Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 228:
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Lúc này cô mới phản ứng lại, vừa rồi anh quang minh chính đại không phải chỉ là đơn thuần đuổi mấy đứa nhóc đi!
Nếu thật sự có sói, thì sao có thể dám để mấy đứa nhóc ngủ một mình chứ?
Không biết xấu hổ.
Cô đỏ mặt, chui vào trong chăn bông, một lúc lâu sau nhiệt độ ở trên mặt mới đfan biến mất, cô cũng mê man chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Lục Mặc Trầm gõ cửa từ rất sớm.
Đồng hồ sinh học của Vân Khanh vẫn chưa tới, cô rất tức giận đứng dậy, cầm gối đánh anh, "Một chữ cút thôi, em chỉ nói một lần, đi ăn bữa sáng anh đi!"
“Sớm muộn gì em cũng phải học cách làm mẹ.” Người đàn ông đĩnh đạc đứng ngoài cửa, trầm giọng nói.
Vân Khanh sửng sốt một chút, khó hiểu nói: "Đợi đến lúc tôi mang thai em sẽ tự biết mình phải làm mẹ như thế nào, anh Lục rảnh rỗi lo lắng đến cái này làm gì?"
Trong con ngươi của người đàn ông lóe lên tia u ám, anh mím môi mỏng, thấy cô không hợp tác, anh ôm ngang cô lên rồi đi xuống lầu.
Vứt cô vào bếp, "Tối qua đã học cách cắt rau rồi, sáng nay làm hai món một canh đi.”
Tôi chém anh bà ngàn nhát!
Trong lòng Vân Khanh đang bùng nổ, đánh sao cũng không đánh lại anh, hơn nữa túi của cô đã bị anh tịch thu rồi, tất cả giấy tờ tùy thân của nàng đều nằm trong tay anh.
So sánh tình thế thì thấy, hổ xuống đồng bằng thì bị chó bắt nạt, cô đành cắn răng nuột cơn hận.
Từ một đứa con nhà giàu không biết nấu ăn trở thành một bảo mẫu có thể nấu hai món và một canh trong một đêm! Bảo mẫu!
Làm đồ ăn sáng xong, cô từ phòng bếp đi ra, người đàn ông ngồi trên sô pha đọc báo buổi sáng, thân hình nghiêm nghị, khí chất kiêu ngạo.
Hôm nay anh đổi phong cách khác, hiếm khi thấy mặc quần jean, đôi chân dài của anh càng lộ rõ sự mạnh mẽ tráng kiện. Anh mặc một chiếc áo len cổ lọ ở, bên ngoài khoác một chiếc áo măng tô đen, cao quý lại tùy ý, mang theo chút hương vị của khói lửa nhân gian, rất trẻ, rất đẹp trai.
Vân Khanh nuốt nước miếng một cái, dời mắt đi chỗ khác.
Người đàn ông ngẩng lên khỏi tờ báo, trong đôi mắt sâu thẳm có một tia tà khí, nhìn chằm chằm vào gò má của cô.
Vân Khanh bị nhìn như vậy thì cảm thấy không tự nhiên, quay đầu nhìn khung ảnh trên tường, bày ra dáng vẻ “Tôi đâu có nhìn anh”.
“Đó là khi bọn chúng ba tuổi.” Giọng người đàn ông trầm thấp phá vỡ bầu không khí im lặng.
Sau đó, anh bước tới, đứng cạnh cô và chỉ vào khung ảnh, "Bức ảnh này được chụp ở khu trượt tuyết, lạnh đến nỗi bật khóc, tôi dỗ thế nào cũng đòi về nhà."
Vân Khanh nhìn bánh bao nhỏ mềm mại mặt đỏ bừng lên ở trong ảnh, nước mắt lã chã, không khỏi nói: "Anh quá ác độc, mới ba tuổi đã mang đến khu trượt tuyết, anh không sợ nguy hiểm? "
“Đứa bé mà tôi sinh ra đương nhiên sẽ khác.” Giọng anh trầm ấm, kiêu ngạo.
Vân Khanh từ chối cho ý kiến.
"Khi chúng chưa đầy một tuổi, tôi ôm chúng đi chơi, người khác nhìn thấy chúng, họ khen chúng là đôi long phượng xinh đẹp nhất, bảo tôi cảm ơn mẹ của đứa trẻ, gen di truyền quá tốt.", anh nói xong thì nhìn cô với một cái nhìn sâu sắc.
Vân Khanh không hiểu ánh mắt của anh, chỉ mỉm cười.
“Bọn chúng rất thích em.” Lục Mặc Trầm nhếch môi, “Thích em hơn cả mẹ bọn chúng nữa, em biết tại sao không?
Nói thật, Vân Khanh cũng không biết.
“Do duyên à?” Cô nhếch môi.
Anh lắc đầu, nhìn những khung ảnh, cuối cùng nhìn chằm chằm với ánh mắt vừa sâu thẳm vừa sắc bén, "Trẻ con sẽ chỉ thích một người mà chúng cảm thấy thân thiết nhất, đến gần người đó theo bản năng. Vì vậy bọn chúng muốn chơi với em, tôi sẽ tạo cơ hội, không cướp đi niềm vui của bọn nhóc. Vì vậy Vân Khanh, đừng xa lánh bọn nhóc, chúng cần tình yêu. "
Vân Khanh trái tim run lên, có chút mềm mại.
Người thân thiết nhất sao?
Cô thắc mắc, "Anh Lục, anh có thể cho tôi biết vì sao Vân Sương lại không gần gũi với bọn nhóc không?"
Nếu thật sự có sói, thì sao có thể dám để mấy đứa nhóc ngủ một mình chứ?
Không biết xấu hổ.
Cô đỏ mặt, chui vào trong chăn bông, một lúc lâu sau nhiệt độ ở trên mặt mới đfan biến mất, cô cũng mê man chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Lục Mặc Trầm gõ cửa từ rất sớm.
Đồng hồ sinh học của Vân Khanh vẫn chưa tới, cô rất tức giận đứng dậy, cầm gối đánh anh, "Một chữ cút thôi, em chỉ nói một lần, đi ăn bữa sáng anh đi!"
“Sớm muộn gì em cũng phải học cách làm mẹ.” Người đàn ông đĩnh đạc đứng ngoài cửa, trầm giọng nói.
Vân Khanh sửng sốt một chút, khó hiểu nói: "Đợi đến lúc tôi mang thai em sẽ tự biết mình phải làm mẹ như thế nào, anh Lục rảnh rỗi lo lắng đến cái này làm gì?"
Trong con ngươi của người đàn ông lóe lên tia u ám, anh mím môi mỏng, thấy cô không hợp tác, anh ôm ngang cô lên rồi đi xuống lầu.
Vứt cô vào bếp, "Tối qua đã học cách cắt rau rồi, sáng nay làm hai món một canh đi.”
Tôi chém anh bà ngàn nhát!
Trong lòng Vân Khanh đang bùng nổ, đánh sao cũng không đánh lại anh, hơn nữa túi của cô đã bị anh tịch thu rồi, tất cả giấy tờ tùy thân của nàng đều nằm trong tay anh.
So sánh tình thế thì thấy, hổ xuống đồng bằng thì bị chó bắt nạt, cô đành cắn răng nuột cơn hận.
Từ một đứa con nhà giàu không biết nấu ăn trở thành một bảo mẫu có thể nấu hai món và một canh trong một đêm! Bảo mẫu!
Làm đồ ăn sáng xong, cô từ phòng bếp đi ra, người đàn ông ngồi trên sô pha đọc báo buổi sáng, thân hình nghiêm nghị, khí chất kiêu ngạo.
Hôm nay anh đổi phong cách khác, hiếm khi thấy mặc quần jean, đôi chân dài của anh càng lộ rõ sự mạnh mẽ tráng kiện. Anh mặc một chiếc áo len cổ lọ ở, bên ngoài khoác một chiếc áo măng tô đen, cao quý lại tùy ý, mang theo chút hương vị của khói lửa nhân gian, rất trẻ, rất đẹp trai.
Vân Khanh nuốt nước miếng một cái, dời mắt đi chỗ khác.
Người đàn ông ngẩng lên khỏi tờ báo, trong đôi mắt sâu thẳm có một tia tà khí, nhìn chằm chằm vào gò má của cô.
Vân Khanh bị nhìn như vậy thì cảm thấy không tự nhiên, quay đầu nhìn khung ảnh trên tường, bày ra dáng vẻ “Tôi đâu có nhìn anh”.
“Đó là khi bọn chúng ba tuổi.” Giọng người đàn ông trầm thấp phá vỡ bầu không khí im lặng.
Sau đó, anh bước tới, đứng cạnh cô và chỉ vào khung ảnh, "Bức ảnh này được chụp ở khu trượt tuyết, lạnh đến nỗi bật khóc, tôi dỗ thế nào cũng đòi về nhà."
Vân Khanh nhìn bánh bao nhỏ mềm mại mặt đỏ bừng lên ở trong ảnh, nước mắt lã chã, không khỏi nói: "Anh quá ác độc, mới ba tuổi đã mang đến khu trượt tuyết, anh không sợ nguy hiểm? "
“Đứa bé mà tôi sinh ra đương nhiên sẽ khác.” Giọng anh trầm ấm, kiêu ngạo.
Vân Khanh từ chối cho ý kiến.
"Khi chúng chưa đầy một tuổi, tôi ôm chúng đi chơi, người khác nhìn thấy chúng, họ khen chúng là đôi long phượng xinh đẹp nhất, bảo tôi cảm ơn mẹ của đứa trẻ, gen di truyền quá tốt.", anh nói xong thì nhìn cô với một cái nhìn sâu sắc.
Vân Khanh không hiểu ánh mắt của anh, chỉ mỉm cười.
“Bọn chúng rất thích em.” Lục Mặc Trầm nhếch môi, “Thích em hơn cả mẹ bọn chúng nữa, em biết tại sao không?
Nói thật, Vân Khanh cũng không biết.
“Do duyên à?” Cô nhếch môi.
Anh lắc đầu, nhìn những khung ảnh, cuối cùng nhìn chằm chằm với ánh mắt vừa sâu thẳm vừa sắc bén, "Trẻ con sẽ chỉ thích một người mà chúng cảm thấy thân thiết nhất, đến gần người đó theo bản năng. Vì vậy bọn chúng muốn chơi với em, tôi sẽ tạo cơ hội, không cướp đi niềm vui của bọn nhóc. Vì vậy Vân Khanh, đừng xa lánh bọn nhóc, chúng cần tình yêu. "
Vân Khanh trái tim run lên, có chút mềm mại.
Người thân thiết nhất sao?
Cô thắc mắc, "Anh Lục, anh có thể cho tôi biết vì sao Vân Sương lại không gần gũi với bọn nhóc không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.