Chương 719: CẬU BA DƯƠNG UY VÕ BÁ KHÍ, RẤT NGẦU (13)
Mạch Hạ Du Trúc
01/02/2021
Anh ta chắc chắn giúp cậu ba Dương chơi đùa cho tốt
"Tiêu Chính, ông ra nói hai câu đi." Bùi Anh Duy rất tùy ý hô một câu.
Sau đó cách đó không xa phía sau anh ta, một người đàn ông có dáng người hơi gầy tới: "Chào mọi người, tôi là Tiêu Chính."
Lúc trước, tất cả mọi người không có chú ý tới ông ta, nhưng giờ phút này mắt ông ta quét qua, tất cả mọi người kinh hãi hoảng sợ, đôi mắt kia giống như có thể trong nháy mắt xuyên thấu hết thảy, để tất cả dơ bẩn đều không có chỗ trốn.
Một ông lão hơn sáu mươi tuổi, đôi mắt kia vẫn vô cùng sắc bén như trước.
"Ông ta là Tiêu Chính! thật là Tiêu Chính! Trời ơi, vậy mà tôi gặp được Tiêu Chính người thật." Một phóng viên trong lúc nhất thời kích động đều nói không rõ.
"Thật là Tiêu Chính!" Hiển nhiên nhận ra Tiêu Chính không chỉ có một người, mấy người phóng viên khác cũng nhận ra ông ta.
Chỉ là tất cả mọi người có hơi khó tin.
Tiêu Chính đó chính là tồn tại như thần, không chỉ là tại phương diện máy tính kỹ thuật hơn người, uy tín của ông ta tại một số phương diện càng là không người có thể nghi ngờ.
Ông ta từng là nhân viên nòng cốt có uy tín của một tập đoàn quốc tế lớn nhất nào đó, chuyên môn phụ trách vấn đề phương diện kỹ thuật máy tính.
Chỉ là, ông ta lui về sau, vẫn luôn dưỡng già, rất nhiều người tai to mặt lớn đều tự mình đi mời qua ông ta, nhưng đều bị cự tuyệt ở ngoài cửa.
Người này không tham tài, không lưu luyến quyền thế, không buông thả, không mê sắc, người ngoài đều nói ông ta đã không có ham muốn, thử hỏi một người không có ham muốn gì bạn muốn dụ hoặc ông ta như thế nào?
Cho nên, nhiều năm như vậy không ai có thể mời đến ông ta.
Vậy mà hôm nay ông ta lại tự mình đến hiện trường?
Là ai có bản lĩnh này, vậy mà có thể mời được ông ta?
Là ai? Là ai? Là ai có bản lãnh lớn như vậy?
"Video theo dõi là tôi tự mình khôi phục, tôi có thể cam đoan tính chân thực." Mặt Tiêu Chính bình tĩnh, đối với những kích động của mấy nhà báo kia như không thấy, giọng của ông ta không cao, thậm chí khàn khàn, nhưng là lời nói gằn từng chữ truyền ra, lại làm cho người ta có cảm giác quyết đoán không thể nghi ngờ.
Tại phương diện kỹ thuật máy tính này, Tiêu Chính chính là quyền uy, không người có thể nghi ngờ.
“Ông dựa vào cái gì cam đoan? Các người rõ ràng là cùng một bọn, các người đều là lừa đảo, đều là lừa đảo." Hàn Nghiên Nghiên cũng không nhận ra Tiêu Chính, nhưng là thái độ vừa rồi của của phóng viên với Tiêu Chính lại là để cô ta sợ hãi, Hàn Nghiên Nghiên một lần nữa muốn đánh đòn phủ đầu.
Tiêu Chính nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một chút, bình tĩnh trên mặt không có nhấc lên chút gợn sóng nào, ông ta đã nói xong, liền trực tiếp xoay người, rời đi.
Cứ rời đi như vậy!!
Thế hóa ra ông ta đến chỉ vì nói một câu nói như vậy?
Nhưng, một câu nói kia uy lực lại là không thể bỏ qua.
"Lừa đảo, ông ta là lừa đảo, mọi người xem bản thân ông ta bị nói trúng tim đen, cụp đuôi chạy trốn." Lưu Vũ nhìn thấy Tiêu Chính cứ thế mà đi, liên tục lớn tiếng hô lên, rất hiển nhiên bà ta là muốn kích động tâm tình của mọi người.
"Lời nói của Tiêu Chính, tôi tin tưởng." Người phóng viên vừa nhìn liền nhận ra Tiêu Chính vừa rồi liếc Lưu Vũ một cái, trên mặt rõ ràng nhiều hơn mấy phần bất mãn.
"Tôi cũng tin tưởng, tin tưởng kỹ thuật phương diện máy tính của ông ấy, tin tưởng nhân phẩm của ông ấy, càng tin tưởng uy tín của ông ấy." Một người phóng viên khác cũng theo sát bày tỏ.
“Tôi cũng tin tưởng”
"Cũng tin tưởng!"
Tất cả phóng viên ở đây đều bày tỏ, bởi vì bọn họ đều nghe qua một ít chuyện của Tiêu Chính, bọn họ đều tin tưởng Tiêu Chính sẽ không nói dối.
Tiêu chính sẽ không, không có khả năng, cũng không cần thiết nói dối.
Cho nên, tuy là ông ta chỉ nói một câu liền rời đi, tuy là hàn Nghiên Nghiên muốn phủ nhận như nào, uy tín là uy tín, không người có thể nghi ngờ, không người có thể dao động.
"Các người không thể tin tưởng ông ta, không thể bị bọn họ lừa, các người đều bị bọn họ lừa, bọn họ là lừa đảo, đều là lừa đảo." Lưu Vũ nghe được mấy nhà báo nói rõ ràng thì vội vàng, lần nữa lớn tiếng hô.
"Bà Hàn, chúng tôi có năng lực phân rõ phải trái." Có phóng viên nghe được Lưu Vũ luôn mồm hô bọn họ bị lừa, rõ ràng rất bất mãn.
"Bọn họ thật là lừa đảo, bọn họ đều là lừa đảo, bọn họ hợp tác lừa gạt chúng ta, chứng cứ của bọn họ đều là giả..." Lưu Vũ càng sốt ruột, giọng nói rõ ràng đề cao mấy lần, giống như giọng nói của bà ta đề cao thì có thể làm cho người khác tin tưởng.
"Bà Hàn, bà cũng chưa nhìn thấy video khôi phục, vì sao bà lại một mực chắc chắn là giả?" Một phóng viên không nhịn được hỏi một câu.
Lưu Vũ bị hỏi á khẩu không trả lời được.
"Đúng vậy, hai người đều chưa nhìn thấy video, vì sao nhất định nói video là giả? Các người nói là Hàn Nhã Thanh để bọn cướp bắt cóc Hàn Nghiên Nghiên, các người nói video theo dõi ở nhà họ Hàn là Hàn Nhã Thanh xóa bỏ, nếu là Hàn Nhã Thanh xóa bỏ, như vậy chắc chắn là bất lợi cho Hàn Nhã Thanh, đối với các người có lợi, cho nên , theo lý thuyết đây không phải hẳn là đang trợ giúp các người sao? Vì sao các người lại sợ hãi?"
"Nhà báo Lưu nói không sai, theo lời của các người, video theo dõi khôi phục đối với các người hẳn là có lợi, không phải các người phải rất vui mừng sao? Vì sao các ngươi sợ hãi như vậy? Sao lại muốn trối bỏ như thế?"
Từng người từng người phóng viên không ngừng đưa ra nghi hoặc, giờ phút này, hiển nhiên họ cũng bắt đầu hoài nghi Hàn Nghiên Nghiên và Lưu Vũ.
"Ngài Bùi, xin hỏi các anh khôi phục video đến cùng là cái gì?" Một phóng viên trực tiếp hỏi Bùi Anh Duy.
Lúc đầu Bùi Anh Duy vẫn đứng xem kịch, kịch này đặc sắc như vậy, anh ta trực tiếp nghe đến nghiện, quên chuyện chính.
Phóng viên hỏi vậy, trên mặt của anh ta nhiều hơn mấy phần nghiêm túc, hắng giọng một cái, trầm giọng nói: "cô Hàn nói đêm qua là Hàn Nhã Thanh lừa cô ta đi ra, mẹ của cô Hàn là bà Lưu đưa cho cảnh sát một video cô Hàn đây và Hàn Nhã Thanh cùng rời đi nhà họ Hàn, nhưng là bà Lưu chỉ là đưa ra một phần rất nhỏ, mà chúng tôi khôi phục hoàn chỉnh."
Hàn Nghiên Nghiên nghe được lời của Bùi Anh Duy thân thể hoàn toàn cứng đờ, cô ta rõ ràng nhất tình huống đêm qua là như thế nào.
Lưu Vũ cũng là bị hù dọa hai chân như nhũn ra, thân thể phát run.
"Cảnh sát Bùi, video hoàn chỉnh là như thế nào?" Phóng viên nghe nói có video hoàn chỉnh, từng người trong mắt đều phát ra ánh sáng.
Nếu chỉ là khôi phục một đoạn giám sát ngắn, đương nhiên cũng là có ích, nhưng sức thuyết phục chắc chắn không đủ mạnh, nếu video này bên trong bao gồm cả video mà Lưu Vũ đưa ra, hiệu quả tự nhiên sẽ càng tốt hơn.
"Đem video theo dõi phát lên trang web chính thức của cục cảnh sát chúng ta." Bùi Anh Duy không có trả lời phóng viên, mà là trực tiếp chuyển hướng người bên cạnh phân phó một câu.
Không thể không nói, giờ phút này cách làm của Bùi Anh Duy nghiêm cẩn gấp mười, gấp trăm lần so với Cố Chính Tân vừa rồi
Anh ta cũng không có trực tiếp đem video cho phóng viên nhìn, mà là trực tiếp công khai tại trang web chính thức.
Trang web chính thức của cục liền trực tiếp đại biểu một loại uy tín để cho người ta không thể chất vấn, đồng thời cũng biểu lộ thái độ của Bùi Anh Duy―― công khai, công chính, không giấu diếm chút nào, không sợ hãi.
Tất cả nhưng điều này, đủ để ngăn chặn tất cả hoài nghi của mọi người.
"Tiêu Chính, ông ra nói hai câu đi." Bùi Anh Duy rất tùy ý hô một câu.
Sau đó cách đó không xa phía sau anh ta, một người đàn ông có dáng người hơi gầy tới: "Chào mọi người, tôi là Tiêu Chính."
Lúc trước, tất cả mọi người không có chú ý tới ông ta, nhưng giờ phút này mắt ông ta quét qua, tất cả mọi người kinh hãi hoảng sợ, đôi mắt kia giống như có thể trong nháy mắt xuyên thấu hết thảy, để tất cả dơ bẩn đều không có chỗ trốn.
Một ông lão hơn sáu mươi tuổi, đôi mắt kia vẫn vô cùng sắc bén như trước.
"Ông ta là Tiêu Chính! thật là Tiêu Chính! Trời ơi, vậy mà tôi gặp được Tiêu Chính người thật." Một phóng viên trong lúc nhất thời kích động đều nói không rõ.
"Thật là Tiêu Chính!" Hiển nhiên nhận ra Tiêu Chính không chỉ có một người, mấy người phóng viên khác cũng nhận ra ông ta.
Chỉ là tất cả mọi người có hơi khó tin.
Tiêu Chính đó chính là tồn tại như thần, không chỉ là tại phương diện máy tính kỹ thuật hơn người, uy tín của ông ta tại một số phương diện càng là không người có thể nghi ngờ.
Ông ta từng là nhân viên nòng cốt có uy tín của một tập đoàn quốc tế lớn nhất nào đó, chuyên môn phụ trách vấn đề phương diện kỹ thuật máy tính.
Chỉ là, ông ta lui về sau, vẫn luôn dưỡng già, rất nhiều người tai to mặt lớn đều tự mình đi mời qua ông ta, nhưng đều bị cự tuyệt ở ngoài cửa.
Người này không tham tài, không lưu luyến quyền thế, không buông thả, không mê sắc, người ngoài đều nói ông ta đã không có ham muốn, thử hỏi một người không có ham muốn gì bạn muốn dụ hoặc ông ta như thế nào?
Cho nên, nhiều năm như vậy không ai có thể mời đến ông ta.
Vậy mà hôm nay ông ta lại tự mình đến hiện trường?
Là ai có bản lĩnh này, vậy mà có thể mời được ông ta?
Là ai? Là ai? Là ai có bản lãnh lớn như vậy?
"Video theo dõi là tôi tự mình khôi phục, tôi có thể cam đoan tính chân thực." Mặt Tiêu Chính bình tĩnh, đối với những kích động của mấy nhà báo kia như không thấy, giọng của ông ta không cao, thậm chí khàn khàn, nhưng là lời nói gằn từng chữ truyền ra, lại làm cho người ta có cảm giác quyết đoán không thể nghi ngờ.
Tại phương diện kỹ thuật máy tính này, Tiêu Chính chính là quyền uy, không người có thể nghi ngờ.
“Ông dựa vào cái gì cam đoan? Các người rõ ràng là cùng một bọn, các người đều là lừa đảo, đều là lừa đảo." Hàn Nghiên Nghiên cũng không nhận ra Tiêu Chính, nhưng là thái độ vừa rồi của của phóng viên với Tiêu Chính lại là để cô ta sợ hãi, Hàn Nghiên Nghiên một lần nữa muốn đánh đòn phủ đầu.
Tiêu Chính nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một chút, bình tĩnh trên mặt không có nhấc lên chút gợn sóng nào, ông ta đã nói xong, liền trực tiếp xoay người, rời đi.
Cứ rời đi như vậy!!
Thế hóa ra ông ta đến chỉ vì nói một câu nói như vậy?
Nhưng, một câu nói kia uy lực lại là không thể bỏ qua.
"Lừa đảo, ông ta là lừa đảo, mọi người xem bản thân ông ta bị nói trúng tim đen, cụp đuôi chạy trốn." Lưu Vũ nhìn thấy Tiêu Chính cứ thế mà đi, liên tục lớn tiếng hô lên, rất hiển nhiên bà ta là muốn kích động tâm tình của mọi người.
"Lời nói của Tiêu Chính, tôi tin tưởng." Người phóng viên vừa nhìn liền nhận ra Tiêu Chính vừa rồi liếc Lưu Vũ một cái, trên mặt rõ ràng nhiều hơn mấy phần bất mãn.
"Tôi cũng tin tưởng, tin tưởng kỹ thuật phương diện máy tính của ông ấy, tin tưởng nhân phẩm của ông ấy, càng tin tưởng uy tín của ông ấy." Một người phóng viên khác cũng theo sát bày tỏ.
“Tôi cũng tin tưởng”
"Cũng tin tưởng!"
Tất cả phóng viên ở đây đều bày tỏ, bởi vì bọn họ đều nghe qua một ít chuyện của Tiêu Chính, bọn họ đều tin tưởng Tiêu Chính sẽ không nói dối.
Tiêu chính sẽ không, không có khả năng, cũng không cần thiết nói dối.
Cho nên, tuy là ông ta chỉ nói một câu liền rời đi, tuy là hàn Nghiên Nghiên muốn phủ nhận như nào, uy tín là uy tín, không người có thể nghi ngờ, không người có thể dao động.
"Các người không thể tin tưởng ông ta, không thể bị bọn họ lừa, các người đều bị bọn họ lừa, bọn họ là lừa đảo, đều là lừa đảo." Lưu Vũ nghe được mấy nhà báo nói rõ ràng thì vội vàng, lần nữa lớn tiếng hô.
"Bà Hàn, chúng tôi có năng lực phân rõ phải trái." Có phóng viên nghe được Lưu Vũ luôn mồm hô bọn họ bị lừa, rõ ràng rất bất mãn.
"Bọn họ thật là lừa đảo, bọn họ đều là lừa đảo, bọn họ hợp tác lừa gạt chúng ta, chứng cứ của bọn họ đều là giả..." Lưu Vũ càng sốt ruột, giọng nói rõ ràng đề cao mấy lần, giống như giọng nói của bà ta đề cao thì có thể làm cho người khác tin tưởng.
"Bà Hàn, bà cũng chưa nhìn thấy video khôi phục, vì sao bà lại một mực chắc chắn là giả?" Một phóng viên không nhịn được hỏi một câu.
Lưu Vũ bị hỏi á khẩu không trả lời được.
"Đúng vậy, hai người đều chưa nhìn thấy video, vì sao nhất định nói video là giả? Các người nói là Hàn Nhã Thanh để bọn cướp bắt cóc Hàn Nghiên Nghiên, các người nói video theo dõi ở nhà họ Hàn là Hàn Nhã Thanh xóa bỏ, nếu là Hàn Nhã Thanh xóa bỏ, như vậy chắc chắn là bất lợi cho Hàn Nhã Thanh, đối với các người có lợi, cho nên , theo lý thuyết đây không phải hẳn là đang trợ giúp các người sao? Vì sao các người lại sợ hãi?"
"Nhà báo Lưu nói không sai, theo lời của các người, video theo dõi khôi phục đối với các người hẳn là có lợi, không phải các người phải rất vui mừng sao? Vì sao các ngươi sợ hãi như vậy? Sao lại muốn trối bỏ như thế?"
Từng người từng người phóng viên không ngừng đưa ra nghi hoặc, giờ phút này, hiển nhiên họ cũng bắt đầu hoài nghi Hàn Nghiên Nghiên và Lưu Vũ.
"Ngài Bùi, xin hỏi các anh khôi phục video đến cùng là cái gì?" Một phóng viên trực tiếp hỏi Bùi Anh Duy.
Lúc đầu Bùi Anh Duy vẫn đứng xem kịch, kịch này đặc sắc như vậy, anh ta trực tiếp nghe đến nghiện, quên chuyện chính.
Phóng viên hỏi vậy, trên mặt của anh ta nhiều hơn mấy phần nghiêm túc, hắng giọng một cái, trầm giọng nói: "cô Hàn nói đêm qua là Hàn Nhã Thanh lừa cô ta đi ra, mẹ của cô Hàn là bà Lưu đưa cho cảnh sát một video cô Hàn đây và Hàn Nhã Thanh cùng rời đi nhà họ Hàn, nhưng là bà Lưu chỉ là đưa ra một phần rất nhỏ, mà chúng tôi khôi phục hoàn chỉnh."
Hàn Nghiên Nghiên nghe được lời của Bùi Anh Duy thân thể hoàn toàn cứng đờ, cô ta rõ ràng nhất tình huống đêm qua là như thế nào.
Lưu Vũ cũng là bị hù dọa hai chân như nhũn ra, thân thể phát run.
"Cảnh sát Bùi, video hoàn chỉnh là như thế nào?" Phóng viên nghe nói có video hoàn chỉnh, từng người trong mắt đều phát ra ánh sáng.
Nếu chỉ là khôi phục một đoạn giám sát ngắn, đương nhiên cũng là có ích, nhưng sức thuyết phục chắc chắn không đủ mạnh, nếu video này bên trong bao gồm cả video mà Lưu Vũ đưa ra, hiệu quả tự nhiên sẽ càng tốt hơn.
"Đem video theo dõi phát lên trang web chính thức của cục cảnh sát chúng ta." Bùi Anh Duy không có trả lời phóng viên, mà là trực tiếp chuyển hướng người bên cạnh phân phó một câu.
Không thể không nói, giờ phút này cách làm của Bùi Anh Duy nghiêm cẩn gấp mười, gấp trăm lần so với Cố Chính Tân vừa rồi
Anh ta cũng không có trực tiếp đem video cho phóng viên nhìn, mà là trực tiếp công khai tại trang web chính thức.
Trang web chính thức của cục liền trực tiếp đại biểu một loại uy tín để cho người ta không thể chất vấn, đồng thời cũng biểu lộ thái độ của Bùi Anh Duy―― công khai, công chính, không giấu diếm chút nào, không sợ hãi.
Tất cả nhưng điều này, đủ để ngăn chặn tất cả hoài nghi của mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.