Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 101: Người Khác Không Ép Buộc Tôi
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Một ly nước được đẩy đến trước mắt cô, ngón tay thon dài rắn chắc của người đàn ông phản chiếu trên mặt kính, khớp xương rất dài, rất đẹp.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện cái tay đó đã xâm phạm mình thì tai Vân Khanh lại nóng bừng lên.
Cô bị nghẹn rất khó chịu, thế nên nhanh chóng nhận lấy ly nước uống một ngụm.
Anh đã cho thêm ít nước nóng để ấ họng, một lát sau, mọi chuyện ổn hơn rất nhiều.
Cánh tay của người đàn ông đặt lên lưng ghế, thân hình nghiêm nghị, rất gần cô.
Vân Khanh cầm lấy khăn giấy, hơi lui người về sau một chút, trong lúc nhất thời không nói tiếng nào, cũng không thèm nhìn anh, chỉ cúi đầu lau miệng.
Hơn nữa, thực sự còn rất nghiêm túc dùng đũa di chuyển đĩa lạc dể che mất vị trí bị thiết.
Ăn vụng bị bắt là điều xấu hổ nhất nơi công cộng, nhưng sự xấu hổ của Vân Khanh chẳng đáng một xu.
Dù sao thì phụ nữ luôn được bao dung, mà cô cũng chẳng quan tâm đến hình tượng khi ở trước mặt người đàn ông này.
Càng ngốc càng tốt!
Lục Mặc Trầm không nhìn được nữa, nhíu mày nói với nhân viên phục vụ: "Ra ngoài đi."
"Vâng ạ."
Vân Khanh giương mắt nhìn, anh từ lúc nào lại trở thành khách trên bàn cô thế?
Cô trở lại chỗ cũ của mình rồi ngồi xuống, người đàn ông cởi áo khoác đưa cho nhân viên phục vụ, cũng rất tự nhiên ngồi xuống.
Vân Khanh: "Vị tiên sinh này, đây là bàn tôi ngồi cùng bạn tôi."
"Tôi giới thiệu Thẩm Thanh Diệp cho cô, cô và anh ta chớp mắt đã thành bạn bè. Những người xung quanh tôi đều có quan hệ không tồi với cô, sao đến tôi thì lại kém như vậy?" Người đàn ông thản nhiên đặt điếu thuốc và bật lửa lên bàn, cuối cùng mới nhìn lên cô.
Trong lòng Vân Khanh như có tảng đá đè nặng, anh còn không biết tại sao sao?
Những người khác không ép buộc tôi.
Cô cũng không thèm nói câu này, người đang ngồi trước mắt cô cứng mềm không ăn, mà quan trọng nhất là lúc nào cũng bày ra vẻ đạo mạo.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này, cô tràn đầy lửa giận mà chẳng thể nào bộc phát.
Nhưng cô cũng không thể bắt ép nó trở lại!
"Tôi đặt bàn này rồi, hôm nay tôi định mời luật sư Thẩm ăn cơm, Lục tiên sinh xin tự nhiên." Nói xong, cô cầm nước nóng tráng bát đũa, không nhìn anh nữa.
Lông mi được chải rất chỉn chu, phần cuối mắt còn hơi cong lên, chớp nhẹ như cánh bướm.
Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt lại rơi trên gương mặt cô, gương mặt nhỏ nhắn, nước da trắng hồng, còn có thể nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ ở tai cô. Mái tóc bồng bềnh, mấy sợi tóc vô cùng nhẹ nhàng, như ẩn như hiện, càng nhìn càng thấy quyến rũ.
Vân Khanh lại sờ tai lần nữa, khó chịu ngẩng đầu lên: "Vị này, sao anh vẫn còn chưa đi thế?"
"Uống hết thuốc chưa?"
"Chẳng lẽ bây giờ anh vẫn còn ép trên bàn ăn à?"
"Hoa hồng mỗi ngày có đẹp không?" Người đàn ông khẽ híp mắt, chậm rãi học cô cách lau bát đĩa.
Đây không phải một nhà hàng quá cao cấp, bộ đồ ăn được khử trùng, sau đó lại được dùng lại.
Đây chắc chắn là lần đầu tiên một người như Lục Mặc Trầm tự mình làm việc này, những động tác của anh tuy không được thuần thục nhưng lại rất tao nhã.
Vẻ mặt anh bình tĩnh, lại liếc nhìn cô một cái, không có chút biểu cảm dư thừa nào: "Mỗi đóa hoa đều đã được cắt bỏ gai, đồng loại, chắc cô sẽ thích."
"..." Vân Khanh nghe được câu này thì tức đến đau cả người.
Sao anh không chết đi cơ chứ?
Cho nên mới nói, loại đàn ông như thế này, cho dù là ức hiếp người khác thì cũng không có chút xấu hổ nào, cho rằng mọi chuyện là đương nhiên.
Nếu đã muốn dỗ dành người khác thì phải dỗ dành cho thật khéo.
Thỉnh thoảng lại đâm chọc cô một chút, cảm thấy vui lắm à?
Người đàn ông cúi thấp đầu, khóe môi hơi nhếch lên, cảm giác như nhìn cô tức giận xù lông như thế rất vui vẻ, nếu không thì sao con người lại hay trêu chọc lũ mèo chứ?
Cô là một con mèo rất nghiêm túc và nề nếp, nhưng tính tình cực kì kèm.
Thế nên phải trị một chút.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện cái tay đó đã xâm phạm mình thì tai Vân Khanh lại nóng bừng lên.
Cô bị nghẹn rất khó chịu, thế nên nhanh chóng nhận lấy ly nước uống một ngụm.
Anh đã cho thêm ít nước nóng để ấ họng, một lát sau, mọi chuyện ổn hơn rất nhiều.
Cánh tay của người đàn ông đặt lên lưng ghế, thân hình nghiêm nghị, rất gần cô.
Vân Khanh cầm lấy khăn giấy, hơi lui người về sau một chút, trong lúc nhất thời không nói tiếng nào, cũng không thèm nhìn anh, chỉ cúi đầu lau miệng.
Hơn nữa, thực sự còn rất nghiêm túc dùng đũa di chuyển đĩa lạc dể che mất vị trí bị thiết.
Ăn vụng bị bắt là điều xấu hổ nhất nơi công cộng, nhưng sự xấu hổ của Vân Khanh chẳng đáng một xu.
Dù sao thì phụ nữ luôn được bao dung, mà cô cũng chẳng quan tâm đến hình tượng khi ở trước mặt người đàn ông này.
Càng ngốc càng tốt!
Lục Mặc Trầm không nhìn được nữa, nhíu mày nói với nhân viên phục vụ: "Ra ngoài đi."
"Vâng ạ."
Vân Khanh giương mắt nhìn, anh từ lúc nào lại trở thành khách trên bàn cô thế?
Cô trở lại chỗ cũ của mình rồi ngồi xuống, người đàn ông cởi áo khoác đưa cho nhân viên phục vụ, cũng rất tự nhiên ngồi xuống.
Vân Khanh: "Vị tiên sinh này, đây là bàn tôi ngồi cùng bạn tôi."
"Tôi giới thiệu Thẩm Thanh Diệp cho cô, cô và anh ta chớp mắt đã thành bạn bè. Những người xung quanh tôi đều có quan hệ không tồi với cô, sao đến tôi thì lại kém như vậy?" Người đàn ông thản nhiên đặt điếu thuốc và bật lửa lên bàn, cuối cùng mới nhìn lên cô.
Trong lòng Vân Khanh như có tảng đá đè nặng, anh còn không biết tại sao sao?
Những người khác không ép buộc tôi.
Cô cũng không thèm nói câu này, người đang ngồi trước mắt cô cứng mềm không ăn, mà quan trọng nhất là lúc nào cũng bày ra vẻ đạo mạo.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này, cô tràn đầy lửa giận mà chẳng thể nào bộc phát.
Nhưng cô cũng không thể bắt ép nó trở lại!
"Tôi đặt bàn này rồi, hôm nay tôi định mời luật sư Thẩm ăn cơm, Lục tiên sinh xin tự nhiên." Nói xong, cô cầm nước nóng tráng bát đũa, không nhìn anh nữa.
Lông mi được chải rất chỉn chu, phần cuối mắt còn hơi cong lên, chớp nhẹ như cánh bướm.
Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt lại rơi trên gương mặt cô, gương mặt nhỏ nhắn, nước da trắng hồng, còn có thể nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ ở tai cô. Mái tóc bồng bềnh, mấy sợi tóc vô cùng nhẹ nhàng, như ẩn như hiện, càng nhìn càng thấy quyến rũ.
Vân Khanh lại sờ tai lần nữa, khó chịu ngẩng đầu lên: "Vị này, sao anh vẫn còn chưa đi thế?"
"Uống hết thuốc chưa?"
"Chẳng lẽ bây giờ anh vẫn còn ép trên bàn ăn à?"
"Hoa hồng mỗi ngày có đẹp không?" Người đàn ông khẽ híp mắt, chậm rãi học cô cách lau bát đĩa.
Đây không phải một nhà hàng quá cao cấp, bộ đồ ăn được khử trùng, sau đó lại được dùng lại.
Đây chắc chắn là lần đầu tiên một người như Lục Mặc Trầm tự mình làm việc này, những động tác của anh tuy không được thuần thục nhưng lại rất tao nhã.
Vẻ mặt anh bình tĩnh, lại liếc nhìn cô một cái, không có chút biểu cảm dư thừa nào: "Mỗi đóa hoa đều đã được cắt bỏ gai, đồng loại, chắc cô sẽ thích."
"..." Vân Khanh nghe được câu này thì tức đến đau cả người.
Sao anh không chết đi cơ chứ?
Cho nên mới nói, loại đàn ông như thế này, cho dù là ức hiếp người khác thì cũng không có chút xấu hổ nào, cho rằng mọi chuyện là đương nhiên.
Nếu đã muốn dỗ dành người khác thì phải dỗ dành cho thật khéo.
Thỉnh thoảng lại đâm chọc cô một chút, cảm thấy vui lắm à?
Người đàn ông cúi thấp đầu, khóe môi hơi nhếch lên, cảm giác như nhìn cô tức giận xù lông như thế rất vui vẻ, nếu không thì sao con người lại hay trêu chọc lũ mèo chứ?
Cô là một con mèo rất nghiêm túc và nề nếp, nhưng tính tình cực kì kèm.
Thế nên phải trị một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.