Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 882: DƯƠNG THỊ CHIỀU CON, SĨ DIỆN CỦA CẬU BA DƯƠNG ĐÂU? (1)

Mạch Hạ Du Trúc

05/03/2021

Cậu ba Dương hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào đối với những chuyện đang xảy ra. Anh đột nhiên vươn tay ra nắm chặt tay của Đường Vũ Kỳ, tuy động tác rất nhanh nhưng lại không dám dùng sức, sợ làm bị thương cô công chúa nhỏ.

"Cháu vừa gọi ai là ba? Là ai vậy?" Cậu ba Dương nuốt nước miếng, giọng nói khàn khàn hỏi ra một câu rất ngớ ngẩn.

Ừm, đúng là rất ngớ ngẩn.

Nhưng chuyện này không thể trách anh được. Không phải anh không tin mà là trước đây anh đã chịu nhiều đả kích trong chuyện này rồi.

Bị đả kích đến độ anh không còn lòng tin để mơ mộng xa vời nữa.

Hoặc có lẽ lúc này cậu ba Dương càng muốn nghe công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ chính miệng nói lại một lần nữa.

Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn anh, chớp chớp mắt, bĩu môi: "Sau này ba có đi ra ngoài đường thì cũng đứng có nói ba là ba của con đấy. Ba thật ngốc."

Cô bé đã nói rõ như vậy rồi mà ba cô bé còn hỏi như vậy nữa sao?

Cô bé phát hiện người ba mình mới nhận này thật sự rất ngốc.

Bây giờ cô bé hối hận có quá muộn không? Nếu cô bé biết ba mình ngốc như vậy thì cô bé nên nghe lời anh trai không nên xuống đây nhận ba rồi.

Haiz, cô bé và anh trai thông minh như vậy sao lại có một người ba ngốc thế này chứ?

Lúc này cậu ba Dương là bị người ta ghét bỏ ra mặt, nhưng nghe được lời của Đường Vũ Kỳ, cậu ba Dương trong lòng anh lại cực kỳ vui mừng.

Cho nên anh đúng là ba của cô bé.

Cô bé thật sự là con gái của anh.

Đúng là con gái của anh.

Lần này chắc chắn sẽ không sai rồi. Vừa rồi anh đã tìm cách chứng thực với công chúa nhỏ rồi.

Cô bé đã chính miệng nói anh là ba của cô bé.

Đúng, là con gái của anh đã chính miệng nói.

Cho nên chắc chắn sẽ không sai, cũng không thể sai được.



Rõ ràng lúc này Dương Tầm Chiêu không nhận ra một vấn đề, lời nói của một cô bé mới năm tuổi có thể không phải là sự thật một trăm phần trăm.

Một Dương Tầm Chiêu trước giờ vẫn luôn khôn khéo, có tầm nhìn, không thể chịu đựng sự cẩu thả trong mọi việc dù là nhỏ nhất nhưng lúc này rõ ràng lại tự động bỏ qua những điều không thể khác, trong lòng anh chỉ nhận định kết quả mà mình mong muốn.

Anh nhận định đây là con gái của anh.

Lúc này, thậm chí Dương Tầm Chiêu lại càng sợ phải xác minh thêm, không phải anh muốn trốn tránh mà là lúc này anh cảm thấy quá hạnh phúc, không muốn hạnh phúc ấy lại tan vỡ lần nữa.

Cho dù có tan vỡ cũng phải để anh hưởng thụ niềm hạnh phúc này thêm một lát nữa chứ!

Có thể nói, đối với chuyện này yêu cầu của Dương Tầm Chiêu rất khiêm tốn, có lẽ vì quá khát vọng, quá cố chấp cho nên lúc này anh chỉ đành thỏa hiệp với các nguyên tắc của bản thân từ trước tới nay.

Bàn tay đang nắm chặt Đường Vũ Kỳ của cậu ba Dương vô thức siết chặt thêm, dường như anh sợ cô công chúa Đường Vũ Kỳ sẽ đột nhiên biến mất.

Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn ba mình đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn, thầm thở dài trong lòng: "Ba, ba đừng nắm chặt như thế, con sẽ không biến mất đâu."

Ba của cô bé chẳng những ngốc mà còn ngớ ngẩn nữa chứ. Haiz, bây giờ tâm trạng của cô bé phức tạp quá.

Có điều cô bé cũng không thể đổi ý, cũng sẽ không đổi ý. Một người ba ngốc nghếch như vậy đúng là rất đáng thương, cho nên cô bé chỉ đành ở cạnh ba mình.

Dương Tầm Chiêu nghe được Đường Vũ Kỳ gọi mình là ba lần nữa, cuối cùng anh cũng có cảm giác chân thực. Rốt cuộc anh cũng hiểu rõ đây không phải là giấc mơ, không phải là hy vọng xa vời của anh mà là sự thật.

Anh có con gái, hơn nữa con gái của anh còn thật sự đứng trước mặt gọi anh là ba.

Cậu ba Dương hơi thả lỏng tay, chỉ có điều anh vẫn không buông tay ra, anh không muốn buông và cũng không nỡ buông.

Rất rõ ràng lúc này Dương Tầm Chiêu vẫn chưa tỉnh táo lại, thậm chí anh cũng không suy nghĩ đến những chuyện khác.

Ví dụ như Hàn Nhã Thanh đang đứng cách đó không xa. Anh cũng không nghĩ tới việc dẫn công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ đi chứng thực chuyện này. Đương nhiên anh càng bỏ qua một chuyện nếu con gái của anh và Hàn Nhã Thanh đã lớn như vậy rồi thì tại sao Hàn Nhã Thanh mãi không nói cho anh biết?

Trước đây Hàn Nhã Thanh không nói cho anh biết còn có thể thông cảm được. Nhưng bây giờ rõ ràng cô đã động lòng với anh. Hai người rõ ràng là yêu nhau, hơn nữa cả hai còn chuẩn bị đi làm giấy đăng ký kết hôn, vậy tại sao Hàn Nhã Thanh lại không nói cho anh biết?

Giờ phút này suy nghĩ của cậu ba Dương chỉ là một đường thẳng, hết thảy những chuyện khác đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của anh.

Người ta thường nói người đang yêu chỉ số IQ bằng không, lúc này rõ ràng IQ của cậu ba Dương đã tụt xuống số âm luôn rồi.



"Cục cưng, ai dẫn con tới đây vậy?" Cậu ba Dương với chỉ số IQ đang tụt xuống số âm vẫn nghĩ tới một vấn đề khá bình thường đó là Đường Vũ Kỳ mới năm tuổi, chắc hẳn không thể một mình chạy tới đây tìm anh, đúng chứ?

Như vậy cô bé đến đây với ai?

Là đi cùng với Hàn Nhã Thanh sao?

Nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn luôn đứng trước mặt anh, còn Đường Vũ Kỳ rõ ràng là lúc sau mới xuất hiện bên cạnh anh.

Cho nên Đường Vũ Kỳ không phải đến cùng lúc với Hàn Nhã Thanh.

"Vâng..." Lúc này Đường Vũ Kỳ rất vui vẻ, nghe Dương Tầm Chiêu hỏi vậy theo bản năng liền muốn trả lời, nhưng nghĩ tới lời dặn dò của anh trai cô bé lại vội vàng sửa lời: "Con bảo chú tài xế Lưu đưa con đến đây."

"Là tài xế đưa con tới thôi sao?" Ánh mắt cậu ba Dương lóe lên: "Chỉ có tài xế chứ không còn người khác nữa sao?"

"Ba, con nói cho ba biết con là lén đến đây, mẹ không biết đâu." Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ không muốn nói dối, cho nên cô bé khéo léo né tránh câu hỏi của Dương Tầm Chiêu, khéo léo đổi đề tài.

Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ rất thông minh. Cô bé biết lời nào của mình có thể thành công dời được sự chú ý của ba. Dù sao ba mình ngốc như vậy chắc hẳn phản ứng sẽ không phản ứng nhanh được.

"Mẹ con không biết sao?" Quả nhiên sự chú ý của cậu ba Dương liền dễ dàng bị dời đi. Anh hơi chau mày, bây giờ anh nghĩ tới một vấn đề Hàn Nhã Thanh không biết đứa bé đến đây sao?

Đường Vũ Kỳ nói cô bé lén đến đây? Là lén đến đấy? Nhưng tại sao cô bé lại lén đến chứ?

Dương Tầm Chiêu chậm rãi khôi phục một chút chỉ số thông minh của mình, dè dặt nhìn Hàn Nhã Thanh đứng cách đó không xa.

Tuy nhiên, lúc này phiền phức của Hàn Nhã Thanh đã giải quyết xong rồi, cô đang đi về phía tòa nhà Hàn thị.

Đôi mắt linh động của Đường Vũ Kỳ nhìn Dương Tầm Chiêu, mang theo vẻ thăm dò nói: "Ba, trước hết ba có thể đừng nói với mẹ được không?"

Bởi vì anh trai lén dẫn cô bé đến đây, mẹ hoàn toàn không biết, hơn nữa anh trai cũng đã nói tạm thời không thể để cho mẹ biết chuyện này.

Anh trai còn nói, mẹ giấu ba chuyện này lâu như vậy, nếu để ba biết được chắc ba sẽ tìm mẹ tính sổ. Cho nên cô bé cần phải phân tán sự chú ý của ba.

Hơn nữa lúc cô bé xuống xe, anh trai còn cố ý dặn cô bé là không thể nói chuyện của anh trai cho ba biết.

Vì thế có rất nhiều chuyện cô bé không thể nói.

"Tại sao?" Cậu ba Dương hơi ngây ra, theo bản năng hỏi ngược lại. Cuối cùng anh cũng nhận con gái nhưng tại sao vẫn không thể để cho Hàn Nhã Thanh biết chuyện này?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook