Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 125: Quý Chỉ Nhã, Em Không Giống Mẹ Ruột!
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Người đàn ông không trả lời, tinh thần anh có vẻ khá tốt, anh hỏi, "Ăn tối chưa?"
Quý Chỉ Nhã cầm lấy túi vải của anh, nhẹ nhàng đáp, “Em ăn rồi, tới giờ này sao hai đứa nhỏ chịu nỗi!”
“Vẫn còn sớm, hâm nóng cho bọn trẻ ăn!” Anh tháo cà vạt, bỏ xuống sofa.
Quý Chỉ Nhã nhìn cái túi, khuôn mặt hiện lên sự khó chịu, cái thứ gì đen ngòm thế này?
“Mặc Trầm, ai cho anh cái này?” Cô ta hỏi.
Anh sải bước chân dài trên thềm, quay người nhìn cô ta, hờ hững. Quý Chỉ Nhã hơi sựng người, muốn nói gì đó, lại phát hiện ra trên người anh có một mùi gì đó khá dễ ngửi.
Giống như mùi thơm của bếp núc.
Sáng nay anh đến công ty sớm, nên cô ta không sai A Hải đi giám sát anh, dù sao canh chừng một người thì phải hết sức cẩn thận.
Thế nhưng, giờ này anh mới về, anh đã đi đâu?
Thấy anh mím môi, hiển nhiên anh không có ý định nói.
Quý Chỉ Nhã đoán có thể là phụ nữ? Nếu không thì ai lại cho đồ ăn? Còn để anh mang về cho bọn trẻ?
Trong lòng lướt qua một khả năng, ánh mắt Quý Chỉ Nhã tối đi. Nhìn thấy anh đi lên lầu, cô ta thả cái túi xuống, hai tay ôm ngực, không vui.
Trong phòng trẻ em trên lầu.
Lục Mặc Trầm đẩy cửa vào phòng. Căn phòng không ồn ào lộn xộn như thường, hôm nay lại khá yên tĩnh.
Anh hơi nhăn mày, đi tới giữa tấm thảm, tìm cũng không thấy lũ trẻ.
Đi ra phía sau cái tủ đựng đầy xe đua, anh nhìn thấy hai đứa trẻ ngồi trong một cái ô cửa sổ lồi.
Mười Ba cúi đầu, quạu quọ đập đoàn tàu nhỏ.
Mười Bốn nhìn Cát Cát đầy dịu dàng, rồi cúi đầu chơi dựng cầu.
“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi.
Hai đứa nhỏ cùng nhau quay đầu, Mười Bốn đi chân không, yên lặng ôm lấy chân anh.
Mười Ba ném đoàn tàu qua một bên, bĩu môi, “Sao ba về trẽ vậy? Chẳng giống ba nhà người ta gì hết!”
Làm sao Lục Mặc Trầm không nhận ra được sự khác thường của hai đứa trẻ chứ. Giọng anh hơi khàn, có chút không yên, “Sao thế?”
Hai đứa trẻ ậm ừ không nói.
Chúng biết ba mình hàng ngày kiếm được hàng tỷ bạc, những chuyện nhỏ như cái đánh rắm thì đừng làm phiền ba mình. Chưa nói hồi chiều bị mắng, nhưng cậu cũng mắng trả rồi.
Lúc ăn cơm tối, cả hai đều phớt lờ Quý Chỉ Nhã.
Ánh mắt đen thẳm của Lục Mặc Trầm lướt qua chút gì đó, âm trầm. Anh không nói gì thêm, chỉ sai người giúp việc đưa bọn trẻ đi tắm rửa.
Sau khi tắm xong, anh tới đầu cầu thang nói vọng xuống nhà, “Hâm nóng đồ thì đem lên đây đi!”
Vậy mà Quý Chỉ Nhã đi tay không lên lầu.
Hai đứa trẻ rất tò mò không biết ba cho mình ăn gì, nhưng khi nhìn thấy Quý Chỉ Nhã đi tay không lên, ánh mắt bọn trẻ đầy hụt hẫng.
Lục Mặc Trầm nhìn cô ta, “Sao vậy?”
Giọng nói đầy nặng nề.
Quý Chỉ Nhã tuy sợ nhưng cũng chống chế, “Món này là đồ chiên, hàm lượng dầu nhiều. Trước khi ngủ mà ăn cái này thì không tiêu được, nê bụng thì làm sao? Mười Ba còn đang trong thời gian quản chế dinh dưỡng, không ăn được đồ chiên. Mà cũng chẳng biết là ai đưa, em cũng không tin tưởng vào mấy thứ đồ ăn cho bọn trẻ mà không biết rõ nguồn gốc!”
Đôi chân ngắn cũn của Mười Ba nhảy nhoi nhoi, nói với anh, “Ba, con muốn ăn mà, con tò mò món gì quá!”
Lục Mặc Trầm híp mắt lại, nhìn Quý Chỉ Nhã rồi nói với người giúp việc, “Đi hâm lại đi!”
Quý Chỉ Nhã nhích người qua, cản người giúp việc lại, dì giúp việc không biết tiến lên hai lùi xuống. Quý Chỉ Nhã hít một hơi thật sâu, ánh mắt ửng đỏ, “Mặc Trầm, có lần một sẽ có lần hai. Rồi sau này làm sao em dạy lũ trẻ? Anh cả ngày làm việc ở ngoài, về cho bọn trẻ thì bọn trẻ cho rằng đấy là đúng, còn em thì cay nghiệt. Em chăm sóc bọn trẻ mệt mỏi, nghiêm khắc với con, cũng chỉ vì muốn tốt cho chúng sau này thôi!”
“Con của Lục Mặc Trầm tôi, muốn cho ăn thì thì cho ăn cái nấy!” Người đàn ông lạnh lùng nói, trong phòng phút chốc bỗng nhiên yên lặng.
Quý Chỉ Nhã cầm lấy túi vải của anh, nhẹ nhàng đáp, “Em ăn rồi, tới giờ này sao hai đứa nhỏ chịu nỗi!”
“Vẫn còn sớm, hâm nóng cho bọn trẻ ăn!” Anh tháo cà vạt, bỏ xuống sofa.
Quý Chỉ Nhã nhìn cái túi, khuôn mặt hiện lên sự khó chịu, cái thứ gì đen ngòm thế này?
“Mặc Trầm, ai cho anh cái này?” Cô ta hỏi.
Anh sải bước chân dài trên thềm, quay người nhìn cô ta, hờ hững. Quý Chỉ Nhã hơi sựng người, muốn nói gì đó, lại phát hiện ra trên người anh có một mùi gì đó khá dễ ngửi.
Giống như mùi thơm của bếp núc.
Sáng nay anh đến công ty sớm, nên cô ta không sai A Hải đi giám sát anh, dù sao canh chừng một người thì phải hết sức cẩn thận.
Thế nhưng, giờ này anh mới về, anh đã đi đâu?
Thấy anh mím môi, hiển nhiên anh không có ý định nói.
Quý Chỉ Nhã đoán có thể là phụ nữ? Nếu không thì ai lại cho đồ ăn? Còn để anh mang về cho bọn trẻ?
Trong lòng lướt qua một khả năng, ánh mắt Quý Chỉ Nhã tối đi. Nhìn thấy anh đi lên lầu, cô ta thả cái túi xuống, hai tay ôm ngực, không vui.
Trong phòng trẻ em trên lầu.
Lục Mặc Trầm đẩy cửa vào phòng. Căn phòng không ồn ào lộn xộn như thường, hôm nay lại khá yên tĩnh.
Anh hơi nhăn mày, đi tới giữa tấm thảm, tìm cũng không thấy lũ trẻ.
Đi ra phía sau cái tủ đựng đầy xe đua, anh nhìn thấy hai đứa trẻ ngồi trong một cái ô cửa sổ lồi.
Mười Ba cúi đầu, quạu quọ đập đoàn tàu nhỏ.
Mười Bốn nhìn Cát Cát đầy dịu dàng, rồi cúi đầu chơi dựng cầu.
“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi.
Hai đứa nhỏ cùng nhau quay đầu, Mười Bốn đi chân không, yên lặng ôm lấy chân anh.
Mười Ba ném đoàn tàu qua một bên, bĩu môi, “Sao ba về trẽ vậy? Chẳng giống ba nhà người ta gì hết!”
Làm sao Lục Mặc Trầm không nhận ra được sự khác thường của hai đứa trẻ chứ. Giọng anh hơi khàn, có chút không yên, “Sao thế?”
Hai đứa trẻ ậm ừ không nói.
Chúng biết ba mình hàng ngày kiếm được hàng tỷ bạc, những chuyện nhỏ như cái đánh rắm thì đừng làm phiền ba mình. Chưa nói hồi chiều bị mắng, nhưng cậu cũng mắng trả rồi.
Lúc ăn cơm tối, cả hai đều phớt lờ Quý Chỉ Nhã.
Ánh mắt đen thẳm của Lục Mặc Trầm lướt qua chút gì đó, âm trầm. Anh không nói gì thêm, chỉ sai người giúp việc đưa bọn trẻ đi tắm rửa.
Sau khi tắm xong, anh tới đầu cầu thang nói vọng xuống nhà, “Hâm nóng đồ thì đem lên đây đi!”
Vậy mà Quý Chỉ Nhã đi tay không lên lầu.
Hai đứa trẻ rất tò mò không biết ba cho mình ăn gì, nhưng khi nhìn thấy Quý Chỉ Nhã đi tay không lên, ánh mắt bọn trẻ đầy hụt hẫng.
Lục Mặc Trầm nhìn cô ta, “Sao vậy?”
Giọng nói đầy nặng nề.
Quý Chỉ Nhã tuy sợ nhưng cũng chống chế, “Món này là đồ chiên, hàm lượng dầu nhiều. Trước khi ngủ mà ăn cái này thì không tiêu được, nê bụng thì làm sao? Mười Ba còn đang trong thời gian quản chế dinh dưỡng, không ăn được đồ chiên. Mà cũng chẳng biết là ai đưa, em cũng không tin tưởng vào mấy thứ đồ ăn cho bọn trẻ mà không biết rõ nguồn gốc!”
Đôi chân ngắn cũn của Mười Ba nhảy nhoi nhoi, nói với anh, “Ba, con muốn ăn mà, con tò mò món gì quá!”
Lục Mặc Trầm híp mắt lại, nhìn Quý Chỉ Nhã rồi nói với người giúp việc, “Đi hâm lại đi!”
Quý Chỉ Nhã nhích người qua, cản người giúp việc lại, dì giúp việc không biết tiến lên hai lùi xuống. Quý Chỉ Nhã hít một hơi thật sâu, ánh mắt ửng đỏ, “Mặc Trầm, có lần một sẽ có lần hai. Rồi sau này làm sao em dạy lũ trẻ? Anh cả ngày làm việc ở ngoài, về cho bọn trẻ thì bọn trẻ cho rằng đấy là đúng, còn em thì cay nghiệt. Em chăm sóc bọn trẻ mệt mỏi, nghiêm khắc với con, cũng chỉ vì muốn tốt cho chúng sau này thôi!”
“Con của Lục Mặc Trầm tôi, muốn cho ăn thì thì cho ăn cái nấy!” Người đàn ông lạnh lùng nói, trong phòng phút chốc bỗng nhiên yên lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.