Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 154: Một Nhà Bốn Người, Lão Lục Xấu Nhất
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Nói khóc thì đậu vàng lập tức rơi xuống, đây là phép thuật độc quyền của trẻ nhỏ.
Vân Khanh đứng trong tuyết, bất ngờ bị ngược không kịp chuẩn bị.
Tất cả mọi người đi qua đều nhìn cô mỗi chân một bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ dễ thương gào khóc đau lòng gần chết, lập tức coi cô thành một người phụ nữ lạnh lùng tàn nhẫn?!
"Mẹ đứa bé à, sao cô lại ***?"
Vân Khanh đưa tay, "Cháu không phải..."
"Mau dỗ đi, hai bé cưng đáng yêu biết bao, muốn mua gì thì cô mua cho chúng đi!"
Vân Khanh đỡ trán, "Cháu thật sự không..."
"Aizzz! Mẹ trẻ bây giờ đúng là thiếu trình độ, mông to mắn đẻ, một phát có luôn hai đứa nên không xử lý được đúng không? Nhanh gọi cha hai đứa đến!"
Vân Khanh nghiến răng: ...
Nhìn ba cô sáu bà mỗi người bỏ lại một câu rồi rời đi.
Cô không biết câu nào đã chọc giận hai vị tổ tông nhỏ này, tay chân luống cuống, vừa ôm vừa dỗ dành, hai đứa nhóc này lại chuyển sang chế độ điếc tạm thời, anh gào em thét như thể đang tranh tài, bên cạnh lại còn có một con chó đen lớn thỉnh thoảng hú lên góp vui, giống như một dàn hợp tấu.
Vân Khanh nhấc chân đá sang bên cạnh, mặt đen lại, "Mày đủ rồi đấy, dù tao đẻ tốt thì cũng không đẻ ra được một con chó ."
Con chó: ...
Cuối cùng không thể không đưa ra chiêu lớn, "Mười Ba Mười Bốn, nếu không dừng lại nghe dì nói chuyện, thì dì chỉ có thể gọi điện cho chú cảnh sát, các con có thấy cảnh cửa kia không, là nơi làm việc của chú công an đấy."
Trong một giây, quả nhiên thuận lợi nín khóc.
Hai đứa nhóc cùng giơ bàn tay mũm mĩm trắng hồng lau nước mắt trên gương mặt nhỏ bé, sau đó lại đồng thời đưa bốn con mắt to tròn đen nhánh nhìn về phía cô.
Vân Khanh: "..."
Cô không làm gì cả, mà sao lại giống như có tội lỗi không thể tha thứ vậy.
Mười ba vẫn còn rất đau lòng, "Mới chỉ không gặp người phụ nữ này mấy ngày thôi, dì lại có thể nói ra lời tuyệt giao như vậy! Cha nói rất đúng, phụ nữ đều là những người không có lương tâm!"
"Đúng vậy, phụ nữ như nước chảy, lão Lục làm bằng sắt." Mười Bốn trôi chảy hùa theo, lại trừng ánh mắt như nai con lên nhìn về phía Vân Khanh, "Tiểu Vân Vân, dì không thể như nước chảy đâu, Cát Cát sẽ vô cùng đau lòng! Mặc dù anh ấy hơi ngốc, tình tình hơi lớn, lại còn thích khóc, nhưng dù sao anh ấy cũng là cậu ấm nhỏ nhà họ Lục, tương lai sau này có thể thừa kế không ít gia sản. Con sẽ đốc thúc bò già lão Lục để ông ấy kiếm nhiều tiền hơn cho anh ấy, tương lai dì và Cát Cát có thể được thừa kế nhiều tiền hơn nữa!"
"..." Bò già...
Có một khoảnh khắc nào đó, cô lặng lẽ mặc niệm cho người kia.
Có vẻ như Mười Bốn chỉ thích Cát Cát...
Được rồi, tất cả những lời này Vân Khanh không tiếp thu nổi, cảm giác như hai đứa nhỏ này không phải đang sống ở trong không gian hai chiều, mà là trong một không gian khác.
Cứ tưởng rằng khi gặp lại hai đứa nhỏ này sẽ rất rất lúng túng, rất đau lòng.
Kết quả lại thành một cảnh tượng hỗn loạn như vậy, đúng là hai hạt dẻ cười nhỏ, khiến cô không biết tâm trạng chua ngọt trăm vị là cái gì, dở khóc dở cười.
Vân Khanh ngồi xổm xuống, mỗi tay bóp một khuôn mặt nhỏ, mềm nhũn như trứng gà, người lớn nói chuyện với trẻ con vẫn chiếm ưu thế, cô không dấu vết đổi đề tài, "Hai bé con xinh xắn đáng yêu làm sao, khóc đỏ cả mũi như của cà rốt, để dì quàng khăn cho hai con nào."
"Hừ, đừng có mà đã làm tổn thương đến trái tim con lại còn tới yêu con!" Mười Ba rất ngạo kiều, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào khăn quàng cổ của Tiểu Vân Vân, chiếc khăn nhuộm hương vị hơi ấm của Tiểu Vân Vân!
*Ngạo kiều: 傲娇 – Kiểu người bề ngoài thì tỏ ra lạnh lùng ương bướng nhưng thực chất lại là người dịu dàng, có phần ngại ngùng xấu hổ, hiểu đơn giản là ngoài lại trong nóng, trong tiếng nhật là Tsundere
Vân Khanh đứng trong tuyết, bất ngờ bị ngược không kịp chuẩn bị.
Tất cả mọi người đi qua đều nhìn cô mỗi chân một bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ dễ thương gào khóc đau lòng gần chết, lập tức coi cô thành một người phụ nữ lạnh lùng tàn nhẫn?!
"Mẹ đứa bé à, sao cô lại ***?"
Vân Khanh đưa tay, "Cháu không phải..."
"Mau dỗ đi, hai bé cưng đáng yêu biết bao, muốn mua gì thì cô mua cho chúng đi!"
Vân Khanh đỡ trán, "Cháu thật sự không..."
"Aizzz! Mẹ trẻ bây giờ đúng là thiếu trình độ, mông to mắn đẻ, một phát có luôn hai đứa nên không xử lý được đúng không? Nhanh gọi cha hai đứa đến!"
Vân Khanh nghiến răng: ...
Nhìn ba cô sáu bà mỗi người bỏ lại một câu rồi rời đi.
Cô không biết câu nào đã chọc giận hai vị tổ tông nhỏ này, tay chân luống cuống, vừa ôm vừa dỗ dành, hai đứa nhóc này lại chuyển sang chế độ điếc tạm thời, anh gào em thét như thể đang tranh tài, bên cạnh lại còn có một con chó đen lớn thỉnh thoảng hú lên góp vui, giống như một dàn hợp tấu.
Vân Khanh nhấc chân đá sang bên cạnh, mặt đen lại, "Mày đủ rồi đấy, dù tao đẻ tốt thì cũng không đẻ ra được một con chó ."
Con chó: ...
Cuối cùng không thể không đưa ra chiêu lớn, "Mười Ba Mười Bốn, nếu không dừng lại nghe dì nói chuyện, thì dì chỉ có thể gọi điện cho chú cảnh sát, các con có thấy cảnh cửa kia không, là nơi làm việc của chú công an đấy."
Trong một giây, quả nhiên thuận lợi nín khóc.
Hai đứa nhóc cùng giơ bàn tay mũm mĩm trắng hồng lau nước mắt trên gương mặt nhỏ bé, sau đó lại đồng thời đưa bốn con mắt to tròn đen nhánh nhìn về phía cô.
Vân Khanh: "..."
Cô không làm gì cả, mà sao lại giống như có tội lỗi không thể tha thứ vậy.
Mười ba vẫn còn rất đau lòng, "Mới chỉ không gặp người phụ nữ này mấy ngày thôi, dì lại có thể nói ra lời tuyệt giao như vậy! Cha nói rất đúng, phụ nữ đều là những người không có lương tâm!"
"Đúng vậy, phụ nữ như nước chảy, lão Lục làm bằng sắt." Mười Bốn trôi chảy hùa theo, lại trừng ánh mắt như nai con lên nhìn về phía Vân Khanh, "Tiểu Vân Vân, dì không thể như nước chảy đâu, Cát Cát sẽ vô cùng đau lòng! Mặc dù anh ấy hơi ngốc, tình tình hơi lớn, lại còn thích khóc, nhưng dù sao anh ấy cũng là cậu ấm nhỏ nhà họ Lục, tương lai sau này có thể thừa kế không ít gia sản. Con sẽ đốc thúc bò già lão Lục để ông ấy kiếm nhiều tiền hơn cho anh ấy, tương lai dì và Cát Cát có thể được thừa kế nhiều tiền hơn nữa!"
"..." Bò già...
Có một khoảnh khắc nào đó, cô lặng lẽ mặc niệm cho người kia.
Có vẻ như Mười Bốn chỉ thích Cát Cát...
Được rồi, tất cả những lời này Vân Khanh không tiếp thu nổi, cảm giác như hai đứa nhỏ này không phải đang sống ở trong không gian hai chiều, mà là trong một không gian khác.
Cứ tưởng rằng khi gặp lại hai đứa nhỏ này sẽ rất rất lúng túng, rất đau lòng.
Kết quả lại thành một cảnh tượng hỗn loạn như vậy, đúng là hai hạt dẻ cười nhỏ, khiến cô không biết tâm trạng chua ngọt trăm vị là cái gì, dở khóc dở cười.
Vân Khanh ngồi xổm xuống, mỗi tay bóp một khuôn mặt nhỏ, mềm nhũn như trứng gà, người lớn nói chuyện với trẻ con vẫn chiếm ưu thế, cô không dấu vết đổi đề tài, "Hai bé con xinh xắn đáng yêu làm sao, khóc đỏ cả mũi như của cà rốt, để dì quàng khăn cho hai con nào."
"Hừ, đừng có mà đã làm tổn thương đến trái tim con lại còn tới yêu con!" Mười Ba rất ngạo kiều, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào khăn quàng cổ của Tiểu Vân Vân, chiếc khăn nhuộm hương vị hơi ấm của Tiểu Vân Vân!
*Ngạo kiều: 傲娇 – Kiểu người bề ngoài thì tỏ ra lạnh lùng ương bướng nhưng thực chất lại là người dịu dàng, có phần ngại ngùng xấu hổ, hiểu đơn giản là ngoài lại trong nóng, trong tiếng nhật là Tsundere
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.