Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 161: Vết Máu Trên Ga Giường
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Cô cố nén không cho nước mắt rơi xuống, cả người run rẩy không kiềm chế được, khuôn mặt nhỏ nhắn thậm chí đã tái nhợt, cầm gối ném vào anh, "Mấy người đều khốn nạn giống nhau... Tôi cho anh biết, tôi trong sạch, tôi không sinh con cho bất cứ kẻ nào cả! Trước anh, ngay cả tay đàn ông tôi cũng chưa từng chạm vào, lúc còn ở với Cố Trạm Vũ, những người đàn ông khác ngay cả nhìn tôi cũng không hề liếc nhìn lấy một cái! Tại sao mấy người đều tới đổ oan cho tôi, đổ oan cho tôi… Hu hu… Tôi không thích trẻ con, tôi chưa từng sinh con..."
Lục Mặc Trầm bị gối đập vào có hơi choáng váng, khi đã kịp phản ứng thì lập tức đứng dậy, thân hình cao lớn đến gần cô, có chút luống cuống không biết tại sao cô lại tức giận đến như vậy.
Cơ thể mảnh mai của cô run rẩy rất dữ dội, cứ lặp đi lặp lại điều đó, giống như mê sảng.
Những giọt nước mắt tí tách rơi xuống như cứa vào trái tim anh, vô cùng luống cuống, anh liếm đôi môi mỏng vòng cánh tay qua, nhỏ giọng dỗ dành, "Sao vậy? Tôi chỉ…"
Cô lại như bị co giật, đột nhiên đẩy anh ra, Lục Mặc Trầm cau mày, cảm thấy cô có gì đó không ổn, cúi đầu nâng gương mặt cô lên để xem xét, ánh mắt cô cứng đờ trống rỗng, như bị mắc kẹt trong vòng xoáy đau khổ, cứ tiếp tục lặp đi lặp lại, "Tôi không thích trẻ con, tôi chưa từng sinh con, đừng ai đến vu oan cho tôi, đừng đến vu oan cho tôi..."
Cô lấy tay che mắt, im lặng khóc thút thít, tâm trạng rất bất ổn.
Lục Mặc Trầm mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực, cuối cùng bấm lên nhân trung của cô, cẩn thận vỗ lưng cô, cả người cô run rẩy toàn mồ hôi lạnh cuối cùng mới từ từ bình tĩnh lại.
Anh không hiểu, chỉ một câu hỏi mà thôi, có lẽ sẽ hơi làm tổn thương lòng tự trọng của cô, nhưng có phải là cô hơi quá nhạy cảm không? Hay là có nguyên nhân gì khác, phản ứng của cô thật sự quá khác thường.
Giống như bị kích thích sâu sắc.
Không thích trẻ con?
Có vẻ không phải cô ấy thật sự không thích trẻ con, cô đối xử với Mười Ba và Mười Bốn rất ấm áp.
Vậy nguyên nhân gì khiến ý thức chủ của cô tự ép bản thân không thích trẻ con?
Còn có, đừng vu oan cô?
Anh không ngờ chỉ một vấn đề lại dẫn đến nhiều nghi vấn hơn nữa.
Cô kiên quyết nói mình chưa sinh con... Lục Mặc Trầm nhíu chặt mày, sâu thẳm lại có chút sắc bén nhìn cô, ánh mắt như nhìn thấu rất xa.
Sau khi Vân Khanh bình tĩnh lại thì không nói gì nữa, có lẽ những vấn đề hai hỏi tối nay quá đột ngột, nhất là hai câu cuối cùng, đã hoàn toàn kích thích cô.
Cô chỉ dùng khuôn mặt lạnh lùng đuổi anh đi.
Anh không động đậy, cô đi đến ôm hai bé cưng đang ngủ say.
Mặt mũi Lục Mặc Trầm phát lạnh, ánh mắt lướt qua vị trí ngang hông cô, xem ra vết sẹo mổ ở bụng đó, chỉ có thể để lần sau nghĩ cách lén chụp lại, đưa cho Tần Luật xem kỹ.
Anh gọi trợ lý và lái xe lên, giúp ôm hai đứa nhóc xuống dưới.
Lên xe, anh trầm tư phân phó A Quan, "Đi tìm hiểu rõ, rốt cuộc mâu thuẫn hôn nhân giữa Cố Trạm Vũ và Vân Khanh là gì? Có phải Cố Trạm Vũ ghét bỏ cô ấy hay không? Nguyên nhân ghét bỏ là gì? Tất cả đều điều tra hết."
"Vâng, chủ tịch Lục." A Quan dùng di động căn dặn bên dưới, ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu.
Chỉ thấy ông chủ vân vê cái khăn quàng màu đỏ của người lớn trên cổ hai đứa nhóc, một lúc sau, ông chủ lớn cúi đầu, nhìn chăm chú một lát, nhặt lên một thứ gì đó từ khăn quàng cổ.
A Quan còn chưa nhìn rõ, Lục Mặc Trầm đã cầm lên, trong tay như không có cái gì lắc lư, anh nhắm mắt lại rồi mở ra, đáy mắt là biểu cảm không thể nhìn rõ, chỉ trầm giọng nói, "Mang một cái túi giấy dán kín lại đây."
Lục Mặc Trầm bị gối đập vào có hơi choáng váng, khi đã kịp phản ứng thì lập tức đứng dậy, thân hình cao lớn đến gần cô, có chút luống cuống không biết tại sao cô lại tức giận đến như vậy.
Cơ thể mảnh mai của cô run rẩy rất dữ dội, cứ lặp đi lặp lại điều đó, giống như mê sảng.
Những giọt nước mắt tí tách rơi xuống như cứa vào trái tim anh, vô cùng luống cuống, anh liếm đôi môi mỏng vòng cánh tay qua, nhỏ giọng dỗ dành, "Sao vậy? Tôi chỉ…"
Cô lại như bị co giật, đột nhiên đẩy anh ra, Lục Mặc Trầm cau mày, cảm thấy cô có gì đó không ổn, cúi đầu nâng gương mặt cô lên để xem xét, ánh mắt cô cứng đờ trống rỗng, như bị mắc kẹt trong vòng xoáy đau khổ, cứ tiếp tục lặp đi lặp lại, "Tôi không thích trẻ con, tôi chưa từng sinh con, đừng ai đến vu oan cho tôi, đừng đến vu oan cho tôi..."
Cô lấy tay che mắt, im lặng khóc thút thít, tâm trạng rất bất ổn.
Lục Mặc Trầm mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực, cuối cùng bấm lên nhân trung của cô, cẩn thận vỗ lưng cô, cả người cô run rẩy toàn mồ hôi lạnh cuối cùng mới từ từ bình tĩnh lại.
Anh không hiểu, chỉ một câu hỏi mà thôi, có lẽ sẽ hơi làm tổn thương lòng tự trọng của cô, nhưng có phải là cô hơi quá nhạy cảm không? Hay là có nguyên nhân gì khác, phản ứng của cô thật sự quá khác thường.
Giống như bị kích thích sâu sắc.
Không thích trẻ con?
Có vẻ không phải cô ấy thật sự không thích trẻ con, cô đối xử với Mười Ba và Mười Bốn rất ấm áp.
Vậy nguyên nhân gì khiến ý thức chủ của cô tự ép bản thân không thích trẻ con?
Còn có, đừng vu oan cô?
Anh không ngờ chỉ một vấn đề lại dẫn đến nhiều nghi vấn hơn nữa.
Cô kiên quyết nói mình chưa sinh con... Lục Mặc Trầm nhíu chặt mày, sâu thẳm lại có chút sắc bén nhìn cô, ánh mắt như nhìn thấu rất xa.
Sau khi Vân Khanh bình tĩnh lại thì không nói gì nữa, có lẽ những vấn đề hai hỏi tối nay quá đột ngột, nhất là hai câu cuối cùng, đã hoàn toàn kích thích cô.
Cô chỉ dùng khuôn mặt lạnh lùng đuổi anh đi.
Anh không động đậy, cô đi đến ôm hai bé cưng đang ngủ say.
Mặt mũi Lục Mặc Trầm phát lạnh, ánh mắt lướt qua vị trí ngang hông cô, xem ra vết sẹo mổ ở bụng đó, chỉ có thể để lần sau nghĩ cách lén chụp lại, đưa cho Tần Luật xem kỹ.
Anh gọi trợ lý và lái xe lên, giúp ôm hai đứa nhóc xuống dưới.
Lên xe, anh trầm tư phân phó A Quan, "Đi tìm hiểu rõ, rốt cuộc mâu thuẫn hôn nhân giữa Cố Trạm Vũ và Vân Khanh là gì? Có phải Cố Trạm Vũ ghét bỏ cô ấy hay không? Nguyên nhân ghét bỏ là gì? Tất cả đều điều tra hết."
"Vâng, chủ tịch Lục." A Quan dùng di động căn dặn bên dưới, ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu.
Chỉ thấy ông chủ vân vê cái khăn quàng màu đỏ của người lớn trên cổ hai đứa nhóc, một lúc sau, ông chủ lớn cúi đầu, nhìn chăm chú một lát, nhặt lên một thứ gì đó từ khăn quàng cổ.
A Quan còn chưa nhìn rõ, Lục Mặc Trầm đã cầm lên, trong tay như không có cái gì lắc lư, anh nhắm mắt lại rồi mở ra, đáy mắt là biểu cảm không thể nhìn rõ, chỉ trầm giọng nói, "Mang một cái túi giấy dán kín lại đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.