính là Trần Thế Mỹ! Lần này cũng hung dữ với người ta xong lại đi dỗ dành người ta. Con không để ý đến cha nữa!"
Lục Mặc Trầm đen mặt: "Trần Thế Mỹ? Lại học được ở đâu mấy câu linh tinh này?"
"Chú Trầm và chú Quý đều nói cha như vậy!"
Lục Mặc Trầm: Đã đến lúc mở cánh cửa Châu Phi rồi...
Anh cúi đầu nhìn cô bé, thấp giọng hỏi: "Tại sao lại gọi người phụ nữ mua giúp đồ đó là mẹ?"
Cô bé nghiêng đầu chu môi: "Gọi cho vui thôi, nhưng mà con thấy cô ấy cũng rất tốt bụng, hơn nữa còn là người Cát Cát thích nữa, tương lai con cũng có thể gọi là chị dâu!"
"..."
Lục Mặc Trầm ôm cô bé vào lòng, cô bé cũng tìm một tư thế thoải mái trong lòng cha.
Bàn tay to lớn nhéo mặt cô: "Lanh chanh nghịch ngợm, lần sau không được gọi thế nữa."
...
Hôm Vân Khanh chuyển viện cho cha thì trời đổ mưa, cô thuê chiếc xe cứu thương của bệnh viện, toàn bộ hành trình đều ở trên xe.
Sau khi đến bệnh viện thì cô và bác sĩ trao đổi với nhau một chút.
Sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, Vân Khanh gọi điện thoại cho sư huynh ở nước Mỹ xa xôi.
Tần Luật bất ngờ: "Trùng hợp quá, sao em biết anh phải về nước một chuyến?"
Vân Khanh choáng váng: "Hả?"
"Bạn của anh gọi điện bảo anh về nước sớm một chút, hình như là người thân của người phụ nữ mà cậu ấy thích đang chuẩn bị phẫu thuật tim."
"Lúc nào ạ?" Vân Khanh sợ sẽ trùng lịch với cha cô.
"Anh cũng không rõ ràng lắm, bạn của anh không hỏi người ta đâu, nhưng hình như cũng là phẫu thuật cho cha cô ấy thì phải?"
Vân Khanh hơi hụt hẫng: "Không sao, anh cứ đi gặp cha của cô gái ấy đi."
Tần Luật chắc chắn là chuyên gia phẫu thuật giỏi nhất, nhưng bây giờ chắc cô phải nghĩ cách khác.
Những ngày tiếp theo Vân Khanh vô cùng bận rộn, phòng khám nhiều việc, rồi còn phải liên hệ bác sĩ chuyên khoa phẫu thuật tim, cả ngày chạy ngược chạy xuôi. Cô chỉ có thể đến bệnh viện với cha sau 8 giờ tối.
Tối hôm đó, sau khi đưa Vân Thừa Thư đi làm kiểm tra xong thì Hạ Thủy Thủy mang canh gà đến: "Nhìn cậu gầy hết cả người đi rồi, mau tẩm bổ đi!"
"Để cha ăn trước!" Vân Khanh bưng một bát đưa sang.
Vân Thừa Thư để điện thoại xuống, cằn nhằn: "Em trai con đã năm ngày chưa gọi điện cho cha."
Vân Khanh chưa nói cho Vân Dật biết chuyện cha chuyển viện, không muốn cậu bé chậm trễ việc học: "Không có chuyện gì đâu ạ, lát nữa con gọi cho nó."
Đang nói thì điện thoại di động của cô vang lên.
Ban đầu cô không để ý lắm nhưng khi nhìn rõ số gọi đến thì sợ đến mức suýt hóc xương gà.
Là số điện thoại của cục công an.
Vân Khanh cố làm ra vẻ bình tĩnh, kiếm cớ ra ngoài, tự hỏi không biết có phải phòng khám của mình bị người ta ác ý tố cáo không?
Giọng nói lạnh lùng của cảnh sát vang lên: "Cô là Vân Khanh phải không? Đây là phòng hình sự của cục công an. Văn Dật là em trai cô đúng không? Cậu ấy bị bắt vì tội đánh nhau và cố ý gây thương tích..."
Tai cô như ù đi...
Phản ứng đầu tiên của cô là không thể nào có chuyện đó, Vân Dật là người thế nào chẳng lẽ cô còn không biết? Mấy chuyện như đánh nhau thế này từ hồi cấp ba cậu đã không làm rồi, bây giờ đang học trường đại học tốt nhất thành phố S, năm nào cũng giành được học bổng.
"Đồng chí cảnh sát, em trai tôi bị oan! Tôi sẽ lập tức tới ngay..."
"Sau tám giờ cấm gia đình hỏi thăm, sau tám giờ sáng mai mới có thể gặp được!"
Vân Khanh siết chặt điện thoại, cảm thấy hai chân như mềm nhũn, sao lại có thể xảy ra chuyện này cơ chứ? Cha vừa nhắc đến tiểu tử này, tại sao lại...
Đúng là họa vô đơn chí.
...
Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng thì chiếc Honda màu trắng đã phóng tới cổng cục công an thành phố.
Sắc mặt Vân Khanh tái nhợt, trong đầu vẫn còn quanh quẩn lời của cảnh sát "phòng hình sự."
Nói chung là trong số những người bị bắt thì những người chuyển về phòng hình sự là những người phạm tội nghiêm trọng.
Trái tim Vân Khanh đập thình thịch, chờ mãi mà không nhìn thấy Vân Dật.
Đi WC quay lại, cô táo bạo hơn, cố nén giận hỏi: "Đồng chí, hôm qua mọi người nói tám giờ là có thể gặp, bây giờ mười một giờ rồi, sao tôi vẫn chưa được vào?"
"Người nhà nạn nhân vừa đến, chuyện gì cũng phải có trình tự." Cảnh sát hạ giọng.
Vân Khanh cũng cảm giác được các cảnh sát ở đại sảnh rất yên tĩnh, bầu không khí không giống bình thường.
"Ít nhất thì anh cũng nói cho tôi biết em trai tôi có bị thương không chứ? Tôi rất lo lắng cho nó!"
"Chính cậu ta đánh người ta xuất huyết não, cô cần hiểu rõ một chuyện, nếu đối phương kiện thì cậu ta sẽ phải ngồi tù."
"Xuất huyết não?" Vân Khanh lắc đầu không dám tin tưởng: "Em trai tôi sẽ không..."
Đột nhiên, giọng nói của cô ngừng lại.
Khi vài người ở trong phòng cục trưởng bước ra, bóng dáng cao lớn đi sau cùng làm cô giật mình.
Lục Mặc Trầm đang bắt tay cục trưởng, vẻ mặt lạnh lùng chiếu lệ.
Anh quay đầu, vẫy tay với thư kí, thư kí lập tức nói với cô gái mười lăm mười sáu tuổi: "Biểu tiểu thư, tôi đưa cô ra xe trước."
Cô bé kia nhìn rất ngọt ngào, có vẻ như cả đêm chưa thay quần áo, trên mặt có vết thương nhưng đã được xử lý qua. Khoác một chiếc áo khoác che đi đống quần áo lộn xộn.
Lúc này đang cần thận và dè dặt: "Cậu hai, cháu..."
"Có việc gì thì về giải thích với mẹ cháu." Lục Mặc Trầm chỉ nói một câu như vậy.
Cô bé lập tức nhíu mày lại, mọi người xung quanh cũng không dám thở mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.