Chương 969: Sự thay đổi nghịch thiên, khiến tất cả mọi người chấn động (2)
Mạch Hạ Du Trúc
23/03/2021
Không biết nên đối xử với Trình Nhu Nhu như thế nào?
Trương Minh Hoàng nhìn Trình Nhu Nhu, đôi mắt ông ta vẫn rất mực bình tĩnh, không hề gợn lên chút cảm xúc gì chứ đừng nói là kinh ngạc hay vui vẻ, đến chút tình cảm nên có cũng không hề có.
Quản gia Trọng thở dài, quả nhiên thành chủ không vui.
Nhưng bây giờ đã làm xét nghiệm ADN trước mặt mọi người, thành chủ đích thân giám sát kết quả, chắc chắn không thể nào sai sót được.
Lần này đến Quản gia Trọng cũng không thể tự lừa mình dối người!!
“Ba, ba không muốn nhận con sao?” Trình Nhu Nhu thấy Trương Minh Hoàng nhìn mình như thế, cô ta cảm thấy hơi mất tự nhiên, thế nhưng cũng cảm thấy ấm ức, ban nãy ông ta bảo phải xét nghiệm lại một lần, bây giờ đã có kết quả rồi mà ông ta vẫn còn như thế…
Quản gia Trọng thầm thở dài, thành chủ tỏ thái độ rõ ràng quá, bây giờ ông ta cũng không biết phải làm gì.
“Nếu như ba không muốn nhận con thì tìm con làm gì?” Trình Nhu Nhu cũng không đợi được đáp án của Trương Minh Hoàng, cô ta cất tiếng hỏi, bây giờ trông cô ta có vẻ rất ấm ức, rõ ràng cũng đượm vẻ tức giận.
Trước lúc có kết quả, rõ ràng cô ta chẳng tự tin cho mấy.
Quản gia Trọng sững sờ, chắc chắn thành chủ muốn tìm con gái, chắc chắn muốn nhận con gái, nếu như hôm nay là cô Đường, chắc chắn thành chủ sẽ không như thế đâu.
Quản gia Trọng biết chắc chắn thành chủ không chấp nhận nổi kết quả như thế này, nhưng thực tế đã bày ra trước mặt, còn có thể làm sao?
Gương mặt Trương Minh Hoàng vẫn bình tĩnh.
Ông ta từng nói muốn khiến cho Trương Minh Hoàng tin phục thì phải được ông ta thừa nhận từ tận đáy lòng, phải bày bằng chứng không gì nghi ngờ được đến trước mặt ông ta.
Bây giờ đã bày bằng chứng đến trước mặt ông ta rồi, thế nhưng ông ta vẫn không tin tưởng.
Không biết vì sao mà ông ta lại không tin nổi người con gái trước mặt là con gái của mình, dường như có một âm thanh khác đang thì thầm trong lòng ông ta, không phải cô ta, không phải cô ta.
Âm thanh ấy nói với ông ta rằng, nếu như hôm nay ông ta nhận cô ta thì sẽ hối hận.
Trương Minh Hoàng là thành chủ của Quỷ Vực thành, ông ta đạt được thành công khiến cho người đời ngưỡng mộ, chắc chắn không phải là một người bị chi phối bởi tình cảm.
Nhưng vào giây phút này, ông ta lại trở thành một người làm theo cảm xúc.
Lý trí nói với ông ta rằng việc này không có sai sót gì cả, ông ta tận mắt chứng kiến cơ mà, đầy đủ chứng cứ, không có gì đáng để nghi ngờ.
Thế nhưng về mặt tình cảm, ông ta lại không tài nào chấp nhận nổi.
Quản gia Trọng nghĩ rằng ông ta làm vậy là vì cô Đường, thế nhưng thực tế không hoàn toàn là như thế mà là vì ông ta không hề có cảm giác gần gũi với cô gái này.
Đó là cảm giác kỳ lạ từ tận đáy lòng, không ai có thể hiểu được.
Huyết thống tình thân có lẽ là một chuyện vô cùng kỳ lạ, có lẽ nó mang ma lực đặc biệt nào đó, cho dù hai người có cùng huyết thống không quen biết nhau cũng sẽ không khỏi nảy sinh cảm giác gần gũi.
Thế nhưng ông ta không có cảm giác đó với Trình Nhu Nhu!!
“Trọng, ông xử lý đi.” Trương Minh Hoàng không phải là một người không có trách nhiệm, nhưng chắc chắn ông ta cũng không phải là một người khiến cho mình chịu thiệt thòi, chứng cứ đầy đủ, ông ta không thể gần gũi với cô gái này thì cũng không thể ép mình gần gũi với cô ta được.
Nếu như bây giờ thật sự vì chứng cứ trước mặt mà ép mình gần gũi với cô ta, chưa chắc đã công bằng với cô bé này, cũng chưa hẳn là điều tốt nhất cho cô ta.
Có lẽ trong lòng ông ta vẫn còn chưa thể tin tưởng hẳn vào chuyện này, dù đã có chứng cứ đầy đủ, dù chính mắt ông ta nhìn thấy.
Từ đầu đến cuối, Trương Minh Hoàng còn không hỏi thăm mẹ của Trình Nhu Nhu câu nào.
Ai mà ngờ Trương Minh Hoàng tìm kiếm con gái suốt hai mươi lăm năm ròng, đứa con gái mà ông ta xem trọng hơn cả mạng sống, bây giờ đã tìm được rồi, ông ta lại chẳng hỏi han lấy mẹ của cô ta một câu nào.
Đây là chuyện bình thường hay sao?
Ai nấy cũng cảm thấy bất bình thường, thế nhưng dường như Trương Minh Hoàng lại cảm thấy rất đỗi bình thường.
Quản gia Trọng sững sờ, kêu ông ta đi xử lý? Ông ta phải xử lý thế nào đây?
Thành chủ có ý gì?
Quản gia Trọng hiểu muốn xử lý trong thời điểm hiện tại thì tương đối phức tạp, thành chủ không nói thêm gì nữa, chắc hẳn chỉ có một mình ông ta biết mình muốn làm gì.
Đầu tiên, chứng cứ đầy đủ, cô gái này đúng là công chúa của Quỷ Vực Thành, ít nhất tạm thời là như thế. Nếu như đã là công chúa của Quỷ Vực Thành, thành chủ giao lại cho ông ta giải quyết, tất nhiên ông ta phải đối đãi với cô ta như một cô công chúa thực thụ.
Đương nhiên rồi, còn những việc khác, cái gì nên điều tra thì điều tra, nên xử lý thế nào thì xử lý thế đấy.
Quản gia Trọng cảm thấy chắc hẳn thành chủ có ý như thế này, cho dù có đầy đủ bằng chứng nhưng vẫn phải tiếp tục điều tra.
Dù gì rõ ràng trong lòng thành chủ vẫn còn thấy nghi ngờ, nói thật lòng, hôm qua Quản gia Trọng vẫn còn hơi nghi ngờ, chỉ có điều bây giờ chứng cứ quá đầy đủ, đúng là…
“Xử lý, ba muốn xử lý thế nào? Muốn giết con sao? Cho dù ba không muốn nhận lại con đi chăng nữa cũng không thể đối xử với con như vậy chứ?” Rõ ràng Trình Nhu Nhu hiểu nhầm ý của ông ta, cô ta trừng to mắt, có thể là vì muốn biểu đạt sự phẫn nộ của mình, nhưng dù gì trong lòng vẫn còn thấy kiêng dè và sợ hãi, rõ ràng không đủ khí thế.
Bởi vậy bây giờ trông bộ dạng trách móc của cô ta hơi buồn cười, khiến cho người khác dở khóc dở cười.
Mọi người đều lục tục quay sang nhìn Trình Nhu Nhu, gương mặt ai nấy đều có vẻ sững sờ.
Giết cô ta? Thành chủ nói muốn giết cô ta từ bao giờ?
Cô ta nghĩ gì thế?
Thành chủ của bọn họ là kẻ giết người vô tội hay sao?
“Cô Trình hiểu nhầm rồi, thành chủ có ý kêu tôi sắp xếp việc này đây, nếu như kết quả xét nghiệm đã có, thế thì chứng tỏ cô Trình là …chứng tỏ cô Trình là công chúa của Quỷ Vực Thành, tất nhiên cô sẽ được đối đãi như công chúa.” Trong lòng Quản gia Trọng thấy bất mãn, thế nhưng ông ta vẫn lên tiếng giải thích.
Đương nhiên ông ta nói như thế cũng để cho thành chủ nghe, nếu như thành chủ không phản đối thì ông ta sẽ làm như vậy.
Gương mặt Trương Minh Hoàng rất bình tĩnh, không gợn lên chút cảm xúc nào, ông ta không nói năng một tiếng nào khi nghe Quản gia Trọng nói thế.
Ông ta không muốn gần gũi với cô gái này, thế nhưng bây giờ có đầy đủ chứng cứ, Quản gia Trọng sắp xếp như vậy cũng hợp tình hợp lý.
Trước lúc tìm được chứng cứ mới thì sắp xếp như vậy đi.
Hơn nữa nếu như thật sự có người nhúng tay làm loạn, sắp xếp như thế cũng có thể khiến cho kẻ chủ mưu lơ là cảnh giác, đến lúc ấy ông ta mới có thể dễ đàng tìm ra sự thật.
Phản ứng của Thành hồi nãy khiến cho ông ta tin rằng anh ta đã nhúng tay vào kết quả xét nghiệm hồi tối hôm qua, bởi thế mới cần phải làm rõ chuyện này.
Đúng vậy, ông ta thừa nhận rằng mình không tin!
Chưa từng tin!
“Quỷ Vực Thành? Công chúa? Đãi ngộ của công chúa?” Trình Nhu Nhu ngẩn người: “Quỷ Vực Thành là cái gì?”
Cô ta không hình dung ra Quỷ Vực Thành nổi, cũng có cảm giác mông lung với việc mình đã thành công chúa, cảm thấy không thực tế, giống như đang nằm mơ vậy.
Đãi ngộ dành cho công chúa là đãi ngộ như thế nào?
Đãi ngộ giống như trong tivi hả?
Có thể là thế không?
Trương Minh Hoàng nhìn Trình Nhu Nhu, đôi mắt ông ta vẫn rất mực bình tĩnh, không hề gợn lên chút cảm xúc gì chứ đừng nói là kinh ngạc hay vui vẻ, đến chút tình cảm nên có cũng không hề có.
Quản gia Trọng thở dài, quả nhiên thành chủ không vui.
Nhưng bây giờ đã làm xét nghiệm ADN trước mặt mọi người, thành chủ đích thân giám sát kết quả, chắc chắn không thể nào sai sót được.
Lần này đến Quản gia Trọng cũng không thể tự lừa mình dối người!!
“Ba, ba không muốn nhận con sao?” Trình Nhu Nhu thấy Trương Minh Hoàng nhìn mình như thế, cô ta cảm thấy hơi mất tự nhiên, thế nhưng cũng cảm thấy ấm ức, ban nãy ông ta bảo phải xét nghiệm lại một lần, bây giờ đã có kết quả rồi mà ông ta vẫn còn như thế…
Quản gia Trọng thầm thở dài, thành chủ tỏ thái độ rõ ràng quá, bây giờ ông ta cũng không biết phải làm gì.
“Nếu như ba không muốn nhận con thì tìm con làm gì?” Trình Nhu Nhu cũng không đợi được đáp án của Trương Minh Hoàng, cô ta cất tiếng hỏi, bây giờ trông cô ta có vẻ rất ấm ức, rõ ràng cũng đượm vẻ tức giận.
Trước lúc có kết quả, rõ ràng cô ta chẳng tự tin cho mấy.
Quản gia Trọng sững sờ, chắc chắn thành chủ muốn tìm con gái, chắc chắn muốn nhận con gái, nếu như hôm nay là cô Đường, chắc chắn thành chủ sẽ không như thế đâu.
Quản gia Trọng biết chắc chắn thành chủ không chấp nhận nổi kết quả như thế này, nhưng thực tế đã bày ra trước mặt, còn có thể làm sao?
Gương mặt Trương Minh Hoàng vẫn bình tĩnh.
Ông ta từng nói muốn khiến cho Trương Minh Hoàng tin phục thì phải được ông ta thừa nhận từ tận đáy lòng, phải bày bằng chứng không gì nghi ngờ được đến trước mặt ông ta.
Bây giờ đã bày bằng chứng đến trước mặt ông ta rồi, thế nhưng ông ta vẫn không tin tưởng.
Không biết vì sao mà ông ta lại không tin nổi người con gái trước mặt là con gái của mình, dường như có một âm thanh khác đang thì thầm trong lòng ông ta, không phải cô ta, không phải cô ta.
Âm thanh ấy nói với ông ta rằng, nếu như hôm nay ông ta nhận cô ta thì sẽ hối hận.
Trương Minh Hoàng là thành chủ của Quỷ Vực thành, ông ta đạt được thành công khiến cho người đời ngưỡng mộ, chắc chắn không phải là một người bị chi phối bởi tình cảm.
Nhưng vào giây phút này, ông ta lại trở thành một người làm theo cảm xúc.
Lý trí nói với ông ta rằng việc này không có sai sót gì cả, ông ta tận mắt chứng kiến cơ mà, đầy đủ chứng cứ, không có gì đáng để nghi ngờ.
Thế nhưng về mặt tình cảm, ông ta lại không tài nào chấp nhận nổi.
Quản gia Trọng nghĩ rằng ông ta làm vậy là vì cô Đường, thế nhưng thực tế không hoàn toàn là như thế mà là vì ông ta không hề có cảm giác gần gũi với cô gái này.
Đó là cảm giác kỳ lạ từ tận đáy lòng, không ai có thể hiểu được.
Huyết thống tình thân có lẽ là một chuyện vô cùng kỳ lạ, có lẽ nó mang ma lực đặc biệt nào đó, cho dù hai người có cùng huyết thống không quen biết nhau cũng sẽ không khỏi nảy sinh cảm giác gần gũi.
Thế nhưng ông ta không có cảm giác đó với Trình Nhu Nhu!!
“Trọng, ông xử lý đi.” Trương Minh Hoàng không phải là một người không có trách nhiệm, nhưng chắc chắn ông ta cũng không phải là một người khiến cho mình chịu thiệt thòi, chứng cứ đầy đủ, ông ta không thể gần gũi với cô gái này thì cũng không thể ép mình gần gũi với cô ta được.
Nếu như bây giờ thật sự vì chứng cứ trước mặt mà ép mình gần gũi với cô ta, chưa chắc đã công bằng với cô bé này, cũng chưa hẳn là điều tốt nhất cho cô ta.
Có lẽ trong lòng ông ta vẫn còn chưa thể tin tưởng hẳn vào chuyện này, dù đã có chứng cứ đầy đủ, dù chính mắt ông ta nhìn thấy.
Từ đầu đến cuối, Trương Minh Hoàng còn không hỏi thăm mẹ của Trình Nhu Nhu câu nào.
Ai mà ngờ Trương Minh Hoàng tìm kiếm con gái suốt hai mươi lăm năm ròng, đứa con gái mà ông ta xem trọng hơn cả mạng sống, bây giờ đã tìm được rồi, ông ta lại chẳng hỏi han lấy mẹ của cô ta một câu nào.
Đây là chuyện bình thường hay sao?
Ai nấy cũng cảm thấy bất bình thường, thế nhưng dường như Trương Minh Hoàng lại cảm thấy rất đỗi bình thường.
Quản gia Trọng sững sờ, kêu ông ta đi xử lý? Ông ta phải xử lý thế nào đây?
Thành chủ có ý gì?
Quản gia Trọng hiểu muốn xử lý trong thời điểm hiện tại thì tương đối phức tạp, thành chủ không nói thêm gì nữa, chắc hẳn chỉ có một mình ông ta biết mình muốn làm gì.
Đầu tiên, chứng cứ đầy đủ, cô gái này đúng là công chúa của Quỷ Vực Thành, ít nhất tạm thời là như thế. Nếu như đã là công chúa của Quỷ Vực Thành, thành chủ giao lại cho ông ta giải quyết, tất nhiên ông ta phải đối đãi với cô ta như một cô công chúa thực thụ.
Đương nhiên rồi, còn những việc khác, cái gì nên điều tra thì điều tra, nên xử lý thế nào thì xử lý thế đấy.
Quản gia Trọng cảm thấy chắc hẳn thành chủ có ý như thế này, cho dù có đầy đủ bằng chứng nhưng vẫn phải tiếp tục điều tra.
Dù gì rõ ràng trong lòng thành chủ vẫn còn thấy nghi ngờ, nói thật lòng, hôm qua Quản gia Trọng vẫn còn hơi nghi ngờ, chỉ có điều bây giờ chứng cứ quá đầy đủ, đúng là…
“Xử lý, ba muốn xử lý thế nào? Muốn giết con sao? Cho dù ba không muốn nhận lại con đi chăng nữa cũng không thể đối xử với con như vậy chứ?” Rõ ràng Trình Nhu Nhu hiểu nhầm ý của ông ta, cô ta trừng to mắt, có thể là vì muốn biểu đạt sự phẫn nộ của mình, nhưng dù gì trong lòng vẫn còn thấy kiêng dè và sợ hãi, rõ ràng không đủ khí thế.
Bởi vậy bây giờ trông bộ dạng trách móc của cô ta hơi buồn cười, khiến cho người khác dở khóc dở cười.
Mọi người đều lục tục quay sang nhìn Trình Nhu Nhu, gương mặt ai nấy đều có vẻ sững sờ.
Giết cô ta? Thành chủ nói muốn giết cô ta từ bao giờ?
Cô ta nghĩ gì thế?
Thành chủ của bọn họ là kẻ giết người vô tội hay sao?
“Cô Trình hiểu nhầm rồi, thành chủ có ý kêu tôi sắp xếp việc này đây, nếu như kết quả xét nghiệm đã có, thế thì chứng tỏ cô Trình là …chứng tỏ cô Trình là công chúa của Quỷ Vực Thành, tất nhiên cô sẽ được đối đãi như công chúa.” Trong lòng Quản gia Trọng thấy bất mãn, thế nhưng ông ta vẫn lên tiếng giải thích.
Đương nhiên ông ta nói như thế cũng để cho thành chủ nghe, nếu như thành chủ không phản đối thì ông ta sẽ làm như vậy.
Gương mặt Trương Minh Hoàng rất bình tĩnh, không gợn lên chút cảm xúc nào, ông ta không nói năng một tiếng nào khi nghe Quản gia Trọng nói thế.
Ông ta không muốn gần gũi với cô gái này, thế nhưng bây giờ có đầy đủ chứng cứ, Quản gia Trọng sắp xếp như vậy cũng hợp tình hợp lý.
Trước lúc tìm được chứng cứ mới thì sắp xếp như vậy đi.
Hơn nữa nếu như thật sự có người nhúng tay làm loạn, sắp xếp như thế cũng có thể khiến cho kẻ chủ mưu lơ là cảnh giác, đến lúc ấy ông ta mới có thể dễ đàng tìm ra sự thật.
Phản ứng của Thành hồi nãy khiến cho ông ta tin rằng anh ta đã nhúng tay vào kết quả xét nghiệm hồi tối hôm qua, bởi thế mới cần phải làm rõ chuyện này.
Đúng vậy, ông ta thừa nhận rằng mình không tin!
Chưa từng tin!
“Quỷ Vực Thành? Công chúa? Đãi ngộ của công chúa?” Trình Nhu Nhu ngẩn người: “Quỷ Vực Thành là cái gì?”
Cô ta không hình dung ra Quỷ Vực Thành nổi, cũng có cảm giác mông lung với việc mình đã thành công chúa, cảm thấy không thực tế, giống như đang nằm mơ vậy.
Đãi ngộ dành cho công chúa là đãi ngộ như thế nào?
Đãi ngộ giống như trong tivi hả?
Có thể là thế không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.