Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 137: Đánh Tôi Một Lần Thì Tôi Hôn Một Lần
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Anh đột nhiên bật cười: “Là cô nói cho tôi biết. tình yêu này không làm cũng phải cùng cô làm đúng không?”
“Anh muốn gì đây?”
Giọng người đàn ông trầm thấp, cực kỳ khàn khàn gợi cảm trong dòng nước, anh đột nhiên nhấc bổng cô ta lên, kéo chân cô ta ra.
Với vòng eo rắn chắc đó, Quý Chỉ Nhã hít một hơi thật sâu, nhìn người đàn ông gần trong gang tấc và hỏi: “Như vậy ư?”
“Hay là như vầy?” Bàn tay to của anh đặt ở trên ngực cô.
Khuôn mặt của Quý Chỉ Nhã đỏ bừng, sự e dè và chờ đợi ẩn hiện dưới đôi mắt, hơi thở gấp gáp, hơi thở hổn hển, cô ta bực mình sao mình lại mặc quần.
Cô ta muốn cảm nhận sự thay đổi của anh. Bữa tối anh đã ăn món pín ngầu rồi.
Tim cô ta đập rất nhanh, nhìn vẻ mặt lạnh lùng ác độc này của người đàn ông. Nếu anh muốn cô ta, dựa vào thể lực của anh thì nhất định sẽ thành chuyện quan trọng.
Quý Chỉ Nhã vòng tay qua cổ anh, xoa tay lên eo anh, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Mặc Trầm, em không ngờ anh không ghét bữa tiệc tối nay. Trước kia, anh cũng dành cho em sự tôn trọng …... Nay anh đã tiết lộ danh tính người vợ là em, vậy thì …... tối nay, anh cho em có được không? Trong lần khám sức khỏe vài ngày trước, anh không có vấn đề gì với chào cờ của cậu nhóc và phản ứng tự vệ. Bệnh tình của anh đã khỏi, vậy anh có phải nên tận lực mà hoàn thành trách nhiệm của một người chồng, em cũng dễ ăn nói với quản gia và cha?”
Quý Chỉ Nhã đột nhiên bị véo má, cô ta rất đau, chút rượu vừa uống lúc nãy cũng khiến cô lập tức tỉnh táo lại.
Người đàn ông ở trên đầu cô ta, có đường nét tuấn tú khác thường, nụ cười nở rộ trong đôi mắt mảnh mai: “Nói đến cầu hoan thì rất là rõ ràng rành mạch? Ăn nói?”
Quý Chỉ Nhã sững sờ, vẻ mặt bỗng chốc khó coi.
Anh lại nở nụ cười, lúc nhìn xuống, sự quyến rũ xấu xa cùng sự lạnh lùng dưới mắt anh, cả người quyến rũ như vỡ tan thành từng mảnh: “Trong hợp đồng với Quý Hàn Thiên không có quy định tôi phải ăn cô. Huống hồ, một cây gậy mềm làm sao ăn cô? Cô có thể nói tình hình này cho Hàn Quý Thiên nghe.”
“Anh cơ bản không muốn tiếp cận em, làm sao anh biết anh không thể cứng được?” Quý Chỉ Nhã xấu hổ và tức giận: “Em không tin mình lại không có sức quyến rũ như vậy.”
Lục Mặc Trầm lạnh lùng nhìn cô ta: “Là tôi không có hứng thú với cô.”
Câu nói này dường như cứa vào nơi sâu nhất, đột nhiên đâm thẳng vào trái tim Quý Chỉ Nhã, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta thậm chí còn trở nên hung tợn. Cô ta ép mình bình tĩnh, cười lạnh nhìn anh: “Mặc Trầm, anh nói như vậy đúng là khiến người khác đau lòng. Anh không có hứng thú với em thì sao lại có con?”
“Đây cũng chính là điều mà tôi tò mò!” Lục Mặc Trầm lùi lại, dùng tay đẩy cô ta vào tường.
Quý Chỉ Nhã đau đớn kêu lên.
Bên ngoài phòng tắm, sắc mặt hai người giúp việc cũng nóng lên, khẽ hừ một tiếng: “Cô gia …... như vậy không nhẹ nhàng lắm đâu.”
“Đi đi!” Quản gia nở nụ cười hài lòng, đẩy mấy người giúp việc bước ra ngoài.
Lục Mặc Trầm nhàn nhạt quét mắt ra cửa, thu lại ánh mắt, dùng đôi tay to bóp cổ của người phụ nữ, dồn cô ta vào tường: “Cô nói thử xem, tôi làm khó dễ cô thì sao có mấy đứa nhóc đây?
“Làm sao mà có ư? Không phải đã cùng anh ở bãi biển, phòng tắm, sofa, hết lần này tới lần khác đó sao?” Quý Chỉ Nhã nhìn thẳng vào con ngươi lanh lợi của anh: “Anh còn muốn tôi nói rõ hơn sao? Lúc đó, tôi mặc áo sơ mi trắng của anh. Một buổi tối anh có thể làm mấy lần, anh thích …... Anh còn thích ấn tôi trên quầy bếp, hứng lúc nào muốn lúc đó. Đúng rồi, anh đặc biệt thích từ phía sau …... thật sâu nhất, lần nào tôi cũng không chịu nổi mà ngất đi ……”
Đôi mắt Lục Mặc Trầm thay đổi theo từng lời cô ta nói, cảm xúc của anh dâng trào.
Trong ký ức nhạt nhòa, từng mảnh ghép lại với nhau, tất cả đều dây dưa triền miên với người phụ nữ kia trong mộng.
Cái gì gọi là dây dưa, anh nhớ rõ nhất, ở đâu, tư thế nào, có thoải mái không, anh đều nhớ.
Nhưng Quý Chỉ Nhã quả thực có thể nói ra chi tiết những vướng mắc này, nếu không tự mình trải nghiệm thì làm sao mà nhớ được? Nhớ ở đâu? Mô tả cảm xúc chi tiết?
Mỗi điểm cô nhớ lại đều trùng khớp với giấc mơ của anh.
Đây là điều khiến Lục Mặc Trầm khó hiểu nhất. Năm đó có vẻ như anh và Quý Chỉ Nhã đã trải qua chuyện này hết lần này đến lần khác. Nếu không thì anh sẽ không có con, kiểm tra quan hệ cha con cũng không thành vấn đề.
Nhưng cơ thể anh bây giờ không còn cảm giác với Quý Chỉ Nhã, thậm chí vì những lời cô ta nói mà thấy ghê tởm. Điều này lại vô cùng thực tế.
“Anh muốn gì đây?”
Giọng người đàn ông trầm thấp, cực kỳ khàn khàn gợi cảm trong dòng nước, anh đột nhiên nhấc bổng cô ta lên, kéo chân cô ta ra.
Với vòng eo rắn chắc đó, Quý Chỉ Nhã hít một hơi thật sâu, nhìn người đàn ông gần trong gang tấc và hỏi: “Như vậy ư?”
“Hay là như vầy?” Bàn tay to của anh đặt ở trên ngực cô.
Khuôn mặt của Quý Chỉ Nhã đỏ bừng, sự e dè và chờ đợi ẩn hiện dưới đôi mắt, hơi thở gấp gáp, hơi thở hổn hển, cô ta bực mình sao mình lại mặc quần.
Cô ta muốn cảm nhận sự thay đổi của anh. Bữa tối anh đã ăn món pín ngầu rồi.
Tim cô ta đập rất nhanh, nhìn vẻ mặt lạnh lùng ác độc này của người đàn ông. Nếu anh muốn cô ta, dựa vào thể lực của anh thì nhất định sẽ thành chuyện quan trọng.
Quý Chỉ Nhã vòng tay qua cổ anh, xoa tay lên eo anh, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Mặc Trầm, em không ngờ anh không ghét bữa tiệc tối nay. Trước kia, anh cũng dành cho em sự tôn trọng …... Nay anh đã tiết lộ danh tính người vợ là em, vậy thì …... tối nay, anh cho em có được không? Trong lần khám sức khỏe vài ngày trước, anh không có vấn đề gì với chào cờ của cậu nhóc và phản ứng tự vệ. Bệnh tình của anh đã khỏi, vậy anh có phải nên tận lực mà hoàn thành trách nhiệm của một người chồng, em cũng dễ ăn nói với quản gia và cha?”
Quý Chỉ Nhã đột nhiên bị véo má, cô ta rất đau, chút rượu vừa uống lúc nãy cũng khiến cô lập tức tỉnh táo lại.
Người đàn ông ở trên đầu cô ta, có đường nét tuấn tú khác thường, nụ cười nở rộ trong đôi mắt mảnh mai: “Nói đến cầu hoan thì rất là rõ ràng rành mạch? Ăn nói?”
Quý Chỉ Nhã sững sờ, vẻ mặt bỗng chốc khó coi.
Anh lại nở nụ cười, lúc nhìn xuống, sự quyến rũ xấu xa cùng sự lạnh lùng dưới mắt anh, cả người quyến rũ như vỡ tan thành từng mảnh: “Trong hợp đồng với Quý Hàn Thiên không có quy định tôi phải ăn cô. Huống hồ, một cây gậy mềm làm sao ăn cô? Cô có thể nói tình hình này cho Hàn Quý Thiên nghe.”
“Anh cơ bản không muốn tiếp cận em, làm sao anh biết anh không thể cứng được?” Quý Chỉ Nhã xấu hổ và tức giận: “Em không tin mình lại không có sức quyến rũ như vậy.”
Lục Mặc Trầm lạnh lùng nhìn cô ta: “Là tôi không có hứng thú với cô.”
Câu nói này dường như cứa vào nơi sâu nhất, đột nhiên đâm thẳng vào trái tim Quý Chỉ Nhã, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta thậm chí còn trở nên hung tợn. Cô ta ép mình bình tĩnh, cười lạnh nhìn anh: “Mặc Trầm, anh nói như vậy đúng là khiến người khác đau lòng. Anh không có hứng thú với em thì sao lại có con?”
“Đây cũng chính là điều mà tôi tò mò!” Lục Mặc Trầm lùi lại, dùng tay đẩy cô ta vào tường.
Quý Chỉ Nhã đau đớn kêu lên.
Bên ngoài phòng tắm, sắc mặt hai người giúp việc cũng nóng lên, khẽ hừ một tiếng: “Cô gia …... như vậy không nhẹ nhàng lắm đâu.”
“Đi đi!” Quản gia nở nụ cười hài lòng, đẩy mấy người giúp việc bước ra ngoài.
Lục Mặc Trầm nhàn nhạt quét mắt ra cửa, thu lại ánh mắt, dùng đôi tay to bóp cổ của người phụ nữ, dồn cô ta vào tường: “Cô nói thử xem, tôi làm khó dễ cô thì sao có mấy đứa nhóc đây?
“Làm sao mà có ư? Không phải đã cùng anh ở bãi biển, phòng tắm, sofa, hết lần này tới lần khác đó sao?” Quý Chỉ Nhã nhìn thẳng vào con ngươi lanh lợi của anh: “Anh còn muốn tôi nói rõ hơn sao? Lúc đó, tôi mặc áo sơ mi trắng của anh. Một buổi tối anh có thể làm mấy lần, anh thích …... Anh còn thích ấn tôi trên quầy bếp, hứng lúc nào muốn lúc đó. Đúng rồi, anh đặc biệt thích từ phía sau …... thật sâu nhất, lần nào tôi cũng không chịu nổi mà ngất đi ……”
Đôi mắt Lục Mặc Trầm thay đổi theo từng lời cô ta nói, cảm xúc của anh dâng trào.
Trong ký ức nhạt nhòa, từng mảnh ghép lại với nhau, tất cả đều dây dưa triền miên với người phụ nữ kia trong mộng.
Cái gì gọi là dây dưa, anh nhớ rõ nhất, ở đâu, tư thế nào, có thoải mái không, anh đều nhớ.
Nhưng Quý Chỉ Nhã quả thực có thể nói ra chi tiết những vướng mắc này, nếu không tự mình trải nghiệm thì làm sao mà nhớ được? Nhớ ở đâu? Mô tả cảm xúc chi tiết?
Mỗi điểm cô nhớ lại đều trùng khớp với giấc mơ của anh.
Đây là điều khiến Lục Mặc Trầm khó hiểu nhất. Năm đó có vẻ như anh và Quý Chỉ Nhã đã trải qua chuyện này hết lần này đến lần khác. Nếu không thì anh sẽ không có con, kiểm tra quan hệ cha con cũng không thành vấn đề.
Nhưng cơ thể anh bây giờ không còn cảm giác với Quý Chỉ Nhã, thậm chí vì những lời cô ta nói mà thấy ghê tởm. Điều này lại vô cùng thực tế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.