Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 106: Thì Ra Con Đã Kết Hôn Rồi
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Lục Mặc Trầm không nhúc nhích, nhìn người phụ nữ vừa nói vừa khóc.
Cửa lại bị mở ra, Ôn Đường nhíu mày: "Con lại bắt nạt cô ấy à?"
"Mẹ." Lục Mặc Trầm xoay người, vươn tay xoa trán: "Mẹ đừng ra ngoài!"
"Mẹ đứng ở cửa sổ nhìn thấy, thế nên mới gọi cô ấy lên. Lúc ấy mẹ thấy cô ấy nắm tay Thập Tứ, sợ là gặp phải bọn buôn người, lúc đấy mẹ sợ gần chết. Nhưng sau đó mẹ suy nghĩ lại thì mới hiểu rõ. Con nói con đấy, Mặc Trầm, con còn định giấu mẹ đến bao giờ? Mẹ cũng nói với con mấy lần rồi, con cũng không còn nhỏ nữa, mẹ của bọn trẻ trở về mà con cũng không nói với mẹ, lại còn không cho cô ấy đến gặp mẹ!"
Lục Mặc Trầm mím chặt môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang một bên.
Quý Chỉ Nhã cúi đầu, vươn tay lau nước mắt: "Lão phu nhân, không phải Mặc Trầm không cho, là do con mấy hôm nay bận..."
"Cô đừng biện hộ cho nó nữa, nó là con trai tôi, chẳng lẽ tôi lại không hiểu tính tình của nó sao?" Ôn Đường nhìn thoáng qua Quý Chỉ Nhã, trong lòng không biết là cảm xúc gì, chỉ cảm thấy cô gái này cũng khá trung thực.
Nhìn qua cách ăn mặc và cư xử thì chắc cũng không phải xuất thân trong một gia đình bình thường.
Bà lắc đầu, nắm lấy tay con trai: "Con để mẹ của bọn trẻ... Quý tiểu thư ở Mỹ nhiều năm như vậy, hôm nay mẹ mới được gặp. Con cũng to gan lắm, tiểu tử này, con đã kết hôn với người ta rồi mà vẫn còn không nói cho mẹ biết?"
Ánh mắt lạnh lùng của Lục Mặc Trầm dán chặt trên người Quý Chỉ Nhã, nhưng bây giờ đang ở trước mặt mẹ nên anh không phát tác được.
Quý Chỉ Nhã bị nhìn đến run sợ, cả người cảm thấy lạnh run, càng cúi đầu thấp hơn nữa, nhỏ giọng giải thích: "Lão phu nhân ban đầu còn nghĩ em là một người phụ nữ tùy tiện ở bên anh, em cảm thấy không thoải mái, thế nên... lỡ miệng nói ra."
"Cái gì gọi là lỡ miệng chứ? Chuyện này giấu diếm người trong nhà mấy năm như thế, là lỗi của Mặc Trầm."
Ôn Đường vẫy tay: "Quý tiểu thư, đầu tiên phải cảm ơn cô đã cho Mặc Trầm một đôi long phượng, sau này chuyện hương đèn đã có người quan tâm."
"Lão phu nhân đừng nói thế..."
"Bây giờ vẫn còn gọi là lão phu nhân à?"
Quý Chỉ Nhã ngẩn người, ánh mắt vừa chờ mong vừa lo lắng nhìn về phía người đàn ông băng giá bên cạnh: "Chuyện này..."
"Việc gì phải sợ nó chứ? Nó lúc nào cũng nhìn như một con hổ rình mồi." Ôn Đường mỉm cười, sau đó vẫy tay: "Cô gái, vào trong trước đi, tôi nói với Mặc Trầm mấy câu."
Quý Chỉ Nhã vâng lời, nhẹ nhàng gật đầu, cất bước vào trong.
Cửa phòng bệnh đóng lại.
Thập Tứ nghe bà nội nói thì bối rối, nhìn thấy Quý Chỉ Nhã bước vào thì tròn xoe mắt hỏi: "Mẹ ơi, lúc nãy mẹ dắt con đi mua thuốc, không phải nói là thuốc đau đầu sao? Sao giờ lại thành thuốc cảm?"
Quý Chỉ Nhã dừng một chút, ánh mắt sắc bén, nhanh chóng dắt cô bé vào trong: "Bởi vì bị cảm nên mới đau đầu. Mẹ muốn mua cả hai loại thuốc... Con đừng nói lung tung, lớp học của con sắp trễ giờ rồi, để mẹ gọi điện thoại cho giáo viên..."
...
Cửa lại bị mở ra, Ôn Đường nhíu mày: "Con lại bắt nạt cô ấy à?"
"Mẹ." Lục Mặc Trầm xoay người, vươn tay xoa trán: "Mẹ đừng ra ngoài!"
"Mẹ đứng ở cửa sổ nhìn thấy, thế nên mới gọi cô ấy lên. Lúc ấy mẹ thấy cô ấy nắm tay Thập Tứ, sợ là gặp phải bọn buôn người, lúc đấy mẹ sợ gần chết. Nhưng sau đó mẹ suy nghĩ lại thì mới hiểu rõ. Con nói con đấy, Mặc Trầm, con còn định giấu mẹ đến bao giờ? Mẹ cũng nói với con mấy lần rồi, con cũng không còn nhỏ nữa, mẹ của bọn trẻ trở về mà con cũng không nói với mẹ, lại còn không cho cô ấy đến gặp mẹ!"
Lục Mặc Trầm mím chặt môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang một bên.
Quý Chỉ Nhã cúi đầu, vươn tay lau nước mắt: "Lão phu nhân, không phải Mặc Trầm không cho, là do con mấy hôm nay bận..."
"Cô đừng biện hộ cho nó nữa, nó là con trai tôi, chẳng lẽ tôi lại không hiểu tính tình của nó sao?" Ôn Đường nhìn thoáng qua Quý Chỉ Nhã, trong lòng không biết là cảm xúc gì, chỉ cảm thấy cô gái này cũng khá trung thực.
Nhìn qua cách ăn mặc và cư xử thì chắc cũng không phải xuất thân trong một gia đình bình thường.
Bà lắc đầu, nắm lấy tay con trai: "Con để mẹ của bọn trẻ... Quý tiểu thư ở Mỹ nhiều năm như vậy, hôm nay mẹ mới được gặp. Con cũng to gan lắm, tiểu tử này, con đã kết hôn với người ta rồi mà vẫn còn không nói cho mẹ biết?"
Ánh mắt lạnh lùng của Lục Mặc Trầm dán chặt trên người Quý Chỉ Nhã, nhưng bây giờ đang ở trước mặt mẹ nên anh không phát tác được.
Quý Chỉ Nhã bị nhìn đến run sợ, cả người cảm thấy lạnh run, càng cúi đầu thấp hơn nữa, nhỏ giọng giải thích: "Lão phu nhân ban đầu còn nghĩ em là một người phụ nữ tùy tiện ở bên anh, em cảm thấy không thoải mái, thế nên... lỡ miệng nói ra."
"Cái gì gọi là lỡ miệng chứ? Chuyện này giấu diếm người trong nhà mấy năm như thế, là lỗi của Mặc Trầm."
Ôn Đường vẫy tay: "Quý tiểu thư, đầu tiên phải cảm ơn cô đã cho Mặc Trầm một đôi long phượng, sau này chuyện hương đèn đã có người quan tâm."
"Lão phu nhân đừng nói thế..."
"Bây giờ vẫn còn gọi là lão phu nhân à?"
Quý Chỉ Nhã ngẩn người, ánh mắt vừa chờ mong vừa lo lắng nhìn về phía người đàn ông băng giá bên cạnh: "Chuyện này..."
"Việc gì phải sợ nó chứ? Nó lúc nào cũng nhìn như một con hổ rình mồi." Ôn Đường mỉm cười, sau đó vẫy tay: "Cô gái, vào trong trước đi, tôi nói với Mặc Trầm mấy câu."
Quý Chỉ Nhã vâng lời, nhẹ nhàng gật đầu, cất bước vào trong.
Cửa phòng bệnh đóng lại.
Thập Tứ nghe bà nội nói thì bối rối, nhìn thấy Quý Chỉ Nhã bước vào thì tròn xoe mắt hỏi: "Mẹ ơi, lúc nãy mẹ dắt con đi mua thuốc, không phải nói là thuốc đau đầu sao? Sao giờ lại thành thuốc cảm?"
Quý Chỉ Nhã dừng một chút, ánh mắt sắc bén, nhanh chóng dắt cô bé vào trong: "Bởi vì bị cảm nên mới đau đầu. Mẹ muốn mua cả hai loại thuốc... Con đừng nói lung tung, lớp học của con sắp trễ giờ rồi, để mẹ gọi điện thoại cho giáo viên..."
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.