Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 95: Cô Ta Đã Quay Về
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Đường khách VIP ở cửa trước của sân bay quốc tế thành phố S Thành phố S.
Lục Mặc Trầm đứng dậy khỏi chiếc ghế khách quý bằng nhung, anh đi tới cửa và cúi đầu ném đầu thuốc lá, trợ lý chạy từ bên kia sang và nói, “Chủ tịch Lục, đón được người rồi.”
Người đàn ông im lặng ngước mắt lên nhìn, khói thuốc còn chưa tan hẳn, “Ừm.”
Bóng người cao lớn di chuyển, anh vừa muốn bước đi khỏi thì trong không khí tĩnh lặng có vali lọc cọc rất nhỏ.
Ngay sau đó một bóng dáng nhỏ màu trắng thướt tha bước nhanh về phía anh.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông cứ nhìn chằm chằm về hướng đó không nhúc nhích, bóng người càng đi càng nhanh, đôi giày cùng màu mang đến mắt cá chân chạy vội sang nhưng lại có cảm giác nhẹ nhàng như chiếc chuông nhỏ, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của người phụ nữ hiện ra từ từ, một làn gió thơm bổ nhào vào trong lồng ngực anh.
Ôm chặt lấy người anh, cả người mềm mại kèm theo chút hưng phấn, “Mặc Trầm, Mặc Trầm……”
Chiếc giày cao gót 10cm còn chưa đủ, người phụ nữ còn phải nhón mũi chân lên và vòng tay vào cổ anh, cố gắng ôm thật chặt, ‘ Em về rồi đây.”
“Em nhớ anh quá.” Khuôn mặt chưa trang điểm nhưng được bảo dưỡng giống như được trang điểm qua một lớp phấn, cô ta không ngừng cọ vào phần áo sơ mi trắng che đậy xương quai xanh của anh.
Lục Mặc Trầm đứng một lúc mà không nhúc nhích tí nào, thấy cô ta không chịu buông tay thì cánh tay đàn ông từ từ ôm lấy vòng eo cô ta và vỗ về.
Anh hỏi một câu, “Ăn cơm chưa?”
“Chưa đâu.” Tiếng cười giống như tiếng chuông gió, cuối cùng cũng thả anh ra, giày cao gót đạp xuống đất, đôi mắt tròn long lanh lóe sáng mềm mại lại hơi yếu ớt nhìn về phía anh, “Chẳng thèm cười một cái nữa cơ, có phải thấy em về nên không vui đúng không? Em muốn tặng cho anh một món quà bất ngờ mà, em đứng ở đây chờ anh hơn 1 tiếng đồng hồ mà thật sự không thể cười một cái được à?”
Dưới ánh mặt trời sáng ngờ, gương mặt người đàn ông có vẻ càng thêm sâu sắc và đẹp trai, hàm dưới khẽ thả lỏng khẽ nhếch khóe môi.
Gương mặt dịu hơn nhiều nhưng nụ cười không đạt tới đáy mắt.
Giọng nói người phụ nữ mềm như nước, “Em biết anh không thích chuyện gì ngoài kế hoạch, nhưng Mười ba cũng ở trong nước, hai đứa nhóc đều ở đây rồi thì em làm mẹ làm sao dám yên tâm ở Boston nữa? Mà đợt này anh bận quá, em muốn báo cho anh biết cũng chưa có cơ hội, thật sự nhớ quá đến mức đêm ngủ không yên, mẹ nhìn thấy em như vậy cũng đề nghị em quay về. Hai ngày nữa bà mẹ cũng về nước, không phải cũng sắp đến lễ mừng thọ của ông nội em à.”
Đáy mắt Lục Mặc Trầm sâu hoắm không hiện ra vui buồn.
Lễ mừng thọ của ông nội cô ta? Cũng sắp rồi đấy.
Môi mỏng khẽ mấp máy, đôi mi dài che phủ đôi mắt sâu thẳm của anh làm cho người khác cảm thấy áp lực, mặc dù giọng nói của anh rất trầm tháp nhưng nghĩa đen nghĩa bóng trong mỗi câu nói đều không rõ ràng, “Về rồi thì về, làm xong tiệc mừng thọ của ông nội cô rồi tính tiếp.”
Trái tim thả lỏng được một nửa, nhưng chỉ là một nửa thôi bởi vì từ trước đến nay anh nói chuyện ba phải không rõ ràng mà cần phải tự đoán ý.
Cô ta khẽ cắn môi dưới, vịn cánh tay của anh và cười dịu dàng “Em đều báo cáo rõ ràng rồi đấy, anh đừng đánh em giống như đánh con trai là được.”
Khóe môi người đàn ông hơi nhếch, mắt nhìn ra xa, đồng thời bảo trợ lý lái xe ra.
Trong nửa phút chờ đợi, anh liền châm thêm một điếu thuốc, người phụ nữ ngước mắt nhìn chằm chằm cơ thể cao lớn uy nghiêm của anh, cơ thể cứng rắn và kiên nghị như sắt thép giấu trong bộ quần áo âu phục nam tính, cô ta vừa liếc nhìn đến phần cổ áo sơ mi hơi động đậy, nhìn yết hầu, nhìn cái cổ trắng để tìm dấu vết để lại.
Tuy nhiên so chênh lệch chiều cao nên tạm thời cô ta không nhìn thấy gì cả.
Cô ta hơi siết chặt nắm đấm, nhưng trên mặt vẫn như thường, giả vờ tức giận nhìn điếu thuốc giữa ngón tay anh và nói, “Anh đấy, càng ngày càng nghiện thuốc lá. Xem ra em phải kích thích các con nói cho cha của chúng mới được.”
Xe vừa tới, Lục Mặc Trầm hút một hơi rồi ném điếu thuốc vào thùng rác.
Người phụ nữ nhìn thấy vậy đáy mắt đều là cười, chiếc váy màu trắng gạo đoan trang tao nhã bao bọc đôi chân mềm mại trắng nõn, làm nổi bật vòng eo tinh tế vào bao bọc lấy đường cong của mông đến mức tận cùng.
Cô ta đi đằng trước, đột nhiên xoay người lại cười với anh.
Lục Mặc Trầm nhíu mày khó chịu, ánh mắt nhìn sang túi xách của cô ta, bàn tay lịch sự mở cửa xe và cầm chiếc túi xách nhỏ đắt giá sang chỗ khác.
Anh ngồi dựa ở cửa sổ bên này.
Không gian trong xe Bentley vô cùng rộng rãi.
Trợ lý nhìn qua kính chiếu hậu vài lần, người phụ nữ nói nhỏ than vãn ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ nên bảo ông chủ xoa bóp vai cho cô ta, ông chủ đồng ý rồi.
Kết quả là cơ thể mềm mại càng ngày càng đến gần ông chủ, gần như ngã vào lồng ngực ông chủ luôn, cuối cùng nắm một tay của ông chủ và gối đầu lên đầu ông chủ và ngủ mất.
Trợ lý nhướng mày, anh ta đi theo ông chủ đã nhiều năm, đối với vị “bà chủ” này cũng khá hiểu rõ, đúng là một người rất biết cách làm nũng lại không khiến người khác chán ghét.
Anh ta lặng lẽ nhìn mặt ông chủ, khuôn mặt bình tĩnh không nhìn ra manh mối gì, chỉ là mày hơi nhíu, ông chủ không thích người quá gần gũi mình.
Xe đi được nửa đường, anh mới báo địa chỉ.
Người phụ nữ nghe thấy không phải đi về Dự Viên mới mở mắt ra ngẩng đầu nhìn anh, “Mặc Trầm, tại sao lại cho em ở biệt thự Tây Uyển? Các con cũng ở Dự Viên nhỉ?
“Dự Viên quá nhỏ, biệt thự Tây Uyển lớn.” Lục Mặc Trầm nói rất bình tĩnh, ánh mắt anh tỏ vẻ phải phục tùng mọi quyết định của mình, “Nếu đã trở lại, thì phải nghe theo sắp xếp của tôi.”
Trên mặt người phụ nữ vẫn mỉm cười và gật đầu, nhưng trong lòng lại suy nghĩ không ngừng, anh sắp xếp như vậy là có ý gì? Biệt thự Tây Uyển ở đâu cô ta không biết được, nhưng có thể khẳng định là cách xa nhà cũ của nhà họ Lục.
Anh vẫn muốn ngăn cách cô ta tiếp xúc với đám nhóc theo bản năng.
Trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, nhưng nụ cười vẫn không chút thay đổi, “Sau này cha mẹ anh còn nghĩ em chỉ để ý vật chất thì sao, thật ra thì em ở đâu cũng được hết, chỉ cần có thể ở cạnh các con, để em được chăm sóc các con là được.”
“Ơ? Mà phải nói hai đứa nhóc không lương tâm này ngoại trừ gọi video cho em vào tối qua thì bây giờ chẳng thấy bóng dáng đâu cả? Hai đứa ở Dự Viên à?”
Lục Mặc Trầm dừng một chút, “Chúng nó đến trung tâm huấn luyện làm nhiệm vụ rồi.”
“Đúng là hai đứa nhóc ham chơi. Vậy thì lái xe qua đón các con luôn đi, em nhớ các con lắm. Sau đó về biệt thự Tây Uyển em phải làm cơm dứa cho các con ăn mới được, tính cách của Mười ba đúng là xấu giống anh, rõ ràng muốn ăn mà còn không chịu nói cho em biết, em nghe A Thẩm nói con còn nói mấy lần nhưng A Thẩm không biết làm.”
Trợ lý ngẩng đầu liếc nhìn kính chiếu hậu.
Sắc mặt ông chủ vẫn rất bình thường chỉ nói một câu, “Cô mệt vậy cũng đừng qua đó nữa, về biệt thự nghỉ ngơi cái đã, ngày mai các con sẽ đến gặp cô.”
“Không được đâu, tâm trạng của người làm mẹ như em mà anh không hiểu à, bây giờ em chỉ muốn nhìn khuôn mặt nhỏ của các con thôi.”
Lục Mặc Trầm nghe thấy giọng nói buồn buồn của cô ta có cả chút cầu xin, nhìn mặt thì tỏ vẻ nhớ mong lắm, anh cũng không khắc nghiệt được,dù sao cô ta cũng là mẹ của mấy đứa nhóc.
Anh liền cụp mắt xuống và lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại.
……
Cây thông Noel được trang trí một cách hoàn mỹ, hơn 3 giờ chiều vẫn còn sớm chán, hai nhóc ăn vạ không đi, lại muốn làm tượng đất.
Dù sao Vân Khanh cũng bỏ ra một ngày nghỉ có thể ở cùng hai nhóc đến cùng.
Vừa mới làm xong khuôn hình thì Vân Khanh cho hai đứa nghỉ một lát để ăn uống gì đó, cô đi vào phòng nung tăng tốc độ làm khô là có thể tô màu.
Cô ở phòng nung đợi hơn 40 phút mới lấy được tượng đất ra và bê quay ra ngoài.
Cô quay lại phòng khách thì không thấy hai đứa nhỏ ở đâu nữa.
Vân Khanh chớp mắt ngơ ngác, lập tức cảm thấy hơi sốt ruột, tìm một lượt nhưng khi thấy cặp sách và áo khoác của hai đứa nhóc không thấy nữa cô mới đoán chắc là có người đón rồi.
Cô tháo găng tay ra và đi ra cửa trung tâm huấn luyện, thư ký Tống còn chưa đi giống như đang đợi cô ra, “Xin lỗi cô Vân, có chút việc gấp cần phải đón ccoo chủ nhà và cậu chủ nhỏ đi ngay, lúc đó cô không ở nên tôi làm theo yêu cầu đón hai đứa nhóc đi rồi.”
“Việc gấp? Việc gấp gì vậy?” Vân Khanh nhíu mày.
Ánh mắt thư kýTống hơi lóe, không trả lời mà chỉ mỉm cười, “Không phải chuyện xấu gì đâu, cô Vân đừng lo.”
Vân Khanh cảm thấy không thể hiểu nổi, tuy nhiên có vẻ như Mười ba Mười bốn không giãy giụa, đồ vật trong phòng vẫn ngay ngắn trật tự lắm.
Thư ký Tống nói làm theo mệnh lệnh chắc là Lục Mặc Trầm đưa ra mệnh lệnh rồi.
Không biết rốt cuộc là chuyện gì gấp nhỉ? Lúc trước Lục Mặc Trầm cũng đi rất vội. Con cái và cha chắc cũng liên quan đến cùng một chuyện nhỉ? Sân bay?
Cô quay vào phòng lấy di động ra xem, quả nhiên WeChat có một tin nhắn thoại, giọng nói của Mười ba nghe buồn thiu nhưng cũng bình thường: Tiểu Vân Vân, con và em gái có việc gấp phải đi, dì phải ngoan ngoãn về nhà nhé, con sẽ gọi cho dì sau, lần sau chúng ta lại hẹn hò nhé!
Cô cười bó tay, nhóc con này cũng không nói có chuyện gì, sao mà bí mật quá vậy?
Cô nhướng mày ngẫm nghĩ, thôi cứ nung tượng đất cho xong đã rồi cô mới đi vậy.
……
Biệt thự Tây Uyển.
Lục Mặc Trầm tự tay xách chiếc vali màu vàng nhạt bước vào phòng khách, người phụ nữ đi theo sau phủ bông tuyết dính trên áo khoác đen của anh một cách thân thiết, sau đó cô ta nhìn xung quan một lượt rồi nhìn ba nữ giúp viêc đứng xếp hàng trước mặt mình, “Mang một ly trà cho ông chủ đi.”
Nữ giúp việc nhìn ông chủ mang theo một người phụ nữ lạ trở về, nhìn thấy người này rất đẹp, dáng người cao gầy tinh tế, mái tóc uốn lọn to quyến rũ, giơ tay nhấc chân tỏa ra khí chất nhà quyền quý, ăn mặc đoan trang, không giống cô Tống và cô Hàn lúc trước hay tới đây ở lại gì cả.
Ở ngọn núi sau biệt thự có một sân gôn tư nhân, cô Tống và cô hàn muốn đến chơi đều ở đây ngủ lại.
Đám nữ giúp việc tự hiểu trong lòng thôi không dám nói ra, ông Lục nhiều tiền như vậy chẳng bao giờ thiếu bạn gái cả.
Vì vậy cả đám liền ồn ào đoán mò xem người trước mắt có thân phận như thế nào? Cô Tống kiêu ngạo, cô Hàn xinh đẹp đoan trang nhưng khi vào cửa cũng không dám sai bảo họ làm việc, nói chuyện cũng rất khách sao.
Cả đám ồn ào đoán mò, đây là người nào của ông chủ vậy?
Nữ giúp việc tỏ vẻ nghi ngờ trên mặt làm cho người phụ nữ này cảm thấy như bị đâm vào mắt, khuôn mặt cô ta thể hiện chút buồn bã, tủi thân mà quay đầu lại nhìn anh cười ngại ngùng, “Mặc Trầm, anh xem các cô ấy…… Là không quen biết em mới chậm trễ hay vì nữ chủ nhân của nơi này thật sự có quá nhiều người, nên các cô ấy mới không phân biệt được ai là chính chủ, nhìn thấy mà làm?”
Vốn dĩ Lục Mặc Trầm không để ý đến chuyện này, đúng thật là Tống Cẩn Mỹ và Hàn Tuyết Lỵ đều đã đến đây, anh cũng mặc kệ cô ta và đám nữ giúp việc sống chung với nhau như thế nào, chỉ ở có 2 3 ngày thì tính làm gì.
Tuy nhiên giờ phút này, nữ giúp việc đúng thật là không có mắt nhìn, làm cho cô ta tóm được điểm yếu nên tỏ vẻ rất tủi thân, mà tủi thân cũng đúng thôi.
Sắc mặt của người đàn ông đen thui, lúc này anh bị đẩy lên đầu sóng nên không thể không dạy bảo bằng giọng điệu nặng đề được, “Đây là bà chủ, sau này cô ấy sẽ ở đây, cô ấy nói gì thì các cô phải nghe cái đấy.”
Nữ giúp việc sắc mặt trắng bệch, bà chủ? Là vợ của ông chủ à? Tại sao trước đây chưa nghe thấy bao giờ, không phải ông chủ vẫn luôn độc thân à ?
Lục Mặc Trầm đứng dậy khỏi chiếc ghế khách quý bằng nhung, anh đi tới cửa và cúi đầu ném đầu thuốc lá, trợ lý chạy từ bên kia sang và nói, “Chủ tịch Lục, đón được người rồi.”
Người đàn ông im lặng ngước mắt lên nhìn, khói thuốc còn chưa tan hẳn, “Ừm.”
Bóng người cao lớn di chuyển, anh vừa muốn bước đi khỏi thì trong không khí tĩnh lặng có vali lọc cọc rất nhỏ.
Ngay sau đó một bóng dáng nhỏ màu trắng thướt tha bước nhanh về phía anh.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông cứ nhìn chằm chằm về hướng đó không nhúc nhích, bóng người càng đi càng nhanh, đôi giày cùng màu mang đến mắt cá chân chạy vội sang nhưng lại có cảm giác nhẹ nhàng như chiếc chuông nhỏ, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của người phụ nữ hiện ra từ từ, một làn gió thơm bổ nhào vào trong lồng ngực anh.
Ôm chặt lấy người anh, cả người mềm mại kèm theo chút hưng phấn, “Mặc Trầm, Mặc Trầm……”
Chiếc giày cao gót 10cm còn chưa đủ, người phụ nữ còn phải nhón mũi chân lên và vòng tay vào cổ anh, cố gắng ôm thật chặt, ‘ Em về rồi đây.”
“Em nhớ anh quá.” Khuôn mặt chưa trang điểm nhưng được bảo dưỡng giống như được trang điểm qua một lớp phấn, cô ta không ngừng cọ vào phần áo sơ mi trắng che đậy xương quai xanh của anh.
Lục Mặc Trầm đứng một lúc mà không nhúc nhích tí nào, thấy cô ta không chịu buông tay thì cánh tay đàn ông từ từ ôm lấy vòng eo cô ta và vỗ về.
Anh hỏi một câu, “Ăn cơm chưa?”
“Chưa đâu.” Tiếng cười giống như tiếng chuông gió, cuối cùng cũng thả anh ra, giày cao gót đạp xuống đất, đôi mắt tròn long lanh lóe sáng mềm mại lại hơi yếu ớt nhìn về phía anh, “Chẳng thèm cười một cái nữa cơ, có phải thấy em về nên không vui đúng không? Em muốn tặng cho anh một món quà bất ngờ mà, em đứng ở đây chờ anh hơn 1 tiếng đồng hồ mà thật sự không thể cười một cái được à?”
Dưới ánh mặt trời sáng ngờ, gương mặt người đàn ông có vẻ càng thêm sâu sắc và đẹp trai, hàm dưới khẽ thả lỏng khẽ nhếch khóe môi.
Gương mặt dịu hơn nhiều nhưng nụ cười không đạt tới đáy mắt.
Giọng nói người phụ nữ mềm như nước, “Em biết anh không thích chuyện gì ngoài kế hoạch, nhưng Mười ba cũng ở trong nước, hai đứa nhóc đều ở đây rồi thì em làm mẹ làm sao dám yên tâm ở Boston nữa? Mà đợt này anh bận quá, em muốn báo cho anh biết cũng chưa có cơ hội, thật sự nhớ quá đến mức đêm ngủ không yên, mẹ nhìn thấy em như vậy cũng đề nghị em quay về. Hai ngày nữa bà mẹ cũng về nước, không phải cũng sắp đến lễ mừng thọ của ông nội em à.”
Đáy mắt Lục Mặc Trầm sâu hoắm không hiện ra vui buồn.
Lễ mừng thọ của ông nội cô ta? Cũng sắp rồi đấy.
Môi mỏng khẽ mấp máy, đôi mi dài che phủ đôi mắt sâu thẳm của anh làm cho người khác cảm thấy áp lực, mặc dù giọng nói của anh rất trầm tháp nhưng nghĩa đen nghĩa bóng trong mỗi câu nói đều không rõ ràng, “Về rồi thì về, làm xong tiệc mừng thọ của ông nội cô rồi tính tiếp.”
Trái tim thả lỏng được một nửa, nhưng chỉ là một nửa thôi bởi vì từ trước đến nay anh nói chuyện ba phải không rõ ràng mà cần phải tự đoán ý.
Cô ta khẽ cắn môi dưới, vịn cánh tay của anh và cười dịu dàng “Em đều báo cáo rõ ràng rồi đấy, anh đừng đánh em giống như đánh con trai là được.”
Khóe môi người đàn ông hơi nhếch, mắt nhìn ra xa, đồng thời bảo trợ lý lái xe ra.
Trong nửa phút chờ đợi, anh liền châm thêm một điếu thuốc, người phụ nữ ngước mắt nhìn chằm chằm cơ thể cao lớn uy nghiêm của anh, cơ thể cứng rắn và kiên nghị như sắt thép giấu trong bộ quần áo âu phục nam tính, cô ta vừa liếc nhìn đến phần cổ áo sơ mi hơi động đậy, nhìn yết hầu, nhìn cái cổ trắng để tìm dấu vết để lại.
Tuy nhiên so chênh lệch chiều cao nên tạm thời cô ta không nhìn thấy gì cả.
Cô ta hơi siết chặt nắm đấm, nhưng trên mặt vẫn như thường, giả vờ tức giận nhìn điếu thuốc giữa ngón tay anh và nói, “Anh đấy, càng ngày càng nghiện thuốc lá. Xem ra em phải kích thích các con nói cho cha của chúng mới được.”
Xe vừa tới, Lục Mặc Trầm hút một hơi rồi ném điếu thuốc vào thùng rác.
Người phụ nữ nhìn thấy vậy đáy mắt đều là cười, chiếc váy màu trắng gạo đoan trang tao nhã bao bọc đôi chân mềm mại trắng nõn, làm nổi bật vòng eo tinh tế vào bao bọc lấy đường cong của mông đến mức tận cùng.
Cô ta đi đằng trước, đột nhiên xoay người lại cười với anh.
Lục Mặc Trầm nhíu mày khó chịu, ánh mắt nhìn sang túi xách của cô ta, bàn tay lịch sự mở cửa xe và cầm chiếc túi xách nhỏ đắt giá sang chỗ khác.
Anh ngồi dựa ở cửa sổ bên này.
Không gian trong xe Bentley vô cùng rộng rãi.
Trợ lý nhìn qua kính chiếu hậu vài lần, người phụ nữ nói nhỏ than vãn ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ nên bảo ông chủ xoa bóp vai cho cô ta, ông chủ đồng ý rồi.
Kết quả là cơ thể mềm mại càng ngày càng đến gần ông chủ, gần như ngã vào lồng ngực ông chủ luôn, cuối cùng nắm một tay của ông chủ và gối đầu lên đầu ông chủ và ngủ mất.
Trợ lý nhướng mày, anh ta đi theo ông chủ đã nhiều năm, đối với vị “bà chủ” này cũng khá hiểu rõ, đúng là một người rất biết cách làm nũng lại không khiến người khác chán ghét.
Anh ta lặng lẽ nhìn mặt ông chủ, khuôn mặt bình tĩnh không nhìn ra manh mối gì, chỉ là mày hơi nhíu, ông chủ không thích người quá gần gũi mình.
Xe đi được nửa đường, anh mới báo địa chỉ.
Người phụ nữ nghe thấy không phải đi về Dự Viên mới mở mắt ra ngẩng đầu nhìn anh, “Mặc Trầm, tại sao lại cho em ở biệt thự Tây Uyển? Các con cũng ở Dự Viên nhỉ?
“Dự Viên quá nhỏ, biệt thự Tây Uyển lớn.” Lục Mặc Trầm nói rất bình tĩnh, ánh mắt anh tỏ vẻ phải phục tùng mọi quyết định của mình, “Nếu đã trở lại, thì phải nghe theo sắp xếp của tôi.”
Trên mặt người phụ nữ vẫn mỉm cười và gật đầu, nhưng trong lòng lại suy nghĩ không ngừng, anh sắp xếp như vậy là có ý gì? Biệt thự Tây Uyển ở đâu cô ta không biết được, nhưng có thể khẳng định là cách xa nhà cũ của nhà họ Lục.
Anh vẫn muốn ngăn cách cô ta tiếp xúc với đám nhóc theo bản năng.
Trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, nhưng nụ cười vẫn không chút thay đổi, “Sau này cha mẹ anh còn nghĩ em chỉ để ý vật chất thì sao, thật ra thì em ở đâu cũng được hết, chỉ cần có thể ở cạnh các con, để em được chăm sóc các con là được.”
“Ơ? Mà phải nói hai đứa nhóc không lương tâm này ngoại trừ gọi video cho em vào tối qua thì bây giờ chẳng thấy bóng dáng đâu cả? Hai đứa ở Dự Viên à?”
Lục Mặc Trầm dừng một chút, “Chúng nó đến trung tâm huấn luyện làm nhiệm vụ rồi.”
“Đúng là hai đứa nhóc ham chơi. Vậy thì lái xe qua đón các con luôn đi, em nhớ các con lắm. Sau đó về biệt thự Tây Uyển em phải làm cơm dứa cho các con ăn mới được, tính cách của Mười ba đúng là xấu giống anh, rõ ràng muốn ăn mà còn không chịu nói cho em biết, em nghe A Thẩm nói con còn nói mấy lần nhưng A Thẩm không biết làm.”
Trợ lý ngẩng đầu liếc nhìn kính chiếu hậu.
Sắc mặt ông chủ vẫn rất bình thường chỉ nói một câu, “Cô mệt vậy cũng đừng qua đó nữa, về biệt thự nghỉ ngơi cái đã, ngày mai các con sẽ đến gặp cô.”
“Không được đâu, tâm trạng của người làm mẹ như em mà anh không hiểu à, bây giờ em chỉ muốn nhìn khuôn mặt nhỏ của các con thôi.”
Lục Mặc Trầm nghe thấy giọng nói buồn buồn của cô ta có cả chút cầu xin, nhìn mặt thì tỏ vẻ nhớ mong lắm, anh cũng không khắc nghiệt được,dù sao cô ta cũng là mẹ của mấy đứa nhóc.
Anh liền cụp mắt xuống và lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại.
……
Cây thông Noel được trang trí một cách hoàn mỹ, hơn 3 giờ chiều vẫn còn sớm chán, hai nhóc ăn vạ không đi, lại muốn làm tượng đất.
Dù sao Vân Khanh cũng bỏ ra một ngày nghỉ có thể ở cùng hai nhóc đến cùng.
Vừa mới làm xong khuôn hình thì Vân Khanh cho hai đứa nghỉ một lát để ăn uống gì đó, cô đi vào phòng nung tăng tốc độ làm khô là có thể tô màu.
Cô ở phòng nung đợi hơn 40 phút mới lấy được tượng đất ra và bê quay ra ngoài.
Cô quay lại phòng khách thì không thấy hai đứa nhỏ ở đâu nữa.
Vân Khanh chớp mắt ngơ ngác, lập tức cảm thấy hơi sốt ruột, tìm một lượt nhưng khi thấy cặp sách và áo khoác của hai đứa nhóc không thấy nữa cô mới đoán chắc là có người đón rồi.
Cô tháo găng tay ra và đi ra cửa trung tâm huấn luyện, thư ký Tống còn chưa đi giống như đang đợi cô ra, “Xin lỗi cô Vân, có chút việc gấp cần phải đón ccoo chủ nhà và cậu chủ nhỏ đi ngay, lúc đó cô không ở nên tôi làm theo yêu cầu đón hai đứa nhóc đi rồi.”
“Việc gấp? Việc gấp gì vậy?” Vân Khanh nhíu mày.
Ánh mắt thư kýTống hơi lóe, không trả lời mà chỉ mỉm cười, “Không phải chuyện xấu gì đâu, cô Vân đừng lo.”
Vân Khanh cảm thấy không thể hiểu nổi, tuy nhiên có vẻ như Mười ba Mười bốn không giãy giụa, đồ vật trong phòng vẫn ngay ngắn trật tự lắm.
Thư ký Tống nói làm theo mệnh lệnh chắc là Lục Mặc Trầm đưa ra mệnh lệnh rồi.
Không biết rốt cuộc là chuyện gì gấp nhỉ? Lúc trước Lục Mặc Trầm cũng đi rất vội. Con cái và cha chắc cũng liên quan đến cùng một chuyện nhỉ? Sân bay?
Cô quay vào phòng lấy di động ra xem, quả nhiên WeChat có một tin nhắn thoại, giọng nói của Mười ba nghe buồn thiu nhưng cũng bình thường: Tiểu Vân Vân, con và em gái có việc gấp phải đi, dì phải ngoan ngoãn về nhà nhé, con sẽ gọi cho dì sau, lần sau chúng ta lại hẹn hò nhé!
Cô cười bó tay, nhóc con này cũng không nói có chuyện gì, sao mà bí mật quá vậy?
Cô nhướng mày ngẫm nghĩ, thôi cứ nung tượng đất cho xong đã rồi cô mới đi vậy.
……
Biệt thự Tây Uyển.
Lục Mặc Trầm tự tay xách chiếc vali màu vàng nhạt bước vào phòng khách, người phụ nữ đi theo sau phủ bông tuyết dính trên áo khoác đen của anh một cách thân thiết, sau đó cô ta nhìn xung quan một lượt rồi nhìn ba nữ giúp viêc đứng xếp hàng trước mặt mình, “Mang một ly trà cho ông chủ đi.”
Nữ giúp việc nhìn ông chủ mang theo một người phụ nữ lạ trở về, nhìn thấy người này rất đẹp, dáng người cao gầy tinh tế, mái tóc uốn lọn to quyến rũ, giơ tay nhấc chân tỏa ra khí chất nhà quyền quý, ăn mặc đoan trang, không giống cô Tống và cô Hàn lúc trước hay tới đây ở lại gì cả.
Ở ngọn núi sau biệt thự có một sân gôn tư nhân, cô Tống và cô hàn muốn đến chơi đều ở đây ngủ lại.
Đám nữ giúp việc tự hiểu trong lòng thôi không dám nói ra, ông Lục nhiều tiền như vậy chẳng bao giờ thiếu bạn gái cả.
Vì vậy cả đám liền ồn ào đoán mò xem người trước mắt có thân phận như thế nào? Cô Tống kiêu ngạo, cô Hàn xinh đẹp đoan trang nhưng khi vào cửa cũng không dám sai bảo họ làm việc, nói chuyện cũng rất khách sao.
Cả đám ồn ào đoán mò, đây là người nào của ông chủ vậy?
Nữ giúp việc tỏ vẻ nghi ngờ trên mặt làm cho người phụ nữ này cảm thấy như bị đâm vào mắt, khuôn mặt cô ta thể hiện chút buồn bã, tủi thân mà quay đầu lại nhìn anh cười ngại ngùng, “Mặc Trầm, anh xem các cô ấy…… Là không quen biết em mới chậm trễ hay vì nữ chủ nhân của nơi này thật sự có quá nhiều người, nên các cô ấy mới không phân biệt được ai là chính chủ, nhìn thấy mà làm?”
Vốn dĩ Lục Mặc Trầm không để ý đến chuyện này, đúng thật là Tống Cẩn Mỹ và Hàn Tuyết Lỵ đều đã đến đây, anh cũng mặc kệ cô ta và đám nữ giúp việc sống chung với nhau như thế nào, chỉ ở có 2 3 ngày thì tính làm gì.
Tuy nhiên giờ phút này, nữ giúp việc đúng thật là không có mắt nhìn, làm cho cô ta tóm được điểm yếu nên tỏ vẻ rất tủi thân, mà tủi thân cũng đúng thôi.
Sắc mặt của người đàn ông đen thui, lúc này anh bị đẩy lên đầu sóng nên không thể không dạy bảo bằng giọng điệu nặng đề được, “Đây là bà chủ, sau này cô ấy sẽ ở đây, cô ấy nói gì thì các cô phải nghe cái đấy.”
Nữ giúp việc sắc mặt trắng bệch, bà chủ? Là vợ của ông chủ à? Tại sao trước đây chưa nghe thấy bao giờ, không phải ông chủ vẫn luôn độc thân à ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.