Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 309: Anh Ta Ly Hôn Là Có Ý Định Này!
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Thím giúp việc và Bát ca đi xuống, tài xế của Dự Viên mở cửa lái xe đi.
Thím giúp việc cảm thấy có ánh nhìn lạnh lùng nhìn bà. Bà ngẩng đầu nhìn là đôi mắt đen láy, bà lại lắc đầu, chẳng lẽ bà đã hoa mắt?
Tài xế lái xe đi.
Một chiếc Lamborghini dừng theo đường chéo phía sau.
Cố Trạm Vũ từ trung tâm thương mại đi theo xe của Lục Mặc Trầm đến nơi này. Nhìn thấy mấy người thợ đi vào, anh ta xác định đây chính là nơi ở mới của Vân Khanh.
Đợi mãi cho tới 9 giờ, người giúp việc lau dọn cũng đi xuống nhưng Lục Mặc Trầm vẫn chưa xuống.
Anh ta lạnh lùng hút vài điếu thuốc, ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cửa sổ, đèn đang sáng.
Tay lái gần như bị bẻ gãy, Cố Trạm Vũ đột ngột mở cửa xe đi xuống.
Đi vài bước, anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc xe Bently của Lục Mặc Trầm, đôi mắt đẫm máu.
Anh ta hướng về phía lầu trên nhưng trong lòng lại bồi hồi giữa bao thăng trầm.
Trong lòng trống trải, chỉ còn lại sự trống trải.
Giống như chưa ý thức là mình đã ly hôn với cô, ngay cả khi cô thật sự không quan tâm đến những gì đã xảy ra với Lục Mặc Trầm, những gì đã xảy ra với cô trên lầu.
Cả hai cũng không có quan hệ thân thiết.
Anh ta cũng không có bất kỳ lập trường và quyền lợi gì ngăn cản hai người yêu nhau hay không.
Cuối cùng anh ta ý thức được chuyện này, anh ta cúi đầu nhìn vào lòng ngực mình, như thể nhìn thấy một lỗ trống lớn, gió lạnh ùa vào mang theo linh hồn đi xuyên qua đó.
Anh ta đã nhìn thấy tâm hồn thối nát của mình.
Anh ta ngẩng đầu, đèn bên cửa sổ kia đã tắt.
Cố Trạm Vũ tháo cà vạt, sải đôi chân dài bước vào thang máy.
Điện thoại trong túi bất chợt đổ chuông như tỉnh mộng, khiến anh ta dừng bước.
Anh ta cúi đầu lấy ra xem, hàng mi chau lại giống như đang mệt mỏi, anh ta lạnh lùng nghe máy: “Tối nay tôi không về chung cư.”
Giọng buồn bã của Quý Chỉ Nhã truyền đến: “Nhưng em mặc kệ, bây giờ anh về ngay. Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh, Trạm Vũ, em và Lục Mặc Trầm sắp ly hôn rồi.”
“Cái gì?” Cố Trạm Vũ sửng sốt, vẻ mặt căng thẳng.
Anh ta nhìn chằm chằm cửa thang máy mở ra, Quý Chỉ Nhã ở đầu dây bên kia khóc bù lu bù loa: “Chuyện lớn như vậy anh không ở cạnh tôi thì sao được. Anh mau về đây đi, em nói chi tiết cho anh nghe.”
Tinn này thật sự khiến Cố Trạm Vũ chấn động.
Lục Mặc Trầm trước giờ chưa có biểu hiện nào muốn ly hôn, chuyện này không hợp lý chút nào.
Lẽ nào là vì Vân Khanh?
Anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cửa sổ đã tắt đèn. Cuối cùng anh ta trở lại xe, lập đạp chân ga.
9 giờ rưỡi, Cố Trạm Vũ đã lái xe về đến căn hộ.
Sau khi vào nhà thay dép, Quý Chỉ Nhã chạy đến ôm anh ta từ phía sau, giọng điệu trầm lắng, đem toàn bộ chuyện của mấy ngày qua kể cho anh ta nghe.
Cố Trạm Vũ ngồi trên ghế sofa nghe xong câu chuyện.
Quý Chỉ Nhã dịu dàng dựa vào, nép vào vòng tay lạnh giá của anh ta và xoa má cô ta: “Sau này, tất cả mọi chuyện tôi đều dựa vào anh hết. Em nghĩ rồi, ly hôn thì ly hôn. Em gặp phiền phức hay anh ta gặp phiền phức! Xem ra em cũng may mắn không nảy sinh quan hệ với anh ta trong 5 năm qua. Nếu không bây giờ em không còn mặt mũi nhìn anh nữa ……. 5 năm em sống như góa phụ. Cho đến khi gặp lại anh, Trạm Vũ, anh chính là niềm hy vọng của em sau này. Em yêu anh …...”
Cố Trạm Vũ nheo mắt và tiếp tục hút thuốc.
Đôi mắt lạnh lùng và hờ hững.
Một lúc sau, anh ta đè Quý Chỉ Nhã xuống.
Sắc mặt của Quý Chỉ Nhã tái nhợt, đôi chân vòng lấy eo hẹp của anh ta.
Cố Trạm Vũ thản nhiên vỗ nhẹ lên má cô ta: “Để tôi xem xem, em thực sự yêu tôi sao? Có một chuyện tôi không hiểu.”
“Anh nói đi, Trạm Vũ …..” Cô ta hôn lên râu của anh ta.
Cố Trạm Vũ véo cằm cô ta “Chuyện của tôi và Tô Gia Ngọc là em nói cho Vân Khanh biết phải không?”
“Sao em lại biết chuyện mà tôi không biết?”
Quý Chỉ Nhã hơi dừng lại, cô ta tiếp tục hôn: “Em tình cờ gặp bác sĩ trong bệnh viện, tình cờ gặp Tô Gia Ngọc. Khi nghe Tô Gia Ngọc và Hạ Thuỷ Thuỷ nhắc đến, em đã nghĩ đến việc trả thù Vân Khanh nên mới nói cho cô ta nghe.”
Cố Trạm Vũ dường như bán tín bán nghi. Anh ta nhìn chằm chằm vào cô ta và từ từ mỉm cười: “Vậy thì em là người khá rộng lòng, không yêu tôi sao? Tô Gia Ngọc và tôi có một đứa con gái ngoài giá thú. Vân Khanh đã suy sụp khi nghe điều đó. Em có phiền nếu tôi có một đứa con gái ngoài giá thú không?”
Trái tim Quý Chỉ Nhã như vỡ òa.
Đôi mắt ngưng đọng, không dám đối mặt sự khinh thường của anh ta.
Thím giúp việc cảm thấy có ánh nhìn lạnh lùng nhìn bà. Bà ngẩng đầu nhìn là đôi mắt đen láy, bà lại lắc đầu, chẳng lẽ bà đã hoa mắt?
Tài xế lái xe đi.
Một chiếc Lamborghini dừng theo đường chéo phía sau.
Cố Trạm Vũ từ trung tâm thương mại đi theo xe của Lục Mặc Trầm đến nơi này. Nhìn thấy mấy người thợ đi vào, anh ta xác định đây chính là nơi ở mới của Vân Khanh.
Đợi mãi cho tới 9 giờ, người giúp việc lau dọn cũng đi xuống nhưng Lục Mặc Trầm vẫn chưa xuống.
Anh ta lạnh lùng hút vài điếu thuốc, ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cửa sổ, đèn đang sáng.
Tay lái gần như bị bẻ gãy, Cố Trạm Vũ đột ngột mở cửa xe đi xuống.
Đi vài bước, anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc xe Bently của Lục Mặc Trầm, đôi mắt đẫm máu.
Anh ta hướng về phía lầu trên nhưng trong lòng lại bồi hồi giữa bao thăng trầm.
Trong lòng trống trải, chỉ còn lại sự trống trải.
Giống như chưa ý thức là mình đã ly hôn với cô, ngay cả khi cô thật sự không quan tâm đến những gì đã xảy ra với Lục Mặc Trầm, những gì đã xảy ra với cô trên lầu.
Cả hai cũng không có quan hệ thân thiết.
Anh ta cũng không có bất kỳ lập trường và quyền lợi gì ngăn cản hai người yêu nhau hay không.
Cuối cùng anh ta ý thức được chuyện này, anh ta cúi đầu nhìn vào lòng ngực mình, như thể nhìn thấy một lỗ trống lớn, gió lạnh ùa vào mang theo linh hồn đi xuyên qua đó.
Anh ta đã nhìn thấy tâm hồn thối nát của mình.
Anh ta ngẩng đầu, đèn bên cửa sổ kia đã tắt.
Cố Trạm Vũ tháo cà vạt, sải đôi chân dài bước vào thang máy.
Điện thoại trong túi bất chợt đổ chuông như tỉnh mộng, khiến anh ta dừng bước.
Anh ta cúi đầu lấy ra xem, hàng mi chau lại giống như đang mệt mỏi, anh ta lạnh lùng nghe máy: “Tối nay tôi không về chung cư.”
Giọng buồn bã của Quý Chỉ Nhã truyền đến: “Nhưng em mặc kệ, bây giờ anh về ngay. Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh, Trạm Vũ, em và Lục Mặc Trầm sắp ly hôn rồi.”
“Cái gì?” Cố Trạm Vũ sửng sốt, vẻ mặt căng thẳng.
Anh ta nhìn chằm chằm cửa thang máy mở ra, Quý Chỉ Nhã ở đầu dây bên kia khóc bù lu bù loa: “Chuyện lớn như vậy anh không ở cạnh tôi thì sao được. Anh mau về đây đi, em nói chi tiết cho anh nghe.”
Tinn này thật sự khiến Cố Trạm Vũ chấn động.
Lục Mặc Trầm trước giờ chưa có biểu hiện nào muốn ly hôn, chuyện này không hợp lý chút nào.
Lẽ nào là vì Vân Khanh?
Anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cửa sổ đã tắt đèn. Cuối cùng anh ta trở lại xe, lập đạp chân ga.
9 giờ rưỡi, Cố Trạm Vũ đã lái xe về đến căn hộ.
Sau khi vào nhà thay dép, Quý Chỉ Nhã chạy đến ôm anh ta từ phía sau, giọng điệu trầm lắng, đem toàn bộ chuyện của mấy ngày qua kể cho anh ta nghe.
Cố Trạm Vũ ngồi trên ghế sofa nghe xong câu chuyện.
Quý Chỉ Nhã dịu dàng dựa vào, nép vào vòng tay lạnh giá của anh ta và xoa má cô ta: “Sau này, tất cả mọi chuyện tôi đều dựa vào anh hết. Em nghĩ rồi, ly hôn thì ly hôn. Em gặp phiền phức hay anh ta gặp phiền phức! Xem ra em cũng may mắn không nảy sinh quan hệ với anh ta trong 5 năm qua. Nếu không bây giờ em không còn mặt mũi nhìn anh nữa ……. 5 năm em sống như góa phụ. Cho đến khi gặp lại anh, Trạm Vũ, anh chính là niềm hy vọng của em sau này. Em yêu anh …...”
Cố Trạm Vũ nheo mắt và tiếp tục hút thuốc.
Đôi mắt lạnh lùng và hờ hững.
Một lúc sau, anh ta đè Quý Chỉ Nhã xuống.
Sắc mặt của Quý Chỉ Nhã tái nhợt, đôi chân vòng lấy eo hẹp của anh ta.
Cố Trạm Vũ thản nhiên vỗ nhẹ lên má cô ta: “Để tôi xem xem, em thực sự yêu tôi sao? Có một chuyện tôi không hiểu.”
“Anh nói đi, Trạm Vũ …..” Cô ta hôn lên râu của anh ta.
Cố Trạm Vũ véo cằm cô ta “Chuyện của tôi và Tô Gia Ngọc là em nói cho Vân Khanh biết phải không?”
“Sao em lại biết chuyện mà tôi không biết?”
Quý Chỉ Nhã hơi dừng lại, cô ta tiếp tục hôn: “Em tình cờ gặp bác sĩ trong bệnh viện, tình cờ gặp Tô Gia Ngọc. Khi nghe Tô Gia Ngọc và Hạ Thuỷ Thuỷ nhắc đến, em đã nghĩ đến việc trả thù Vân Khanh nên mới nói cho cô ta nghe.”
Cố Trạm Vũ dường như bán tín bán nghi. Anh ta nhìn chằm chằm vào cô ta và từ từ mỉm cười: “Vậy thì em là người khá rộng lòng, không yêu tôi sao? Tô Gia Ngọc và tôi có một đứa con gái ngoài giá thú. Vân Khanh đã suy sụp khi nghe điều đó. Em có phiền nếu tôi có một đứa con gái ngoài giá thú không?”
Trái tim Quý Chỉ Nhã như vỡ òa.
Đôi mắt ngưng đọng, không dám đối mặt sự khinh thường của anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.