Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 179: Ký Tên Ly Hôn 2
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Lúc này, ở phía sau cách đó không xa, người thợ mặc đồng phục bảo trì đi xa một chút, gọi điện thoại, “Vâng, máy gây nhiễu tín hiệu đã bỏ vào túi cô ấy.”
......
Cố Trạm Vũ định địa điểm ở một nhà hàng, cũng không hẻo lánh.
Cảnh giác trong lòng Vân Khanh buông lỏng một chút, lên lầu, đi vào ghế lô, Cố Trạm Vũ đã ngồi ở đối diện.
Anh ta kẹp điếu thuốc, đầu tóc không chải chuốt nhiều, tóc hai bên thái dương cắt ngắn, dữ tợn hơn so với ngày thường đi làm, có vài phần chán chường, ngũ quan cũng vậy, đáy mắt có chút tia máu đỏ, người mặc đồ vest đen, tôn lên sự lạnh lùng lại tuyệt tình.
Vân Khanh nhìn anh ta, trong đầu thoáng hiện lên mọi thứ cô dán tường nghe được cảm nhận được vào đêm Tết ông táo hôm đó.
Từ em họ tới chị gái, anh ta là không kiềm chế được hay là ghê tởm?
Cô cũng không thèm nghĩ nữa, sau khi hô hấp không thông trong nháy mắt, trái tim nặng nề như nước, lúc này lại đặc biệt bình tĩnh.
Cố Trạm Vũ cũng đang nhìn cô, trên đầu đội một chiếc mũ màu đỏ, khăn quàng cùng màu, những thứ này che gần hết khuôn mặt của cô, cô vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn như hạt dưa, tóc đen như gấm, mái tóc đẹp, mỏng, mềm mại và dài, có những sợi tóc dính lên má, nước da vì lạnh mà nhợt nhạt, đen trắng tương phản, khiến đôi mắt đen láy kia trong xanh phẳng lặng, càng trông lớn mà trống rỗng.
Đã từng, là thiếu niên động tình, anh ta cũng đã từng tưởng tượng, ở trên giường túm lấy mái tóc đen trơn mềm của cô, giữa lúc rung chuyển sẽ là cảm giác mất hồn như thế nào.
Bây giờ, chỉ còn lại hận ý vỡ nát khắp lòng đầy mắt.
Vừa nghĩ tới tóc cô, là bị Lục Mặc Trầm túm lấy, mái tóc anh ta đã từng thích nhất, đong đưa trên giường vì một người đàn ông khác, trái tim Cố Trạm Vũ giống như bị dao cứa vào.
Một tia ngẩn ngơ và do dự trong đáy mắt kia, dần dần dập tắt cái lạnh.
“Ngồi.” Ngón tay thon dài của Cố Trạm Vũ cầm ấm trà lên.
Vân Khanh ngồi xuống, dứt khoát bắt đầu, “Hôm nay anh quả thực là muốn ký tên?”
“Sao thế, nghi ngờ tôi làm khó dễ nữa?” Cố Trạm Vũ nhìn sang với vẻ nhàn nhạt chế giễu, đôi lông mày đẹp, đậm giống như màu mực của anh ta, lúc này nhướng lên.
Vân Khanh nhìn anh ta, vẻ mặt rất bình tĩnh, một lát sau mới thấp giọng nói, “Anh chắc cũng là muốn ly hôn, dù sao cũng đã cùng với Vân Sương.”
Cố Trạm Vũ khựng lại, đuôi mắt sắc bén, lạnh lùng lại chế giễu nhìn chằm chằm cô, “Không phải cô nhanh chân một bước trước? Cùng cậu tội, cô chơi lớn hơn. Như nhau mà thôi.”
Vân Khanh nhìn thấu sự lạnh lùng trong mắt anh ta, cô thừa nhận khoảnh khắc đó trên mặt cô là u ám, xấu hổ, anh ta, vẫn biết, Lục Mặc Trầm và chuyện của cô.
Lúc này, cô cũng không muốn giải thích, suy cho cùng, đêm hôm đó, lại chẳng lẽ không có trách nhiệm của Cố Trạm Vũ anh ta sao?
Chỉ là Cố Trạm Vũ tuyệt đối không chấp nhận được đối phương là Lục Mặc Trầm.
“Anh yên tâm, sau khi ly hôn tôi sẽ không ở bên cạnh Lục Mặc Trầm, đừng nói không thể nào, cho dù có thể, tôi cũng muốn thể diện. Không còn vấn đề gì để nói, vậy anh xem đơn thỏa thuận ly hôn một chút.”
Vân Khanh lấy đơn thỏa thuận kia ra, “Luật sư vạch ra, mọi thứ hợp lý hợp pháp cũng không tổn hại quyền lợi của anh, 25% cổ phần trang cuối đặc biệt ghi rõ. Tôi đi toilet một chút.”
Cố Trạm Vũ thờ ơ nhìn cô đứng dậy đầy ẩn ý.
Nhiệt độ bên trong phòng tương đối ổn định, Vân Khanh vào ngồi một lát liền cảm thấy nóng, cô cởi khăn quàng cổ, lại cởi áo khoác ngắn màu trắng xuống, móc điện thoại ra.
Mặc dù thỏa thuận ly hôn không ép buộc, yêu cầu luật sư nhất định phải có mặt, nhưng Vân Khanh vẫn là cảm thấy phải liên lạc với Thẩm Thanh Diệp, đối với việc tại sao Cố Trạm Vũ lại đồng ý ký tên, trong lòng cô vẫn tồn tại chút nghi ngờ, hoặc là nói cũng là đề phòng.
Nhưng khi Cố Trạm Vũ thấy cô cởi áo khoác ra, đôi mắt người đàn ông hơi tối sầm lại, gọi Vân Khanh muốn đi ra ngoài.
Vân Khanh quay đầu, thấy anh ta lập tức nhấc bút lên, ký tên anh ta vào chỗ trống ở trang cuối cùng.
Anh ta thật sự ký?
......
Cố Trạm Vũ định địa điểm ở một nhà hàng, cũng không hẻo lánh.
Cảnh giác trong lòng Vân Khanh buông lỏng một chút, lên lầu, đi vào ghế lô, Cố Trạm Vũ đã ngồi ở đối diện.
Anh ta kẹp điếu thuốc, đầu tóc không chải chuốt nhiều, tóc hai bên thái dương cắt ngắn, dữ tợn hơn so với ngày thường đi làm, có vài phần chán chường, ngũ quan cũng vậy, đáy mắt có chút tia máu đỏ, người mặc đồ vest đen, tôn lên sự lạnh lùng lại tuyệt tình.
Vân Khanh nhìn anh ta, trong đầu thoáng hiện lên mọi thứ cô dán tường nghe được cảm nhận được vào đêm Tết ông táo hôm đó.
Từ em họ tới chị gái, anh ta là không kiềm chế được hay là ghê tởm?
Cô cũng không thèm nghĩ nữa, sau khi hô hấp không thông trong nháy mắt, trái tim nặng nề như nước, lúc này lại đặc biệt bình tĩnh.
Cố Trạm Vũ cũng đang nhìn cô, trên đầu đội một chiếc mũ màu đỏ, khăn quàng cùng màu, những thứ này che gần hết khuôn mặt của cô, cô vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn như hạt dưa, tóc đen như gấm, mái tóc đẹp, mỏng, mềm mại và dài, có những sợi tóc dính lên má, nước da vì lạnh mà nhợt nhạt, đen trắng tương phản, khiến đôi mắt đen láy kia trong xanh phẳng lặng, càng trông lớn mà trống rỗng.
Đã từng, là thiếu niên động tình, anh ta cũng đã từng tưởng tượng, ở trên giường túm lấy mái tóc đen trơn mềm của cô, giữa lúc rung chuyển sẽ là cảm giác mất hồn như thế nào.
Bây giờ, chỉ còn lại hận ý vỡ nát khắp lòng đầy mắt.
Vừa nghĩ tới tóc cô, là bị Lục Mặc Trầm túm lấy, mái tóc anh ta đã từng thích nhất, đong đưa trên giường vì một người đàn ông khác, trái tim Cố Trạm Vũ giống như bị dao cứa vào.
Một tia ngẩn ngơ và do dự trong đáy mắt kia, dần dần dập tắt cái lạnh.
“Ngồi.” Ngón tay thon dài của Cố Trạm Vũ cầm ấm trà lên.
Vân Khanh ngồi xuống, dứt khoát bắt đầu, “Hôm nay anh quả thực là muốn ký tên?”
“Sao thế, nghi ngờ tôi làm khó dễ nữa?” Cố Trạm Vũ nhìn sang với vẻ nhàn nhạt chế giễu, đôi lông mày đẹp, đậm giống như màu mực của anh ta, lúc này nhướng lên.
Vân Khanh nhìn anh ta, vẻ mặt rất bình tĩnh, một lát sau mới thấp giọng nói, “Anh chắc cũng là muốn ly hôn, dù sao cũng đã cùng với Vân Sương.”
Cố Trạm Vũ khựng lại, đuôi mắt sắc bén, lạnh lùng lại chế giễu nhìn chằm chằm cô, “Không phải cô nhanh chân một bước trước? Cùng cậu tội, cô chơi lớn hơn. Như nhau mà thôi.”
Vân Khanh nhìn thấu sự lạnh lùng trong mắt anh ta, cô thừa nhận khoảnh khắc đó trên mặt cô là u ám, xấu hổ, anh ta, vẫn biết, Lục Mặc Trầm và chuyện của cô.
Lúc này, cô cũng không muốn giải thích, suy cho cùng, đêm hôm đó, lại chẳng lẽ không có trách nhiệm của Cố Trạm Vũ anh ta sao?
Chỉ là Cố Trạm Vũ tuyệt đối không chấp nhận được đối phương là Lục Mặc Trầm.
“Anh yên tâm, sau khi ly hôn tôi sẽ không ở bên cạnh Lục Mặc Trầm, đừng nói không thể nào, cho dù có thể, tôi cũng muốn thể diện. Không còn vấn đề gì để nói, vậy anh xem đơn thỏa thuận ly hôn một chút.”
Vân Khanh lấy đơn thỏa thuận kia ra, “Luật sư vạch ra, mọi thứ hợp lý hợp pháp cũng không tổn hại quyền lợi của anh, 25% cổ phần trang cuối đặc biệt ghi rõ. Tôi đi toilet một chút.”
Cố Trạm Vũ thờ ơ nhìn cô đứng dậy đầy ẩn ý.
Nhiệt độ bên trong phòng tương đối ổn định, Vân Khanh vào ngồi một lát liền cảm thấy nóng, cô cởi khăn quàng cổ, lại cởi áo khoác ngắn màu trắng xuống, móc điện thoại ra.
Mặc dù thỏa thuận ly hôn không ép buộc, yêu cầu luật sư nhất định phải có mặt, nhưng Vân Khanh vẫn là cảm thấy phải liên lạc với Thẩm Thanh Diệp, đối với việc tại sao Cố Trạm Vũ lại đồng ý ký tên, trong lòng cô vẫn tồn tại chút nghi ngờ, hoặc là nói cũng là đề phòng.
Nhưng khi Cố Trạm Vũ thấy cô cởi áo khoác ra, đôi mắt người đàn ông hơi tối sầm lại, gọi Vân Khanh muốn đi ra ngoài.
Vân Khanh quay đầu, thấy anh ta lập tức nhấc bút lên, ký tên anh ta vào chỗ trống ở trang cuối cùng.
Anh ta thật sự ký?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.