Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 296: Ngược Tra
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
"Chồng ơi." Quý Chỉ Nhã cố gắng kiềm chế cơn tức giận, ngọt ngào gọi: "Vậy xem ra mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, anh dẫn hai con đến đây nghỉ ngơi sao?"
Lục Mặc Trầm nhìn Quý Chỉ Nhã, vẻ mặt khó lường, không có ý định trả lời.
Quý Chỉ Nhã siết chặt nắm tay, vô cùng xấu hổ trước mặt Vân Khanh!
Vân Khanh nhìn gương mặt tinh xảo kia đang vô cùng khó coi thì nhớ đến chuyện lần đó Cố Trạm Vũ và Quý Chỉ Nhã làm ở trong hộp đêm, cô ở phòng sát vách nghe được.
Quý Chỉ Nhã ở trước mặt Cố Trạm Vũ đã xúi giục anh ta bắt cóc cô, hại chết cô như thế nào?
Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại dựa vào Lục Mặc Trầm, người đàn ông sau khi cạo râu tắm rửa vô cùng thơm mát, cô duỗi tay ra ôm lấy cánh tay anh.
Vân Khanh dựa vào anh, nhìn Quý Chỉ Nhã đang giận run người, ôm lấy anh rồi nói: "Chồng cô thích ăn lẩu ở nhà tôi. Hôm qua anh ấy cùng bọn trẻ đến nhà tôi ăn một bữa, cô đừng nghĩ nhiều."
Ý ở ngoài lời.
Khách sạn tuy là một phòng nhưng lại có hai gian, người lớn một gian, trẻ nhỏ một gian.
Quý Chỉ Nhã nhìn vào bên trong, thân hình cao lớn của Lục Mặc Trầm chắn ngang khiến cô không nhìn thấy gì cả.
Sau đó, cô ta lại nhìn vào mặt và cổ Vân Khanh.
Vân Khanh cong môi, tựa vào Lục Mặc Trầm, không nhúc nhích.
Cuối cùng, ánh mắt Quý Chỉ Nhã lại nhìn về phía Lục Mặc Trầm, người đàn ông vô cảm lạnh lùng, không có chút ý định giải thích.
Vẻ mặt hờ hững giống như coi thường tờ giấy kết hôn của bọn họ!
Lửa giận trong lòng bùng cháy cả một góc trời, Quý Chỉ Nhã chỉ muốn xông đến xé xác Vân Khanh, nhưng cô ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lục Mặc Trầm đứng ở chỗ này, không nói gì cũng không làm gì, nhưng lại chính là tấm lá chắn cho con tiện nhân Vân Khanh.
Cô ta biết có dây dưa ở đây mãi cũng không làm được gì, nếu Lục Mặc Trầm tức giận thì cô ta sẽ càng trở nên khó xử hơn.
Hôm nay không phải thời điểm tốt để gây sự, Quý Chỉ Nhã nhớ lời mẹ cô ta nói, cố gắng nuốt cơn giận xuống, đôi mắt đỏ lên: "Mặc Trầm, anh muốn ăn gì em cũng có thể làm cho anh, lần sau đừng làm phiền người khác nữa."
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Còn chuyện gì nữa không?"
Vẻ mặt Quý Chỉ Nhã cứng đờ, anh thậm chí còn không thèm nể mặt cô ta.
Quý Chỉ Nhã trở nên lạnh lùng: "Em làm theo lời cha, đưa các con về Quý gia ăn tối. Hôm nay có bữa tiệc, Mặc Trầm, anh để các con đi theo em."
Lục Mặc Trầm làm ngơ, thờ ơ nói: "Lát nữa tôi sẽ dẫn bọn trẻ qua, cô về trước đi."
"Lục Mặc Trầm!" Quý Chỉ Nhã thấy anh cao ngạo lạnh lùng như vậy, lại còn bảo để cô ta về trước, cô ta về trước rồi anh ở lại đây làm gì?
Cô ta không giả vờ được nữa, chuẩn bị tấn công.
Người đàn ông lạnh lùng đóng cửa lại, lớn tiếng cảnh cáo: "Tôi đã cho cô mặt mũi rồi, đừng quá phận."
Quý Chỉ Nhã đơ người, cả người phát run, trơ mắt nhìn cánh cửa đóng sầm lại!
Cô ta như một kẻ thất bại hoàn toàn, bị nhốt ngoài cửa. Cơn giận bốc lên đến đỉnh đầu, cô ta khẽ hét lên một tiếng.
Lục Mặc Trầm nhìn Quý Chỉ Nhã, vẻ mặt khó lường, không có ý định trả lời.
Quý Chỉ Nhã siết chặt nắm tay, vô cùng xấu hổ trước mặt Vân Khanh!
Vân Khanh nhìn gương mặt tinh xảo kia đang vô cùng khó coi thì nhớ đến chuyện lần đó Cố Trạm Vũ và Quý Chỉ Nhã làm ở trong hộp đêm, cô ở phòng sát vách nghe được.
Quý Chỉ Nhã ở trước mặt Cố Trạm Vũ đã xúi giục anh ta bắt cóc cô, hại chết cô như thế nào?
Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại dựa vào Lục Mặc Trầm, người đàn ông sau khi cạo râu tắm rửa vô cùng thơm mát, cô duỗi tay ra ôm lấy cánh tay anh.
Vân Khanh dựa vào anh, nhìn Quý Chỉ Nhã đang giận run người, ôm lấy anh rồi nói: "Chồng cô thích ăn lẩu ở nhà tôi. Hôm qua anh ấy cùng bọn trẻ đến nhà tôi ăn một bữa, cô đừng nghĩ nhiều."
Ý ở ngoài lời.
Khách sạn tuy là một phòng nhưng lại có hai gian, người lớn một gian, trẻ nhỏ một gian.
Quý Chỉ Nhã nhìn vào bên trong, thân hình cao lớn của Lục Mặc Trầm chắn ngang khiến cô không nhìn thấy gì cả.
Sau đó, cô ta lại nhìn vào mặt và cổ Vân Khanh.
Vân Khanh cong môi, tựa vào Lục Mặc Trầm, không nhúc nhích.
Cuối cùng, ánh mắt Quý Chỉ Nhã lại nhìn về phía Lục Mặc Trầm, người đàn ông vô cảm lạnh lùng, không có chút ý định giải thích.
Vẻ mặt hờ hững giống như coi thường tờ giấy kết hôn của bọn họ!
Lửa giận trong lòng bùng cháy cả một góc trời, Quý Chỉ Nhã chỉ muốn xông đến xé xác Vân Khanh, nhưng cô ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lục Mặc Trầm đứng ở chỗ này, không nói gì cũng không làm gì, nhưng lại chính là tấm lá chắn cho con tiện nhân Vân Khanh.
Cô ta biết có dây dưa ở đây mãi cũng không làm được gì, nếu Lục Mặc Trầm tức giận thì cô ta sẽ càng trở nên khó xử hơn.
Hôm nay không phải thời điểm tốt để gây sự, Quý Chỉ Nhã nhớ lời mẹ cô ta nói, cố gắng nuốt cơn giận xuống, đôi mắt đỏ lên: "Mặc Trầm, anh muốn ăn gì em cũng có thể làm cho anh, lần sau đừng làm phiền người khác nữa."
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Còn chuyện gì nữa không?"
Vẻ mặt Quý Chỉ Nhã cứng đờ, anh thậm chí còn không thèm nể mặt cô ta.
Quý Chỉ Nhã trở nên lạnh lùng: "Em làm theo lời cha, đưa các con về Quý gia ăn tối. Hôm nay có bữa tiệc, Mặc Trầm, anh để các con đi theo em."
Lục Mặc Trầm làm ngơ, thờ ơ nói: "Lát nữa tôi sẽ dẫn bọn trẻ qua, cô về trước đi."
"Lục Mặc Trầm!" Quý Chỉ Nhã thấy anh cao ngạo lạnh lùng như vậy, lại còn bảo để cô ta về trước, cô ta về trước rồi anh ở lại đây làm gì?
Cô ta không giả vờ được nữa, chuẩn bị tấn công.
Người đàn ông lạnh lùng đóng cửa lại, lớn tiếng cảnh cáo: "Tôi đã cho cô mặt mũi rồi, đừng quá phận."
Quý Chỉ Nhã đơ người, cả người phát run, trơ mắt nhìn cánh cửa đóng sầm lại!
Cô ta như một kẻ thất bại hoàn toàn, bị nhốt ngoài cửa. Cơn giận bốc lên đến đỉnh đầu, cô ta khẽ hét lên một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.