Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 250: Say Thì Đi Tiểu Cũng Không Biết Hả
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Ngay khi cánh cửa vừa chuyển động, có một cái đầu với mái tóc đen nhánh đổ ra, cả thân người mềm nhũn mùi rượu đổ xuống, cả người theo cửa mà ngã ra nền đất.
Lục Mặc Trần đang nói chuyện điện thoại với bảo mẫu, cặp lông mày nheo lại ảm đạm.
“ A Thẩm?” Anh kêu một tiếng.
Căn phòng xôn sao, A Thẩm chạy ra với ba chai rượu trên tay, nhìn người đàn ông gương mặt nghiêm túc vô tình, ngơ ra như mất hồn, “ Tiên sinh, đây ,đây…..”
Lục Mặc Trầm nheo mắt, đôi mắt dài nheo lại, nhìn người phụ nữ mềm nhũn đang ngã dưới chân anh, hai mắt sưng húp, mặt cũng hơi sưng, đôi môi tái nhợt, mắt vẫn còn ướt, chân tay múa may loạn xạ, giống như một con bọ rùa.
Đôi lông mày nheo lại, mũi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ dưới bay xộc lên.
Ống quần tây của anh lạnh lạnh bất động, trong điện thoại bảo mẫu chịu không được hai bên hai đứa trẻ, khó khắn nói, “ Tiên sinh, thiếu gia và tiểu thư không thích ở lại đây, làm ầm lên muốn tìm ngài”
“ Không rảnh, bà chăm sóc chúng đi.” Anh lạnh lùng hạ giọng, sau đó cúp điện thoại.
Bảo mẫu mơ hồ, trước giờ chưa từng thấy tiên sinh chăm sóc phu nhân ?
Chân giơ lên, đầu người phụ nữa lập tức đập vào cạnh ghế sofa, Lục Mặc Trầm với tay đóng cửa lại, ngẩng đầu cởi bớt hai cúc áo sơ mi ra, “ Có chuyện gì vậy?”
Nghe thấy giọng anh trầm đặc, A Thẩm có chút lo lắng, “ Tiên sinh, đều dựa theo phân phó của ngài để làm, buổi chiều có hai tiểu thư đến tìm Vân tiểu thư, tôi không mở cửa, Vân tiểu thư tự mình mở cửa, không cho tôi báo lại với ngài, sau đó khó chịu rất lâu, đợi hai người kia đi rồi, Vân tiểu thư liền…..”
Lục Mặc Trầm nhìn xống, ném chiếc áo ướt qua một bên,phần thân trên của anh căng ra đầy cơ bắp, định lấy một chiếc áo len để thay, dưới chân người phụ nữa mơ mơ hồ hồ ngã xuống, khó chịu nói, “ Muốn nôn quá.”
“………”
Lục Mặc Trầm còn chưa kịp thay áo, cúi người đỡ cô, lại nghe thấy cô nói, “ Tôi muốn đi tè.”
Anh nhìn hai má đỏ ửng và gương mặt dàn dùa nước mắt của cô, nắm lấy cánh tay gầy guộc nhỏ bé của cô lôi cô vào nhà vệ sinh, đến bồn câu, trầm gọng hỏi, “ Em rốt cuộc muốn nôn hay muốn đi vệ sinh?”
Vân Khanh ánh mắt mơ hồ đỏ hoe, nhìn anh cười tủm tỉm, sờ miệng, lại sờ bụng, tháo khóa váy thò tay vào, sờ mó một hồi lâu mới nói, “ Vòi hoa sen của tôi đâu?”
“…….” Say đến bộ dạng nào rồi.
Không ra thể thống gì,Lục Mặc Trầm nhìn cô từ từ nhẹ nhàng mò mẫm trong rừng sâu, ánh mắt tối sầm lại, nhấc bổng cả người cô lên, lưng cô dựa vào lòng anh, nắm lấy đầu gối, mở rộng hai chân cô ra, đưa đến đối diện với bồn cầu,nói, “ xì xì xì xì……”
Vân Khanh cảm thấy sợ sợ, lại thấy đau, mơ hồ mở mắt ra, nhìn thấy cảnh một người đàn ông đang giúp cô đi vệ sinh thông qua tấm gương phản chiếu trong nhà vệ sinh, cô thấy toàn bộ hình ảnh người đàn ông ôm lấy cô giúp cô đi tiểu.
Cô bị dọa cho ngơ cả ra, thoáng chốc tỉnh lại một chút, tức giận nói không rõ, “ Lục, Lục…. anh đang làm cái gì vậy?”
Anh không nói gì, anh cau mày xì tiểu.
Toi rồi, bàng quang mở ra, tiếng nước tiểu của Vân Khanh, cô vội nhắm mắt lại.
Đôi mắt đờ đẫn của người đàn ông nhìn vào dải màu hông, tiếng nước khẽ chảy ra, đây đúng là một sự trải nghiệm mới mẻ, cô mềm mại,nhỏ nhắn, lại nhỏ bé ở trong vòng tay anh.
Chỗ đó của cô, phát triển rất tốt.
Vân Khanh không biết bản thân đã làm cái gì, sau khi nhẹ nhõm rồi, cô dường như cũng không muốn nôn nữa.
Anh cứng ngắc khi đặt cô xuống, trong đầu là một sự hỗn loạn, lâng lâng, lại trầm lặng, nhưng anh cũng biết phải kéo quần lên.
Lục Mặc Trầm lấy một tờ giấy mềm, ngớ người với giọng nói bất an,không yên tâm hỏi, “ Biết phải chùi ở đâu rồi chứ?”
Vân Khanh nhìn chằm chằm vào ngón tay vừa dài vừa đẹp của anh, chớp chớp đôi mắt sưng húp của mình, cầm lấy tờ giấy, nhấc nó lên lau vào gương mặt đẹp trai của anh.
“ Khốn khiếp” Lục Mặc Tràm giật mình, cả người bỗng chỗ bật ngửa ra.
Sự sạch sẽ khiến anh phát điên lên.
Khuôn mặt bao trùm sự u ám, đẩy cô ra xa một chút.
Vân Khanh đụng vào vách tường, rất lạnh, có chút buồn chán, cô không biết tại sao anh lại tức giận.
Sau đó, vòi hoa sen trên đầu cô đột nhiên mở ra, cô bị nước lạnh xối lên người, lạnh cóng run cả người.
Lục Mặc Trầm sắc mặt ảm đạm, nhìn cô đang cố muốn né tránh, ép cô vào giữa, cởi váy cô ra, cởi tất quần, cởi áo len. Vài giây sau nước ấm rồi, cô không né nữa, đứng ngơ người ra, tóc trên mặt rối tung bết vào.
Anh giọng nghiêm nghị chỉ đạo, “ Tự tắm đi, rửa sạch cả Tiểu Vân Khanh nữa.”
“ Đó là ai?” Vân Khanh nghiêng đầu hỏi anh, ánh mắt như muốn ứa nước.
“…….”
Một màu đen tối lóe lên trong mắt anh,anh nghiêng đầu định với lấy gói thuốc, sờ xuống,không thấy gói thuốc trong túi quần, một lúc sau anh lại quay lại, nhíu đôi lông mày đen, vô số loại cảm xúc trong mắt anh, nhìn người phụ nữ say đến người không ra người ma không ra ma, nghiêm túc hỏi, “ Vậy em biết Tiểu Lục Mặc Trầm là ai không?”
Vân Khanh lắc đầu
Anh bước đến gần , cơ bắp rắn chắc,” Có muốn xem xem đó là ai không?”
Vân Khanh nghĩ một lúc,gật đầu.
Lục Mặc Trần đang nói chuyện điện thoại với bảo mẫu, cặp lông mày nheo lại ảm đạm.
“ A Thẩm?” Anh kêu một tiếng.
Căn phòng xôn sao, A Thẩm chạy ra với ba chai rượu trên tay, nhìn người đàn ông gương mặt nghiêm túc vô tình, ngơ ra như mất hồn, “ Tiên sinh, đây ,đây…..”
Lục Mặc Trầm nheo mắt, đôi mắt dài nheo lại, nhìn người phụ nữ mềm nhũn đang ngã dưới chân anh, hai mắt sưng húp, mặt cũng hơi sưng, đôi môi tái nhợt, mắt vẫn còn ướt, chân tay múa may loạn xạ, giống như một con bọ rùa.
Đôi lông mày nheo lại, mũi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ dưới bay xộc lên.
Ống quần tây của anh lạnh lạnh bất động, trong điện thoại bảo mẫu chịu không được hai bên hai đứa trẻ, khó khắn nói, “ Tiên sinh, thiếu gia và tiểu thư không thích ở lại đây, làm ầm lên muốn tìm ngài”
“ Không rảnh, bà chăm sóc chúng đi.” Anh lạnh lùng hạ giọng, sau đó cúp điện thoại.
Bảo mẫu mơ hồ, trước giờ chưa từng thấy tiên sinh chăm sóc phu nhân ?
Chân giơ lên, đầu người phụ nữa lập tức đập vào cạnh ghế sofa, Lục Mặc Trầm với tay đóng cửa lại, ngẩng đầu cởi bớt hai cúc áo sơ mi ra, “ Có chuyện gì vậy?”
Nghe thấy giọng anh trầm đặc, A Thẩm có chút lo lắng, “ Tiên sinh, đều dựa theo phân phó của ngài để làm, buổi chiều có hai tiểu thư đến tìm Vân tiểu thư, tôi không mở cửa, Vân tiểu thư tự mình mở cửa, không cho tôi báo lại với ngài, sau đó khó chịu rất lâu, đợi hai người kia đi rồi, Vân tiểu thư liền…..”
Lục Mặc Trầm nhìn xống, ném chiếc áo ướt qua một bên,phần thân trên của anh căng ra đầy cơ bắp, định lấy một chiếc áo len để thay, dưới chân người phụ nữa mơ mơ hồ hồ ngã xuống, khó chịu nói, “ Muốn nôn quá.”
“………”
Lục Mặc Trầm còn chưa kịp thay áo, cúi người đỡ cô, lại nghe thấy cô nói, “ Tôi muốn đi tè.”
Anh nhìn hai má đỏ ửng và gương mặt dàn dùa nước mắt của cô, nắm lấy cánh tay gầy guộc nhỏ bé của cô lôi cô vào nhà vệ sinh, đến bồn câu, trầm gọng hỏi, “ Em rốt cuộc muốn nôn hay muốn đi vệ sinh?”
Vân Khanh ánh mắt mơ hồ đỏ hoe, nhìn anh cười tủm tỉm, sờ miệng, lại sờ bụng, tháo khóa váy thò tay vào, sờ mó một hồi lâu mới nói, “ Vòi hoa sen của tôi đâu?”
“…….” Say đến bộ dạng nào rồi.
Không ra thể thống gì,Lục Mặc Trầm nhìn cô từ từ nhẹ nhàng mò mẫm trong rừng sâu, ánh mắt tối sầm lại, nhấc bổng cả người cô lên, lưng cô dựa vào lòng anh, nắm lấy đầu gối, mở rộng hai chân cô ra, đưa đến đối diện với bồn cầu,nói, “ xì xì xì xì……”
Vân Khanh cảm thấy sợ sợ, lại thấy đau, mơ hồ mở mắt ra, nhìn thấy cảnh một người đàn ông đang giúp cô đi vệ sinh thông qua tấm gương phản chiếu trong nhà vệ sinh, cô thấy toàn bộ hình ảnh người đàn ông ôm lấy cô giúp cô đi tiểu.
Cô bị dọa cho ngơ cả ra, thoáng chốc tỉnh lại một chút, tức giận nói không rõ, “ Lục, Lục…. anh đang làm cái gì vậy?”
Anh không nói gì, anh cau mày xì tiểu.
Toi rồi, bàng quang mở ra, tiếng nước tiểu của Vân Khanh, cô vội nhắm mắt lại.
Đôi mắt đờ đẫn của người đàn ông nhìn vào dải màu hông, tiếng nước khẽ chảy ra, đây đúng là một sự trải nghiệm mới mẻ, cô mềm mại,nhỏ nhắn, lại nhỏ bé ở trong vòng tay anh.
Chỗ đó của cô, phát triển rất tốt.
Vân Khanh không biết bản thân đã làm cái gì, sau khi nhẹ nhõm rồi, cô dường như cũng không muốn nôn nữa.
Anh cứng ngắc khi đặt cô xuống, trong đầu là một sự hỗn loạn, lâng lâng, lại trầm lặng, nhưng anh cũng biết phải kéo quần lên.
Lục Mặc Trầm lấy một tờ giấy mềm, ngớ người với giọng nói bất an,không yên tâm hỏi, “ Biết phải chùi ở đâu rồi chứ?”
Vân Khanh nhìn chằm chằm vào ngón tay vừa dài vừa đẹp của anh, chớp chớp đôi mắt sưng húp của mình, cầm lấy tờ giấy, nhấc nó lên lau vào gương mặt đẹp trai của anh.
“ Khốn khiếp” Lục Mặc Tràm giật mình, cả người bỗng chỗ bật ngửa ra.
Sự sạch sẽ khiến anh phát điên lên.
Khuôn mặt bao trùm sự u ám, đẩy cô ra xa một chút.
Vân Khanh đụng vào vách tường, rất lạnh, có chút buồn chán, cô không biết tại sao anh lại tức giận.
Sau đó, vòi hoa sen trên đầu cô đột nhiên mở ra, cô bị nước lạnh xối lên người, lạnh cóng run cả người.
Lục Mặc Trầm sắc mặt ảm đạm, nhìn cô đang cố muốn né tránh, ép cô vào giữa, cởi váy cô ra, cởi tất quần, cởi áo len. Vài giây sau nước ấm rồi, cô không né nữa, đứng ngơ người ra, tóc trên mặt rối tung bết vào.
Anh giọng nghiêm nghị chỉ đạo, “ Tự tắm đi, rửa sạch cả Tiểu Vân Khanh nữa.”
“ Đó là ai?” Vân Khanh nghiêng đầu hỏi anh, ánh mắt như muốn ứa nước.
“…….”
Một màu đen tối lóe lên trong mắt anh,anh nghiêng đầu định với lấy gói thuốc, sờ xuống,không thấy gói thuốc trong túi quần, một lúc sau anh lại quay lại, nhíu đôi lông mày đen, vô số loại cảm xúc trong mắt anh, nhìn người phụ nữ say đến người không ra người ma không ra ma, nghiêm túc hỏi, “ Vậy em biết Tiểu Lục Mặc Trầm là ai không?”
Vân Khanh lắc đầu
Anh bước đến gần , cơ bắp rắn chắc,” Có muốn xem xem đó là ai không?”
Vân Khanh nghĩ một lúc,gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.