Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 84: Em Thiếu Tôi Một Đêm Động Phòng, Tôi Cũng Nợ Em Một Đêm Tân Hôn
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Lục Mặc Trầm ném thẳng điếu thuốc vào gạt tàn trên ghế sofa cách đó hai mét, ở chính giữa, dùng sức còn phát ra âm thanh nhẹ!
Anh xoay người, "Không chỉ là ý kiến, mẹ sẽ ly hôn với cha."
"Cái gì." Ông cụ Lục gõ gậy chống xuống đất, "Càn quấy! Mặc Trầm, mẹ con không có lá gan kia, có phải là con..."
"Ngài đoán sai rồi." Lục Mặc Trầm quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng, "Lần này thật sự là ý của mẹ, bao nhiêu năm, bà ấy chịu đựng đủ rồi."
Vẻ mặt ông cụ Lục lạnh lùng nghiêm nghị, gậy chống hơi run, cơ thể chậm rãi ngã ngồi xuống ghế, nhíu mày không nói.
...
Lục Mặc Trầm ra ngoài, rẽ trái đi về phía phòng mình, Lục Phẩm Viện đang chờ ở ngoài cửa.
Lục Mặc Trầm tự mở cửa ra, Lục Phẩm Viện kéo cánh tay cường tráng của anh lại, "Cha vừa ném ấm trà... Cũng chỉ có em mới có thể làm ông ấy bực bội, vì mẹ, chị ghi công cho em một lần! Đừng vội về phòng, chị em mình trò chuyện."
"Nói đi."
Nhìn vẻ mặt lạnh như băng của anh, Lục Phẩm Viện ấp a ấp úng, ánh mắt đảo quanh hơi nhìn anh, "Mặc Trầm, người vợ hôm nay của Cố Trạm Vũ, em không thấy dáng vẻ cô ấy có cái gì gì?"
"Có cái gì?" Lục Mặc Trầm hỏi ngược lại....
"Không phải là có cái gì, chính là hỏi em, có thấy cảm giác gì khác không?"
Lục Mặc Trầm đứng yên, một tay đút trong túi quần, liếc mắt nhìn Lục Phẩm Viện, "Em thì có cảm giác gì? Hơn nữa, lời này của chị là có ý gì?"
"Không có ý gì cả! Chẳng qua là chị cảm thấy cô ấy hơi giống cô gái lúc trước em giới thiệu, em không có thấy gì vậy là được rồi!"
Lục Phẩm Viện sợ nói nhiều sai nhiều, xoay người bỏ chạy.
Em trai thông minh lại nhạy cảm, bà không ứng phó được, vả lại năm đó cũng do bà không kiểm tra kỹ, nhìn thấy anh không còn ý chí cầu sinh, sa sút chán nản đến bước này, mới để Lục Nhu Hi thừa cơ lợi dụng.
Hiện tại, bà tuyệt đối không cho phép người phụ nữ lung tung nào xuất hiện bên cạnh Mặc Trầm, bị loại phụ nữ như vậy hại một lần là quá đủ rồi.
Hơn nữa, Lục Phẩm Viện cũng nhớ tới, không phải Vân Khanh là cho nữ bác sĩ điều trị tâm lý cho Lục Tây Tây sao? Một cô gái chuyên ngành điều trị nam khoa, Lục Phẩm Viện đương nhiên không thể thích cho nổi, lại còn là người nhà họ cố, nhất thời ấn tượng lại càng thấp.
Lục Mặc Trầm nhìn chằm chằm vào bóng lưng vội vàng rời đi của chị cả, đôi mắt tối đen hơi nheo lại, trở nên hẹp dài, lạnh lùng sắc bén.
Lục Phẩm Viện chạy tới hỏi anh có cảm giác gì khác với Vân Khanh không? ... Đúng là thú vị, lần sau phải cẩn thận tâm sự rồi.
Lục Mặc Trầm vào phòng, sau đó trợ lý cầm lấy áo vest người đàn ông cởi ra treo lên cho anh, lại theo động tác tay của Lục Mặc Trầm, đi đến tủ rượu rót cho anh một ly rượu đỏ.
Người đàn ông đứng bên rèm cửa ban công, cơ thể như một tác phẩm điêu khắc đứng vững vàng trong đêm tối, ngón tay thon dài cầm ly rượu đỏ, nhấp một ngụm, hai mắt khép hờ, sâu thẳm âm u nhìn về phía tầng dưới.
Trước khoảng sân trong, Cố Trạm Vũ đi phía trước, Vân Khanh đi theo sau, hai tay ôm hộp trà, dáng người của cô được ánh trăng phác họa lên trông như một cánh bướm mảnh mai tinh tế.
Cô không quay đầu lại, cho đến khi lên xe, ánh mắt chăm chú như gai nhọn đâm vào lưng mới biến mất, cơ thể cô hơi run lên, nhắm hai mắt lại, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Ánh mắt Lục Mặc Trầm rơi xuống chiếc xe Lamborghini đang từ từ lái đi, đặt cái ly đế cao lên lan can, quay người lại, vẻ mặt thờ ơ đột nhiên trầm xuống, "A Quan, đi điều tra kỹ lại cho tôi một lần nữa về cuộc sống hôn nhân mấy năm này của Vân Khanh và Cố Trạm Vũ, tài liệu lần trước quá chung chung."
Nhận ra trong giọng nói của ông chủ có ý lạnh, trợ lý đứng thẳng người, "Vâng!"
"Bao gồm việc Cố Trạm Vũ bắt đầu làm loạn ở bên ngoài từ khi nào, bọn họ ở riêng lúc nào, đến chi tiết cuộc sống hôn nhân của họ, đều điều tra rõ cho tôi!"
"Vâng." Trợ lý cảm thấy quanh người đều có khí lạnh bao phủ, không khỏi suy nghĩ một chút, nói nhỏ, "Chủ tịch Lục, có phải vừa rồi Cố Trạm Vũ hôn cô Vân, trong lòng ngài thấy không thoải mái không?"
Sắc mặt Lục Mặc Trầm càng u ám, đâu phải chỉ vừa rồi mới không thoải mái, nghĩ đến những gì cô nói trong nhà vệ sinh, gần như là muốn cắt đứt quan hệ với anh.
Anh đến nhà vệ sinh, chẳng qua là để thăm dò một chút, quả nhiên, cô lập tức rụt vào trong cái vỏ nhỏ của mình, nhìn anh tránh né anh như rắn rết.
Nhưng vừa rồi hôn Cố Trạm Vũ, hai mắt lại từ từ nhắm lại, không hề từ chối.
Khi anh hôn cô, thì cô cắn đến là lợi hại!
Vất vả lắm mới để cô thấy anh không phải kẻ xấu, một tiếng cậu, lại hoàn toàn đánh về nguyên hình, cô lại chạy trốn xa hơn, làm gì cũng không nghe lời nữa phải không?
Lục Mặc Trầm nheo mắt lại, "Hai ngày này cho người nhìn chằm chằm vào cô ấy."
...
Sơn Thủy Đình.
Vân Khanh mặc áo khoác đi vào đại sảnh biệt thự, trước khi bước lên cầu thang thì lạnh lùng thờ ơ nói một, "Nếu nhiệm vụ đã hoàn thành, mai tôi sẽ về nhà, cha tôi cùng với phòng khám của tôi, Cố Trạm Vũ, hi vọng anh thực hiện cam kết."
"Vẫn ổn chứ?" Cố Trạm Vũ ở sau lưng hỏi, giọng có chút sâu kín .
Vân Khanh không hiểu quay đầu lại, "Cái gì?"
"Vừa rồi khi ở nhà họ Lục, tôi hôn em, vẫn ổn chứ?"
Anh ta không nhắc thì cô cũng không nhớ đến, cô không nhịn được đưa tay sờ lên khóe môi, Vân Khanh không nhìn anh, cũng không nói gì.
Dưới ánh đèn, ánh mắt người phụ nữ bình thản lại nhẹ nhàng, giống như dáng vẻ trước đây đã lâu không thấy, không còn dựng thẳng gai nhọn, cái cổ trắng hồng như ẩn như hiện dưới mái tóc, nét mặt cô vẫn lặng lẽ không nói gì, bầu không khí không nói rõ được bao trùm lên hai người.
Cố Trạm Vũ giật mình, chân dài bước qua kéo tay áo cô, "Khanh Khanh, dù sao em cũng không ngủ được, có thể trò chuyện một chút được không?"
"Tôi hơi mệt." Vân Khanh biết anh ta có chút suy nghĩ thương cảm, hai người từ khi lên trung học đã bắt đầu lén lút hôn má, chắc hẳn anh ta nhớ tới những kỷ niệm này nên mới dịu dàng như vậy.
Nhưng cô không muốn hai người dựa vào ký ức mà lừa dối bản thân.
"Hôm nay tôi có rất nhiều cảm xúc giấu ở trong lòng, em không cần nói, chỉ cần bình tĩnh hòa nhã tán gẫu, được không?"
Có lẽ giọng điệu của anh ta lại nhẹ nhàng lần nữa, Vân Khanh nhìn dáng vẻ anh ta, cảm thấy anh có chút cô đơn.
Nhận tổ quy tiên là một việc lớn, xem ra anh ta vui vẻ hiếm thấy, cuối cùng Vân Khanh gật đầu.
Cố Trạm Vũ dẫn cô đến sân sau Sơn Thủy Đình, có một nhà ấm mái kính để trồng hoa, anh pha cho cô một ly trà, hai tay đan chéo ngồi xuống đối diện cô, "Ông ngoại rất coi trọng tôi, tôi nghĩ tương lai mình không cần phải bó chân trói tay như trước nữa."
"Chúc mừng anh."
"Mẹ tôi chịu đựng nhiều năm như vậy, cũng coi như hết khổ." Anh tựa lưng vào ghế dựa, thở dài một tiếng.
Đối với Lục Nhu Hi, Vân Khanh cũng chỉ còn sót lại chút oán hận, không phát biểu bất kỳ quan điểm gì.
Cố Trạm Vũ nhìn hoa hoa cỏ cỏ nở rộ trong nhà ấm, tự lẩm bẩm: "Em biết ông ngoại nói gì không?"
Vân Khanh lắc đầu.
Anh quay đầu lại, mày rõ mắt đẹp, khi không hung ác nham hiểm thì thật ra rất dễ nhìn, môi mỏng cong lên thành một nụ cười, "Ông nói chúng ta có tướng phu thê... Không ngờ ông lại nói như vậy. Nhưng ông cụ nhìn đồ vật rất chính xác, tôi không khỏi nghĩ, có thật là như vậy hay không? Chúng ta nhiều năm yêu hận dây dưa, lại vẫn không ly hôn, có phải bởi vì có tướng phu thê?"
"Cố Trạm Vũ, anh biết đó là vì anh không chịu ly hôn."
"Đúng vậy, tôi không chịu ly hôn, tôi thả cho em một con đường sống, vậy ai tới thả cho tôi đường sống đây? Em trôi qua một đời tốt đẹp, tôi phải làm sao bây giờ? Em không tốt, tôi lại làm thế nào?" Cố Trạm Vũ nghiêng người, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn dịu dàng lại trong trẻo lạnh lùng của cô, làm anh hoảng hốt, đột nhiên anh ta nắm chặt tay cô, "Chuyện mà ông ngoại bảo tôi phải nhanh lên, thật ra là muốn hai chúng ta nhanh chóng có một đứa con... Khanh Khanh, người đàn ông bên ngoài của em tôi đã điều tra rồi."
Trong lòng Vân Khanh đột nhiên cả kinh, ngón tay nằm trong lòng bàn tay anh ta từng đốt phát lạnh, ngoài miệng thì phản bác, "Anh nói linh tinh gì vậy, tôi sao có thể có đàn ông? Người đàn ông nào?"
Cố Trạm Vũ đè lại ánh mắt âm trầm, "Anh ta làm phẫu thuật tim miễn phí cho cha em, nói anh ta không hề có ý gì với em, em tin được không?"
Anh ta đang nói đến sư huynh?
Sợi dây kéo căng trong đầu Vân Khanh bỗng chốc được buông lỏng một chút, anh ta không điều tra ra Lục Mặc Trầm...
Tim vừa đặt xuống thì lại chấn động, sao anh ta lại tra ra được trên đầu Tần sư huynh? Cô không thể để sư huynh gánh cái tội không hề có này.
"Cố Trạm Vũ, sư huynh và tôi không có gì cả."
"Người hôn trong thang máy, là anh ta à?" Anh nắm chặt tay cô.
Vân Khanh giật mình, tâm trạng rối loạn, khi ánh mắt anh ta càng ngày càng âm u thì cô bối rối lắc đầu, "Tôi không biết anh nghe Vân Sa thêm dầu vào lửa thế nào, đó là một chuyện ngoài ý muốn, Cố Trạm Vũ, tôi không hề có ý định dây dưa với người đàn ông nào cả, là do tôi... Bị ép buộc, một người không liên quan... Vì vậy anh đừng đoán nữa, cũng không cần phải điều tra."
Anh ta rời khỏi chỗ ngồi, ngón trỏ ấn lên miệng cô, ánh mắt lạnh buốt đau thương, "Tôi còn có thể tin em không? Vân Khanh, nếu như tôi nói với em, Vân Sa, sau này tôi chưa từng thực sự chạm vào cô ta, em cũng tin tôi chứ?"
Anh ta không... ?
Vân Khanh mở mắt, nhất thời không nói nên lời, trái tim ngột ngạt trĩu nặng, nhưng Vân Sa đã gửi ảnh cho cô, còn nói ra những lời khiêu khích như vậy, sao cô có thể tin được?
"Chúng ta không tin đối phương cũng không sao, chuyện lúc trước giống như một con dao, đều cắt chúng ta thành từng mảnh." Cố Trạm Vũ sắc bén giễu cợt, rồi lại tiếp tục nhìn về phía cô, đôi con ngươi chán nản hiện lên sự nghiêm túc, anh ta nói với giọng điệu bình tĩnh, "Trên đường trở về tôi đã nghĩ rất lâu, ông ngoại đặt nhiều kỳ vọng vào tôi, tôi muốn bắt đầu tự kiềm chế bản thân, tại sao không lợi dụng nguyên nhân bên ngoài này, để chúng ta gác lại những chuyện không chịu nổi trong quá khứ, tôi không rượu chè trăng hoa, còn em cũng không phản bội, chúng ta giống như những cặp vợ chồng khác, thử hưởng thụ một cuộc sống bình thường một lần nữa..."
Anh ta muốn bắt đầu lại?
Vân Khanh chớp chớp mắt, tim như bị dao cắt, cô chờ mong oán hận nhiều năm như vậy, vẫn luôn chờ ngày anh quay đầu lại, vẫn luôn chờ những lời này của anh.
Nhưng khi anh ta thật sự nói ra, cô lại cảm thấy không chân thật như vậy.
Trong lòng cũng không như tưởng tượng, cảm thấy rung động khi bụi trần lắng đọng, mà là nỗi thê lương lớn hơn cùng với thời gian đã trôi qua.
Trái tim đã chết, quá muộn rồi.
Có lẽ Cố Trạm Vũ nhận ra sự bất lực của cô lộ ra từ trong xương, anh vươn tay ôm lấy cô, giống như đã hạ quyết tâm, cúi đầu nhìn cô, "Vân Khanh, tôi chưa từng đề cập đến yêu cầu này, hôm nay tôi nói, em cho tôi thêm một cơ hội đi, để tôi thử bù đắp lại đêm tân hôn đã quên lãng nhiều năm cho em, lúc ở nhà họ Lục lại còn trước mặt nhiều người như vậy, chúng ta còn có thể hôn, thì chuyện này nhất định là có thể... Sau đó sẽ có con, kết hôn đã nhiều năm, không phải em vẫn luôn muốn có một đứa con sao? Ông ngoại cũng sẽ rất vui mừng."
Vân Khanh không thể tin được, cô run lên, tim như nghẹt thở, hai mắt mở to, cô thấy nhất định là anh ta điên rồi.
Anh ta muốn động phòng với cô?
"Cố Trạm Vũ, đừng đùa nữa, điều này không thể, nhất là anh..."
Đã bao nhiêu năm trôi qua, cô cũng không còn là cô gái một lòng chờ đợi sẵn sàng giao tất cả ra cho anh nữa, giữa bọn họ, không thể... Nhất là chuyện X.
Hai mắt Cố Trạm Vũ nặng nề dữ tợn, nghe thấy quyết định trong giọng điệu của cô, giống như một lời chế giễu lạnh lùng với anh ta, anh siết chặt eo cô, "Là của vấn đề tôi, tôi sẽ giải quyết. Nhưng đây vốn cũng là nghĩa vụ của em, em thiếu tôi một đêm động phòng, tôi cũng nợ em một đêm tân hôn, thân thể là khoảng cách thẳng thắn nhất, chỉ cần chúng ta có thể vượt qua chuyện này, một lần nữa sống cùng nhau sẽ không thành vấn đề."
Vân Khanh vẫn lắc đầu, ánh mắt âm u lạnh lùng, "Anh quá cố chấp rồi, không phải cứ nghĩ là được, chúng ta cũng chuẩn bị ly hôn."
"Sau khi ngủ thành công, thì không còn tồn tại chuyện ly hôn này nữa!" Cố Trạm Vũ thì thào mang theo nghi vấn, nhìn cô chằm chằm, "Em luôn nói tôi vu cáo em, nghi ngờ em, vậy em giao bản thân cho tôi, chặt đứt những suy nghĩ thèm muốn em của đám đàn ông bên ngoài kia, đây không phải là cơ hội tốt nhất để em chứng minh sự trong sạch với tôi sao? Thậm chí ngay cả việc em đã từng sinh con, tôi cũng sẽ tha thứ cho em."
Vân Khanh ngẩn ra, ngừng giãy giụa, trong đầu chỉ khóa chặt một câu trong đó của anh ta, chặt đứt những suy nghĩ thèm muốn của đám đàn ông.
Hiện tại, Lục Mặc Trầm đã trở thành cậu ruột của Cố Trạm Vũ, thân phận vô cùng nhạy cảm, mà Lục Mặc Trầm là một người đàn ông tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, luân lý cương thường* hoàn toàn không trói buộc được anh.
*Cường thường: Tam cương – nghĩa vua tôi, cha con, vợ chồng; ngũ thường – nhân, nghĩa, lễ, trí, tín
Biện pháp trực tiếp nhất để hoàn toàn chặt đứt tâm tư của anh, có lẽ chỉ có...
Anh xoay người, "Không chỉ là ý kiến, mẹ sẽ ly hôn với cha."
"Cái gì." Ông cụ Lục gõ gậy chống xuống đất, "Càn quấy! Mặc Trầm, mẹ con không có lá gan kia, có phải là con..."
"Ngài đoán sai rồi." Lục Mặc Trầm quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng, "Lần này thật sự là ý của mẹ, bao nhiêu năm, bà ấy chịu đựng đủ rồi."
Vẻ mặt ông cụ Lục lạnh lùng nghiêm nghị, gậy chống hơi run, cơ thể chậm rãi ngã ngồi xuống ghế, nhíu mày không nói.
...
Lục Mặc Trầm ra ngoài, rẽ trái đi về phía phòng mình, Lục Phẩm Viện đang chờ ở ngoài cửa.
Lục Mặc Trầm tự mở cửa ra, Lục Phẩm Viện kéo cánh tay cường tráng của anh lại, "Cha vừa ném ấm trà... Cũng chỉ có em mới có thể làm ông ấy bực bội, vì mẹ, chị ghi công cho em một lần! Đừng vội về phòng, chị em mình trò chuyện."
"Nói đi."
Nhìn vẻ mặt lạnh như băng của anh, Lục Phẩm Viện ấp a ấp úng, ánh mắt đảo quanh hơi nhìn anh, "Mặc Trầm, người vợ hôm nay của Cố Trạm Vũ, em không thấy dáng vẻ cô ấy có cái gì gì?"
"Có cái gì?" Lục Mặc Trầm hỏi ngược lại....
"Không phải là có cái gì, chính là hỏi em, có thấy cảm giác gì khác không?"
Lục Mặc Trầm đứng yên, một tay đút trong túi quần, liếc mắt nhìn Lục Phẩm Viện, "Em thì có cảm giác gì? Hơn nữa, lời này của chị là có ý gì?"
"Không có ý gì cả! Chẳng qua là chị cảm thấy cô ấy hơi giống cô gái lúc trước em giới thiệu, em không có thấy gì vậy là được rồi!"
Lục Phẩm Viện sợ nói nhiều sai nhiều, xoay người bỏ chạy.
Em trai thông minh lại nhạy cảm, bà không ứng phó được, vả lại năm đó cũng do bà không kiểm tra kỹ, nhìn thấy anh không còn ý chí cầu sinh, sa sút chán nản đến bước này, mới để Lục Nhu Hi thừa cơ lợi dụng.
Hiện tại, bà tuyệt đối không cho phép người phụ nữ lung tung nào xuất hiện bên cạnh Mặc Trầm, bị loại phụ nữ như vậy hại một lần là quá đủ rồi.
Hơn nữa, Lục Phẩm Viện cũng nhớ tới, không phải Vân Khanh là cho nữ bác sĩ điều trị tâm lý cho Lục Tây Tây sao? Một cô gái chuyên ngành điều trị nam khoa, Lục Phẩm Viện đương nhiên không thể thích cho nổi, lại còn là người nhà họ cố, nhất thời ấn tượng lại càng thấp.
Lục Mặc Trầm nhìn chằm chằm vào bóng lưng vội vàng rời đi của chị cả, đôi mắt tối đen hơi nheo lại, trở nên hẹp dài, lạnh lùng sắc bén.
Lục Phẩm Viện chạy tới hỏi anh có cảm giác gì khác với Vân Khanh không? ... Đúng là thú vị, lần sau phải cẩn thận tâm sự rồi.
Lục Mặc Trầm vào phòng, sau đó trợ lý cầm lấy áo vest người đàn ông cởi ra treo lên cho anh, lại theo động tác tay của Lục Mặc Trầm, đi đến tủ rượu rót cho anh một ly rượu đỏ.
Người đàn ông đứng bên rèm cửa ban công, cơ thể như một tác phẩm điêu khắc đứng vững vàng trong đêm tối, ngón tay thon dài cầm ly rượu đỏ, nhấp một ngụm, hai mắt khép hờ, sâu thẳm âm u nhìn về phía tầng dưới.
Trước khoảng sân trong, Cố Trạm Vũ đi phía trước, Vân Khanh đi theo sau, hai tay ôm hộp trà, dáng người của cô được ánh trăng phác họa lên trông như một cánh bướm mảnh mai tinh tế.
Cô không quay đầu lại, cho đến khi lên xe, ánh mắt chăm chú như gai nhọn đâm vào lưng mới biến mất, cơ thể cô hơi run lên, nhắm hai mắt lại, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Ánh mắt Lục Mặc Trầm rơi xuống chiếc xe Lamborghini đang từ từ lái đi, đặt cái ly đế cao lên lan can, quay người lại, vẻ mặt thờ ơ đột nhiên trầm xuống, "A Quan, đi điều tra kỹ lại cho tôi một lần nữa về cuộc sống hôn nhân mấy năm này của Vân Khanh và Cố Trạm Vũ, tài liệu lần trước quá chung chung."
Nhận ra trong giọng nói của ông chủ có ý lạnh, trợ lý đứng thẳng người, "Vâng!"
"Bao gồm việc Cố Trạm Vũ bắt đầu làm loạn ở bên ngoài từ khi nào, bọn họ ở riêng lúc nào, đến chi tiết cuộc sống hôn nhân của họ, đều điều tra rõ cho tôi!"
"Vâng." Trợ lý cảm thấy quanh người đều có khí lạnh bao phủ, không khỏi suy nghĩ một chút, nói nhỏ, "Chủ tịch Lục, có phải vừa rồi Cố Trạm Vũ hôn cô Vân, trong lòng ngài thấy không thoải mái không?"
Sắc mặt Lục Mặc Trầm càng u ám, đâu phải chỉ vừa rồi mới không thoải mái, nghĩ đến những gì cô nói trong nhà vệ sinh, gần như là muốn cắt đứt quan hệ với anh.
Anh đến nhà vệ sinh, chẳng qua là để thăm dò một chút, quả nhiên, cô lập tức rụt vào trong cái vỏ nhỏ của mình, nhìn anh tránh né anh như rắn rết.
Nhưng vừa rồi hôn Cố Trạm Vũ, hai mắt lại từ từ nhắm lại, không hề từ chối.
Khi anh hôn cô, thì cô cắn đến là lợi hại!
Vất vả lắm mới để cô thấy anh không phải kẻ xấu, một tiếng cậu, lại hoàn toàn đánh về nguyên hình, cô lại chạy trốn xa hơn, làm gì cũng không nghe lời nữa phải không?
Lục Mặc Trầm nheo mắt lại, "Hai ngày này cho người nhìn chằm chằm vào cô ấy."
...
Sơn Thủy Đình.
Vân Khanh mặc áo khoác đi vào đại sảnh biệt thự, trước khi bước lên cầu thang thì lạnh lùng thờ ơ nói một, "Nếu nhiệm vụ đã hoàn thành, mai tôi sẽ về nhà, cha tôi cùng với phòng khám của tôi, Cố Trạm Vũ, hi vọng anh thực hiện cam kết."
"Vẫn ổn chứ?" Cố Trạm Vũ ở sau lưng hỏi, giọng có chút sâu kín .
Vân Khanh không hiểu quay đầu lại, "Cái gì?"
"Vừa rồi khi ở nhà họ Lục, tôi hôn em, vẫn ổn chứ?"
Anh ta không nhắc thì cô cũng không nhớ đến, cô không nhịn được đưa tay sờ lên khóe môi, Vân Khanh không nhìn anh, cũng không nói gì.
Dưới ánh đèn, ánh mắt người phụ nữ bình thản lại nhẹ nhàng, giống như dáng vẻ trước đây đã lâu không thấy, không còn dựng thẳng gai nhọn, cái cổ trắng hồng như ẩn như hiện dưới mái tóc, nét mặt cô vẫn lặng lẽ không nói gì, bầu không khí không nói rõ được bao trùm lên hai người.
Cố Trạm Vũ giật mình, chân dài bước qua kéo tay áo cô, "Khanh Khanh, dù sao em cũng không ngủ được, có thể trò chuyện một chút được không?"
"Tôi hơi mệt." Vân Khanh biết anh ta có chút suy nghĩ thương cảm, hai người từ khi lên trung học đã bắt đầu lén lút hôn má, chắc hẳn anh ta nhớ tới những kỷ niệm này nên mới dịu dàng như vậy.
Nhưng cô không muốn hai người dựa vào ký ức mà lừa dối bản thân.
"Hôm nay tôi có rất nhiều cảm xúc giấu ở trong lòng, em không cần nói, chỉ cần bình tĩnh hòa nhã tán gẫu, được không?"
Có lẽ giọng điệu của anh ta lại nhẹ nhàng lần nữa, Vân Khanh nhìn dáng vẻ anh ta, cảm thấy anh có chút cô đơn.
Nhận tổ quy tiên là một việc lớn, xem ra anh ta vui vẻ hiếm thấy, cuối cùng Vân Khanh gật đầu.
Cố Trạm Vũ dẫn cô đến sân sau Sơn Thủy Đình, có một nhà ấm mái kính để trồng hoa, anh pha cho cô một ly trà, hai tay đan chéo ngồi xuống đối diện cô, "Ông ngoại rất coi trọng tôi, tôi nghĩ tương lai mình không cần phải bó chân trói tay như trước nữa."
"Chúc mừng anh."
"Mẹ tôi chịu đựng nhiều năm như vậy, cũng coi như hết khổ." Anh tựa lưng vào ghế dựa, thở dài một tiếng.
Đối với Lục Nhu Hi, Vân Khanh cũng chỉ còn sót lại chút oán hận, không phát biểu bất kỳ quan điểm gì.
Cố Trạm Vũ nhìn hoa hoa cỏ cỏ nở rộ trong nhà ấm, tự lẩm bẩm: "Em biết ông ngoại nói gì không?"
Vân Khanh lắc đầu.
Anh quay đầu lại, mày rõ mắt đẹp, khi không hung ác nham hiểm thì thật ra rất dễ nhìn, môi mỏng cong lên thành một nụ cười, "Ông nói chúng ta có tướng phu thê... Không ngờ ông lại nói như vậy. Nhưng ông cụ nhìn đồ vật rất chính xác, tôi không khỏi nghĩ, có thật là như vậy hay không? Chúng ta nhiều năm yêu hận dây dưa, lại vẫn không ly hôn, có phải bởi vì có tướng phu thê?"
"Cố Trạm Vũ, anh biết đó là vì anh không chịu ly hôn."
"Đúng vậy, tôi không chịu ly hôn, tôi thả cho em một con đường sống, vậy ai tới thả cho tôi đường sống đây? Em trôi qua một đời tốt đẹp, tôi phải làm sao bây giờ? Em không tốt, tôi lại làm thế nào?" Cố Trạm Vũ nghiêng người, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn dịu dàng lại trong trẻo lạnh lùng của cô, làm anh hoảng hốt, đột nhiên anh ta nắm chặt tay cô, "Chuyện mà ông ngoại bảo tôi phải nhanh lên, thật ra là muốn hai chúng ta nhanh chóng có một đứa con... Khanh Khanh, người đàn ông bên ngoài của em tôi đã điều tra rồi."
Trong lòng Vân Khanh đột nhiên cả kinh, ngón tay nằm trong lòng bàn tay anh ta từng đốt phát lạnh, ngoài miệng thì phản bác, "Anh nói linh tinh gì vậy, tôi sao có thể có đàn ông? Người đàn ông nào?"
Cố Trạm Vũ đè lại ánh mắt âm trầm, "Anh ta làm phẫu thuật tim miễn phí cho cha em, nói anh ta không hề có ý gì với em, em tin được không?"
Anh ta đang nói đến sư huynh?
Sợi dây kéo căng trong đầu Vân Khanh bỗng chốc được buông lỏng một chút, anh ta không điều tra ra Lục Mặc Trầm...
Tim vừa đặt xuống thì lại chấn động, sao anh ta lại tra ra được trên đầu Tần sư huynh? Cô không thể để sư huynh gánh cái tội không hề có này.
"Cố Trạm Vũ, sư huynh và tôi không có gì cả."
"Người hôn trong thang máy, là anh ta à?" Anh nắm chặt tay cô.
Vân Khanh giật mình, tâm trạng rối loạn, khi ánh mắt anh ta càng ngày càng âm u thì cô bối rối lắc đầu, "Tôi không biết anh nghe Vân Sa thêm dầu vào lửa thế nào, đó là một chuyện ngoài ý muốn, Cố Trạm Vũ, tôi không hề có ý định dây dưa với người đàn ông nào cả, là do tôi... Bị ép buộc, một người không liên quan... Vì vậy anh đừng đoán nữa, cũng không cần phải điều tra."
Anh ta rời khỏi chỗ ngồi, ngón trỏ ấn lên miệng cô, ánh mắt lạnh buốt đau thương, "Tôi còn có thể tin em không? Vân Khanh, nếu như tôi nói với em, Vân Sa, sau này tôi chưa từng thực sự chạm vào cô ta, em cũng tin tôi chứ?"
Anh ta không... ?
Vân Khanh mở mắt, nhất thời không nói nên lời, trái tim ngột ngạt trĩu nặng, nhưng Vân Sa đã gửi ảnh cho cô, còn nói ra những lời khiêu khích như vậy, sao cô có thể tin được?
"Chúng ta không tin đối phương cũng không sao, chuyện lúc trước giống như một con dao, đều cắt chúng ta thành từng mảnh." Cố Trạm Vũ sắc bén giễu cợt, rồi lại tiếp tục nhìn về phía cô, đôi con ngươi chán nản hiện lên sự nghiêm túc, anh ta nói với giọng điệu bình tĩnh, "Trên đường trở về tôi đã nghĩ rất lâu, ông ngoại đặt nhiều kỳ vọng vào tôi, tôi muốn bắt đầu tự kiềm chế bản thân, tại sao không lợi dụng nguyên nhân bên ngoài này, để chúng ta gác lại những chuyện không chịu nổi trong quá khứ, tôi không rượu chè trăng hoa, còn em cũng không phản bội, chúng ta giống như những cặp vợ chồng khác, thử hưởng thụ một cuộc sống bình thường một lần nữa..."
Anh ta muốn bắt đầu lại?
Vân Khanh chớp chớp mắt, tim như bị dao cắt, cô chờ mong oán hận nhiều năm như vậy, vẫn luôn chờ ngày anh quay đầu lại, vẫn luôn chờ những lời này của anh.
Nhưng khi anh ta thật sự nói ra, cô lại cảm thấy không chân thật như vậy.
Trong lòng cũng không như tưởng tượng, cảm thấy rung động khi bụi trần lắng đọng, mà là nỗi thê lương lớn hơn cùng với thời gian đã trôi qua.
Trái tim đã chết, quá muộn rồi.
Có lẽ Cố Trạm Vũ nhận ra sự bất lực của cô lộ ra từ trong xương, anh vươn tay ôm lấy cô, giống như đã hạ quyết tâm, cúi đầu nhìn cô, "Vân Khanh, tôi chưa từng đề cập đến yêu cầu này, hôm nay tôi nói, em cho tôi thêm một cơ hội đi, để tôi thử bù đắp lại đêm tân hôn đã quên lãng nhiều năm cho em, lúc ở nhà họ Lục lại còn trước mặt nhiều người như vậy, chúng ta còn có thể hôn, thì chuyện này nhất định là có thể... Sau đó sẽ có con, kết hôn đã nhiều năm, không phải em vẫn luôn muốn có một đứa con sao? Ông ngoại cũng sẽ rất vui mừng."
Vân Khanh không thể tin được, cô run lên, tim như nghẹt thở, hai mắt mở to, cô thấy nhất định là anh ta điên rồi.
Anh ta muốn động phòng với cô?
"Cố Trạm Vũ, đừng đùa nữa, điều này không thể, nhất là anh..."
Đã bao nhiêu năm trôi qua, cô cũng không còn là cô gái một lòng chờ đợi sẵn sàng giao tất cả ra cho anh nữa, giữa bọn họ, không thể... Nhất là chuyện X.
Hai mắt Cố Trạm Vũ nặng nề dữ tợn, nghe thấy quyết định trong giọng điệu của cô, giống như một lời chế giễu lạnh lùng với anh ta, anh siết chặt eo cô, "Là của vấn đề tôi, tôi sẽ giải quyết. Nhưng đây vốn cũng là nghĩa vụ của em, em thiếu tôi một đêm động phòng, tôi cũng nợ em một đêm tân hôn, thân thể là khoảng cách thẳng thắn nhất, chỉ cần chúng ta có thể vượt qua chuyện này, một lần nữa sống cùng nhau sẽ không thành vấn đề."
Vân Khanh vẫn lắc đầu, ánh mắt âm u lạnh lùng, "Anh quá cố chấp rồi, không phải cứ nghĩ là được, chúng ta cũng chuẩn bị ly hôn."
"Sau khi ngủ thành công, thì không còn tồn tại chuyện ly hôn này nữa!" Cố Trạm Vũ thì thào mang theo nghi vấn, nhìn cô chằm chằm, "Em luôn nói tôi vu cáo em, nghi ngờ em, vậy em giao bản thân cho tôi, chặt đứt những suy nghĩ thèm muốn em của đám đàn ông bên ngoài kia, đây không phải là cơ hội tốt nhất để em chứng minh sự trong sạch với tôi sao? Thậm chí ngay cả việc em đã từng sinh con, tôi cũng sẽ tha thứ cho em."
Vân Khanh ngẩn ra, ngừng giãy giụa, trong đầu chỉ khóa chặt một câu trong đó của anh ta, chặt đứt những suy nghĩ thèm muốn của đám đàn ông.
Hiện tại, Lục Mặc Trầm đã trở thành cậu ruột của Cố Trạm Vũ, thân phận vô cùng nhạy cảm, mà Lục Mặc Trầm là một người đàn ông tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, luân lý cương thường* hoàn toàn không trói buộc được anh.
*Cường thường: Tam cương – nghĩa vua tôi, cha con, vợ chồng; ngũ thường – nhân, nghĩa, lễ, trí, tín
Biện pháp trực tiếp nhất để hoàn toàn chặt đứt tâm tư của anh, có lẽ chỉ có...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.