Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 193: Lục Mặc Trầm, Có Phải Anh Không?
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Khi cảnh đội và máy bay trực thăng bắt đầu bay về phía bắc, Trình đại thiếu nhận được ba trăm triệu vào tài khoản, đuôi mắt ông ta cong lên, đang chuẩn bị gửi một đoạn video kích thích hơn tới, muốn Lục Mặc Trầm nôn ra ít nhất hai dự án nữa, nhưng lúc này điện thoại của ông ta reo lên, là số lạ.
Bên kia truyền tới giọng một cô gái trẻ: “Đừng vội đắc ý, Trình đại thiếu, máy bay trực thăng của Lục mặc Trầm đang bay về chỗ ông rồi đấy.”
“Cô là ai?” Trình đại thiếu nheo mắt lại, quay đầu lập tức phái người ra ngoài xem.
Đối phương cười ha ha một tiếng: “Tôi đương nhiên cùng phe với tổng giám đốc Cố. Chỗ ông chọn để trốn lại không ngăn được chỉ số thông minh của Lục Mặc Trầm, nhân dịp bọn họ còn chưa tới, ông mau thu dọn hiện trường gây án, sau đó giữ lấy mình, đưa Vân Khanh tới phía bắc, cho cô ta một con đường sống, sau đó nữa, cô ta sẽ được mấy người nông dân vô tình gặp. Cuối cùng, tất cả nhưng chuyện xảy ra, đều không liên quan đến ông.”
“Dựa vào đâu mà tôi phải phối hợp với cô chứ, tôi lại không biết cô?”
“Bởi vì tôi kịp thời báo tin để ông được cứu nha.” Đối phương cười khanh khách nói: “Ông muốn Lục Mặc Trầm nôn ra hai dự án, chuyên đó không thể nào. Vậy cứ để anh ta mất đàn bà đi, cũng không phải báo được thù rồi sao?”
Người bên ngoài chạy vào, nói người canh giữ dưới cũng nhận ra được trên trời có động tĩnh khác thường.
Mặc du đang ở trong núi, nhưng máy bay trực thăng lại bay rất nhanh.
Trình đại thiếu thở hổn hển, vội vàng quay lại căn phòng tối, đẩy Vân Khanh ra khỏi bồn bước lạnh, qua loa mặc lên cho cô một bộ quần áo rồi mang cô ra ngoài: “Thu dọn sạch sẽ căn phòng này đi, đừng để lại bất kì dấu vết gì!”
Vân Khanh mơ mơ màng màng, hai tay vẫn bị trói, trầy da chảy máu, vừa cử động đã đau.
Cô cũng không có sức, trong lúc hoảng hốt bị một người đàn ông vác lên, đi qua lùm cây, gió lạnh thấu xương, ô cũng không biết đi đến đâu nữa.
Không bao lâu sau, cô bị đặt xuống, sợi dây trói tay cũng bị tháo ra, Trình đại thiếu vén tóc cô: “Lợi dụng cô xong rồi, bác sĩ Vân, chạy về phía bắc, phía dưới chính là cửa ra.”
Vân Khanh ngã xuống, nhìn theo bóng lưng Trình Gia Hào biến mất trong bóng tối.
Cô cố gắng tập trung tinh thần, nghĩ lại lần biến cố này, vẻ mặt Trình Gia Hào rất vội, tại sao lại đột nhiên thả cô ra chứ?
Chạy về phía Bắc?
Cô xoa huyệt thái dương nóng bỏng, suy tính, lại cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, phía bắc là đi về bên trái, cô chống người đứng lên, khó khăn đi về phía bên phải, đi ngược lại.
…
Bên kia truyền tới giọng một cô gái trẻ: “Đừng vội đắc ý, Trình đại thiếu, máy bay trực thăng của Lục mặc Trầm đang bay về chỗ ông rồi đấy.”
“Cô là ai?” Trình đại thiếu nheo mắt lại, quay đầu lập tức phái người ra ngoài xem.
Đối phương cười ha ha một tiếng: “Tôi đương nhiên cùng phe với tổng giám đốc Cố. Chỗ ông chọn để trốn lại không ngăn được chỉ số thông minh của Lục Mặc Trầm, nhân dịp bọn họ còn chưa tới, ông mau thu dọn hiện trường gây án, sau đó giữ lấy mình, đưa Vân Khanh tới phía bắc, cho cô ta một con đường sống, sau đó nữa, cô ta sẽ được mấy người nông dân vô tình gặp. Cuối cùng, tất cả nhưng chuyện xảy ra, đều không liên quan đến ông.”
“Dựa vào đâu mà tôi phải phối hợp với cô chứ, tôi lại không biết cô?”
“Bởi vì tôi kịp thời báo tin để ông được cứu nha.” Đối phương cười khanh khách nói: “Ông muốn Lục Mặc Trầm nôn ra hai dự án, chuyên đó không thể nào. Vậy cứ để anh ta mất đàn bà đi, cũng không phải báo được thù rồi sao?”
Người bên ngoài chạy vào, nói người canh giữ dưới cũng nhận ra được trên trời có động tĩnh khác thường.
Mặc du đang ở trong núi, nhưng máy bay trực thăng lại bay rất nhanh.
Trình đại thiếu thở hổn hển, vội vàng quay lại căn phòng tối, đẩy Vân Khanh ra khỏi bồn bước lạnh, qua loa mặc lên cho cô một bộ quần áo rồi mang cô ra ngoài: “Thu dọn sạch sẽ căn phòng này đi, đừng để lại bất kì dấu vết gì!”
Vân Khanh mơ mơ màng màng, hai tay vẫn bị trói, trầy da chảy máu, vừa cử động đã đau.
Cô cũng không có sức, trong lúc hoảng hốt bị một người đàn ông vác lên, đi qua lùm cây, gió lạnh thấu xương, ô cũng không biết đi đến đâu nữa.
Không bao lâu sau, cô bị đặt xuống, sợi dây trói tay cũng bị tháo ra, Trình đại thiếu vén tóc cô: “Lợi dụng cô xong rồi, bác sĩ Vân, chạy về phía bắc, phía dưới chính là cửa ra.”
Vân Khanh ngã xuống, nhìn theo bóng lưng Trình Gia Hào biến mất trong bóng tối.
Cô cố gắng tập trung tinh thần, nghĩ lại lần biến cố này, vẻ mặt Trình Gia Hào rất vội, tại sao lại đột nhiên thả cô ra chứ?
Chạy về phía Bắc?
Cô xoa huyệt thái dương nóng bỏng, suy tính, lại cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, phía bắc là đi về bên trái, cô chống người đứng lên, khó khăn đi về phía bên phải, đi ngược lại.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.