Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 199: Em Là Của Tôi
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
"Em gặp được tôi, em là của tôi, mạng sống của em cũng là của tôi." Lục Mặc Trầm ôm chặt lấy cô: "Nhỡ kỹ, không được có ý định ngu ngốc. Không phải em không tốt, mà là bởi vì em quá tốt. Không phải lỗi của em, mà là lỗi của những tên cặn bã này!"
Cô bật khóc, tự cười nhạo bản thân: "Tôi thực sự tốt sao? Nếu như tôi tốt thì tại sao Cố Trạm Vũ lại đối xử với tôi như vậy? Tôi không chịu đựng nổi những chuyện này... Bàn tay của bọn họ đã chạm vào tôi, tôi rất khó chịu, rất khó chịu..."
"Vân Khanh, Vân Khanh..." Lục Mặc Trầm dùng ngón cái ấn chặt đôi lông mày đang nhíu chặt lại của cô, giúp cô trấn tĩnh lại, anh nhẹ giọng dỗ dành: "Tắm rửa sạch sẽ, được không?"
Cô mờ mịt, lo lắng và sợ hãi, chỉ một cử động nhỏ cũng làm cô co người lại.
Mạch nước ngầm trong mắt Lục Mặc Trầm như đang gợn sóng, anh biết cô đã quá mệt mỏi, cả về thể xác và tinh thần.
Cô nức nở: "Tôi không tốt, ngoài cha tôi và Vân Dật thì chưa từng có ai nghĩ tôi tốt. Bạch Vũ Linh không cảm thấy tôi tốt, Cố Trạm Vũ ghét bỏ tôi, tôi sống u ám cả một thời gian dài, lòng tin của tôi đã mất hết rồi. Trong lòng tôi rất mẫn cảm, rất tự ti, nhưng tôi không muốn để người khác xem thường. Thế nên lúc nào tôi cũng tỏ ra mình là người mạnh mẽ. Càng tự ti thì càng quật cường, nhưng mà đến bây giờ tôi đã quá mệt mỏi rồi, không thể chống đỡ thêm được nữa..."
"Em dựa vào tôi, không cần tự chống đỡ." Lục Mặc Trầm hít sâu một hơi, lặng lẽ nhìn cô.
Phụ nữ càng quật cường thì càng mỏng manh yếu đuối, cô như đứa bé bị thu vào trong vỏ, vô cùng xót xa.
Anh ôm lấy cô, xoay người đi ra ngoài, đây là một khu trang trại.
Sau nhà hình như có nước, còn có bếp lò.
Anh lấy nước, sau đó nhóm lửa đun nước, cuối cùng lại tìm được một cái bồn. Lục Mặc Trầm đổ nước nóng vào rồi đặt cô xuống, nhưng cô không chịu buông tay.
Anh cong tấm lưng vững chãi, ngồi xuống an ủi cô: "Chờ đám người Quý Tư Thần tới là ổn rồi, không có nguy hiểm, thực sự không sao."
"Tôi múc nước mắt cho em, được không?"
Vân Khanh ngây người nhìn anh, hai mắt sưng lên nhìn không rõ.
Ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông vốc một vốc nước, dội lên da thịt trắng nõn đang run rẩy của cô, nước nóng làm cô rùng mình.
Lục Mặc Trầm lo lắng vết thương trên mắt cá chân và cố tay cô nên cũng không dám động mạnh, mỗi lần đều rất cẩn thận.
Ngón tay không tránh khỏi từ xương quai xanh của cô đi xuống... Đụng đến chỗ đó, hai người đều giật mình.
Vân Khanh cắn chặt răng, sắc mặt trắng bệch, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh Trình đại thiếu đối xử với cô, đoạn clip cứ như phát đi phát lại không biết bao nhiêu lần.
Vân Khanh đột nhiên tránh khỏi bàn tay anh, không quan tâm đến vết máu trên cổ tay, cô múc nước xoa lên chỗ đó, dùng sức chà xát, đôi mắt đỏ ngàu, giống như là đang tranh giành với chính mình.
Lục Mặc Trầm thấy da cô đỏ bừng lên, còn rơm rớm máu thì nhanh chóng nắm chặt lấy tay cô. Vân Khanh cúi đầu, chán ghét chính mình.
"Vân Khanh, Vân Khanh, nghe tôi nói, không có chuyện gì." Có thể là do sự ghét bỏ của Cố Trạm Vũ đã ghi dấu trong lòng cô quá sâu.
Lục Mặc Trầm cảm thấy khó chịu.
Cô đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi hỏi:“Có phải là anh cũng xem được rồi?"
Trình đại thiếu nhất định là cho anh xem những đoạn phim đó để kích thích chọc tức anh.
Lục Mặc Trầm không phủ nhận, trong lòng chợt lóe lên hình ảnh đoạn video kia, ánh mắt u ám.
Vân Khanh ngừng tay, sau đó nhẹ nhàng giật tay ra khỏi tay anh: "Anh nhìn đi, anh đã xem được rồi, thực ra anh cũng để ý đúng không? Mặc dù không phải thực sự như vậy, nhưng tôi giống như một thứ đồ chơi, tôi không muốn để anh nhìn thấy tôi như vậy. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi không muốn..."
Lục Mặc Trầm khẽ chớp mắt, đưa tay lau giọt nước mắt trên má cô, bàn tay anh vô cùng ấm áp.
Anh bế cô ra khỏi bồn, bàn thân mình thì ngồi dưới đất, để cô duỗi thẳng chân. Bây giờ đang là mùa đông, cửa sổ sau lưng không có kính thủy tinh chắn gió, gió thổi đìu hiu.
Nhưng nhiệt độ của hai người lại nóng rực, Vân Khanh mới ngâm nước nóng, bây giờ cả người vẫn còn run.
Anh ôm lấy bờ lưng gầy của cô, ánh mắt như có ánh lửa, thật yên tĩnh và sâu thẳm, mang theo chút dục vọng. Anh nhìn cô chăm chú: "Tôi phải làm thế nào mới chứng minh cho em biết tôi không để ý đây, hả?"
Vân Khanh cúi đầu, cảm thấy cả người trống rỗng.
Mà anh đang để trần nửa trên không mặc áo, cơ bắp mạnh mẽ, cơ bụng săn chắc.
Cánh tay áp lên tay cô, động tác không hề khoa trương.
Cô bật khóc, tự cười nhạo bản thân: "Tôi thực sự tốt sao? Nếu như tôi tốt thì tại sao Cố Trạm Vũ lại đối xử với tôi như vậy? Tôi không chịu đựng nổi những chuyện này... Bàn tay của bọn họ đã chạm vào tôi, tôi rất khó chịu, rất khó chịu..."
"Vân Khanh, Vân Khanh..." Lục Mặc Trầm dùng ngón cái ấn chặt đôi lông mày đang nhíu chặt lại của cô, giúp cô trấn tĩnh lại, anh nhẹ giọng dỗ dành: "Tắm rửa sạch sẽ, được không?"
Cô mờ mịt, lo lắng và sợ hãi, chỉ một cử động nhỏ cũng làm cô co người lại.
Mạch nước ngầm trong mắt Lục Mặc Trầm như đang gợn sóng, anh biết cô đã quá mệt mỏi, cả về thể xác và tinh thần.
Cô nức nở: "Tôi không tốt, ngoài cha tôi và Vân Dật thì chưa từng có ai nghĩ tôi tốt. Bạch Vũ Linh không cảm thấy tôi tốt, Cố Trạm Vũ ghét bỏ tôi, tôi sống u ám cả một thời gian dài, lòng tin của tôi đã mất hết rồi. Trong lòng tôi rất mẫn cảm, rất tự ti, nhưng tôi không muốn để người khác xem thường. Thế nên lúc nào tôi cũng tỏ ra mình là người mạnh mẽ. Càng tự ti thì càng quật cường, nhưng mà đến bây giờ tôi đã quá mệt mỏi rồi, không thể chống đỡ thêm được nữa..."
"Em dựa vào tôi, không cần tự chống đỡ." Lục Mặc Trầm hít sâu một hơi, lặng lẽ nhìn cô.
Phụ nữ càng quật cường thì càng mỏng manh yếu đuối, cô như đứa bé bị thu vào trong vỏ, vô cùng xót xa.
Anh ôm lấy cô, xoay người đi ra ngoài, đây là một khu trang trại.
Sau nhà hình như có nước, còn có bếp lò.
Anh lấy nước, sau đó nhóm lửa đun nước, cuối cùng lại tìm được một cái bồn. Lục Mặc Trầm đổ nước nóng vào rồi đặt cô xuống, nhưng cô không chịu buông tay.
Anh cong tấm lưng vững chãi, ngồi xuống an ủi cô: "Chờ đám người Quý Tư Thần tới là ổn rồi, không có nguy hiểm, thực sự không sao."
"Tôi múc nước mắt cho em, được không?"
Vân Khanh ngây người nhìn anh, hai mắt sưng lên nhìn không rõ.
Ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông vốc một vốc nước, dội lên da thịt trắng nõn đang run rẩy của cô, nước nóng làm cô rùng mình.
Lục Mặc Trầm lo lắng vết thương trên mắt cá chân và cố tay cô nên cũng không dám động mạnh, mỗi lần đều rất cẩn thận.
Ngón tay không tránh khỏi từ xương quai xanh của cô đi xuống... Đụng đến chỗ đó, hai người đều giật mình.
Vân Khanh cắn chặt răng, sắc mặt trắng bệch, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh Trình đại thiếu đối xử với cô, đoạn clip cứ như phát đi phát lại không biết bao nhiêu lần.
Vân Khanh đột nhiên tránh khỏi bàn tay anh, không quan tâm đến vết máu trên cổ tay, cô múc nước xoa lên chỗ đó, dùng sức chà xát, đôi mắt đỏ ngàu, giống như là đang tranh giành với chính mình.
Lục Mặc Trầm thấy da cô đỏ bừng lên, còn rơm rớm máu thì nhanh chóng nắm chặt lấy tay cô. Vân Khanh cúi đầu, chán ghét chính mình.
"Vân Khanh, Vân Khanh, nghe tôi nói, không có chuyện gì." Có thể là do sự ghét bỏ của Cố Trạm Vũ đã ghi dấu trong lòng cô quá sâu.
Lục Mặc Trầm cảm thấy khó chịu.
Cô đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi hỏi:“Có phải là anh cũng xem được rồi?"
Trình đại thiếu nhất định là cho anh xem những đoạn phim đó để kích thích chọc tức anh.
Lục Mặc Trầm không phủ nhận, trong lòng chợt lóe lên hình ảnh đoạn video kia, ánh mắt u ám.
Vân Khanh ngừng tay, sau đó nhẹ nhàng giật tay ra khỏi tay anh: "Anh nhìn đi, anh đã xem được rồi, thực ra anh cũng để ý đúng không? Mặc dù không phải thực sự như vậy, nhưng tôi giống như một thứ đồ chơi, tôi không muốn để anh nhìn thấy tôi như vậy. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi không muốn..."
Lục Mặc Trầm khẽ chớp mắt, đưa tay lau giọt nước mắt trên má cô, bàn tay anh vô cùng ấm áp.
Anh bế cô ra khỏi bồn, bàn thân mình thì ngồi dưới đất, để cô duỗi thẳng chân. Bây giờ đang là mùa đông, cửa sổ sau lưng không có kính thủy tinh chắn gió, gió thổi đìu hiu.
Nhưng nhiệt độ của hai người lại nóng rực, Vân Khanh mới ngâm nước nóng, bây giờ cả người vẫn còn run.
Anh ôm lấy bờ lưng gầy của cô, ánh mắt như có ánh lửa, thật yên tĩnh và sâu thẳm, mang theo chút dục vọng. Anh nhìn cô chăm chú: "Tôi phải làm thế nào mới chứng minh cho em biết tôi không để ý đây, hả?"
Vân Khanh cúi đầu, cảm thấy cả người trống rỗng.
Mà anh đang để trần nửa trên không mặc áo, cơ bắp mạnh mẽ, cơ bụng săn chắc.
Cánh tay áp lên tay cô, động tác không hề khoa trương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.