Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 203: Quý Tư Thần Buồn Bực ( Ngược Tra)
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
"Gâu..." Bát ca sủa một tiếng.
Quý Tư Thần dừng lại, đứng trước cửa sắt, cau mày: "Mày còn sống à, thế chắc chủ nhân của mày cũng chưa chết đâu nhỉ. Thế nào, đã xảy ra chuyện gì? Cứu được người chưa?"
Cánh cổng sắt bị đôi giày quân đội của Quý Tư Thần đá văng, Quý Tư Thần đang định đi vào, Bát ca do dự một chút, sau đó vẫy đuôi đứng chắn trước mặt anh ta.
"Mày ngăn tao làm gì?" Quý Tư Thần nhìn nó, vô cùng khó hiểu.
Bát ca cũng nhăn nhó, cái mông ngoáy tít, sủa lại vào mặt anh ta.
Quý Tư Thần nhấc chân lên, đang định bước lên bậc thềm, bỗng nhiên trong phòng truyền ra một tiếng rên trầm khàn của đàn ông, cả người Quý Tư Thần cứng đờ.
Tấm ván gỗ nhẹ nhàng lay động.
Là một người đàn ông, chưa đầy một giây đã hiểu.
Quý Tư Thần nheo mắt lại, nhưng vẫn sững sờ hồi lâu. Nghe thấy tiếng thở dốc tinh tế của người phụ nữ, Quý Tư Thần khẽ liếm môi, thầm mắng một câu: "Fuck! Hăng hái thật đấy!"
Anh ta xoay người, mồ hôi nhễ nhại dưới bộ đồng phục rằn ri, bước ra sân đứng cách đó mấy mét.
Bát ca đứng bên cạnh nhìn anh ta, ánh mắt như đang nói đã bảo là không được vào rồi!
"Tao làm sao biết cậu ta hăng hái như thế, khí thế bừng bừng. Cô ấy đang yếu như thế mà cũng làm được à, hả?" Quý Tư Thần nhướn mày, sau đó lại cúi đầu nhìn Bát ca: “Cha mày bị điên rồi, ông đây sẽ không giúp cậu ta nữa."
Bát ca cũng không thèm để ý tới anh ta, quay đầu ngăn chặn mấy người cảnh sát đang định vào bên trong, gâu gâu mấy tiếng rồi cắn gấu quần bọn họ lôi đến chỗ ba người đàn ông bị đánh đến không nhúc nhích được.
Khoảng tầm mười lăm phút sau, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng trực thăng.
Lục Mặc Trầm lôi điện thoại gọi cho Quý Tư Thần đứng ngoài cửa, bên kia còn chưa kịp trêu chọc thì anh đã trầm giọng nói: "Bảo bác sĩ nữ mang khăn tắm và quần áo bệnh nhân vào."
Quý Tư Thần lười biếng vẫy tay.
Mấy nữ nhân viên y tế từ trên cabin đi xuống, trong tay cầm theo một đống đồ, nhưng bước đến cửa thì không vào được.
Một lát sau, một bàn tay thon dài vươn ra cầm lấy mấy thứ đó.
Mười phút sau, Lục Mặc Trầm ôm người đi ra, người trong lòng đã được bọc kín từ đầu đến chân.
Quý Tư Thần ngước mắt lên nhìn cái tên giả vờ đứng đắn nghiêm túc đang ôm người vào cabin kia.
Mấy bác sĩ không làm gì được, muốn truyền dịch cho Vân Khanh nên bảo Lục Mặc Trầm hạ người xuống.
Quý Tư Thần dựa vào thân cây phía sau, nhìn người nào đó, cười nhạo: "Người ta bị thương mà cũng không buông tha, cái tên cầm thú này."
Lục Mặc Trầm liếc mắt, cầm điếu thuốc đưa lên miệng.
Quý Tư Thần cười: "Làm xong lại còn hút thuốc, đúng là vui vẻ tựa thần tiên."
Lục Mặc Trầm không thèm để ý đến anh ta, vẫn cởi trần như vậy, làm cho mấy bác sĩ nữ nhìn thấy mà nhỏ dãi phát thèm, nhất là khi nhìn thấy sau lưng anh là mấy vết đỏ không rõ ràng.
Anh nhanh chóng cởi bộ quân phục của Quý Tư Thần khoác lên người, dáng vẻ xộc xệch nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén. Lục Mặc Trầm quay lại vào nhà, nhìn chằm chằm một công tắc màu đen trên tường.
Quý Tư Thần chiếu đèn pin lên: "Đi thôi, còn đứng nhìn cái gì nữa?"
Quý Tư Thần dừng lại, đứng trước cửa sắt, cau mày: "Mày còn sống à, thế chắc chủ nhân của mày cũng chưa chết đâu nhỉ. Thế nào, đã xảy ra chuyện gì? Cứu được người chưa?"
Cánh cổng sắt bị đôi giày quân đội của Quý Tư Thần đá văng, Quý Tư Thần đang định đi vào, Bát ca do dự một chút, sau đó vẫy đuôi đứng chắn trước mặt anh ta.
"Mày ngăn tao làm gì?" Quý Tư Thần nhìn nó, vô cùng khó hiểu.
Bát ca cũng nhăn nhó, cái mông ngoáy tít, sủa lại vào mặt anh ta.
Quý Tư Thần nhấc chân lên, đang định bước lên bậc thềm, bỗng nhiên trong phòng truyền ra một tiếng rên trầm khàn của đàn ông, cả người Quý Tư Thần cứng đờ.
Tấm ván gỗ nhẹ nhàng lay động.
Là một người đàn ông, chưa đầy một giây đã hiểu.
Quý Tư Thần nheo mắt lại, nhưng vẫn sững sờ hồi lâu. Nghe thấy tiếng thở dốc tinh tế của người phụ nữ, Quý Tư Thần khẽ liếm môi, thầm mắng một câu: "Fuck! Hăng hái thật đấy!"
Anh ta xoay người, mồ hôi nhễ nhại dưới bộ đồng phục rằn ri, bước ra sân đứng cách đó mấy mét.
Bát ca đứng bên cạnh nhìn anh ta, ánh mắt như đang nói đã bảo là không được vào rồi!
"Tao làm sao biết cậu ta hăng hái như thế, khí thế bừng bừng. Cô ấy đang yếu như thế mà cũng làm được à, hả?" Quý Tư Thần nhướn mày, sau đó lại cúi đầu nhìn Bát ca: “Cha mày bị điên rồi, ông đây sẽ không giúp cậu ta nữa."
Bát ca cũng không thèm để ý tới anh ta, quay đầu ngăn chặn mấy người cảnh sát đang định vào bên trong, gâu gâu mấy tiếng rồi cắn gấu quần bọn họ lôi đến chỗ ba người đàn ông bị đánh đến không nhúc nhích được.
Khoảng tầm mười lăm phút sau, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng trực thăng.
Lục Mặc Trầm lôi điện thoại gọi cho Quý Tư Thần đứng ngoài cửa, bên kia còn chưa kịp trêu chọc thì anh đã trầm giọng nói: "Bảo bác sĩ nữ mang khăn tắm và quần áo bệnh nhân vào."
Quý Tư Thần lười biếng vẫy tay.
Mấy nữ nhân viên y tế từ trên cabin đi xuống, trong tay cầm theo một đống đồ, nhưng bước đến cửa thì không vào được.
Một lát sau, một bàn tay thon dài vươn ra cầm lấy mấy thứ đó.
Mười phút sau, Lục Mặc Trầm ôm người đi ra, người trong lòng đã được bọc kín từ đầu đến chân.
Quý Tư Thần ngước mắt lên nhìn cái tên giả vờ đứng đắn nghiêm túc đang ôm người vào cabin kia.
Mấy bác sĩ không làm gì được, muốn truyền dịch cho Vân Khanh nên bảo Lục Mặc Trầm hạ người xuống.
Quý Tư Thần dựa vào thân cây phía sau, nhìn người nào đó, cười nhạo: "Người ta bị thương mà cũng không buông tha, cái tên cầm thú này."
Lục Mặc Trầm liếc mắt, cầm điếu thuốc đưa lên miệng.
Quý Tư Thần cười: "Làm xong lại còn hút thuốc, đúng là vui vẻ tựa thần tiên."
Lục Mặc Trầm không thèm để ý đến anh ta, vẫn cởi trần như vậy, làm cho mấy bác sĩ nữ nhìn thấy mà nhỏ dãi phát thèm, nhất là khi nhìn thấy sau lưng anh là mấy vết đỏ không rõ ràng.
Anh nhanh chóng cởi bộ quân phục của Quý Tư Thần khoác lên người, dáng vẻ xộc xệch nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén. Lục Mặc Trầm quay lại vào nhà, nhìn chằm chằm một công tắc màu đen trên tường.
Quý Tư Thần chiếu đèn pin lên: "Đi thôi, còn đứng nhìn cái gì nữa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.