Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 260: Tôi Tuyệt Đối Sẽ Không Vào Nhà Họ Cố
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Vân Khanh trong ánh mắt đã trống rỗng, có gì đó nhưng lại như không có gì,dùng lực thoát ra khỏi bàn tay mạnh mẽ gân guốc, nhẹ giọng nói, “ Còn muốn nói gì nữa? Tôi với anh chỉ có hận thù thôi.”
Đống tử mắt Cố Trạm Vũ giãn ra, đỏ ửng như pha máu, cứng đờ.
Ông cụ Lục ghét bỏ cầm lấy gậy, “ Đồ khốn khiếp, con bây giờ muốn giữ lại thì có tác dụng gì! Nhu Hi, đứa con này của con phải dạy dỗ lại đi!”
Như một nhát búa giáng xuống, Lục Nhu Hi rùng mình, biết lần này ông cụ Lục thật sự tức giận, nên mới cảnh cáo.
Ông cụ Lục day lông mày, “ Định ngày đi, hai con đi đến cục dân chính, chuyện này đừng quá lộ liễu. Còn Tô tiểu thư, Nhu Hi, giao cho nhà họ Cố xử lý, hỏi ý của Cố Diệu Thành, nếu không ghét đi cửa sau, vậy thì cưới về, coi như sự bù đắp giao phó cho hai mẹ con, đứa trẻ cũng đã 5 tuổi rồi.”
Lục Nhu Hi một lần nữa nhìn Tiểu Đào, rất dễ thương.
Bà ta bao nhiêu năm qua ngóng chông có cháu mà phát bệnh, cách khắc phục tốt nhất cho chuyện này chính là Trạm Vũ có một đứa con.
Nhưng mà, lại là một đứa trẻ bệnh tật.
Lục Nhu Hi thở dài một cái, chuyện cũng đã xảy ra rồi! Trạm Vũ lần này làm ông cụ tức giận, bên phía Lục Mặc Trầm nhất định có quyền lợi gì.
Lại còn cái gì mà Tô Gia Ngọc…..Lục Nhu Hi lạnh lùng nhìn cô ta,bạn của Vân Khanh có thể là thứ gì, nghèo rớt mồng tơi…..
Tô Gia Ngọc không nói gì, nhanh chóng lắc đầu với ông cụ, vừa sợ vừa muốn nói, “ Lão tiên sinh, tôi sẽ không vào nhà họ Cố, tôi cũng không nghĩ đến chuyện này, chỉ xin mọi người đừng cướp mất con gái tôi.”
“ Oa oa……” Tiểu Đào bò về phía chân mẹ, không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì, sợ hãi khóc mãi, “ Không muốn rời xa mẹ đâu, không muốn, không muốn!”
Vân Khanh ở bên cạnh nhìn, trong lòng vừa đau vừa khó chịu, bế lấy đứa trẻ tuyệt vọng cùng cực trong lòng, trên đôi tay bé nhỏ mềm mại toàn là máu ứ lại.
Vân Khanh nhanh chóng bế Tiểu Đào ra ngoài.
Tô Gia Ngọc cũng vội vã đi theo phía sau.
Vân Khanh nhanh chóng chạy ra ngõ, chặn một chiếc xe taxi, Tô Gia Ngọc nhanh chóng đỡ lấy con lên xe, Tiểu Đào đã ngất đi rồi, Tô Gia Ngọc đau khổ nhìn Vân Khanh.
Vân Khanh nhẹ giọng nói, “ Mau đưa đến Bệnh viện đi”
Tô Gia Ngọc khóc lóc ôm chặt con, nói với lái xe mau đi.
Bầu trời âm u, không sáng rõ, Vân Khanh không quay lại nhà họ Lục.
Đại khái đã giải tán rồi, chiếc xe BMW màu xanh của thẩm Thanh Diệp đi đến, hạ cửa xe cuống, cười nói, “ Vân tiểu thư, ngưỡng mộ cô ghê!”
Vân Khanh nhìn chiếc xe taxi chở Tô Gia Ngọc rời đi xa, cũng không nở nụ cười, cúi đầu, khẽ nhắm mắt nói, “ Hôm nay vất vả cho luật sư Thẩm rồi, cám ơn. Tôi chỉ muốn hỏi, tất cả chuyện này đều do Lục Mặc Trầm bố trí đúng không? Toàn bộ?”
“ Tất nhiên, tâm tư của Nhị Ca cao siêu, không ai so sánh được.” Thẩm Thanh Diệp cười nói.
Vân Khanh hiểu ra, yên lặng gật đầu.
Thẩm Thanh Diệp thoáng nhìn cô tâm sự trùng trùng, không giống như đang vui vẻ, lo lắng hỏi, “ Vân tiểu thư làm sao vậy?”
“ Không có gì, anh đi trước đi.” Vân Khanh nhếc môi, đứng thẳng vẫy tay.
Thẩm Thanh Diệp đóng cửa xe lại, lái xe đi được mấy mét thì gọi điện thoại cho Nhị ca.
Vân Khanh vô định bước đi trong gió lạnh, đi qua hai con đường. Khu quân sự chính của đại viện rất yên tĩnh và tôn nghiêm, đường xá cũng không náo nhiệt, tiếng chuông điện thoại reo lên nghe rất rõ ràng.
Cô hơi cúi đầu,nhìn thấy tên người gọi trên màn hình điện thoại, trong lòng cô rất hỗn loạn, nhất thời không thể bình tĩnh được.
Cô ngơ ngác đợi tiếng chuông điện thoại tự ngưng cũng không bắt máy.
Ba chữ‘ Lục tiên sinh’ sáng lên rồi dần dần biến mất.
Vân Khanh hơi giật mình, tim đập loạn lên, nhất thời không biết nên gọi điện thoại cho ai liền gọi cho Hạ Thủy Thủy.
“ Cậu đến Bệnh viện chưa? Tiểu Đào bị kích động…..con bé có thể phải cấp cứu,cậu qua chông nom đi, rồi có gì báo tin cho tớ với.”
Nếu như Tiểu Đào xảy ra chuyện…..cô phải đối mặt với ngày hôm nay như thế nào?
Vân Khanh mắt đỏ hoe mờ hồ. Đứa trẻ này thật đáng thương, nếu như chuyện của Tô Gia Ngọc không bị ông cụ Lục biết, có lẽ đứa trẻ sẽ không bị tổn hại thế này.
Tiểu Đào mới có 5 tuổi, nhưng giống như 13 14 tuổi vậy, thông minh lanh lợi, nhất định biết mẹ bị coi thường, bị chèn ép.
Sao lại để con bé phải chịu ám ảnh tâm lý khi còn nhỏ thế này?
Thủ đoạn của Lục Mặc Trầm rất nhanh và chính xác, quá tàn nhẫn rồi.
Vân Khanh khịt mũi, cúi đầu, nhẹ nhàng bấm phím viết 3 chữ ‘ cám ơn anh’, lướt màn hình tìm tên của anh trong danh bạ, sau đó lại do dự nhìn, xóa đi mấy chữ vừa viết, không gửi đi.
………
Cố Trạm Vũ mặt không cảm xúc, đi ra bên ngoài quân khu đại viện, nhận được một tin nhắn, là của Vân Khanh : Thứ năm ở cục dân chính không gặp không về.
Anh ta đay nghiến điên cuồng cưới lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm.
Rất lâu về trước lúc còn đi học cao trung, anh ta đã ép buộc đưa cho cô chiếc điện thoại đầu tiên, là vào những ngày nghỉ cô mới trốn trong phòng, cách anh một bức tường, nhắn tin cho anh, ở đó không gặp không về.
Thật trớ trêu mà?
Thời gian qua đi, anh ta không biết con đường này đã đi qua như thế nào, từng bước từng bước những viên gạch vụn của thanh xuân lại biến thành bộ dạng này?
Có lúc cũng rất vui vẻ.
Anh ta cúi đầu châm một điếu thuốc, đầu thuốc đỏ hoe, đưa lên miệng, hít một hơi sật sâu, khói thuốc phả ra dường như có thể thấy cả hai khuôn mặt thanh xuân trước kia iện lên.
Nhớ lại, đẹp như lưỡi đao, một đao rồi lại một đao cứa vào sự thật tàn khốc.
Ném đầu thuốc đi, anh ta day hai mắt, mở cửa xe ngồi vào, bỗng nhiên có một bàn tay bóp lấy cổ anh ta. Cố Trạm Vũ giật mình lấy tay phản kháng lại!
Một tiếng hét lớn, cánh tay đó cầm có cảm giác mềm mại, Cố Trạm Vũ có thể cảm nhận thấy gì đó khi tay anh chạm vào tĩnh mạch, nhưng anh ta không bỏ tay ra, nắm lấy cánh tay, người đằng sau kêu lên lao người qua giữa hai ghế rồi ngã lên ghế trước.
Qúy Chỉ Nhã nhíu mày, vừa muốn tức giận, nhìn thấy gương mặt khủng bố của anh ta, cô ta liền nhẹ giọng , bò lên đùi anh ta, tay khoác lên vai anh ta, “nhìn anh kìa…. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Ông cụ đã nói gì vậy, cuộc ly hôn đã định ra chưa?”
Đống tử mắt Cố Trạm Vũ giãn ra, đỏ ửng như pha máu, cứng đờ.
Ông cụ Lục ghét bỏ cầm lấy gậy, “ Đồ khốn khiếp, con bây giờ muốn giữ lại thì có tác dụng gì! Nhu Hi, đứa con này của con phải dạy dỗ lại đi!”
Như một nhát búa giáng xuống, Lục Nhu Hi rùng mình, biết lần này ông cụ Lục thật sự tức giận, nên mới cảnh cáo.
Ông cụ Lục day lông mày, “ Định ngày đi, hai con đi đến cục dân chính, chuyện này đừng quá lộ liễu. Còn Tô tiểu thư, Nhu Hi, giao cho nhà họ Cố xử lý, hỏi ý của Cố Diệu Thành, nếu không ghét đi cửa sau, vậy thì cưới về, coi như sự bù đắp giao phó cho hai mẹ con, đứa trẻ cũng đã 5 tuổi rồi.”
Lục Nhu Hi một lần nữa nhìn Tiểu Đào, rất dễ thương.
Bà ta bao nhiêu năm qua ngóng chông có cháu mà phát bệnh, cách khắc phục tốt nhất cho chuyện này chính là Trạm Vũ có một đứa con.
Nhưng mà, lại là một đứa trẻ bệnh tật.
Lục Nhu Hi thở dài một cái, chuyện cũng đã xảy ra rồi! Trạm Vũ lần này làm ông cụ tức giận, bên phía Lục Mặc Trầm nhất định có quyền lợi gì.
Lại còn cái gì mà Tô Gia Ngọc…..Lục Nhu Hi lạnh lùng nhìn cô ta,bạn của Vân Khanh có thể là thứ gì, nghèo rớt mồng tơi…..
Tô Gia Ngọc không nói gì, nhanh chóng lắc đầu với ông cụ, vừa sợ vừa muốn nói, “ Lão tiên sinh, tôi sẽ không vào nhà họ Cố, tôi cũng không nghĩ đến chuyện này, chỉ xin mọi người đừng cướp mất con gái tôi.”
“ Oa oa……” Tiểu Đào bò về phía chân mẹ, không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì, sợ hãi khóc mãi, “ Không muốn rời xa mẹ đâu, không muốn, không muốn!”
Vân Khanh ở bên cạnh nhìn, trong lòng vừa đau vừa khó chịu, bế lấy đứa trẻ tuyệt vọng cùng cực trong lòng, trên đôi tay bé nhỏ mềm mại toàn là máu ứ lại.
Vân Khanh nhanh chóng bế Tiểu Đào ra ngoài.
Tô Gia Ngọc cũng vội vã đi theo phía sau.
Vân Khanh nhanh chóng chạy ra ngõ, chặn một chiếc xe taxi, Tô Gia Ngọc nhanh chóng đỡ lấy con lên xe, Tiểu Đào đã ngất đi rồi, Tô Gia Ngọc đau khổ nhìn Vân Khanh.
Vân Khanh nhẹ giọng nói, “ Mau đưa đến Bệnh viện đi”
Tô Gia Ngọc khóc lóc ôm chặt con, nói với lái xe mau đi.
Bầu trời âm u, không sáng rõ, Vân Khanh không quay lại nhà họ Lục.
Đại khái đã giải tán rồi, chiếc xe BMW màu xanh của thẩm Thanh Diệp đi đến, hạ cửa xe cuống, cười nói, “ Vân tiểu thư, ngưỡng mộ cô ghê!”
Vân Khanh nhìn chiếc xe taxi chở Tô Gia Ngọc rời đi xa, cũng không nở nụ cười, cúi đầu, khẽ nhắm mắt nói, “ Hôm nay vất vả cho luật sư Thẩm rồi, cám ơn. Tôi chỉ muốn hỏi, tất cả chuyện này đều do Lục Mặc Trầm bố trí đúng không? Toàn bộ?”
“ Tất nhiên, tâm tư của Nhị Ca cao siêu, không ai so sánh được.” Thẩm Thanh Diệp cười nói.
Vân Khanh hiểu ra, yên lặng gật đầu.
Thẩm Thanh Diệp thoáng nhìn cô tâm sự trùng trùng, không giống như đang vui vẻ, lo lắng hỏi, “ Vân tiểu thư làm sao vậy?”
“ Không có gì, anh đi trước đi.” Vân Khanh nhếc môi, đứng thẳng vẫy tay.
Thẩm Thanh Diệp đóng cửa xe lại, lái xe đi được mấy mét thì gọi điện thoại cho Nhị ca.
Vân Khanh vô định bước đi trong gió lạnh, đi qua hai con đường. Khu quân sự chính của đại viện rất yên tĩnh và tôn nghiêm, đường xá cũng không náo nhiệt, tiếng chuông điện thoại reo lên nghe rất rõ ràng.
Cô hơi cúi đầu,nhìn thấy tên người gọi trên màn hình điện thoại, trong lòng cô rất hỗn loạn, nhất thời không thể bình tĩnh được.
Cô ngơ ngác đợi tiếng chuông điện thoại tự ngưng cũng không bắt máy.
Ba chữ‘ Lục tiên sinh’ sáng lên rồi dần dần biến mất.
Vân Khanh hơi giật mình, tim đập loạn lên, nhất thời không biết nên gọi điện thoại cho ai liền gọi cho Hạ Thủy Thủy.
“ Cậu đến Bệnh viện chưa? Tiểu Đào bị kích động…..con bé có thể phải cấp cứu,cậu qua chông nom đi, rồi có gì báo tin cho tớ với.”
Nếu như Tiểu Đào xảy ra chuyện…..cô phải đối mặt với ngày hôm nay như thế nào?
Vân Khanh mắt đỏ hoe mờ hồ. Đứa trẻ này thật đáng thương, nếu như chuyện của Tô Gia Ngọc không bị ông cụ Lục biết, có lẽ đứa trẻ sẽ không bị tổn hại thế này.
Tiểu Đào mới có 5 tuổi, nhưng giống như 13 14 tuổi vậy, thông minh lanh lợi, nhất định biết mẹ bị coi thường, bị chèn ép.
Sao lại để con bé phải chịu ám ảnh tâm lý khi còn nhỏ thế này?
Thủ đoạn của Lục Mặc Trầm rất nhanh và chính xác, quá tàn nhẫn rồi.
Vân Khanh khịt mũi, cúi đầu, nhẹ nhàng bấm phím viết 3 chữ ‘ cám ơn anh’, lướt màn hình tìm tên của anh trong danh bạ, sau đó lại do dự nhìn, xóa đi mấy chữ vừa viết, không gửi đi.
………
Cố Trạm Vũ mặt không cảm xúc, đi ra bên ngoài quân khu đại viện, nhận được một tin nhắn, là của Vân Khanh : Thứ năm ở cục dân chính không gặp không về.
Anh ta đay nghiến điên cuồng cưới lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm.
Rất lâu về trước lúc còn đi học cao trung, anh ta đã ép buộc đưa cho cô chiếc điện thoại đầu tiên, là vào những ngày nghỉ cô mới trốn trong phòng, cách anh một bức tường, nhắn tin cho anh, ở đó không gặp không về.
Thật trớ trêu mà?
Thời gian qua đi, anh ta không biết con đường này đã đi qua như thế nào, từng bước từng bước những viên gạch vụn của thanh xuân lại biến thành bộ dạng này?
Có lúc cũng rất vui vẻ.
Anh ta cúi đầu châm một điếu thuốc, đầu thuốc đỏ hoe, đưa lên miệng, hít một hơi sật sâu, khói thuốc phả ra dường như có thể thấy cả hai khuôn mặt thanh xuân trước kia iện lên.
Nhớ lại, đẹp như lưỡi đao, một đao rồi lại một đao cứa vào sự thật tàn khốc.
Ném đầu thuốc đi, anh ta day hai mắt, mở cửa xe ngồi vào, bỗng nhiên có một bàn tay bóp lấy cổ anh ta. Cố Trạm Vũ giật mình lấy tay phản kháng lại!
Một tiếng hét lớn, cánh tay đó cầm có cảm giác mềm mại, Cố Trạm Vũ có thể cảm nhận thấy gì đó khi tay anh chạm vào tĩnh mạch, nhưng anh ta không bỏ tay ra, nắm lấy cánh tay, người đằng sau kêu lên lao người qua giữa hai ghế rồi ngã lên ghế trước.
Qúy Chỉ Nhã nhíu mày, vừa muốn tức giận, nhìn thấy gương mặt khủng bố của anh ta, cô ta liền nhẹ giọng , bò lên đùi anh ta, tay khoác lên vai anh ta, “nhìn anh kìa…. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Ông cụ đã nói gì vậy, cuộc ly hôn đã định ra chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.