Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 248: Năm Đó Cái Đêm Mà Cô Ta Ở Cùng Cố Trạm Vũ
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Vân Khanh ngồi xổm xuống, nắm lấy vai Tô Gia Ngọc, trong mắt lạnh lùng,” Vậy tôi hỏi cô, mùa hè năm ngoái Hạ Thủy Thủy đã bắt được Tô Triết, ở khách sạn Crown, bọn tôi đã gọi điện cho cô và cô bảo không thể đi, vậy hôm đó cô ở đâu? ! Tô Triết lúc đó đã nói với tôi một câu rất lạ, Cố Trạm Vũ cũng ở đó thuê một phòng, anh ta nói tôi sẽ không thể ngờ được ai là người thuê phòng cùng Cố Trạm Vũ! Sau việc đó tôi có nghi ngờ cô, bởi vì hôm đó cả ba chúng tôi đều có mặt trong video, nhưng cô lại không, Tiểu Đào nói cô quay về nhà thì mệt đến mức nằm cả ra, chuyện gì làm cô mệt? Sau đó chuyện của Vân Sa bị bại lộ, tôi lúc đó đã lại trừ cô, trong lòng nghi ngờ Vân Sa, nhưng chuyện đó đến hôm nay tôi vẫn chưa xác thực lại với Tô Triết, Tô Gia Ngọc, cô dám nói, hôm đó cô không ở khách sạn Crown?”
Tô Gia Ngọc cúi đầu, nhắm chặt mắt, “ Đúng, hôm đó tớ cũng ở khách sạn Crown.”
Hạ Thủy Thủy sửng sốt lùi lại sau, “ Gia Ngọc…..”
Vân Khanh hít một hơi thật sâu, trong ánh mắt như có một trận cuồng phong cuồn cuộn.
Tô Gia Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, “ Nhưng tớ không thuê phòng với Cố Trạm Vũ! Thề với trời. Lúc đó tớ nhận được điện thoại của Thủy Thủy, phòng cấp cứu thật sự không rảnh, nhưng sau đó tớ đã nhanh chóng đi đến, đó là lần đầu tớ đến, nhưng tớ có thấy Cố Trạm Vũ và Vân Sa đi vào…. Tớ lúc đó rất rối, tớ nghĩ cậu sẽ ngay lập tức đến, nếu như cậu nhìn thấy Cố Trạm Vũ và Vân Sa, cậu nhất định sẽ sụp đổ. Tớ liền đi theo họ trước, theo xem họ thuê phòng ở tầng nào, biết được họ với Tô Triết không ở cùng một tầng, tớ mới thở phào. Tớ luôn đứng bên ngoài cửa, sợ Cố Trạm Vũ rời đi lại đụng phải cậu, cho nên khi Thủy Thủy gọi điện thoại cho tớ, tớ đã nói dối, nói tớ không đi được…. Tô Triết nhất định đã nhìn thấy Cố Trạm Vũ, nhưng tớ không biết anh ta nhìn thấy tớ hay là Vân Sa, cho nên mới nói như thế với cậu. Sau đó cậu và Thủy Thủy rời đi trước, Cố Trạm Vụ mới ra, tớ cảnh cáo anh ta, nói với anh ta cậu cũng ở đây, Cố Trạm Vũ đi ra từ cửa sau.Đó là lần duy nhất tớ gặp mặt Cố Trạm Vũ nói chuyện.”
Tô Gia Ngọc lau khuôn mặt tái nhợt của mình,” Sau đó tớ biết có một lần cậu thăm dò tớ, cậu hỏi tớ hôm đó tớ đi đâu, trong lòng tớ có chút lo lắng. Tớ không biết giấu cậu chuyện của Cố Trạm Vũ và Vân Sa có đúng hay không, nhưng tớ thật sự không muốn cậu phải khóc.”
Trong lòng Vân Khanh, giống như có một con dao và có cả một đốm lửa đang dày vò cô.
Tô Gia Ngọc nước mắt không ngừng rơi, “ Bao nhiêu năm qua tớ luôn để ý đến cảm xúc của cậu, tớ mang cảm giác tội lỗi với cậu, mong cậu sống tốt, bởi vì sự sai lầm sáu năm trước của tớ… lúc đi học cậu có thích Cố Trạm Vũ, nhưng tớ chưa hề thích anh ta lấy một lần, có thể tớ đã có chút thiện cảm, nhưng qua bao nhiêu năm nó đã không còn, từ sớm đã không còn nữa.”
“ Ác mộng 6 năm trước, tớ thật sự không biết có chuyện gì, cậu làm đơn đi Mỹ học, tớ làm việc ở quán bar, hôm đó bị khách mới uống quá nhiều rượu, tớ nghĩ ngày hôm sau còn phải lên Bệnh Viện học, định ở lại quán Bar đến sáng,không hề quay lại phòng chúng ta thuê, nhưng ngày hôm sau lúc tớ tỉnh dậy, tớ ở trên giường của khách sạn, người đang nằm bên cạnh…. Cố Trạm Vũ….. tớ trên người không mặc quần áo, trên giường có vết máu, tớ vô cùng hoảng loạn, bị dọa cho ngớ cả đi. Tớ không tài nào nghĩ ra được làm sao mà tớ và anh ta lại ở cùng nhau trong phòng khách sạn, đúng là lúc đầu tở ở quán bar có thấy anh ta, nhưng tớ ở lầu ba, anh ta ở lầu 1, anh ta cũng không biết tớ làm ở quán bar nào. Sau đó tớ trốn đi trước khi anh ta tỉnh dậy, chuyện này làm tớ suy sụp rất nhiều…. tớ không dám nói gì cả, tớ chứ thế im lặng cho qua, Cố Trạm Vũ cũng không biết gì, tất cả mọi thứ vẫn đang đi theo quỹ đạo.”
Tô Gia Ngọc cúi đầu, nhắm chặt mắt, “ Đúng, hôm đó tớ cũng ở khách sạn Crown.”
Hạ Thủy Thủy sửng sốt lùi lại sau, “ Gia Ngọc…..”
Vân Khanh hít một hơi thật sâu, trong ánh mắt như có một trận cuồng phong cuồn cuộn.
Tô Gia Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, “ Nhưng tớ không thuê phòng với Cố Trạm Vũ! Thề với trời. Lúc đó tớ nhận được điện thoại của Thủy Thủy, phòng cấp cứu thật sự không rảnh, nhưng sau đó tớ đã nhanh chóng đi đến, đó là lần đầu tớ đến, nhưng tớ có thấy Cố Trạm Vũ và Vân Sa đi vào…. Tớ lúc đó rất rối, tớ nghĩ cậu sẽ ngay lập tức đến, nếu như cậu nhìn thấy Cố Trạm Vũ và Vân Sa, cậu nhất định sẽ sụp đổ. Tớ liền đi theo họ trước, theo xem họ thuê phòng ở tầng nào, biết được họ với Tô Triết không ở cùng một tầng, tớ mới thở phào. Tớ luôn đứng bên ngoài cửa, sợ Cố Trạm Vũ rời đi lại đụng phải cậu, cho nên khi Thủy Thủy gọi điện thoại cho tớ, tớ đã nói dối, nói tớ không đi được…. Tô Triết nhất định đã nhìn thấy Cố Trạm Vũ, nhưng tớ không biết anh ta nhìn thấy tớ hay là Vân Sa, cho nên mới nói như thế với cậu. Sau đó cậu và Thủy Thủy rời đi trước, Cố Trạm Vụ mới ra, tớ cảnh cáo anh ta, nói với anh ta cậu cũng ở đây, Cố Trạm Vũ đi ra từ cửa sau.Đó là lần duy nhất tớ gặp mặt Cố Trạm Vũ nói chuyện.”
Tô Gia Ngọc lau khuôn mặt tái nhợt của mình,” Sau đó tớ biết có một lần cậu thăm dò tớ, cậu hỏi tớ hôm đó tớ đi đâu, trong lòng tớ có chút lo lắng. Tớ không biết giấu cậu chuyện của Cố Trạm Vũ và Vân Sa có đúng hay không, nhưng tớ thật sự không muốn cậu phải khóc.”
Trong lòng Vân Khanh, giống như có một con dao và có cả một đốm lửa đang dày vò cô.
Tô Gia Ngọc nước mắt không ngừng rơi, “ Bao nhiêu năm qua tớ luôn để ý đến cảm xúc của cậu, tớ mang cảm giác tội lỗi với cậu, mong cậu sống tốt, bởi vì sự sai lầm sáu năm trước của tớ… lúc đi học cậu có thích Cố Trạm Vũ, nhưng tớ chưa hề thích anh ta lấy một lần, có thể tớ đã có chút thiện cảm, nhưng qua bao nhiêu năm nó đã không còn, từ sớm đã không còn nữa.”
“ Ác mộng 6 năm trước, tớ thật sự không biết có chuyện gì, cậu làm đơn đi Mỹ học, tớ làm việc ở quán bar, hôm đó bị khách mới uống quá nhiều rượu, tớ nghĩ ngày hôm sau còn phải lên Bệnh Viện học, định ở lại quán Bar đến sáng,không hề quay lại phòng chúng ta thuê, nhưng ngày hôm sau lúc tớ tỉnh dậy, tớ ở trên giường của khách sạn, người đang nằm bên cạnh…. Cố Trạm Vũ….. tớ trên người không mặc quần áo, trên giường có vết máu, tớ vô cùng hoảng loạn, bị dọa cho ngớ cả đi. Tớ không tài nào nghĩ ra được làm sao mà tớ và anh ta lại ở cùng nhau trong phòng khách sạn, đúng là lúc đầu tở ở quán bar có thấy anh ta, nhưng tớ ở lầu ba, anh ta ở lầu 1, anh ta cũng không biết tớ làm ở quán bar nào. Sau đó tớ trốn đi trước khi anh ta tỉnh dậy, chuyện này làm tớ suy sụp rất nhiều…. tớ không dám nói gì cả, tớ chứ thế im lặng cho qua, Cố Trạm Vũ cũng không biết gì, tất cả mọi thứ vẫn đang đi theo quỹ đạo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.