Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng
Chương 25: Nữ chính xuất hiện
Thôn Cô
28/06/2022
Có người dẫn đầu nói những người khác cũng ồ ạt nói theo: “Thật ác nhân ác đức, ai đời lại có thứ phụ nữ vừa đê tiện vừa độc ác.”
Phút chốc có người còn ném cả bánh trái trên bàn vào người Đỗ Lan Hương nhưng được cô tránh né nhanh gọn, không dính bất cứ thứ gì, ngược lại người dính đạn lại là mấy cô gái bên cạnh.
Bọn họ bị dơ hết đồ quát ầm lên: “Các người dừng tay hết đi, ném cô ta là được rồi, các người còn ném chúng tôi làm gì.”
“Thật ngại quá, cô ta né nhanh chúng tôi ném vào mấy vị tiểu thư đây thật sự có lỗi quá.” Một vài người ái ngại phân trần.
Đám phóng viên có một số người tập trung về bên này, bọn họ không bỏ qua cơ hội cập nhật thông tin nên bao nhiêu máy quay đều chĩa vào người Đỗ Lan Hương.
Tống Linh Chi và Trịnh Phượng Hằng vừa đắc ý một chút nhìn cảnh tượng này mà thu liễm không vui.
“Sao cô ta có thể tránh được chứ?” Trịnh Phượng Hằng buồn bực hỏi.
“Tôi cũng không biết, một tháng không gặp cô ta vậy mà trở nên lợi hại như vậy, người phụ nữ này thật khó chơi.” Tống Linh Chi nghiến răng nói, cô ta ăn đau từ chỗ Đỗ Lan Hương không biết bao nhiêu lần rồi.
“Tiếp theo muốn thế nào?” Trịnh Phượng Hằng hỏi, không thể không nói hai người đã bắt tay nhau làm xấu mặt Đỗ Lan Hương.
Tống Linh Chi nghe vậy nhỏ giọng nói: “Làm lớn lên đi, ở đây có nhiều phóng viên, cô ta không lươn lẹo được đâu.”
“Còn làm thế nào nữa, có thể nói cái gì tôi đều nói hết rồi.” Trịnh Phượng Hằng nhất thời không biết phải nói thêm cái gì nữa.
Tống Linh Chi cũng bí bách.
Lúc này một phóng viên lại chĩa máy ghi âm đến chỗ Đỗ Lan Hương không kiêng nể nói: “Cô Lan Hương, sự thật có phải như lời Linh Chi tiểu thư và mấy vị tiểu thư đây nói hay không?”
Nghe câu hỏi của tên phóng viên này Đỗ Lan Hương cười mỉa nói: “Bọn họ nói không sai, là tôi hạ thuốc Tống Thần Vũ ép anh ta chịu trách nhiệm, cũng là tôi ra tay đánh người làm nhà họ Tống, các người còn muốn nói gì nữa thì tiếp tục nói đi nhưng xin tránh đường để tôi đi.”
Mọi người đều kinh ngạc với lời thú nhận của cô, nhất là hai người đã thay phiên nhau “vạch trần” cô trước mặt công chúng. Ai cũng không nghĩ Đỗ Lan Hương cứ vậy mà thừa nhận.
“Trịnh Lan Hương cô đúng là không biết xấu hổ, thế mà dám thừa nhận sao?” Tống Linh Chi không tưởng tượng nổi lại có chút không cam tâm.
“Đủ rồi đó Linh Chi tiểu thư, cô muốn vạch áo cho người xem lưng đến vậy sao? Tôi thú nhận không phải là vừa hợp ý cô à, cô còn không vui cái gì?” Đỗ Lan Hương xoa bụng mấy cái, cô đói chết đi được, ban nãy mới ăn được có một cái bánh, đám người này lại nói nhiều như vậy cô đứng đây cũng thấy mệt.
“Cô…” Tống Linh Chi nghiến răng, nắm chặt váy.
Đỗ Lan Hương mặc kệ mọi người xuyên qua vai Tống Linh Chi mà đi, thế nhưng cô ta lại không dễ dàng cho cô đi mà cố tình đẩy cô một cái.
Đỗ Lan Hương lùi về sau hai bước mặt lạnh nhìn cô ta: “Tống Linh Chi, cô còn cố tình gây sự đừng có trách tôi đấy.”
“Xì, tôi chỉ vạch bộ mặt giả dối của cô thôi, đây mà là gây sự á, cô hỏi mọi người xem tôi có gây sự không, đừng có đổ oan cho người khác, lại nói cô đây có phải sợ mất mặt mới vội vàng bỏ đi hay không?” Tống Linh Chi khoanh tay lấy lại khí thế.
“Càng lúc càng quá đáng.” Đỗ Lan Hương cũng sắp hết kiên nhẫn, đi hai bước đến trước mặt Tống Linh Chi cười nhạt: “Xem ra cô cần thêm giáo huấn mới có thể yên tĩnh, lần trước đúng là quá nhẹ.”
Tống Linh Chi nghe đến giáo huấn có chút sợ sệt nhưng nhìn nhiều người ở đây cô ta lại lấy tự tin đột nhiên thay đổi sắc mặt ủy khuất nói: “Mọi người làm chứng cho tôi, Trịnh Lan Hương lại muốn đánh tôi, cô ta, cô ta nói lời dọa dẫm…”
“Người phụ nữ này đúng là cái gì cũng dám làm, không biến xấu hổ là gì, thứ phụ nữ xấu xa.” Không biết người nào lên tiếng, theo đó là một cái đĩa được ném về phía cô.
Trước khi cái đĩa đụng trúng đầu Đỗ Lan Hương đưa tay ra chuẩn xác chụp lấy cái đĩa, nhìn thấy trên đĩa có miếng bánh cô cười nói: “Cảm ơn nhé, tôi đang đói bụng.”
Dứt lời cô cầm lấy miếng bánh bỏ vào miệng trước sự ngỡ ngàng của mọi người, ăn xong còn mút tay nói: “Ừm, ngon lắm.”
“Người phụ nữ này vậy mà còn ăn được nữa sao? Không biết mặt cô ta dày đến cỡ nào.” Đám người khinh bỉ.
“Thú vị thật đấy, không ngờ thân thủ lại nhanh nhẹn đến vậy, nói không chừng ngang bằng với cậu đấy.” Trên lầu chín, trong một căn phòng bí mật nào đó có thể nhìn thấy toàn cảnh phía dưới, người đàn mặc tây trang màu đen chú ý từng nhất cử nhất động của Đỗ Lan Hương rồi đưa ra nhận xét.
Người đàn ông ăn mặc đơn giản có làn da ngăm trước mắt chỉ đăm chiêu không đáp lại, trong lòng thầm nghĩ, chẳng trách vị thiếu gia kia lại bắt bọn họ quan sát cô ta, đúng là không nhìn ra một người phụ nữ trong có vẻ nhỏ bé lại có thân thủ hơn người như vậy, hắn không phủ định lời của người trước mặt, nếu xét về thân thủ cô ta có khi sẽ ngang hắn.
“Hôm nào tôi sẽ thử cô ta.” Người đàn da ngăm đen nói, ánh mắt lóe lên tia thưởng thức.
“Xem ra cậu hứng thú với cô ta rồi, có điều muốn thử cũng phải hỏi ý kiến của vị kia.” Người đàn ông mặc tây trang chuyển góc nhìn, ánh mắt rơi vào người đàn ông mặc bộ vest màu xám, mặt không cảm xúc tiếp rượu với đám người vây quanh. Nói thế nào người phụ nữ kia cũng là vợ vị này, bọn họ muốn động thủ cũng phải hỏi ý kiến.
Bất chợt lúc này Đỗ Lan Hương lại ném cái đĩa về phía trước, mà đằng trước chính là Tống Linh Chi.
Động tác của cô nhanh chóng không ai kịp phản ứng, chưa đầy ba dây chiếc đĩa liền đụng trúng bả vai của Tống Linh Chi.1
“Ai da.” Cô ta kêu lên một tiếng lấy tay còn lại ôm bả vai, sau đó nhìn Đỗ Lan Hương hét lên: “Trịnh Lan Hương, tôi liều mạng với cô.”
Tống Linh Chi tiện tay cầm cái ly định ném lại Đỗ Lan Hương thì bất chợt một tiếng nói vang lên: “Linh Chi, đừng ném.”
Phút chốc động tác của Tống Linh Chi ngừng lại, tất cả mọi người lại chuyển ánh mắt nhìn người mới đến. Đó là một cô gái thân hình quyến rũ. uyển chuyển, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế, đặc biệt đôi môi anh đào chúm chím làm người ta mê muội.
Đỗ Lan Hương không đoán ra được người này là ai thì Tống Linh Chi lên tiếng: “Phi Phi, sao cậu lại ngăn tớ?”
Đỗ Lan Hương nghe hai tiếng Phi Phi phát ra từ miệng Tống Linh Chi đôi đồng tử có hơi giãn ra.
Phi Phi, lẽ nào là Tạ Phi Phi, nữ chính trong truyện?
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, hôm nay rốt cuộc là ngày gì, cô hết gặp nữ phụ phản diện lại đến nữ chính?
Đây là người mà cô không muốn gặp nhất, nói đúng hơn chính là không muốn đụng chạm.
“Nơi đây đông người cậu đừng manh động, hơn nữa đây là buổi tiệc của ông chủ Hòa, đừng làm mọi chuyện rối loạn.” Giọng nói của Tạ Phi Phi đột nhiên vang lên.
“Tớ mặc kệ, tớ phải trả thù cô ta.” Tống Linh Chi mặc kệ Tạ Phi Phi ngăn cản, ném thẳng cái ly vào đầu Đỗ Lan Hương.
Lại nói cô đang suy nghĩ nên không để ý, đến lúc cảm nhận được đầu nhói đau thì cái ly đã bể thành trăm mảnh.
Phút chốc có người còn ném cả bánh trái trên bàn vào người Đỗ Lan Hương nhưng được cô tránh né nhanh gọn, không dính bất cứ thứ gì, ngược lại người dính đạn lại là mấy cô gái bên cạnh.
Bọn họ bị dơ hết đồ quát ầm lên: “Các người dừng tay hết đi, ném cô ta là được rồi, các người còn ném chúng tôi làm gì.”
“Thật ngại quá, cô ta né nhanh chúng tôi ném vào mấy vị tiểu thư đây thật sự có lỗi quá.” Một vài người ái ngại phân trần.
Đám phóng viên có một số người tập trung về bên này, bọn họ không bỏ qua cơ hội cập nhật thông tin nên bao nhiêu máy quay đều chĩa vào người Đỗ Lan Hương.
Tống Linh Chi và Trịnh Phượng Hằng vừa đắc ý một chút nhìn cảnh tượng này mà thu liễm không vui.
“Sao cô ta có thể tránh được chứ?” Trịnh Phượng Hằng buồn bực hỏi.
“Tôi cũng không biết, một tháng không gặp cô ta vậy mà trở nên lợi hại như vậy, người phụ nữ này thật khó chơi.” Tống Linh Chi nghiến răng nói, cô ta ăn đau từ chỗ Đỗ Lan Hương không biết bao nhiêu lần rồi.
“Tiếp theo muốn thế nào?” Trịnh Phượng Hằng hỏi, không thể không nói hai người đã bắt tay nhau làm xấu mặt Đỗ Lan Hương.
Tống Linh Chi nghe vậy nhỏ giọng nói: “Làm lớn lên đi, ở đây có nhiều phóng viên, cô ta không lươn lẹo được đâu.”
“Còn làm thế nào nữa, có thể nói cái gì tôi đều nói hết rồi.” Trịnh Phượng Hằng nhất thời không biết phải nói thêm cái gì nữa.
Tống Linh Chi cũng bí bách.
Lúc này một phóng viên lại chĩa máy ghi âm đến chỗ Đỗ Lan Hương không kiêng nể nói: “Cô Lan Hương, sự thật có phải như lời Linh Chi tiểu thư và mấy vị tiểu thư đây nói hay không?”
Nghe câu hỏi của tên phóng viên này Đỗ Lan Hương cười mỉa nói: “Bọn họ nói không sai, là tôi hạ thuốc Tống Thần Vũ ép anh ta chịu trách nhiệm, cũng là tôi ra tay đánh người làm nhà họ Tống, các người còn muốn nói gì nữa thì tiếp tục nói đi nhưng xin tránh đường để tôi đi.”
Mọi người đều kinh ngạc với lời thú nhận của cô, nhất là hai người đã thay phiên nhau “vạch trần” cô trước mặt công chúng. Ai cũng không nghĩ Đỗ Lan Hương cứ vậy mà thừa nhận.
“Trịnh Lan Hương cô đúng là không biết xấu hổ, thế mà dám thừa nhận sao?” Tống Linh Chi không tưởng tượng nổi lại có chút không cam tâm.
“Đủ rồi đó Linh Chi tiểu thư, cô muốn vạch áo cho người xem lưng đến vậy sao? Tôi thú nhận không phải là vừa hợp ý cô à, cô còn không vui cái gì?” Đỗ Lan Hương xoa bụng mấy cái, cô đói chết đi được, ban nãy mới ăn được có một cái bánh, đám người này lại nói nhiều như vậy cô đứng đây cũng thấy mệt.
“Cô…” Tống Linh Chi nghiến răng, nắm chặt váy.
Đỗ Lan Hương mặc kệ mọi người xuyên qua vai Tống Linh Chi mà đi, thế nhưng cô ta lại không dễ dàng cho cô đi mà cố tình đẩy cô một cái.
Đỗ Lan Hương lùi về sau hai bước mặt lạnh nhìn cô ta: “Tống Linh Chi, cô còn cố tình gây sự đừng có trách tôi đấy.”
“Xì, tôi chỉ vạch bộ mặt giả dối của cô thôi, đây mà là gây sự á, cô hỏi mọi người xem tôi có gây sự không, đừng có đổ oan cho người khác, lại nói cô đây có phải sợ mất mặt mới vội vàng bỏ đi hay không?” Tống Linh Chi khoanh tay lấy lại khí thế.
“Càng lúc càng quá đáng.” Đỗ Lan Hương cũng sắp hết kiên nhẫn, đi hai bước đến trước mặt Tống Linh Chi cười nhạt: “Xem ra cô cần thêm giáo huấn mới có thể yên tĩnh, lần trước đúng là quá nhẹ.”
Tống Linh Chi nghe đến giáo huấn có chút sợ sệt nhưng nhìn nhiều người ở đây cô ta lại lấy tự tin đột nhiên thay đổi sắc mặt ủy khuất nói: “Mọi người làm chứng cho tôi, Trịnh Lan Hương lại muốn đánh tôi, cô ta, cô ta nói lời dọa dẫm…”
“Người phụ nữ này đúng là cái gì cũng dám làm, không biến xấu hổ là gì, thứ phụ nữ xấu xa.” Không biết người nào lên tiếng, theo đó là một cái đĩa được ném về phía cô.
Trước khi cái đĩa đụng trúng đầu Đỗ Lan Hương đưa tay ra chuẩn xác chụp lấy cái đĩa, nhìn thấy trên đĩa có miếng bánh cô cười nói: “Cảm ơn nhé, tôi đang đói bụng.”
Dứt lời cô cầm lấy miếng bánh bỏ vào miệng trước sự ngỡ ngàng của mọi người, ăn xong còn mút tay nói: “Ừm, ngon lắm.”
“Người phụ nữ này vậy mà còn ăn được nữa sao? Không biết mặt cô ta dày đến cỡ nào.” Đám người khinh bỉ.
“Thú vị thật đấy, không ngờ thân thủ lại nhanh nhẹn đến vậy, nói không chừng ngang bằng với cậu đấy.” Trên lầu chín, trong một căn phòng bí mật nào đó có thể nhìn thấy toàn cảnh phía dưới, người đàn mặc tây trang màu đen chú ý từng nhất cử nhất động của Đỗ Lan Hương rồi đưa ra nhận xét.
Người đàn ông ăn mặc đơn giản có làn da ngăm trước mắt chỉ đăm chiêu không đáp lại, trong lòng thầm nghĩ, chẳng trách vị thiếu gia kia lại bắt bọn họ quan sát cô ta, đúng là không nhìn ra một người phụ nữ trong có vẻ nhỏ bé lại có thân thủ hơn người như vậy, hắn không phủ định lời của người trước mặt, nếu xét về thân thủ cô ta có khi sẽ ngang hắn.
“Hôm nào tôi sẽ thử cô ta.” Người đàn da ngăm đen nói, ánh mắt lóe lên tia thưởng thức.
“Xem ra cậu hứng thú với cô ta rồi, có điều muốn thử cũng phải hỏi ý kiến của vị kia.” Người đàn ông mặc tây trang chuyển góc nhìn, ánh mắt rơi vào người đàn ông mặc bộ vest màu xám, mặt không cảm xúc tiếp rượu với đám người vây quanh. Nói thế nào người phụ nữ kia cũng là vợ vị này, bọn họ muốn động thủ cũng phải hỏi ý kiến.
Bất chợt lúc này Đỗ Lan Hương lại ném cái đĩa về phía trước, mà đằng trước chính là Tống Linh Chi.
Động tác của cô nhanh chóng không ai kịp phản ứng, chưa đầy ba dây chiếc đĩa liền đụng trúng bả vai của Tống Linh Chi.1
“Ai da.” Cô ta kêu lên một tiếng lấy tay còn lại ôm bả vai, sau đó nhìn Đỗ Lan Hương hét lên: “Trịnh Lan Hương, tôi liều mạng với cô.”
Tống Linh Chi tiện tay cầm cái ly định ném lại Đỗ Lan Hương thì bất chợt một tiếng nói vang lên: “Linh Chi, đừng ném.”
Phút chốc động tác của Tống Linh Chi ngừng lại, tất cả mọi người lại chuyển ánh mắt nhìn người mới đến. Đó là một cô gái thân hình quyến rũ. uyển chuyển, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế, đặc biệt đôi môi anh đào chúm chím làm người ta mê muội.
Đỗ Lan Hương không đoán ra được người này là ai thì Tống Linh Chi lên tiếng: “Phi Phi, sao cậu lại ngăn tớ?”
Đỗ Lan Hương nghe hai tiếng Phi Phi phát ra từ miệng Tống Linh Chi đôi đồng tử có hơi giãn ra.
Phi Phi, lẽ nào là Tạ Phi Phi, nữ chính trong truyện?
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, hôm nay rốt cuộc là ngày gì, cô hết gặp nữ phụ phản diện lại đến nữ chính?
Đây là người mà cô không muốn gặp nhất, nói đúng hơn chính là không muốn đụng chạm.
“Nơi đây đông người cậu đừng manh động, hơn nữa đây là buổi tiệc của ông chủ Hòa, đừng làm mọi chuyện rối loạn.” Giọng nói của Tạ Phi Phi đột nhiên vang lên.
“Tớ mặc kệ, tớ phải trả thù cô ta.” Tống Linh Chi mặc kệ Tạ Phi Phi ngăn cản, ném thẳng cái ly vào đầu Đỗ Lan Hương.
Lại nói cô đang suy nghĩ nên không để ý, đến lúc cảm nhận được đầu nhói đau thì cái ly đã bể thành trăm mảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.