Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 222: Chim Lớn Cay Cả Mắt
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Vân Khanh ngụy biện: “Không phải tôi mà là bọn trẻ, Lục tiên sinh, anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Năm mới không phải nên ở một nơi thoải mái, ăn nhà hàng rồi xem tivi, không thì cũng đến một nơi như Disney chứ! Anh đưa bọn trẻ đến đây, muốn người cũng không có người, toàn là tuyết, lạnh chết đi được.”
Anh để gọn vali sang một góc, tiến lại gần cô: “Quả đúng là sống trong nhung lụa.”
Vân Khanh nghe ra giọng điệu giễu cợt của anh, hơi khó chịu: “Anh đang trêu đùa tôi đấy à?”
“Giờ cũng không còn cách nào khác, lên thuyền giặc rồi.” Lục mặc Trầm xoay người: “Nghe cho kĩ công việc của em đây, trước tiên bỏ hết mấy tấm vải này ra, lau bàn ghế, sau đó chuẩn bị cơm tối cho bọn trẻ, đồ ăn để ở trong tủ, cuối cùng, ở đây không có người giúp việc.”
“Lục Mặc Trầm! Tôi không làm!” Vân Khanh muốn về nước.
Anh trưng ra bộ mặt bất cần, cúi đầu hút thuốc, hút xong mới đi tìm các con: “Cha vừa nói chuyện với Tiểu Vân Vân của các con rồi, cô ấy rất tận tâm, nói là sau khi dọn dẹp nhà cửa xong thì sẽ nấu bữa tối cho các con. Nào, ra sân sau với cha, chúng ta đi lấy xe trượt tuyết.”
“Thật vậy ạ? Tiểu Vân Vân thật ngọt ngào!”
“Tiểu Vân Vân, dì đúng là hiền lương thục đức, siêng năng cần cù.”
Vân Khanh: “…”
Fuck! Xem như anh lợi hại.
Cô bất đắc dĩ cởi áo khoác, xắn tay áo lên dọn dẹp.
Nhưng mà sau đó cô mới phát hiện ra ở đây rất sạch sẽ, hình như có người lau dọn thường xuyên. Cô chỉ cần bỏ vải trắng ra, lau qua một chút là được.
Lục Mặc Trầm cũng không phải thực sự ngược đãi cô.
Nhưng mà sau khi vào bếp mở tủ lạnh, nhìn đống đồ mà cô không biết phải nấu thế nào thì lập tức rút lại lời đánh giá đó, mọi hảo cảm đều tan biến.
Anh cố ý có phải không?
Cô không biết nấu cơm! Không biết!
Vậy mà anh lại bắt cô nấu! Đúng là một người đàn ông dã man.
Vân Khanh nhìn ra cửa sổ, sân sau sáng đèn, bóng dáng Lục Mặc Trầm và hai đứa trẻ đang bận rộn bê đồ ra.
Cô tức giận nhìn đống nguyên liệu nấu nướng kia.
Sau đó, nở một nụ cười “xấu xa”.
Định chỉnh cô có phải không? Ha ha.
Lục Mặc Trầm lau chùi chiếc xe trượt tuyết đầy bụi, sau đó để hai đứa trẻ làm nốt.
Mặc dù tụi nhóc còn nhỏ nhưng bởi vì có một người cha nghiêm khắc nên từ bé đã được tiếp xúc với thiên nhiên để rèn luyện sức khỏe.
Cả hai cũng thích những trò chơi mạo hiểm.
Ngoại trừ Thập Tứ thỉnh thoảng nũng nịu một chút.
Bây giờ Lục Mặc Trầm đã biết Thập Tứ nũng nịu giống ai.
Nhìn đồng hồ, anh thu dọn đồ đạc, đóng cửa nhà kho rồi dẫn hai đứa trẻ vào nhà.
Còn chưa bước đến bậc thang đã ngửi thấy một mùi khét bốc ra từ trong phòng, còn có lửa bốc lên.
“Cha, không ổn rồi, chẳng lẽ Tiểu Vân Vân định đốt nhà? Cha!”
Lục Mặc Trầm: “…”
Người phụ nữ này có thể làm thế lắm.
Anh để gọn vali sang một góc, tiến lại gần cô: “Quả đúng là sống trong nhung lụa.”
Vân Khanh nghe ra giọng điệu giễu cợt của anh, hơi khó chịu: “Anh đang trêu đùa tôi đấy à?”
“Giờ cũng không còn cách nào khác, lên thuyền giặc rồi.” Lục mặc Trầm xoay người: “Nghe cho kĩ công việc của em đây, trước tiên bỏ hết mấy tấm vải này ra, lau bàn ghế, sau đó chuẩn bị cơm tối cho bọn trẻ, đồ ăn để ở trong tủ, cuối cùng, ở đây không có người giúp việc.”
“Lục Mặc Trầm! Tôi không làm!” Vân Khanh muốn về nước.
Anh trưng ra bộ mặt bất cần, cúi đầu hút thuốc, hút xong mới đi tìm các con: “Cha vừa nói chuyện với Tiểu Vân Vân của các con rồi, cô ấy rất tận tâm, nói là sau khi dọn dẹp nhà cửa xong thì sẽ nấu bữa tối cho các con. Nào, ra sân sau với cha, chúng ta đi lấy xe trượt tuyết.”
“Thật vậy ạ? Tiểu Vân Vân thật ngọt ngào!”
“Tiểu Vân Vân, dì đúng là hiền lương thục đức, siêng năng cần cù.”
Vân Khanh: “…”
Fuck! Xem như anh lợi hại.
Cô bất đắc dĩ cởi áo khoác, xắn tay áo lên dọn dẹp.
Nhưng mà sau đó cô mới phát hiện ra ở đây rất sạch sẽ, hình như có người lau dọn thường xuyên. Cô chỉ cần bỏ vải trắng ra, lau qua một chút là được.
Lục Mặc Trầm cũng không phải thực sự ngược đãi cô.
Nhưng mà sau khi vào bếp mở tủ lạnh, nhìn đống đồ mà cô không biết phải nấu thế nào thì lập tức rút lại lời đánh giá đó, mọi hảo cảm đều tan biến.
Anh cố ý có phải không?
Cô không biết nấu cơm! Không biết!
Vậy mà anh lại bắt cô nấu! Đúng là một người đàn ông dã man.
Vân Khanh nhìn ra cửa sổ, sân sau sáng đèn, bóng dáng Lục Mặc Trầm và hai đứa trẻ đang bận rộn bê đồ ra.
Cô tức giận nhìn đống nguyên liệu nấu nướng kia.
Sau đó, nở một nụ cười “xấu xa”.
Định chỉnh cô có phải không? Ha ha.
Lục Mặc Trầm lau chùi chiếc xe trượt tuyết đầy bụi, sau đó để hai đứa trẻ làm nốt.
Mặc dù tụi nhóc còn nhỏ nhưng bởi vì có một người cha nghiêm khắc nên từ bé đã được tiếp xúc với thiên nhiên để rèn luyện sức khỏe.
Cả hai cũng thích những trò chơi mạo hiểm.
Ngoại trừ Thập Tứ thỉnh thoảng nũng nịu một chút.
Bây giờ Lục Mặc Trầm đã biết Thập Tứ nũng nịu giống ai.
Nhìn đồng hồ, anh thu dọn đồ đạc, đóng cửa nhà kho rồi dẫn hai đứa trẻ vào nhà.
Còn chưa bước đến bậc thang đã ngửi thấy một mùi khét bốc ra từ trong phòng, còn có lửa bốc lên.
“Cha, không ổn rồi, chẳng lẽ Tiểu Vân Vân định đốt nhà? Cha!”
Lục Mặc Trầm: “…”
Người phụ nữ này có thể làm thế lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.